Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1685: Vườn xuân lộn xộn 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không biết ai muốn làm điều này? Hơn nữa trong tình huống khi đó, sinh tửcủa Tam hoàng tử không ảnh hưởng gì đến việc Thái tử lên ngôi, trái lại nếuTam hoàng tử chết thảm trong cung sẽ là điều Thái tử và Nhị hoàng tử khó lònggánh chịu.Sau đó Phạm Nhàn cũng đã điều tra cẩn thận, nhưng Thái tử và Nhị hoàngtử đều phủ nhận. Trước lúc lâm chung Trưởng công chúa cũng không đề cậpđến chuyện nhỏ này. Phạm Nhàn không thể điều tra thêm, chỉ có thể cho rằngdo lúc đó hoàng cung biến động quá lớn, không rõ mâu thuẫn nào bộc phátkhiến Tam hoàng tử lâm nguy.Nhưng Hoàng đế không nghĩ vậy. Ngài chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chi tiếtkỳ lạ nào, cho nên mới có thể thành đạt được sự nghiệp lớn lao vĩ đại bậc nhất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bước ra khỏi hoàng cung trong đêm tối, ngang qua các tháigiám, cung nữ cúi đầu kính cẩn, không hề đoái hoài đến họ, phất tay áo bỏ đi,sắc mặt u ám.Về thái độ đối đãi hạ nhân, Phạm Nhàn thật sự là một ngoại lệ rất lớn trongKhánh Quốc. Chưa kể đến các nha hoàn ma ma trong phủ, ngay cả với tháigiám, cung nữ trong cung, y vẫn thường nói năng ôn hòa, không chỉ rộng rãi ratay mà thái độ cũng khác hẳn, dường như chẳng bao giờ cảm thấy những ngườicó thiếu sót kia có gì đáng ghét.Chính vì thế, ai nấy trong hoàng cung đều hết sức kính trọng vị Tiểu Cônggia này. Kể cả vị Hầu công công bị bắn chết dưới mũi tên của Lục Xử Giám Sátviện cách đây ba năm, dù là người được Trưởng công chúa bí mật cài vào,nhưng thực tế hằng ngày vẫn luôn tán dương Phạm Nhàn.Hành động bất thường hôm nay của Phạm Nhàn không thoát khỏi mắt quansát của nhiều người, thái độ hoàn toàn trái ngược với ngày thường khiến cácthái giám, cung nữ cảm nhận được chút dị thường, bèn đoán già đoán non, có lẽTiểu Công gia lại cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng.Bước ra khỏi lối đi dài tối tăm của hoàng cung, Phạm Nhàn đứng trên quảngtrường trước hoàng thành, không quay đầu nhìn lại cửa cung mà giang rộngvòng tay, thốt lên một tiếng thét inh ỏi, như muốn xả bớt sự uất ức đang dồn néntrong lồng ngực.Tiếng vang vọng trên quảng trường vắng vẻ rộng rãi, chạm vào tường thànhđỏ rực rồi quay trở lại, lưu luyến bất tận.Cấm quân, thị vệ bên ngoài cửa cung, các thái giám chuẩn bị hạ then khóacửa, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía Phạm Nhàn, giật mình vì tiếng hét đó.Nếu là người bình thường gào thét như vậy trước cửa cung, chắc chắn cấmquân đã xông tới, đánh cho một trận rồi tống vào Thiên lao, buộc tội kinh độngcung cấm rồi chờ ngày mùa thu chém đầu. Nhưng Phạm Nhàn la ó như thế màkhông một ai dám cử động, thậm chí cả lời nhắc nhở cũng không.Dù con người này đã phát điên nhưng nếu đó là Phạm Nhàn, mọi ngườicũng chỉ coi đây là sự cuồng nhiệt của thi