Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1676: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hạ mi mắt xuống, nói: "Hắn là Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện, takhông thể can thiệp được."Trong lòng Tôn Kính Tu hơi chùng xuống.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: "Chẳng qua hắn cũng chỉ là hànhtẩu của Môn Hạ Trung Thư, nếu Hồ Đại học sĩ không tán thành, hắn làm gìđược một Phủ doãn Kinh Đô phủ như ngươi?"Cuộc đối thoại trong thư phòng kết thúc ngắn gọn. Phạm Nhàn không đểTôn Kính Tu tu thể hiện lòng biết ơn hay sùng bái trước mặt mình. Hai bênngầm hiểu lẫn nhau, nếu Phạm Nhàn chịu giúp Tôn Kính Tu chuyện lớn nhưvậy, cái mạng của Tôn Kính Tu cũng chỉ có bán cho Phạm Nhàn - chức Phủdoãn Kinh Đô phủ không phải việc vặt, mà Tôn Kính Tu nhìn lên chốn quantrường, cũng chỉ thấy bóng lưng Phạm Nhàn, hắn không còn lựa chọn nào khác.Trong lúc Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu nói chuyện, đám hạ nhân Tôn phủ trốmắt nhìn dòng người khiêng kiệu đến chúc thọ liên tục không dứt, các vị đạinhân nổi danh trên công đường mặt mày mỉm cười, vô cùng ôn hòa tới đây chúcthọ... Bọn họ không khỏi thắc mắc, vừa rồi những vị đại nhân này chạy đi đâu?Có người báo tin vào thư phòng, khiến Tôn Kính Tu cười khổ. Hắn biếtnhững đại nhân thay đổi thái độ nhanh như vậy là vì Tiểu Phạm đại nhân tựmình đến đây, còn mời Tĩnh Vương và Liễu quốc công đi trước mở đường.Phạm Nhàn nhìn ra nỗi khổ tâm của hắn, cười nói: "Chuyện trên quantrường vốn vô liêm sỉ như vậy đấy, ngươi ở Kinh Đô phủ lâu như vậy rồi cũngnên quen dần. Cứ khó chịu thế mãi này thì cố được thêm được mấy năm nữađây?"Tôn Kính Tu gật đầu nghe theo.o O oTrong đại sảnh chỉ bày ba bàn tiệc. Các nữ quyến được sắp xếp tự do thoảimái ở hậu viên. Phạm Nhàn chỉ nói vài câu với Tôn lão phu nhân rồi lui về.Vị trí chủ vị ở giữa đại sảnh tạm thời để trống, Tĩnh Vương đương nhiênngồi vào vị trí cao quý nhất, Liễu quốc công ngồi đối diện ở vị trí thứ hai. Hai vịtrưởng bối quen biết cả đời, mặc dù ngồi cách xa nhưng lớn giọng, nói chuyệnphiếm đã biến thành cãi vã lẫn nhau.Như thường lệ, Tĩnh Vương vẫn thốt ra những lời tục tĩu, một câu phảimang mấy lời XXX, khiến các quan viên trên ba bàn không thoải mái cho lắm.Nhưng xưa kia Liễu Quốc công cũng từng tòng quân nên rất quen thuộc vớikiểu nói này.Lúc này, Tôn Kính Tu đang tiếp đãi các quan khác. Phạm Nhàn ngồi giữaTĩnh Vương và Liễu quốc công, cười nói rôm rả. Tĩnh Vương là thế giao vớiPhạm phủ nên không cần nói tới, còn Liễu Quốc công là cha đẻ của Liễu thị,mặt ngoài thì là nhà ngoại của Phạm Nhàn, nên Phạm Nhàn tỏ ra cung kính.Nói chuyện với Liễu Quốc công về Đạm Châu, Liễu thị hiện sống rất tốt,ông cũng yên tâm khi có Phạm Nhàn trông nom cho con cháu.Còn nói chuyện với Tĩnh Vương thì hơi nhức đầu, vì được đôi ba câu lão lạinhắc tới chuyện y quán. Phạm Nhàn thầm than một tiếng, băn khoăn không biếtLý Hoằng Thành và Nhược Nhược có khả năng nên duyên hay không.Nói tới Hoằng