Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1675: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một vị quản sự trên lầu trà hô to: "Là Tĩnh lão vương gia!"Câu nói vừa dứt, bầu không khí kỳ quái im ắng bao trùm cả quán trà ồn àoban nãy. Tất cả quản sự im lặng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đoánxem cảnh tượng kinh hoàng này đại diện cho ý nghĩa gì.Một số người thông minh đã suy ra từ việc Liễu Quốc công và Tĩnh Vươnggia, hai nhân vật tôn quý đáng lẽ tuyệt đối không xuất hiện ở Kinh Đô phủ, liêntưởng đến một vị đại nhân khác, sắc mặt trắng bệch, im lặng lẻn ra khỏi quántrà.Đám quản sự còn lại vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cổng Tôn phủ, hìnhnhư không tin vào mắt mình, không tin Tôn Kính Tu già nua cô độc này có thểmời được hai vị này đến tiếp sức.Đúng lúc đó, hai chiếc xe ngựa màu đen không đáng chú ý chạy dọc theocon phố nam thành, đi qua quán trà rồi dừng lại trước cửa Tôn phủ.Chiếc xe ngựa màu đen không gây chú ý nhưng lại rất nổi bật. Mọi ngườitrên quán trà đều tái mét khi thấy vị công gia trẻ tuổi bước xuống xe, càng lúngtúng hơn khi thấy Quận chúa nương nương trang phục lộng lẫy cũng được cônggia nâng đỡ chậm rãi bước lên bậc thềm...Chỉ trong nháy mắt, cả quán trà im phăng phắc. Tất cả quản gia vội vã nhưsét đánh ùa xuống lầu, chạy thẳng về phủ để báo tin.Họ phải thông báo cho chủ nhân biết Tiểu Phạm đại nhân đã đến, Thần quậnchúa đã đến, Tĩnh Vương đã đến, Liễu Quốc công... Ngài là ai? Còn không mauđi đi! Cho dù Đạm Bạc công chỉ muốn làm mất mặt Hạ Tông Vĩ, nhưng ngàivẫn phải tới cười tít mắt chứ?Trong lúc nhất thời, các phủ đệ quan lại phía nam thành rối tung cả lên, tìmquần áo, báo tin, chuẩn bị lễ vật... Tất cả đều hướng về Tôn phủ.Hầu hết các quan viên đoán biết lý do Tiểu Công gia đến Tôn phủ, tronglòng kinh hãi lẫn phấn khích. kinh đô đã thái bình quá lâu, xem Tiểu Phạm đạinhân làm khó Đại học sĩ và các đại thần cũng coi như một vở kịch hay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khánh Quốc dùng chữ hiếu trị thiên hạ, nên khi Hoàng đế rút nhiều bạc từQuốc Khố để xây lăng mộ cho Thái hậu đã mất, hai vị Đại học sĩ Thư Hồ chỉ longại một chút, còn Phạm Nhàn thì lười chẳng quan tâm.Hôm nay Tôn Kính Tu làm lễ mừng thọ cho mẹ già nên quan trọng hơnchính bản thân, nhờ thế mới dám mời Phạm Nhàn. Nhưng khi thấy Tiểu Phạmđại nhân cầm tay Thần quận chúa bước vào cổng chính, Tôn Kính Tu vẫn khôngkìm nổi xúc động.Vài tháng qua, cuộc sống của hắn như lênh đênh giữa sóng gió, dường nhưtất cả quan lại đều đổ dồn chú ý vào hắn, khiến hắnnhư ngồi trên đống lửa. Suyđi tính lại, hắn vẫn nghĩ tới Phạm Nhàn, nhưng thực ra Tôn phủ và Phạm giakhông có quan hệ sâu đậm, hắn cũng không biết liệu có thành công hay không.Thành công rồi, mặc dù Tôn Kính Tu có phần khó chịu, u sầu, cảm thấy rấtáy náy với con gái nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, vẫn cungkính đón tiếp cặp uyên ương này vào phủ.Trong phủ đã sắp xếp sẵn sàng từ sớm, các nữ khách ở hậu viện, sảnh trướcngồi toàn quan chức chủ sự của Kinh Đô phủ. Ba gian phòng trước dành riêngcho các đại thần triều đình thì trống trơn, cực kỳ chói mắt.Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu đi vào trong, nhìn những chiếc bàn dài khôngngười, không nhịn được mỉm cười. Lâm Uyển Nhi thì theo mấy vị ma ma vàcác thị nữ Tôn phủ về hậu viện.Qua gian nhà tây, Phạm Nhàn cùng Tôn Kính Tu vào thư phòng. Lúc này yđã biết Tĩnh Vương và Liễu quốc công đã đến, hai vị lão nhân thân phận tônquý đang nói chuyện với lão thái thái nhà họ Tôn, ở độ tuổi này không cần quákhách khí.Trong thư phòng rất yên tĩnh, Phạm Nhàn nhìn Tôn Kính Tu cười nói: "Tônđại nhân, ngươi thật không phải người thông minh."Chưa đến giờ khai tiệc, Tôn Kính Tu sợ làm phiền Tiểu Phạm đại nhân nêntự mình đi theo vào thư phòng. Lúc này trà chưa dọn lên, đối phương đã bìnhtĩnh nói ra câu đó, khiến Tôn Kính Tu chấn động không thôi, lúng túng khôngbiết nói sao.Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta có phần tò mò. Ngươi vốn không thích dùngmấy thủ đoạn đoán ý thánh thượng, sao năm nay lại ngược lại, nhất định phảimượn ta xem động tĩnh trên quan trường? Đại nhân cũng chẳng phải người hamquyền lực, thực sự khiến ta bất ngờ."Tôn Kính Tu im lặng một lúc rồi cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Kính Tutự nhận làm Phủ doãn Kinh Đô phủ cũng coi như tận tâm, kính xin đại nhânthương tình."Phạm Nhàn gõ nhẹ lên bàn, dường như đang cân nhắc mức độ. Y cũngkhông ngờ Tôn Kính Tu đề nghị thẳng thừng như vậy, nhưng y thích nói chuyệntrực tiếp. Một lúc sau Phạm Nhàn mới gật đầu nói: "Ta sẽ vào cung nói giúpngươi.""Còn Hạ đại nhân?" Tôn Kính Tu vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ vẻbình tĩnh, hỏi nhỏ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một vị quản sự trên lầu trà hô to: "Là Tĩnh lão vương gia!"Câu nói vừa dứt, bầu không khí kỳ quái im ắng bao trùm cả quán trà ồn àoban nãy. Tất cả quản sự im lặng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đoánxem cảnh tượng kinh hoàng này đại diện cho ý nghĩa gì.Một số người thông minh đã suy ra từ việc Liễu Quốc công và Tĩnh Vươnggia, hai nhân vật tôn quý đáng lẽ tuyệt đối không xuất hiện ở Kinh Đô phủ, liêntưởng đến một vị đại nhân khác, sắc mặt trắng bệch, im lặng lẻn ra khỏi quántrà.Đám quản sự còn lại vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cổng Tôn phủ, hìnhnhư không tin vào mắt mình, không tin Tôn Kính Tu già nua cô độc này có thểmời được hai vị này đến tiếp sức.Đúng lúc đó, hai chiếc xe ngựa màu đen không đáng chú ý chạy dọc theocon phố nam thành, đi qua quán trà rồi dừng lại trước cửa Tôn phủ.Chiếc xe ngựa màu đen không gây chú ý nhưng lại rất nổi bật. Mọi ngườitrên quán trà đều tái mét khi thấy vị công gia trẻ tuổi bước xuống xe, càng lúngtúng hơn khi thấy Quận chúa nương nương trang phục lộng lẫy cũng được cônggia nâng đỡ chậm rãi bước lên bậc thềm...Chỉ trong nháy mắt, cả quán trà im phăng phắc. Tất cả quản gia vội vã nhưsét đánh ùa xuống lầu, chạy thẳng về phủ để báo tin.Họ phải thông báo cho chủ nhân biết Tiểu Phạm đại nhân đã đến, Thần quậnchúa đã đến, Tĩnh Vương đã đến, Liễu Quốc công... Ngài là ai? Còn không mauđi đi! Cho dù Đạm Bạc công chỉ muốn làm mất mặt Hạ Tông Vĩ, nhưng ngàivẫn phải tới cười tít mắt chứ?Trong lúc nhất thời, các phủ đệ quan lại phía nam thành rối tung cả lên, tìmquần áo, báo tin, chuẩn bị lễ vật... Tất cả đều hướng về Tôn phủ.Hầu hết các quan viên đoán biết lý do Tiểu Công gia đến Tôn phủ, tronglòng kinh hãi lẫn phấn khích. kinh đô đã thái bình quá lâu, xem Tiểu Phạm đạinhân làm khó Đại học sĩ và các đại thần cũng coi như một vở kịch hay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khánh Quốc dùng chữ hiếu trị thiên hạ, nên khi Hoàng đế rút nhiều bạc từQuốc Khố để xây lăng mộ cho Thái hậu đã mất, hai vị Đại học sĩ Thư Hồ chỉ longại một chút, còn Phạm Nhàn thì lười chẳng quan tâm.Hôm nay Tôn Kính Tu làm lễ mừng thọ cho mẹ già nên quan trọng hơnchính bản thân, nhờ thế mới dám mời Phạm Nhàn. Nhưng khi thấy Tiểu Phạmđại nhân cầm tay Thần quận chúa bước vào cổng