nhân, làm ngơ không để ý đến.Người trực tại cửa cung hôm nay là Cung Điển Đại thống lĩnh cấm quân.Sau khi Phạm Nhàn vào kinh gặp vị đại quan đầu tiên cũng chính là hắn. Haingười cũng coi như quen thuộc. Cung Điển nghe tiếng gọi chạy từ phòng trựcra, vội vã đến kéo y về, nói: "Phát điên cái gì vậy?"Phạm Nhàn sửa lại tay áo, cười lạnh nói: "Thật sự sắp phát điên rồi."Dù nói thế, sắc mặt y đã bình tĩnh hơn nhiều. Trước đó quả thật có phần ứcchế cần bộc lộ, bởi vì rèn luyện trong thế gian đến tận bây giờ, trước mặt mọingười Phạm Nhàn không còn che giấu gì, có thể thoải mái làm theo tính cáchcủa mình. Nhưng đó là ngoài Hoàng đế lão tử... diễn kịch trước mặt Hoàng đếlão tử, áp lực rất lớn, hơn nữa cảm xúc hết sức phức tạp.Thấy khuôn mặt gầy yếu của Hoàng đế, không hiểu sao Phạm Nhàn liêntưởng đến bức họa trong căn lầu nhỏ, tưởng tượng đến chuyện năm xưa, máulửa hiện rõ trong mắt y, cảm giác giằng xé ruột gan khó chịu đựng.Dù thét lên trước cửa cung, Phạm Nhàn vẫn đang diễn. Y biết không lâu sautiếng hét sẽ đến tai Hoàng đế trong Ngự Thư phòng.Y muốn diễn một con người thật thà, một đứa con tư sinh có phần oán hận,uất ức.Rất vất vả, y không muốn diễn nữa."Đi uống rượu cùng ta." Y nhìn chằm vào chằm Cung Điển, như nạn dânnhìn thấy miếng thịt ba chỉ. "Ta bao cả Bão Nguyệt lâu, gọi sáu mươi cô nươngđến hầu hạ ngươi.""Đúng là điên rồi." Cung Điển mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào PhạmNhàn, đặt một tay lên trán y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên hẻm Tân Hoè có một phủ đệ, khu nhà này không rộng lắm, mái hiênchạm trổ cũng không quá hoa lệ, vị trí cũng không phải tốt nhất, không có gìkhác biệt so với nhà dân bên cạnh. Đây là phủ đệ của một vị lão Ngự sử tiềntriều. Sau khi vị lão Ngự sử này về hưu, phủ đệ bỏ trống, giao cho vài đồng liêuquản lý, nghĩ sau này con cháu lên kinh làm quan sẽ thuận tiện nên chưa bán.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không biết ai muốn làm điều này? Hơn nữa trong tình huống khi đó, sinh tử
của Tam hoàng tử không ảnh hưởng gì đến việc Thái tử lên ngôi, trái lại nếu
Tam hoàng tử chết thảm trong cung sẽ là điều Thái tử và Nhị hoàng tử khó lòng
gánh chịu.
Sau đó Phạm Nhàn cũng đã điều tra cẩn thận, nhưng Thái tử và Nhị hoàng
tử đều phủ nhận. Trước lúc lâm chung Trưởng công chúa cũng không đề cập
đến chuyện nhỏ này. Phạm Nhàn không thể điều tra thêm, chỉ có thể cho rằng
do lúc đó hoàng cung biến động quá lớn, không rõ mâu thuẫn nào bộc phát
khiến Tam hoàng tử lâm nguy.
Nhưng Hoàng đế không nghĩ vậy. Ngài chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chi tiết
kỳ lạ nào, cho nên mới có thể thành đạt được sự nghiệp lớn lao vĩ đại bậc nhất.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn bước ra khỏi hoàng cung trong đêm tối, ngang qua các thái
giám, cung nữ cúi đầu kính cẩn, không hề đoái hoài đến họ, phất tay áo bỏ đi,
sắc mặt u ám.
