Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1682: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hồ Đại học sĩ thở dài, khó xử nói: "Ta cũng không muốn Tôn đại nhân bịcách chức, chỉ không hiểu tại sao trong cung lại có tin đồn truyền ra."Ông nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi lại cãinhau với Hoàng đế bệ hạ không?"Trong thiên hạ này người dám cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ chỉ có mìnhPhạm Nhàn. Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Không liên quan đến việc cãi nhau.Đại học sĩ nên nhìn ra, Hoàng đế bệ hạ muốn dùng việc này tôn vinh uy quyềncủa Hạ Tông Vĩ. Đừng nói bây giờ Tôn Kính Tu là người của ta, cho dù y là kẻngốc ta cũng muốn bảo vệ.""Trước đó còn nói không vì tư tình, giờ lại thành người của ngươi." Hồ Đạihọc sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi muốn ta làm gì? Nếu ta ra mặt, chắc chắnbệ hạ sẽ đoán là do ngươi. Hạ đại nhân cũng là người tài giỏi, sao ngươi lạimuốn đấu đá với hắn ta."Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định phải đấu với hắnta. Thế cuộc này, hoặc là gió đồng đè gió tây, hoặc là gió tây ép gió đông. Ta sẽkhông cho Hạ Tông Vĩ một tia hy vọng, một chút cơ hội, một lần thành cônglịch sử.""Tại sao?" Hồ Đại học sĩ thấy y nói nghiêm túc, hơi kinh ngạc trong lòng,nghi hoặc hỏi lại.Phạm Nhàn không trả lời, vì liên quan đến việc y muốn cố giữ quyền lựctrong tay dưới sức ép của Hoàng đế bệ hạ, đưa ra một lần tuyên ngôn. Y đứngdậy nói: "Tối nay ta sẽ vào cung cãi lộn, buộc Hoàng đế bệ hạ không ban chiếuchỉ. Như vậy, vấn đề Kinh Đô phủ là áp lực của Môn Hạ Trung Thư, ta cần Đạihọc sĩ giúp đỡ một chút."Hồ Đại học sĩ không nói gì, dường như đang chờ lời giải thích tiếp theo củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôn Kính Tu là một quan viên không tệ, khôngnên biến mất trong cuộc đấu đá quyền lực vô nghĩa, lý do thực ra chỉ đơn giảnvậy thôi."Không đợi Hồ Đại học sĩ lên tiếng, Phạm Nhàn thong thả nói: "Thái Họcnày là nơi không tệ, tuổi trẻ sôi nổi, những học trò này tương lai đều sẽ ra làmquan, chúng ta là thầy dạy, không chỉ cần dạy học thuật, còn phải dùng tình hìnhtrong triều để giúp các bọn họ xây dựng lòng tin.""Một quan viên, miễn là chịu làm việc, sẽ được bình an vô sự." Phạm Nhànnhìn thẳng vào mắt Hồ Đại học sĩ, "Nếu Tôn Kính Tu sụp đổ như thế, ngườilàm thầy như ngươi dùng gì để dạy các học trò? Những tiêu chuẩn trong sáchcủa Đại học sĩ còn có tác dụng gì nữa chăng?"Bị Phạm Nhàn dồn vào góc, Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, biết Tiểu Cônggia này là người nói được làm được, nếu mình không đồng ý, e rằng y sẽ lợidụng uy tín của mình ở Thái Học để kích động học trò làm chuyện gì đó, đànhthở dài nói: "Được rồi, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ, ta sẽ bảovệ Tôn đại nhân."Nghe vậy, Phạm Nhàn mới mỉm cười hài lòng, cúi chào rồi không nói gìthêm, định cáo lui.Hồ Đại học sĩ cầm cặp kính trên bàn, cười nói: "Coi như đền đáp ân tìnhchiếc kính này... Nhưng ngươi không thấy tình cảm ta đền đáp lại nhiều quá à?"Tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, nói: "Cùng lắm thì sai người trong Nội Khốlàm thêm vài cái, tặng cho các tiểu công tử nhà ngài làm đồ dự phòng."Hồ Đại học sĩ bị y âm thầm trào phúng, không biết phản bác thế nào, mỉmcười mắng: "Ý ta là, mấy hôm trước Học chính đại nhân có nói, lúc nào ngươixong việc Đông Di thành thì nhanh chóng quay lại Thái Học dạy học."Phạm Nhàn cười đáp: "Việc này cho dù không nhắc, ta cũng sẽ sớm thựchiện." Đó là lời thật lòng, hôm nay bước vào Thái Học, nhìn thấy nhiều học tròtrẻ tuổi, tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, như nhớ lại thời đi học kiếp trước. Hơnnữa y biết các học trò này sau này sẽ là trụ cột của Khánh Quốc, nếu có thể ảnhhưởng họ từ sớm, có lẽ sẽ là pháp bảo giữ mệnh cho y về sau.o O oPhạm Nhàn cáo lui, một mình Hồ Đại học sĩ đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếptục công việc. Không rõ bao lâu sau, khi trời chưa hoàn toàn tối, một quan viênnhẹ nhàng bước vào, thì thầm vài câu bên tai ông.Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười cayđắng, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra hôm nay trong bữa tiệc ở Tôn phủ còn xảy rachuyện như vậy. Thật không biết Tiểu Công gia nghĩ thế nào, gây chuyện ồn àokhoe mẽ như thế, hoàn toàn trái với tính cách âm u của hắn trước đây."Quan viên kia tất nhiên là thuộc hạ tin cẩn của Hồ Đại học sĩ, trên mặt cũnglộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: "Hơn này, việc này có vẻ kỳ quái. Rõ ràng biết làý chỉ từ trong cung mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn cố chống lại, thậm chí khôngngại đến van nài thầy, chỉ vì một Tôn Kính Tu, có đáng không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hồ Đại học sĩ thở dài, khó xử nói: "Ta cũng không muốn Tôn đại nhân bịcách chức, chỉ không hiểu tại sao trong cung lại có tin đồn truyền ra."Ông nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi lại cãinhau với Hoàng đế bệ hạ không?"Trong thiên hạ này người dám cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ chỉ có mìnhPhạm Nhàn. Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Không liên quan đến việc cãi nhau.Đại học sĩ nên nhìn ra, Hoàng đế bệ hạ muốn dùng việc này tôn vinh uy quyềncủa Hạ Tông Vĩ. Đừng nói bây giờ Tôn Kính Tu là người của ta, cho dù y là kẻngốc ta cũng muốn bảo vệ.""Trước đó còn nói không vì tư tình, giờ lại thành người của ngươi." Hồ Đạihọc sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi muốn ta làm gì? Nếu ta ra mặt, chắc chắnbệ hạ sẽ đoán là do ngươi. Hạ đại nhân cũng là người tài giỏi, sao ngươi lạimuốn đấu đá với hắn ta."Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định phải đấu với hắnta. Thế cuộc này, hoặc là gió đồng đè gió tây, hoặc là gió tây ép gió đông. Ta sẽkhông cho Hạ Tông Vĩ một tia hy vọng, một chút cơ hội, một lần thành cônglịch sử.""Tại sao?" Hồ Đại học sĩ thấy y nói nghiêm túc, hơi kinh ngạc trong lòng,nghi hoặc hỏi lại.Phạm Nhàn không trả lời, vì liên quan đến việc y muốn cố giữ quyền lựctrong tay dưới sức ép của Hoàng đế bệ hạ, đưa ra một lần tuyên ngôn. Y đứngdậy nói: "Tối nay ta sẽ vào cung cãi lộn, buộc Hoàng đế bệ hạ không ban chiếuchỉ. Như vậy, vấn đề Kinh Đô phủ là áp lực của Môn Hạ Trung Thư, ta cần Đạihọc sĩ giúp đỡ một chút."Hồ Đại học sĩ không nói gì, dường như đang chờ lời giải thích tiếp theo củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôn Kính Tu là một quan viên không tệ, khôngnên biến mất trong cuộc đấu đá quyền lực vô nghĩa, lý do thực ra chỉ đơn giảnvậy thôi."Không đợi Hồ Đại học sĩ lên tiếng, Phạm Nhàn thong thả nói: "Thái Họcnày là nơi không tệ, tuổi trẻ sôi nổi, những học trò này tương lai đều sẽ ra làmquan, chúng ta là thầy dạy, không chỉ cần dạy học thuật, còn phải dùng tình hìnhtrong triều để giúp các bọn họ xây dựng lòng tin.""Một quan viên, miễn là chịu làm việc, sẽ được bình an vô sự." Phạm Nhànnhìn thẳng vào mắt Hồ Đại học sĩ, "Nếu Tôn Kính Tu sụp đổ như thế, ngườilàm thầy như ngươi dùng gì để dạy các học trò? Những tiêu chuẩn trong sáchcủa