Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1686: Vườn xuân lộn xộn 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ba năm trước, phủ đệ cuối cùng cũng bán đi. Từ đó, hẻm Tân Hoè vắng vẻbỗng náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng có quan lại đến viếng thăm, đến ngày lễ tếtcàng đông nghịt người ra vào cửa.Theo bước thăng tiến của chủ nhân mới phủ Ngự sử, số quan lại đến chầulại càng ngày càng ít đi, bởi danh tiếng người này ngày càng lan rộng, không aimuốn đến chọc giận chủ nhân của nó.Tả đô Ngự sử của Đô Sát viện, Đại học sĩ Hành tẩu của Môn Hạ Trung Thư,chính là chủ nhân mới của phủ Ngự sử này.Thậm chí các đồng liêu cũng khuyên can, Hoàng đế bệ hạ cũng từng nói,quan lại thường ở phía nam thành, Hạ Tông Vĩ vẫn ở phủ cũ tại hẻm Tân Hoèkhá bất tiện, lại chẳng xứng với địa vị.Ẩn dật trong triều đình, rất được Hoàng đế bệ hạ và đồng liêu kính trọng,Hạ Đại học sĩ lại rất kiên định chuyện này, thậm chí từ chối sắc chỉ ban thưởngphủ đệ, vẫn sống trong phủ cũ cùng vài gia nhân trung thành, một người dì góavà vài huynh đệ họ hàng xa.Đã ở đó được ba năm.Hạ Tông Vĩ đẩy cửa, bước vào sân phủ đệ đã phần nào hoang phế, nhìncảnh xuân lộn xộn, lá cây mọc loạn, không khỏi lắc đầu tự giễu.Hắn vẫn ở đây vì có tình cảm, hơn nữa nơi đây đại diện cho nhiều ý nghĩaquan trọng trong cuộc đời hắn. Lần đầu Hạ Tông Vĩ thực sự bước lên sân khấuKhánh Quốc chính là Khánh Lịch năm năm trước Tướng gia Lâm Nhược Phủ từchức.Hạ Tông Vĩ “tình cờ gặp” thê tử mưu sĩ Ngô Bá An, bất bình thay nên tốcáo lên Đô Sát viện, lại “tình cờ gặp” sát thủ tướng phủ, rồi “tình cờ gặp” Nhịhoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành, một loạt tình cờ đúng lúc thuận thế triềuđình Khánh Quốc, cuối cùng lật đổ được Lâm Nhược Phủ.Do phải chịu tang mà Hạ Tông Vĩ bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, lúc đó hắn chỉ làmột dân thường. Trong mắt mọi người, với sức một kẻ thất phu mà lật đổ đượcmột vị gian tướng. Từ khoảnh khắc ấy, danh tiếng của hắn vang dội khắp nơi.Trong lòng người có vấn, không còn ai coi hắn chỉ là tài tử kinh kỳ danh vangvới Hầu Quý Lân, mà xem hắn như một nhân vật mang chí lớn, tính cách kiêncường phi thường.Chính nhờ sự kiện Lâm tướng sụp đổ, Hạ Tông Vĩ lần đầu được thấy Thánhnhan. Từ đó, hắn hoàn toàn bị khí độ và tâm chí của Hoàng đế bệ hạ chinhphục. Đồng thời, ngày đó Hoàng đế bệ hạ cũng để mắt tới người trẻ tuổi này,ban sắc lệnh cho hắn vào Đô Sát viện, trở thành Ngự sử.Qua vài năm sau, Hạ Tông Vĩ dần vượt qua các phe phái, cuối cùng thăngchức, trở thành vị Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư trẻ tuổi nhất trong lịch sửKhánh Quốc. Danh tiếng của hắn lúc đó vô cùng lừng lẫy, vô song nhất thời.Đương nhiên, đó là vì mọi người không ai dám đem người ấy ra so sánh vớihắn. Dù hắn là Hạ Đại học sĩ, nhưng trong lòng ngàn vạn dân chúng KhánhQuốc, người ấy mãi mãi là duy nhất, tồn tại cao ngất trên tất cả.