Về thái độ đối đãi hạ nhân, Phạm Nhàn thật sự là một ngoại lệ rất lớn trong
Khánh Quốc. Chưa kể đến các nha hoàn ma ma trong phủ, ngay cả với thái
giám, cung nữ trong cung, y vẫn thường nói năng ôn hòa, không chỉ rộng rãi ra
tay mà thái độ cũng khác hẳn, dường như chẳng bao giờ cảm thấy những người
có thiếu sót kia có gì đáng ghét.
Chính vì thế, ai nấy trong hoàng cung đều hết sức kính trọng vị Tiểu Công
gia này. Kể cả vị Hầu công công bị bắn chết dưới mũi tên của Lục Xử Giám Sát
viện cách đây ba năm, dù là người được Trưởng công chúa bí mật cài vào,
nhưng thực tế hằng ngày vẫn luôn tán dương Phạm Nhàn.
Hành động bất thường hôm nay của Phạm Nhàn không thoát khỏi mắt quan
sát của nhiều người, thái độ hoàn toàn trái ngược với ngày thường khiến các
thái giám, cung nữ cảm nhận được chút dị thường, bèn đoán già đoán non, có lẽ
Tiểu Công gia lại cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng.
Bước ra khỏi lối đi dài tối tăm của hoàng cung, Phạm Nhàn đứng trên quảng
trường trước hoàng thành, không quay đầu nhìn lại cửa cung mà giang rộng
vòng tay, thốt lên một tiếng thét inh ỏi, như muốn xả bớt sự uất ức đang dồn nén
trong lồng ngực.
Tiếng vang vọng trên quảng trường vắng vẻ rộng rãi, chạm vào tường thành
đỏ rực rồi quay trở lại, lưu luyến bất tận.
Cấm quân, thị vệ bên ngoài cửa cung, các thái giám chuẩn bị hạ then khóa
cửa, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía Phạm Nhàn, giật mình vì tiếng hét đó.
Nếu là người bình thường gào thét như vậy trước cửa cung, chắc chắn cấm
quân đã xông tới, đánh cho một trận rồi tống vào Thiên lao, buộc tội kinh động
cung cấm rồi chờ ngày mùa thu chém đầu. Nhưng Phạm Nhàn la ó như thế mà
không một ai dám cử động, thậm chí cả lời nhắc nhở cũng không.
Dù con người này đã phát điên nhưng nếu đó là Phạm Nhàn, mọi người
cũng chỉ coi đây là sự cuồng nhiệt của thi nhân, làm ngơ không để ý đến.
Người trực tại cửa cung hôm nay là Cung Điển Đại thống lĩnh cấm quân.
Sau khi Phạm Nhàn vào kinh gặp vị đại quan đầu tiên cũng chính là hắn. Hai
người cũng coi như quen thuộc. Cung Điển nghe tiếng gọi chạy từ phòng trực
ra, vội vã đến kéo y về, nói: "Phát điên cái gì vậy?"
Phạm Nhàn sửa lại tay áo, cười lạnh nói: "Thật sự sắp phát điên rồi."
Dù nói thế, sắc mặt y đã bình tĩnh hơn nhiều. Trước đó quả thật có phần ức
chế cần bộc lộ, bởi vì rèn luyện trong thế gian đến tận bây giờ, trước mặt mọi
người Phạm Nhàn không còn che giấu gì, có thể thoải mái làm theo tính cách
của mình. Nhưng đó là ngoài Hoàng đế lão tử... diễn kịch trước mặt Hoàng đế
lão tử, áp lực rất lớn, hơn nữa cảm xúc hết sức phức tạp.
Thấy khuôn mặt gầy yếu của Hoàng đế, không hiểu sao Phạm Nhàn liên
tưởng đến bức họa trong căn lầu nhỏ, tưởng tượng đến chuyện năm xưa, máu
lửa hiện rõ trong mắt y, cảm giác giằng xé ruột gan khó chịu đựng.
