Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1681: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộctranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tínhcách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phảnloạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũngchính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông."Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng mộtlát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyệntốt lành gì."Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay màhỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hainăm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khốnghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở ĐôngDi, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xemxét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhànchỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không."Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp kính này,ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ giúp. Dẫu sao Tiểu Công gia sẽ không đểta làm chuyện ngu xuẩn trái mệnh kháng chỉ."Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, suýt nữa bật cười, nghĩ thầm rằng vị Đại họcsĩ này bề ngoài trượng nghĩa nhưng thật ra rất cẩn thận. Hai người đều hiểu, vấnđề mà Phạm Nhàn không thể tự giải quyết, chắc chắn là việc nội bộ triều đình.Lời nói của Hồ Đại học sĩ rõ là gian xảo tới cực điểm.Phạm Nhàn lắc đầu cười. Đang lúc Hồ Đại học sĩ tưởng y không tiện mởmiệng, đang vuốt râu tự an ủi thì y đột nhiên nheo mắt nói: "Tôn Kính Tu củaKinh Đô phủ là một vị quan không tệ..."Ngón tay Hồ Đại học sĩ siết chặt, suýt nhổ tung chòm râu, ho liên tục haitiếng. Ông thực sự không ngờ Phạm Nhàn lại mở miệng trực tiếp như vậy. Về vịtrí Phủ doãn Kinh Đô phủ, với tư cách thủ lĩnh quan văn tất nhiên Hồ Đại học sĩrõ cục diện hiện tại được tạo dựng như thế nào, chẳng qua Hoàng đế bệ hạ đangủng hộ Hạ Tông Vĩ lên nắm quyền, ông chỉ có thể im lặng.Ông dò xét nhìn Phạm Nhàn, nói: "Vị Tôn đại nhân này... lời đồn năm đókhông phải do Tiểu Công gia tự mình dẹp xuống sao?"Phạm Nhàn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông,ghé tai thì thầm: "Ta với khuê nữ nhà họ Tôn không có quan hệ, nhưng ta thựcsự muốn bảo vệ Tôn đại nhân.""Đây là ý của Hoàng đế bệ hạ." Hồ Đại học sĩ cũng chẳng kiêng kỵ gì trướcmặt y, trực tiếp đẩy Hoàng đế ra.Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng qua là Hạ Tông Vĩ nhảy nhót thôi, liênquan gì đến Hoàng đế bệ hạ?"Hồ Đại học sĩ bật cười, biết trước mặt bất cứ ai thằng nhóc này cũng khôngthừa nhận vấn đề Kinh Đô phủ là ý của Hoàng đế bệ hạ, bằng không sẽ là hắncông khai đấu với Hoàng đế bệ hạ.Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta chỉ hỏi một câu thôi, ba năm qua thành tích củaTôn Kính Tu ra sao?""Cái này..." Hồ Đại học sĩ vuốt râu, im lặng một lúc rồi nói: "Hai năm trungthượng, một năm trung, chỉ là bình thường thôi."Kinh Đô phủ là vị trí rất quan trọng, nên ông nhớ rõ thành tích ba năm quacủa Tôn Kính Tu, vừa hỏi là trả lời ngay. Phạm Nhàn lạnh nhạt cười, nói:"Đừng nói những lời vô nghĩa che mắt kia, Đại học sĩ biết rõ mà, vị trí Phủ doãnKinh Đô phủ vốn không phải do con người quyết định, mà là đắc tội phủ nàyhay nha môn kia, hằng năm bị khảo sát kém, năm nào cũng chẳng trượt.""Mai Chấp Lễ hồi đó cũng chỉ là bình thường." Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay,nói: "Tôn Kính Tu có hai năm trung thượng đã quan lại có tài. Hơn nữa ngườinày không thích xây dựng phe cánh mưu lợi riêng, có thể được đánh giá nhưvậy thực sự là hiếm có."Hồ Đại học sĩ im lặng một lát, cuối cùng không thể chống lại lương tâm vànguyên tắc của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng biết vị trí Phủ doãn Kinh Đôphủ rất khó khăn, Tôn Kính Tu thực sự là một thuộc hạ hiếm có, nếu vẫn để hắnphụ trách Kinh Đô phủ, bản thân ông với tư cách Đại học sĩ cũng sẽ dễ dànghơn rất nhiều."Nếu thật sự cách chức hắn, ai sẽ thay thế?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói:"Hôm nay ta đến không vì tình cảm riêng tư, không vì đấu đá, chỉ muốn hỏi mộtcâu, Đại học sĩ có muốn nhìn Kinh Đô phủ ba năm sau lại thay đổi năm Phủdoãn, cuối cùng gây hỗn loạn đến mức không ai dám nhậm chức, thậm chí chơitrò nuốt than cho sinh bệnh?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộc

tranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tính

cách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phản

loạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng

chính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông.

"Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng một

lát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyện

tốt lành gì."

Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay mà

hỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"

Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,

nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hai

năm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khố

nghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở Đông

Di, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.

Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xem

xét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhàn

chỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không.

"Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp kính này,

ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ giúp. Dẫu sao Tiểu Công gia sẽ không để

ta làm chuyện ngu xuẩn trái mệnh kháng chỉ."

Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, suýt nữa bật cười, nghĩ thầm rằng vị Đại học

sĩ này bề ngoài trượng nghĩa nhưng thật ra rất cẩn thận. Hai người đều hiểu, vấn

đề mà Phạm Nhàn không thể tự giải quyết, chắc chắn là việc nội bộ triều đình.

Lời nói của Hồ Đại học sĩ rõ là gian xảo tới cực điểm.

Phạm Nhàn lắc đầu cười. Đang lúc Hồ Đại học sĩ tưởng y không tiện mở

miệng, đang vuốt râu tự an ủi thì y đột nhiên nheo mắt nói: "Tôn Kính Tu của

Kinh Đô phủ là một vị quan không tệ..."

Ngón tay Hồ Đại học sĩ siết chặt, suýt nhổ tung chòm râu, ho liên tục hai

tiếng. Ông thực sự không ngờ Phạm Nhàn lại mở miệng trực tiếp như vậy. Về vị

trí Phủ doãn Kinh Đô phủ, với tư cách thủ lĩnh quan văn tất nhiên Hồ Đại học sĩ

rõ cục diện hiện tại được tạo dựng như thế nào, chẳng qua Hoàng đế bệ hạ đang

ủng hộ Hạ Tông Vĩ lên nắm quyền, ông chỉ có thể im lặng.

Ông dò xét nhìn Phạm Nhàn, nói: "Vị Tôn đại nhân này... lời đồn năm đó

không phải do Tiểu Công gia tự mình dẹp xuống sao?"

Phạm Nhàn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông,

ghé tai thì thầm: "Ta với khuê nữ nhà họ Tôn không có quan hệ, nhưng ta thực

sự muốn bảo vệ Tôn đại nhân."

"Đây là ý của Hoàng đế bệ hạ." Hồ Đại học sĩ cũng chẳng kiêng kỵ gì trước

mặt y, trực tiếp đẩy Hoàng đế ra.

Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng qua là Hạ Tông Vĩ nhảy nhót thôi, liên

quan gì đến Hoàng đế bệ hạ?"

Hồ Đại học sĩ bật cười, biết trước mặt bất cứ ai thằng nhóc này cũng không

thừa nhận vấn đề Kinh Đô phủ là ý của Hoàng đế bệ hạ, bằng không sẽ là hắn

công khai đấu với Hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta chỉ hỏi một câu thôi, ba năm qua thành tích của

Tôn Kính Tu ra sao?"

"Cái này..." Hồ Đại học sĩ vuốt râu, im lặng một lúc rồi nói: "Hai năm trung

thượng, một năm trung, chỉ là bình thường thôi."

Kinh Đô phủ là vị trí rất quan trọng, nên ông nhớ rõ thành tích ba năm qua

của Tôn Kính Tu, vừa hỏi là trả lời ngay. Phạm Nhàn lạnh nhạt cười, nói:

"Đừng nói những lời vô nghĩa che mắt kia, Đại học sĩ biết rõ mà, vị trí Phủ doãn

Kinh Đô phủ vốn không phải do con người quyết định, mà là đắc tội phủ này

hay nha môn kia, hằng năm bị khảo sát kém, năm nào cũng chẳng trượt."

"Mai Chấp Lễ hồi đó cũng chỉ là bình thường." Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay,

nói: "Tôn Kính Tu có hai năm trung thượng đã quan lại có tài. Hơn nữa người

này không thích xây dựng phe cánh mưu lợi riêng, có thể được đánh giá như

vậy thực sự là hiếm có."

Hồ Đại học sĩ im lặng một lát, cuối cùng không thể chống lại lương tâm và

nguyên tắc của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng biết vị trí Phủ doãn Kinh Đô

phủ rất khó khăn, Tôn Kính Tu thực sự là một thuộc hạ hiếm có, nếu vẫn để hắn

phụ trách Kinh Đô phủ, bản thân ông với tư cách Đại học sĩ cũng sẽ dễ dàng

hơn rất nhiều.