Đối với Hạ Tông Vĩ, người ấy là một bóng ma đeo đuổi, luôn bao phủ trênđầu hắn, che khuất ánh sáng vô tận trong đời hắn, chỉ để lại một mảnh tối tămlạnh lẽo - bóng ma đó chính là Phạm Nhàn.Khi Hạ Tông Vĩ được khen ngợi nhờ vụ Lâm tướng, Phạm Nhàn đã phanhphui vụ kỳ thi mùa xuân, khiến mười lăm quan lại triều đình, kể cả Thượng thưbộ Lễ, trở thành người chết, chưa kể tràng thơ trước điện đêm ấy.Khi Hạ Tông Vĩ còn là một Ngự sử Đô Sát viện bình thường, Phạm Nhàn đãlà Đề ti đại nhân, ép Hoàng đế bệ hạ phải ra gậy đánh Ngự sử trước hoàng cung,trong số đó có cả tiền bối và cấp trên của Hạ Tông Vĩ.Khi Hạ Tông Vĩ chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất đời người, Phạm Nhànvẫn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một tay nắm Giám Sát viện, một tay nắm Nội Khốrồi giành lấy đất Đông Di thành cho Khánh Quốc.Mình là tài tử, đối phương là Thi Tiên. Mình là Đại học sĩ, đối phương làĐạm Bạc công. Quan trọng hơn, mình chỉ là đứa trẻ nghèo khổ, còn đối phươnglà con tư sinh của Hoàng đế bệ hạ!Dù bất cứ lúc nào, nơi nào, Phạm Nhàn luôn đè nén hắn, khiến hắn gần nhưkhông thở nổi. Hạ Tông Vĩ nhìn cỏ cây mọc lung tung trước mặt mà lặng thinh,biết rằng kiếp này dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua người ấy.Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, đành thở dài não nề. Hắn rất tự tin vàonăng lực và ý chí của bản thân, cũng không cho là mình kém Phạm Nhàn đếnthế. Nhưng số mệnh đã an bài như vậy, biết làm sao bây giờ?o O oNghe nói trong nhà vị Tiểu Ngôn công tử Giám Sát viện nuôi vài con chóhung dữ, khiến không một quan lại triều đình nào dám đến cửa. Còn nhà PhạmNhàn lại nuôi vô số hộ vệ, ai dám mặt dày tới dâng lễ vật cũng bị đuổi đi ngay.Nhà Hạ Tông Vĩ không nuôi nổi chó, cũng chẳng nuôi nổi người, nhưng lạinuôi được một gương mặt đen kịt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ba năm trước, phủ đệ cuối cùng cũng bán đi. Từ đó, hẻm Tân Hoè vắng vẻbỗng náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng có quan lại đến viếng thăm, đến ngày lễ tếtcàng đông nghịt người ra vào cửa.Theo bước thăng tiến của chủ nhân mới phủ Ngự sử, số quan lại đến chầulại càng ngày càng ít đi, bởi danh tiếng người này ngày càng lan rộng, không aimuốn đến chọc giận chủ nhân của nó.Tả đô Ngự sử của Đô Sát viện, Đại học sĩ Hành tẩu của Môn Hạ Trung Thư,chính là chủ nhân mới của phủ Ngự sử này.Thậm chí các đồng liêu cũng khuyên can, Hoàng đế bệ hạ cũng từng nói,quan lại thường ở phía nam thành, Hạ Tông Vĩ vẫn ở phủ cũ tại hẻm Tân Hoèkhá bất tiện, lại chẳng xứng với địa vị.Ẩn dật trong triều đình, rất được Hoàng đế bệ hạ và đồng liêu kính trọng,Hạ Đại học sĩ lại rất kiên định chuyện này, thậm chí từ chối sắc chỉ ban thưởngphủ đệ, vẫn sống trong phủ cũ cùng vài gia nhân trung thành, một người dì góavà vài huynh đệ họ hàng xa.