Thành, sau Tết với tư cách Đại tướng Định Châu quân, hắnkhông thể cứ ở lại kinh đô đánh nhau với Đại học sĩ, đành miễn cưỡng dẫn quânvề đằng tây, để một đội thân binh canh gác Đạm Bạc y quán, theo dõi tình hình.Hoàng đế bệ hạ thấy hắn làm loạn như vậy, cũng thầm tức giận trước hành độngnày, nhưng chẳng có cách nào.o O oKhách khứa dần đến đông đủ, ba vị Thượng thư, hai vị Chính khanh, bảytám Thị lang, hơn nửa đại thần quan trọng trong triều đình Khánh Quốc. Với thểdiện Kinh Đô phủ không thể thu hút nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng PhạmNhàn vẫn có mặt mũi này.Theo thời gian trôi qua, Phạm Nhàn hơi nhức đầu. Mấy vị Thượng thư, Thịlang đến chào hỏi, y phải đứng dậy đáp lễ, tiếp nhận lời quan tâm, ba bàn ngườiliên miên cũng khiến y hơi mệt mỏi. Nhưng ngoài sân còn nhiều quan viên xếphàng vào thỉnh an, hoàn toàn không chịu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tiểu Phạm đạinhân.Sau một lượt, cả đại sảnh vang lên tiếng nịnh nọt, khiến Phạm Nhàn phảithay đổi sắc mặt vài lần. Bị hàng chục quan viên bợ đỡ, cảm giác cực kỳ khóchịu.Sau ba tuần rượu, một vị đại thần bắt đầu nhắc đến công trạng phi thườngcủa Phạm Nhàn ở Đông Di thành, ánh mắt của mọi người nhìn y trở nên nồngnhiệt. Lúc này không còn ai để ý đến Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ, bởi vị Tiểu Cônggia này chính là con ruột của Hoàng đế, lại gây dựng nhiều công trạng cho NamKhánh trong những năm qua, thực sự là nhân hưng thịnh đến tột đỉnh. Cóchuyện gì y không làm được gì? Cho dù phong vương cũng không phải chuyệnkhông thể!Phạm Nhàn hơi đau đầu, nghĩ thầm bọn quan viên này rốt cuộc là đến chúcthọ cho lão thái thái nhà họ Tôn hay cố tình đến nịnh nọt mình? Nhưng nghĩ lại,nếu không phải để nịnh nọt mình thì sao những quan viên này lại đến?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn hạ mi mắt xuống, nói: "Hắn là Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện, ta
không thể can thiệp được."
Trong lòng Tôn Kính Tu hơi chùng xuống.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: "Chẳng qua hắn cũng chỉ là hành
tẩu của Môn Hạ Trung Thư, nếu Hồ Đại học sĩ không tán thành, hắn làm gì
được một Phủ doãn Kinh Đô phủ như ngươi?"
Cuộc đối thoại trong thư phòng kết thúc ngắn gọn. Phạm Nhàn không để
Tôn Kính Tu tu thể hiện lòng biết ơn hay sùng bái trước mặt mình. Hai bên
ngầm hiểu lẫn nhau, nếu Phạm Nhàn chịu giúp Tôn Kính Tu chuyện lớn như
vậy, cái mạng của Tôn Kính Tu cũng chỉ có bán cho Phạm Nhàn - chức Phủ
doãn Kinh Đô phủ không phải việc vặt, mà Tôn Kính Tu nhìn lên chốn quan
trường, cũng chỉ thấy bóng lưng Phạm Nhàn, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Trong lúc Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu nói chuyện, đám hạ nhân Tôn phủ trố
mắt nhìn dòng người khiêng kiệu đến chúc thọ liên tục không dứt, các vị đại
nhân nổi danh trên công đường mặt mày mỉm cười, vô cùng ôn hòa tới đây chúc
thọ... Bọn họ không khỏi thắc mắc, vừa rồi những vị đại nhân này chạy đi đâu?