Dù thét lên trước cửa cung, Phạm Nhàn vẫn đang diễn. Y biết không lâu sau
tiếng hét sẽ đến tai Hoàng đế trong Ngự Thư phòng.
Y muốn diễn một con người thật thà, một đứa con tư sinh có phần oán hận,
uất ức.
Rất vất vả, y không muốn diễn nữa.
"Đi uống rượu cùng ta." Y nhìn chằm vào chằm Cung Điển, như nạn dân
nhìn thấy miếng thịt ba chỉ. "Ta bao cả Bão Nguyệt lâu, gọi sáu mươi cô nương
đến hầu hạ ngươi."
"Đúng là điên rồi." Cung Điển mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phạm
Nhàn, đặt một tay lên trán y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên hẻm Tân Hoè có một phủ đệ, khu nhà này không rộng lắm, mái hiên
chạm trổ cũng không quá hoa lệ, vị trí cũng không phải tốt nhất, không có gì
khác biệt so với nhà dân bên cạnh. Đây là phủ đệ của một vị lão Ngự sử tiền
triều. Sau khi vị lão Ngự sử này về hưu, phủ đệ bỏ trống, giao cho vài đồng liêu
quản lý, nghĩ sau này con cháu lên kinh làm quan sẽ thuận tiện nên chưa bán.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không biết ai muốn làm điều này? Hơn nữa trong tình huống khi đó, sinh tửcủa Tam hoàng tử không ảnh hưởng gì đến việc Thái tử lên ngôi, trái lại nếuTam hoàng tử chết thảm trong cung sẽ là điều Thái tử và Nhị hoàng tử khó lònggánh chịu.Sau đó Phạm Nhàn cũng đã điều tra cẩn thận, nhưng Thái tử và Nhị hoàngtử đều phủ nhận. Trước lúc lâm chung Trưởng công chúa cũng không đề cậpđến chuyện nhỏ này. Phạm Nhàn không thể điều tra thêm, chỉ có thể cho rằngdo lúc đó hoàng cung biến động quá lớn, không rõ mâu thuẫn nào bộc phátkhiến Tam hoàng tử lâm nguy.Nhưng Hoàng đế không nghĩ vậy. Ngài chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chi tiếtkỳ lạ nào, cho nên mới có thể thành đạt được sự nghiệp lớn lao vĩ đại bậc nhất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn bước ra khỏi hoàng cung trong đêm tối, ngang qua các tháigiám, cung nữ cúi đầu kính cẩn, không hề đoái hoài đến họ, phất tay áo bỏ đi,sắc mặt u ám.Về thái độ đối đãi hạ nhân, Phạm Nhàn thật sự là một ngoại lệ rất lớn trongKhánh Quốc. Chưa kể đến các nha hoàn ma ma trong phủ, ngay cả với tháigiám, cung nữ trong cung, y vẫn thường nói năng ôn hòa, không chỉ rộng rãi ratay mà thái độ cũng khác hẳn, dường như chẳng bao giờ cảm thấy những ngườicó thiếu sót kia có gì đáng ghét.Chính vì thế, ai nấy trong hoàng cung đều hết sức kính trọng vị Tiểu Cônggia này. Kể cả vị Hầu công công bị bắn chết dưới mũi tên của Lục Xử Giám Sátviện cách đây ba năm, dù là người được Trưởng công chúa bí mật cài vào,nhưng thực tế hằng ngày vẫn luôn tán dương Phạm Nhàn.Hành động bất thường hôm nay của Phạm Nhàn không thoát khỏi mắt quansát của nhiều người, thái độ hoàn toàn trái ngược với ngày thường khiến cácthái giám, cung nữ cảm nhận được chút dị thường, bèn đoán già đoán non, có lẽTiểu Công gia lại cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng.Bước