"Nếu thật sự cách chức hắn, ai sẽ thay thế?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói:

"Hôm nay ta đến không vì tình cảm riêng tư, không vì đấu đá, chỉ muốn hỏi một

câu, Đại học sĩ có muốn nhìn Kinh Đô phủ ba năm sau lại thay đổi năm Phủ

doãn, cuối cùng gây hỗn loạn đến mức không ai dám nhậm chức, thậm chí chơi

trò nuốt than cho sinh bệnh?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộctranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tínhcách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phảnloạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũngchính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông."Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng mộtlát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyệntốt lành gì."Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay màhỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hainăm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khốnghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở ĐôngDi, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xemxét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhànchỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không."Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp kính này,ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ giúp. Dẫu sao Tiểu Công gia sẽ không đểta làm chuyện ngu xuẩn trái mệnh kháng chỉ."Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, suýt nữa bật cười, nghĩ thầm rằng vị Đại họcsĩ này bề ngoài trượng nghĩa nhưng thật ra rất cẩn thận. Hai người đều hiểu, vấnđề mà Phạm Nhàn không thể tự giải quyết, chắc chắn là việc nội bộ triều đình.Lời nói của Hồ Đại học sĩ rõ là gian xảo tới cực điểm.Phạm Nhàn lắc đầu cười. Đang lúc Hồ Đại học sĩ tưởng y không tiện mởmiệng, đang vuốt râu tự an ủi thì y đột nhiên nheo mắt nói: "Tôn Kính Tu củaKinh Đô phủ là một vị quan không tệ..."Ngón tay Hồ Đại học sĩ siết chặt, suýt nhổ tung chòm râu, ho liên tục haitiếng. Ông thực sự không ngờ Phạm Nhàn lại mở miệng trực tiếp như vậy. Về vịtrí Phủ doãn Kinh Đô phủ, với tư cách thủ lĩnh quan văn tất nhiên Hồ Đại học sĩrõ cục diện hiện tại được tạo dựng như thế nào, chẳng qua Hoàng đế bệ hạ đangủng hộ Hạ Tông Vĩ lên nắm quyền, ông chỉ có thể im lặng.Ông dò xét nhìn Phạm Nhàn, nói: "Vị Tôn đại nhân này... lời đồn năm đókhông phải do Tiểu Công gia tự mình dẹp xuống sao?"Phạm Nhàn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông,ghé tai thì thầm: "Ta với khuê nữ nhà họ Tôn không có quan hệ, nhưng ta thựcsự muốn bảo vệ Tôn đại nhân.""Đây là ý của Hoàng đế bệ hạ." Hồ Đại học sĩ cũng chẳng kiêng kỵ gì trướcmặt y, trực tiếp đẩy Hoàng đế ra.Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng qua là Hạ Tông Vĩ nhảy nhót thôi, liênquan gì đến Hoàng đế bệ hạ?"Hồ Đại học sĩ bật cười, biết trước mặt bất cứ ai thằng nhóc này cũng khôngthừa nhận vấn đề Kinh Đô phủ là ý của Hoàng đế bệ hạ, bằng không sẽ là hắncông khai đấu với Hoàng đế bệ hạ.Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta chỉ hỏi một câu thôi, ba năm qua thành tích củaTôn Kính Tu ra sao?""Cái này..." Hồ Đại học sĩ vuốt râu, im lặng một lúc rồi nói: "Hai năm trungthượng, một năm trung, chỉ là bình thường thôi."Kinh Đô phủ là vị trí rất quan trọng, nên ông nhớ rõ thành tích ba năm quacủa Tôn Kính Tu, vừa hỏi là trả lời ngay. Phạm Nhàn lạnh nhạt cười, nói:"Đừng nói những lời vô nghĩa che mắt kia, Đại học sĩ biết rõ mà, vị trí Phủ doãnKinh Đô phủ vốn không phải do con người quyết định, mà là đắc tội phủ nàyhay nha môn kia, hằng năm bị khảo sát kém, năm nào cũng chẳng trượt.""Mai Chấp Lễ hồi đó cũng chỉ là bình thường." Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay,nói: "Tôn Kính Tu có hai năm trung thượng đã quan lại có tài. Hơn nữa ngườinày không thích xây dựng phe cánh mưu lợi riêng, có thể được đánh giá nhưvậy thực sự là hiếm có."Hồ Đại học sĩ im lặng một lát, cuối cùng không thể chống lại lương tâm vànguyên tắc của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng biết vị trí Phủ doãn Kinh Đôphủ rất khó khăn, Tôn Kính Tu thực sự là một thuộc hạ hiếm có, nếu vẫn để hắnphụ trách Kinh Đô phủ, bản thân ông với tư cách Đại học sĩ cũng sẽ dễ dànghơn rất nhiều."Nếu thật sự cách chức hắn, ai sẽ thay thế?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói:"Hôm nay ta đến không vì tình cảm riêng tư, không vì đấu đá, chỉ muốn hỏi mộtcâu, Đại học sĩ có muốn nhìn Kinh Đô phủ ba năm sau lại thay đổi năm Phủdoãn, cuối cùng gây hỗn loạn đến mức không ai dám nhậm chức, thậm chí chơitrò nuốt than cho sinh bệnh?"

Chương 1681: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 3