chính, Tôn Kính Tu vẫn khôngkìm nổi xúc động.Vài tháng qua, cuộc sống của hắn như lênh đênh giữa sóng gió, dường nhưtất cả quan lại đều đổ dồn chú ý vào hắn, khiến hắnnhư ngồi trên đống lửa. Suyđi tính lại, hắn vẫn nghĩ tới Phạm Nhàn, nhưng thực ra Tôn phủ và Phạm giakhông có quan hệ sâu đậm, hắn cũng không biết liệu có thành công hay không.Thành công rồi, mặc dù Tôn Kính Tu có phần khó chịu, u sầu, cảm thấy rấtáy náy với con gái nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, vẫn cungkính đón tiếp cặp uyên ương này vào phủ.Trong phủ đã sắp xếp sẵn sàng từ sớm, các nữ khách ở hậu viện, sảnh trướcngồi toàn quan chức chủ sự của Kinh Đô phủ. Ba gian phòng trước dành riêngcho các đại thần triều đình thì trống trơn, cực kỳ chói mắt.Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu đi vào trong, nhìn những chiếc bàn dài khôngngười, không nhịn được mỉm cười. Lâm Uyển Nhi thì theo mấy vị ma ma vàcác thị nữ Tôn phủ về hậu viện.Qua gian nhà tây, Phạm Nhàn cùng Tôn Kính Tu vào thư phòng. Lúc này yđã biết Tĩnh Vương và Liễu quốc công đã đến, hai vị lão nhân thân phận tônquý đang nói chuyện với lão thái thái nhà họ Tôn, ở độ tuổi này không cần quákhách khí.Trong thư phòng rất yên tĩnh, Phạm Nhàn nhìn Tôn Kính Tu cười nói: "Tônđại nhân, ngươi thật không phải người thông minh."Chưa đến giờ khai tiệc, Tôn Kính Tu sợ làm phiền Tiểu Phạm đại nhân nêntự mình đi theo vào thư phòng. Lúc này trà chưa dọn lên, đối phương đã bìnhtĩnh nói ra câu đó, khiến Tôn Kính Tu chấn động không thôi, lúng túng khôngbiết nói sao.Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta có phần tò mò. Ngươi vốn không thích dùngmấy thủ đoạn đoán ý thánh thượng, sao năm nay lại ngược lại, nhất định phảimượn ta xem động tĩnh trên quan trường? Đại nhân cũng chẳng phải người hamquyền lực, thực sự khiến ta bất ngờ."Tôn Kính Tu im lặng một lúc rồi cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Kính Tutự nhận làm Phủ doãn Kinh Đô phủ cũng coi như tận tâm, kính xin đại nhânthương tình."Phạm Nhàn gõ nhẹ lên bàn, dường như đang cân nhắc mức độ. Y cũngkhông ngờ Tôn Kính Tu đề nghị thẳng thừng như vậy, nhưng y thích nói chuyệntrực tiếp. Một lúc sau Phạm Nhàn mới gật đầu nói: "Ta sẽ vào cung nói giúpngươi.""Còn Hạ đại nhân?" Tôn Kính Tu vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ vẻbình tĩnh, hỏi nhỏ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một vị quản sự trên lầu trà hô to: "Là Tĩnh lão vương gia!"Câu nói vừa dứt, bầu không khí kỳ quái im ắng bao trùm cả quán trà ồn àoban nãy. Tất cả quản sự im lặng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đoánxem cảnh tượng kinh hoàng này đại diện cho ý nghĩa gì.Một số người thông minh đã suy ra từ việc Liễu Quốc công và Tĩnh Vươnggia, hai nhân vật tôn quý đáng lẽ tuyệt đối không xuất hiện ở Kinh Đô phủ, liêntưởng đến một vị đại nhân khác, sắc mặt trắng bệch, im lặng lẻn ra khỏi quántrà.Đám quản sự còn lại vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cổng Tôn phủ, hìnhnhư không tin vào mắt mình, không tin Tôn Kính Tu già nua cô độc này có thểmời được hai vị này đến tiếp sức.