Có người báo tin vào thư phòng, khiến Tôn Kính Tu cười khổ. Hắn biết
những đại nhân thay đổi thái độ nhanh như vậy là vì Tiểu Phạm đại nhân tự
mình đến đây, còn mời Tĩnh Vương và Liễu quốc công đi trước mở đường.
Phạm Nhàn nhìn ra nỗi khổ tâm của hắn, cười nói: "Chuyện trên quan
trường vốn vô liêm sỉ như vậy đấy, ngươi ở Kinh Đô phủ lâu như vậy rồi cũng
nên quen dần. Cứ khó chịu thế mãi này thì cố được thêm được mấy năm nữa
đây?"
Tôn Kính Tu gật đầu nghe theo.
o O o
Trong đại sảnh chỉ bày ba bàn tiệc. Các nữ quyến được sắp xếp tự do thoải
mái ở hậu viên. Phạm Nhàn chỉ nói vài câu với Tôn lão phu nhân rồi lui về.
Vị trí chủ vị ở giữa đại sảnh tạm thời để trống, Tĩnh Vương đương nhiên
ngồi vào vị trí cao quý nhất, Liễu quốc công ngồi đối diện ở vị trí thứ hai. Hai vị
trưởng bối quen biết cả đời, mặc dù ngồi cách xa nhưng lớn giọng, nói chuyện
phiếm đã biến thành cãi vã lẫn nhau.
Như thường lệ, Tĩnh Vương vẫn thốt ra những lời tục tĩu, một câu phải
mang mấy lời XXX, khiến các quan viên trên ba bàn không thoải mái cho lắm.
Nhưng xưa kia Liễu Quốc công cũng từng tòng quân nên rất quen thuộc với
kiểu nói này.
Lúc này, Tôn Kính Tu đang tiếp đãi các quan khác. Phạm Nhàn ngồi giữa
Tĩnh Vương và Liễu quốc công, cười nói rôm rả. Tĩnh Vương là thế giao với
Phạm phủ nên không cần nói tới, còn Liễu Quốc công là cha đẻ của Liễu thị,
mặt ngoài thì là nhà ngoại của Phạm Nhàn, nên Phạm Nhàn tỏ ra cung kính.
Nói chuyện với Liễu Quốc công về Đạm Châu, Liễu thị hiện sống rất tốt,
ông cũng yên tâm khi có Phạm Nhàn trông nom cho con cháu.
Còn nói chuyện với Tĩnh Vương thì hơi nhức đầu, vì được đôi ba câu lão lại
nhắc tới chuyện y quán. Phạm Nhàn thầm than một tiếng, băn khoăn không biết
Lý Hoằng Thành và Nhược Nhược có khả năng nên duyên hay không.
Nói tới Hoằng Thành, sau Tết với tư cách Đại tướng Định Châu quân, hắn
không thể cứ ở lại kinh đô đánh nhau với Đại học sĩ, đành miễn cưỡng dẫn quân
về đằng tây, để một đội thân binh canh gác Đạm Bạc y quán, theo dõi tình hình.
Hoàng đế bệ hạ thấy hắn làm loạn như vậy, cũng thầm tức giận trước hành động
này, nhưng chẳng có cách nào.
o O o
Khách khứa dần đến đông đủ, ba vị Thượng thư, hai vị Chính khanh, bảy
tám Thị lang, hơn nửa đại thần quan trọng trong triều đình Khánh Quốc. Với thể
diện Kinh Đô phủ không thể thu hút nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng Phạm
Nhàn vẫn có mặt mũi này.
Theo thời gian trôi qua, Phạm Nhàn hơi nhức đầu. Mấy vị Thượng thư, Thị
lang đến chào hỏi, y phải đứng dậy đáp lễ, tiếp nhận lời quan tâm, ba bàn người
liên miên cũng khiến y hơi mệt mỏi. Nhưng ngoài sân còn nhiều quan viên xếp
hàng vào thỉnh an, hoàn toàn không chịu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tiểu Phạm đại
nhân.