ra khỏi lối đi dài tối tăm của hoàng cung, Phạm Nhàn đứng trên quảngtrường trước hoàng thành, không quay đầu nhìn lại cửa cung mà giang rộngvòng tay, thốt lên một tiếng thét inh ỏi, như muốn xả bớt sự uất ức đang dồn néntrong lồng ngực.Tiếng vang vọng trên quảng trường vắng vẻ rộng rãi, chạm vào tường thànhđỏ rực rồi quay trở lại, lưu luyến bất tận.Cấm quân, thị vệ bên ngoài cửa cung, các thái giám chuẩn bị hạ then khóacửa, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía Phạm Nhàn, giật mình vì tiếng hét đó.Nếu là người bình thường gào thét như vậy trước cửa cung, chắc chắn cấmquân đã xông tới, đánh cho một trận rồi tống vào Thiên lao, buộc tội kinh độngcung cấm rồi chờ ngày mùa thu chém đầu. Nhưng Phạm Nhàn la ó như thế màkhông một ai dám cử động, thậm chí cả lời nhắc nhở cũng không.Dù con người này đã phát điên nhưng nếu đó là Phạm Nhàn, mọi ngườicũng chỉ coi đây là sự cuồng nhiệt của thi nhân, làm ngơ không để ý đến.Người trực tại cửa cung hôm nay là Cung Điển Đại thống lĩnh cấm quân.Sau khi Phạm Nhàn vào kinh gặp vị đại quan đầu tiên cũng chính là hắn. Haingười cũng coi như quen thuộc. Cung Điển nghe tiếng gọi chạy từ phòng trựcra, vội vã đến kéo y về, nói: "Phát điên cái gì vậy?"Phạm Nhàn sửa lại tay áo, cười lạnh nói: "Thật sự sắp phát điên rồi."Dù nói thế, sắc mặt y đã bình tĩnh hơn nhiều. Trước đó quả thật có phần ứcchế cần bộc lộ, bởi vì rèn luyện trong thế gian đến tận bây giờ, trước mặt mọingười Phạm Nhàn không còn che giấu gì, có thể thoải mái làm theo tính cáchcủa mình. Nhưng đó là ngoài Hoàng đế lão tử... diễn kịch trước mặt Hoàng đếlão tử, áp lực rất lớn, hơn nữa cảm xúc hết sức phức tạp.Thấy khuôn mặt gầy yếu của Hoàng đế, không hiểu sao Phạm Nhàn liêntưởng đến bức họa trong căn lầu nhỏ, tưởng tượng đến chuyện năm xưa, máulửa hiện rõ trong mắt y, cảm giác giằng xé ruột gan khó chịu đựng.Dù thét lên trước cửa cung, Phạm Nhàn vẫn đang diễn. Y biết không lâu sautiếng hét sẽ đến tai Hoàng đế trong Ngự Thư phòng.Y muốn diễn một con người thật thà, một đứa con tư sinh có phần oán hận,uất ức.Rất vất vả, y không muốn diễn nữa."Đi uống rượu cùng ta." Y nhìn chằm vào chằm Cung Điển, như nạn dânnhìn thấy miếng thịt ba chỉ. "Ta bao cả Bão Nguyệt lâu, gọi sáu mươi cô nươngđến hầu hạ ngươi.""Đúng là điên rồi." Cung Điển mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào PhạmNhàn, đặt một tay lên trán y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên hẻm Tân Hoè có một phủ đệ, khu nhà này không rộng lắm, mái hiênchạm trổ cũng không quá hoa lệ, vị trí cũng không phải tốt nhất, không có gìkhác biệt so với nhà dân bên cạnh. Đây là phủ đệ của một vị lão Ngự sử tiềntriều. Sau khi vị lão Ngự sử này về hưu, phủ đệ bỏ trống, giao cho vài đồng liêuquản lý, nghĩ sau này con cháu lên kinh làm quan sẽ thuận tiện nên chưa bán.