Đúng lúc đó, hai chiếc xe ngựa màu đen không đáng chú ý chạy dọc theocon phố nam thành, đi qua quán trà rồi dừng lại trước cửa Tôn phủ.Chiếc xe ngựa màu đen không gây chú ý nhưng lại rất nổi bật. Mọi ngườitrên quán trà đều tái mét khi thấy vị công gia trẻ tuổi bước xuống xe, càng lúngtúng hơn khi thấy Quận chúa nương nương trang phục lộng lẫy cũng được cônggia nâng đỡ chậm rãi bước lên bậc thềm...Chỉ trong nháy mắt, cả quán trà im phăng phắc. Tất cả quản gia vội vã nhưsét đánh ùa xuống lầu, chạy thẳng về phủ để báo tin.Họ phải thông báo cho chủ nhân biết Tiểu Phạm đại nhân đã đến, Thần quậnchúa đã đến, Tĩnh Vương đã đến, Liễu Quốc công... Ngài là ai? Còn không mauđi đi! Cho dù Đạm Bạc công chỉ muốn làm mất mặt Hạ Tông Vĩ, nhưng ngàivẫn phải tới cười tít mắt chứ?Trong lúc nhất thời, các phủ đệ quan lại phía nam thành rối tung cả lên, tìmquần áo, báo tin, chuẩn bị lễ vật... Tất cả đều hướng về Tôn phủ.Hầu hết các quan viên đoán biết lý do Tiểu Công gia đến Tôn phủ, tronglòng kinh hãi lẫn phấn khích. kinh đô đã thái bình quá lâu, xem Tiểu Phạm đạinhân làm khó Đại học sĩ và các đại thần cũng coi như một vở kịch hay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khánh Quốc dùng chữ hiếu trị thiên hạ, nên khi Hoàng đế rút nhiều bạc từQuốc Khố để xây lăng mộ cho Thái hậu đã mất, hai vị Đại học sĩ Thư Hồ chỉ longại một chút, còn Phạm Nhàn thì lười chẳng quan tâm.Hôm nay Tôn Kính Tu làm lễ mừng thọ cho mẹ già nên quan trọng hơnchính bản thân, nhờ thế mới dám mời Phạm Nhàn. Nhưng khi thấy Tiểu Phạmđại nhân cầm tay Thần quận chúa bước vào cổng chính, Tôn Kính Tu vẫn khôngkìm nổi xúc động.Vài tháng qua, cuộc sống của hắn như lênh đênh giữa sóng gió, dường nhưtất cả quan lại đều đổ dồn chú ý vào hắn, khiến hắnnhư ngồi trên đống lửa. Suyđi tính lại, hắn vẫn nghĩ tới Phạm Nhàn, nhưng thực ra Tôn phủ và Phạm giakhông có quan hệ sâu đậm, hắn cũng không biết liệu có thành công hay không.Thành công rồi, mặc dù Tôn Kính Tu có phần khó chịu, u sầu, cảm thấy rấtáy náy với con gái nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, vẫn cungkính đón tiếp cặp uyên ương này vào phủ.Trong phủ đã sắp xếp sẵn sàng từ sớm, các nữ khách ở hậu viện, sảnh trướcngồi toàn quan chức chủ sự của Kinh Đô phủ. Ba gian phòng trước dành riêngcho các đại thần triều đình thì trống trơn, cực kỳ chói mắt.Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu đi vào trong, nhìn những chiếc bàn dài khôngngười, không nhịn được mỉm cười. Lâm Uyển Nhi thì theo mấy vị ma ma vàcác thị nữ Tôn phủ về hậu viện.Qua gian nhà tây, Phạm Nhàn cùng Tôn Kính Tu vào thư phòng. Lúc này yđã biết Tĩnh Vương và Liễu quốc công đã đến, hai vị lão nhân thân phận tônquý đang nói chuyện với lão thái thái nhà họ Tôn, ở độ tuổi này không cần quákhách khí.Trong thư phòng rất yên tĩnh, Phạm Nhàn nhìn Tôn Kính Tu cười nói: "Tônđại nhân, ngươi thật không phải người thông minh."Chưa đến giờ khai tiệc, Tôn Kính Tu sợ làm phiền Tiểu Phạm đại nhân nêntự mình đi theo vào thư phòng. Lúc này trà chưa dọn lên, đối phương đã bìnhtĩnh nói ra câu đó, khiến Tôn Kính Tu chấn động không thôi, lúng túng khôngbiết nói sao.Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta có phần tò mò. Ngươi vốn không thích dùngmấy thủ đoạn đoán ý thánh thượng, sao năm nay lại ngược lại, nhất định phảimượn ta xem động tĩnh trên quan trường? Đại nhân cũng chẳng phải người hamquyền lực, thực sự khiến ta bất ngờ."Tôn Kính Tu im lặng một lúc rồi cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Kính Tutự nhận làm Phủ doãn Kinh Đô phủ cũng coi như tận tâm, kính xin đại nhânthương tình."Phạm Nhàn gõ nhẹ lên bàn, dường như đang cân nhắc mức độ. Y cũngkhông ngờ Tôn Kính Tu đề nghị thẳng thừng như vậy, nhưng y thích nói chuyệntrực tiếp. Một lúc sau Phạm Nhàn mới gật đầu nói: "Ta sẽ vào cung nói giúpngươi.""Còn Hạ đại nhân?" Tôn Kính Tu vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ vẻbình tĩnh, hỏi nhỏ.

Chương 1675: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 1