Đã ở đó được ba năm.Hạ Tông Vĩ đẩy cửa, bước vào sân phủ đệ đã phần nào hoang phế, nhìncảnh xuân lộn xộn, lá cây mọc loạn, không khỏi lắc đầu tự giễu.Hắn vẫn ở đây vì có tình cảm, hơn nữa nơi đây đại diện cho nhiều ý nghĩaquan trọng trong cuộc đời hắn. Lần đầu Hạ Tông Vĩ thực sự bước lên sân khấuKhánh Quốc chính là Khánh Lịch năm năm trước Tướng gia Lâm Nhược Phủ từchức.Hạ Tông Vĩ “tình cờ gặp” thê tử mưu sĩ Ngô Bá An, bất bình thay nên tốcáo lên Đô Sát viện, lại “tình cờ gặp” sát thủ tướng phủ, rồi “tình cờ gặp” Nhịhoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành, một loạt tình cờ đúng lúc thuận thế triềuđình Khánh Quốc, cuối cùng lật đổ được Lâm Nhược Phủ.Do phải chịu tang mà Hạ Tông Vĩ bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, lúc đó hắn chỉ làmột dân thường. Trong mắt mọi người, với sức một kẻ thất phu mà lật đổ đượcmột vị gian tướng. Từ khoảnh khắc ấy, danh tiếng của hắn vang dội khắp nơi.Trong lòng người có vấn, không còn ai coi hắn chỉ là tài tử kinh kỳ danh vangvới Hầu Quý Lân, mà xem hắn như một nhân vật mang chí lớn, tính cách kiêncường phi thường.Chính nhờ sự kiện Lâm tướng sụp đổ, Hạ Tông Vĩ lần đầu được thấy Thánhnhan. Từ đó, hắn hoàn toàn bị khí độ và tâm chí của Hoàng đế bệ hạ chinhphục. Đồng thời, ngày đó Hoàng đế bệ hạ cũng để mắt tới người trẻ tuổi này,ban sắc lệnh cho hắn vào Đô Sát viện, trở thành Ngự sử.Qua vài năm sau, Hạ Tông Vĩ dần vượt qua các phe phái, cuối cùng thăngchức, trở thành vị Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư trẻ tuổi nhất trong lịch sửKhánh Quốc. Danh tiếng của hắn lúc đó vô cùng lừng lẫy, vô song nhất thời.Đương nhiên, đó là vì mọi người không ai dám đem người ấy ra so sánh vớihắn. Dù hắn là Hạ Đại học sĩ, nhưng trong lòng ngàn vạn dân chúng KhánhQuốc, người ấy mãi mãi là duy nhất, tồn tại cao ngất trên tất cả.Đối với Hạ Tông Vĩ, người ấy là một bóng ma đeo đuổi, luôn bao phủ trênđầu hắn, che khuất ánh sáng vô tận trong đời hắn, chỉ để lại một mảnh tối tămlạnh lẽo - bóng ma đó chính là Phạm Nhàn.Khi Hạ Tông Vĩ được khen ngợi nhờ vụ Lâm tướng, Phạm Nhàn đã phanhphui vụ kỳ thi mùa xuân, khiến mười lăm quan lại triều đình, kể cả Thượng thưbộ Lễ, trở thành người chết, chưa kể tràng thơ trước điện đêm ấy.Khi Hạ Tông Vĩ còn là một Ngự sử Đô Sát viện bình thường, Phạm Nhàn đãlà Đề ti đại nhân, ép Hoàng đế bệ hạ phải ra gậy đánh Ngự sử trước hoàng cung,trong số đó có cả tiền bối và cấp trên của Hạ Tông Vĩ.Khi Hạ Tông Vĩ chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất đời người, Phạm Nhànvẫn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một tay nắm Giám Sát viện, một tay nắm Nội Khốrồi giành lấy đất Đông Di thành cho Khánh Quốc.Mình là tài tử, đối phương là Thi Tiên. Mình là Đại học sĩ, đối phương làĐạm Bạc công. Quan trọng hơn, mình chỉ là đứa trẻ nghèo khổ, còn đối phươnglà con tư sinh của Hoàng đế bệ hạ!Dù bất cứ lúc nào, nơi nào, Phạm Nhàn luôn đè nén hắn, khiến hắn gần nhưkhông thở nổi. Hạ Tông Vĩ nhìn cỏ cây mọc lung tung trước mặt mà lặng thinh,biết rằng kiếp này dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua người ấy.Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, đành thở dài não nề. Hắn rất tự tin vàonăng lực và ý chí của bản thân, cũng không cho là mình kém Phạm Nhàn đếnthế. Nhưng số mệnh đã an bài như vậy, biết làm sao bây giờ?o O oNghe nói trong nhà vị Tiểu Ngôn công tử Giám Sát viện nuôi vài con chóhung dữ, khiến không một quan lại triều đình nào dám đến cửa. Còn nhà PhạmNhàn lại nuôi vô số hộ vệ, ai dám mặt dày tới dâng lễ vật cũng bị đuổi đi ngay.Nhà Hạ Tông Vĩ không nuôi nổi chó, cũng chẳng nuôi nổi người, nhưng lạinuôi được một gương mặt đen kịt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ba năm trước, phủ đệ cuối cùng cũng bán đi. Từ đó, hẻm Tân Hoè vắng vẻbỗng náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng có quan lại đến viếng thăm, đến ngày lễ tếtcàng đông nghịt người ra vào cửa.Theo bước thăng tiến của chủ nhân mới phủ Ngự sử, số quan lại đến chầulại càng ngày càng ít đi, bởi danh tiếng người này ngày càng lan rộng, không aimuốn đến chọc giận chủ nhân của nó.Tả đô Ngự sử của Đô Sát viện, Đại học sĩ Hành tẩu của Môn Hạ Trung Thư,chính là chủ nhân mới của phủ Ngự sử này.Thậm chí các đồng liêu cũng khuyên can, Hoàng đế bệ hạ cũng từng nói,quan lại thường ở phía nam thành, Hạ Tông Vĩ vẫn ở phủ cũ tại hẻm Tân Hoèkhá bất tiện, lại chẳng xứng với địa vị.Ẩn dật trong triều đình, rất được Hoàng đế bệ hạ và đồng liêu kính trọng,Hạ Đại học sĩ lại rất kiên định chuyện này, thậm chí từ chối sắc chỉ ban thưởngphủ đệ, vẫn sống trong phủ cũ cùng vài gia nhân trung thành, một người dì góavà vài huynh đệ họ hàng xa.Đã ở đó được ba năm.Hạ Tông Vĩ đẩy cửa, bước vào sân phủ đệ đã phần nào hoang phế, nhìncảnh xuân lộn xộn, lá cây mọc loạn, không khỏi lắc đầu tự giễu.Hắn vẫn ở đây vì có tình cảm, hơn nữa nơi đây đại diện cho nhiều ý nghĩaquan trọng trong cuộc đời hắn. Lần đầu Hạ Tông Vĩ thực sự bước lên sân khấuKhánh Quốc chính là Khánh Lịch năm năm trước Tướng gia Lâm Nhược Phủ từchức.Hạ Tông Vĩ “tình cờ gặp” thê tử mưu sĩ Ngô Bá An, bất bình thay nên tốcáo lên Đô Sát viện, lại “tình cờ gặp” sát thủ tướng phủ, rồi “tình cờ gặp” Nhịhoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành, một loạt tình cờ đúng lúc thuận thế triềuđình Khánh Quốc, cuối cùng lật đổ được Lâm Nhược Phủ.Do phải chịu tang mà Hạ Tông Vĩ bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, lúc đó hắn chỉ làmột dân thường. Trong mắt mọi người, với sức một kẻ thất phu