Đại học sĩ còn có tác dụng gì nữa chăng?"Bị Phạm Nhàn dồn vào góc, Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, biết Tiểu Cônggia này là người nói được làm được, nếu mình không đồng ý, e rằng y sẽ lợidụng uy tín của mình ở Thái Học để kích động học trò làm chuyện gì đó, đànhthở dài nói: "Được rồi, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ, ta sẽ bảovệ Tôn đại nhân."Nghe vậy, Phạm Nhàn mới mỉm cười hài lòng, cúi chào rồi không nói gìthêm, định cáo lui.Hồ Đại học sĩ cầm cặp kính trên bàn, cười nói: "Coi như đền đáp ân tìnhchiếc kính này... Nhưng ngươi không thấy tình cảm ta đền đáp lại nhiều quá à?"Tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, nói: "Cùng lắm thì sai người trong Nội Khốlàm thêm vài cái, tặng cho các tiểu công tử nhà ngài làm đồ dự phòng."Hồ Đại học sĩ bị y âm thầm trào phúng, không biết phản bác thế nào, mỉmcười mắng: "Ý ta là, mấy hôm trước Học chính đại nhân có nói, lúc nào ngươixong việc Đông Di thành thì nhanh chóng quay lại Thái Học dạy học."Phạm Nhàn cười đáp: "Việc này cho dù không nhắc, ta cũng sẽ sớm thựchiện." Đó là lời thật lòng, hôm nay bước vào Thái Học, nhìn thấy nhiều học tròtrẻ tuổi, tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, như nhớ lại thời đi học kiếp trước. Hơnnữa y biết các học trò này sau này sẽ là trụ cột của Khánh Quốc, nếu có thể ảnhhưởng họ từ sớm, có lẽ sẽ là pháp bảo giữ mệnh cho y về sau.o O oPhạm Nhàn cáo lui, một mình Hồ Đại học sĩ đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếptục công việc. Không rõ bao lâu sau, khi trời chưa hoàn toàn tối, một quan viênnhẹ nhàng bước vào, thì thầm vài câu bên tai ông.Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười cayđắng, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra hôm nay trong bữa tiệc ở Tôn phủ còn xảy rachuyện như vậy. Thật không biết Tiểu Công gia nghĩ thế nào, gây chuyện ồn àokhoe mẽ như thế, hoàn toàn trái với tính cách âm u của hắn trước đây."Quan viên kia tất nhiên là thuộc hạ tin cẩn của Hồ Đại học sĩ, trên mặt cũnglộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: "Hơn này, việc này có vẻ kỳ quái. Rõ ràng biết làý chỉ từ trong cung mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn cố chống lại, thậm chí khôngngại đến van nài thầy, chỉ vì một Tôn Kính Tu, có đáng không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hồ Đại học sĩ thở dài, khó xử nói: "Ta cũng không muốn Tôn đại nhân bịcách chức, chỉ không hiểu tại sao trong cung lại có tin đồn truyền ra."Ông nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi lại cãinhau với Hoàng đế bệ hạ không?"Trong thiên hạ này người dám cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ chỉ có mìnhPhạm Nhàn. Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Không liên quan đến việc cãi nhau.Đại học sĩ nên nhìn ra, Hoàng đế bệ hạ muốn dùng việc này tôn vinh uy quyềncủa Hạ Tông Vĩ. Đừng nói bây giờ Tôn Kính Tu là người của ta, cho dù y là kẻngốc ta cũng muốn bảo vệ.""Trước đó còn nói không vì tư tình, giờ lại thành người của ngươi." Hồ Đạihọc sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi muốn ta làm gì? Nếu ta ra mặt, chắc chắnbệ hạ sẽ đoán là do ngươi. Hạ đại nhân cũng là người tài giỏi, sao ngươi lạimuốn đấu đá với hắn ta."Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định phải đấu với hắnta. Thế cuộc này, hoặc là gió đồng đè gió tây, hoặc là gió tây ép gió đông. Ta sẽkhông cho Hạ Tông Vĩ một tia hy vọng, một chút cơ hội, một lần thành cônglịch sử.""Tại sao?" Hồ Đại học sĩ thấy y nói nghiêm túc, hơi kinh ngạc trong lòng,nghi hoặc hỏi lại.Phạm Nhàn không trả lời, vì liên quan đến việc y muốn cố giữ quyền lựctrong tay dưới sức ép của Hoàng đế bệ hạ, đưa ra một lần tuyên ngôn. Y đứngdậy nói: "Tối nay ta sẽ vào cung cãi lộn, buộc Hoàng đế bệ hạ không ban chiếuchỉ. Như vậy, vấn đề Kinh Đô phủ là áp lực của Môn Hạ Trung Thư, ta cần Đạihọc sĩ giúp đỡ một chút."Hồ Đại học sĩ không nói gì, dường như đang chờ lời giải thích tiếp theo củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôn Kính Tu là một quan viên không tệ, khôngnên biến mất trong cuộc đấu đá quyền lực vô nghĩa, lý do thực ra chỉ đơn giảnvậy thôi."Không đợi Hồ Đại học sĩ lên tiếng, Phạm Nhàn thong thả nói: "Thái Họcnày là nơi không tệ, tuổi trẻ sôi nổi, những học trò này tương lai đều sẽ ra làmquan, chúng ta là thầy dạy, không chỉ cần dạy học thuật, còn phải dùng tình hìnhtrong triều để giúp các bọn họ xây dựng lòng tin.""Một quan viên, miễn là chịu làm việc, sẽ được bình an vô sự." Phạm Nhànnhìn thẳng vào mắt Hồ Đại học sĩ, "Nếu Tôn Kính Tu sụp đổ như thế, ngườilàm thầy như ngươi dùng gì để dạy các học trò? Những tiêu chuẩn trong sáchcủa Đại học sĩ còn có tác dụng gì nữa chăng?"Bị Phạm Nhàn dồn vào góc, Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, biết Tiểu Cônggia này là người nói được làm được, nếu mình không đồng ý, e rằng y sẽ lợidụng uy tín của mình ở Thái Học để kích động học trò làm chuyện gì đó, đànhthở dài nói: "Được rồi, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ, ta sẽ bảovệ Tôn đại nhân."Nghe vậy, Phạm Nhàn mới mỉm cười hài lòng, cúi chào rồi không nói gìthêm, định cáo lui.Hồ Đại học sĩ cầm cặp kính trên bàn, cười nói: "Coi như đền đáp ân tìnhchiếc kính này... Nhưng ngươi không thấy tình cảm ta đền đáp lại nhiều quá à?"Tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, nói: "Cùng lắm thì sai người trong Nội Khốlàm thêm vài cái, tặng cho các tiểu công tử nhà ngài làm đồ dự phòng."Hồ Đại học sĩ bị y âm thầm trào phúng, không biết phản bác thế nào, mỉmcười mắng: "Ý ta là, mấy hôm trước Học chính đại nhân có nói, lúc nào ngươixong việc Đông Di thành thì nhanh chóng quay lại Thái Học dạy học."Phạm Nhàn cười đáp: "Việc này cho dù không nhắc, ta cũng sẽ sớm thựchiện." Đó là lời thật lòng, hôm nay bước vào Thái Học, nhìn thấy nhiều học tròtrẻ tuổi, tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, như nhớ lại thời đi học kiếp trước. Hơnnữa y biết các học trò này sau này sẽ là trụ cột của Khánh Quốc, nếu có thể ảnhhưởng họ từ sớm, có lẽ sẽ là pháp bảo giữ mệnh cho y về sau.o O oPhạm Nhàn cáo lui, một mình Hồ Đại học sĩ đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếptục công việc. Không rõ bao lâu sau, khi trời chưa hoàn toàn tối, một quan viênnhẹ nhàng bước vào, thì thầm vài câu bên tai ông.Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười cayđắng, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra hôm nay trong bữa tiệc ở Tôn phủ còn xảy rachuyện như vậy. Thật không biết Tiểu Công gia nghĩ thế nào, gây chuyện ồn àokhoe mẽ như thế, hoàn toàn trái với tính cách âm u của hắn trước đây."Quan viên kia tất nhiên là thuộc hạ tin cẩn của Hồ Đại học sĩ, trên mặt cũnglộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: "Hơn này, việc này có vẻ kỳ quái. Rõ ràng biết làý chỉ từ trong cung mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn cố chống lại, thậm chí khôngngại đến van nài thầy, chỉ vì một Tôn Kính Tu, có đáng không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1682: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 4