Sau một lượt, cả đại sảnh vang lên tiếng nịnh nọt, khiến Phạm Nhàn phải
thay đổi sắc mặt vài lần. Bị hàng chục quan viên bợ đỡ, cảm giác cực kỳ khó
chịu.
Sau ba tuần rượu, một vị đại thần bắt đầu nhắc đến công trạng phi thường
của Phạm Nhàn ở Đông Di thành, ánh mắt của mọi người nhìn y trở nên nồng
nhiệt. Lúc này không còn ai để ý đến Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ, bởi vị Tiểu Công
gia này chính là con ruột của Hoàng đế, lại gây dựng nhiều công trạng cho Nam
Khánh trong những năm qua, thực sự là nhân hưng thịnh đến tột đỉnh. Có
chuyện gì y không làm được gì? Cho dù phong vương cũng không phải chuyện
không thể!
Phạm Nhàn hơi đau đầu, nghĩ thầm bọn quan viên này rốt cuộc là đến chúc
thọ cho lão thái thái nhà họ Tôn hay cố tình đến nịnh nọt mình? Nhưng nghĩ lại,
nếu không phải để nịnh nọt mình thì sao những quan viên này lại đến?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hạ mi mắt xuống, nói: "Hắn là Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện, takhông thể can thiệp được."Trong lòng Tôn Kính Tu hơi chùng xuống.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: "Chẳng qua hắn cũng chỉ là hànhtẩu của Môn Hạ Trung Thư, nếu Hồ Đại học sĩ không tán thành, hắn làm gìđược một Phủ doãn Kinh Đô phủ như ngươi?"Cuộc đối thoại trong thư phòng kết thúc ngắn gọn. Phạm Nhàn không đểTôn Kính Tu tu thể hiện lòng biết ơn hay sùng bái trước mặt mình. Hai bênngầm hiểu lẫn nhau, nếu Phạm Nhàn chịu giúp Tôn Kính Tu chuyện lớn nhưvậy, cái mạng của Tôn Kính Tu cũng chỉ có bán cho Phạm Nhàn - chức Phủdoãn Kinh Đô phủ không phải việc vặt, mà Tôn Kính Tu nhìn lên chốn quantrường, cũng chỉ thấy bóng lưng Phạm Nhàn, hắn không còn lựa chọn nào khác.Trong lúc Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu nói chuyện, đám hạ nhân Tôn phủ trốmắt nhìn dòng người khiêng kiệu đến chúc thọ liên tục không dứt, các vị đạinhân nổi danh trên công đường mặt mày mỉm cười, vô cùng ôn hòa tới đây chúcthọ... Bọn họ không khỏi thắc mắc, vừa rồi những vị đại nhân này chạy đi đâu?Có người báo tin vào thư phòng, khiến Tôn Kính Tu cười khổ. Hắn biếtnhững đại nhân thay đổi thái độ nhanh như vậy là vì Tiểu Phạm đại nhân tựmình đến đây, còn mời Tĩnh Vương và Liễu quốc công đi trước mở đường.Phạm Nhàn nhìn ra nỗi khổ tâm của hắn, cười nói: "Chuyện trên quantrường vốn vô liêm sỉ như vậy đấy, ngươi ở Kinh Đô phủ lâu như vậy rồi cũngnên quen dần. Cứ khó chịu thế mãi này thì cố được thêm được mấy năm nữađây?"Tôn Kính Tu gật đầu nghe theo.o O oTrong đại sảnh chỉ bày ba bàn tiệc. Các nữ quyến được sắp xếp tự do thoảimái ở hậu viên. Phạm Nhàn chỉ nói vài câu với Tôn lão phu nhân rồi lui về.Vị trí chủ vị ở giữa đại sảnh tạm thời để trống, Tĩnh Vương đương nhiênngồi vào vị trí cao quý nhất, Liễu quốc công ngồi đối diện ở vị trí