mà lật đổ đượcmột vị gian tướng. Từ khoảnh khắc ấy, danh tiếng của hắn vang dội khắp nơi.Trong lòng người có vấn, không còn ai coi hắn chỉ là tài tử kinh kỳ danh vangvới Hầu Quý Lân, mà xem hắn như một nhân vật mang chí lớn, tính cách kiêncường phi thường.Chính nhờ sự kiện Lâm tướng sụp đổ, Hạ Tông Vĩ lần đầu được thấy Thánhnhan. Từ đó, hắn hoàn toàn bị khí độ và tâm chí của Hoàng đế bệ hạ chinhphục. Đồng thời, ngày đó Hoàng đế bệ hạ cũng để mắt tới người trẻ tuổi này,ban sắc lệnh cho hắn vào Đô Sát viện, trở thành Ngự sử.Qua vài năm sau, Hạ Tông Vĩ dần vượt qua các phe phái, cuối cùng thăngchức, trở thành vị Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư trẻ tuổi nhất trong lịch sửKhánh Quốc. Danh tiếng của hắn lúc đó vô cùng lừng lẫy, vô song nhất thời.Đương nhiên, đó là vì mọi người không ai dám đem người ấy ra so sánh vớihắn. Dù hắn là Hạ Đại học sĩ, nhưng trong lòng ngàn vạn dân chúng KhánhQuốc, người ấy mãi mãi là duy nhất, tồn tại cao ngất trên tất cả.Đối với Hạ Tông Vĩ, người ấy là một bóng ma đeo đuổi, luôn bao phủ trênđầu hắn, che khuất ánh sáng vô tận trong đời hắn, chỉ để lại một mảnh tối tămlạnh lẽo - bóng ma đó chính là Phạm Nhàn.Khi Hạ Tông Vĩ được khen ngợi nhờ vụ Lâm tướng, Phạm Nhàn đã phanhphui vụ kỳ thi mùa xuân, khiến mười lăm quan lại triều đình, kể cả Thượng thưbộ Lễ, trở thành người chết, chưa kể tràng thơ trước điện đêm ấy.Khi Hạ Tông Vĩ còn là một Ngự sử Đô Sát viện bình thường, Phạm Nhàn đãlà Đề ti đại nhân, ép Hoàng đế bệ hạ phải ra gậy đánh Ngự sử trước hoàng cung,trong số đó có cả tiền bối và cấp trên của Hạ Tông Vĩ.Khi Hạ Tông Vĩ chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất đời người, Phạm Nhànvẫn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một tay nắm Giám Sát viện, một tay nắm Nội Khốrồi giành lấy đất Đông Di thành cho Khánh Quốc.Mình là tài tử, đối phương là Thi Tiên. Mình là Đại học sĩ, đối phương làĐạm Bạc công. Quan trọng hơn, mình chỉ là đứa trẻ nghèo khổ, còn đối phươnglà con tư sinh của Hoàng đế bệ hạ!Dù bất cứ lúc nào, nơi nào, Phạm Nhàn luôn đè nén hắn, khiến hắn gần nhưkhông thở nổi. Hạ Tông Vĩ nhìn cỏ cây mọc lung tung trước mặt mà lặng thinh,biết rằng kiếp này dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua người ấy.Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, đành thở dài não nề. Hắn rất tự tin vàonăng lực và ý chí của bản thân, cũng không cho là mình kém Phạm Nhàn đếnthế. Nhưng số mệnh đã an bài như vậy, biết làm sao bây giờ?o O oNghe nói trong nhà vị Tiểu Ngôn công tử Giám Sát viện nuôi vài con chóhung dữ, khiến không một quan lại triều đình nào dám đến cửa. Còn nhà PhạmNhàn lại nuôi vô số hộ vệ, ai dám mặt dày tới dâng lễ vật cũng bị đuổi đi ngay.Nhà Hạ Tông Vĩ không nuôi nổi chó, cũng chẳng nuôi nổi người, nhưng lạinuôi được một gương mặt đen kịt.