thứ hai. Hai vịtrưởng bối quen biết cả đời, mặc dù ngồi cách xa nhưng lớn giọng, nói chuyệnphiếm đã biến thành cãi vã lẫn nhau.Như thường lệ, Tĩnh Vương vẫn thốt ra những lời tục tĩu, một câu phảimang mấy lời XXX, khiến các quan viên trên ba bàn không thoải mái cho lắm.Nhưng xưa kia Liễu Quốc công cũng từng tòng quân nên rất quen thuộc vớikiểu nói này.Lúc này, Tôn Kính Tu đang tiếp đãi các quan khác. Phạm Nhàn ngồi giữaTĩnh Vương và Liễu quốc công, cười nói rôm rả. Tĩnh Vương là thế giao vớiPhạm phủ nên không cần nói tới, còn Liễu Quốc công là cha đẻ của Liễu thị,mặt ngoài thì là nhà ngoại của Phạm Nhàn, nên Phạm Nhàn tỏ ra cung kính.Nói chuyện với Liễu Quốc công về Đạm Châu, Liễu thị hiện sống rất tốt,ông cũng yên tâm khi có Phạm Nhàn trông nom cho con cháu.Còn nói chuyện với Tĩnh Vương thì hơi nhức đầu, vì được đôi ba câu lão lạinhắc tới chuyện y quán. Phạm Nhàn thầm than một tiếng, băn khoăn không biếtLý Hoằng Thành và Nhược Nhược có khả năng nên duyên hay không.Nói tới Hoằng Thành, sau Tết với tư cách Đại tướng Định Châu quân, hắnkhông thể cứ ở lại kinh đô đánh nhau với Đại học sĩ, đành miễn cưỡng dẫn quânvề đằng tây, để một đội thân binh canh gác Đạm Bạc y quán, theo dõi tình hình.Hoàng đế bệ hạ thấy hắn làm loạn như vậy, cũng thầm tức giận trước hành độngnày, nhưng chẳng có cách nào.o O oKhách khứa dần đến đông đủ, ba vị Thượng thư, hai vị Chính khanh, bảytám Thị lang, hơn nửa đại thần quan trọng trong triều đình Khánh Quốc. Với thểdiện Kinh Đô phủ không thể thu hút nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng PhạmNhàn vẫn có mặt mũi này.Theo thời gian trôi qua, Phạm Nhàn hơi nhức đầu. Mấy vị Thượng thư, Thịlang đến chào hỏi, y phải đứng dậy đáp lễ, tiếp nhận lời quan tâm, ba bàn ngườiliên miên cũng khiến y hơi mệt mỏi. Nhưng ngoài sân còn nhiều quan viên xếphàng vào thỉnh an, hoàn toàn không chịu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tiểu Phạm đạinhân.Sau một lượt, cả đại sảnh vang lên tiếng nịnh nọt, khiến Phạm Nhàn phảithay đổi sắc mặt vài lần. Bị hàng chục quan viên bợ đỡ, cảm giác cực kỳ khóchịu.Sau ba tuần rượu, một vị đại thần bắt đầu nhắc đến công trạng phi thườngcủa Phạm Nhàn ở Đông Di thành, ánh mắt của mọi người nhìn y trở nên nồngnhiệt. Lúc này không còn ai để ý đến Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ, bởi vị Tiểu Cônggia này chính là con ruột của Hoàng đế, lại gây dựng nhiều công trạng cho NamKhánh trong những năm qua, thực sự là nhân hưng thịnh đến tột đỉnh. Cóchuyện gì y không làm được gì? Cho dù phong vương cũng không phải chuyệnkhông thể!Phạm Nhàn hơi đau đầu, nghĩ thầm bọn quan viên này rốt cuộc là đến chúcthọ cho lão thái thái nhà họ Tôn hay cố tình đến nịnh nọt mình? Nhưng nghĩ lại,nếu không phải để nịnh nọt mình thì sao những quan viên này lại đến?