Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1688: Sơ hở 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong ánh mắt Hạ Tông Vĩ không có vẻ oán độc, chỉ có lạnh lùng tự giễucùng vô cảm. Hắn rời khỏi khu vườn xuân hỗn loạn, quay trở lại thư phòng. Bốtrí trong thư phòng khá đơn giản, nhưng trên hai bên giá sách, lại chất đống vôsố sách vở và sổ sách.Hắn đi đến bên cạnh giá sách, trầm ngâm một lát, rút ra một quyển sổ nhỏ từmột vị trí kín đáo rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.Quyển sổ nhỏ này được bộ Lễ và cung đình thống kê sau khi kinh đô phảnloạn, ghi lại danh sách tử vong của phe Đại Đông sơn. Hạ Tông Vĩ cai quản ĐôSát viện, lại được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, đã lấy được quyển sổ mục lục nàyvào tay từ lâu. Hắn cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong căn phòng yêntĩnh này.Trang thứ ba và trang thứ bốn mươi hai bị nhăn nhúm nhiều nhất, có vẻcũng là những trang hắn lật nhiều nhất. Trên hai trang này lần lượt ghi tên mộttrăm người thuộc Hổ Vệ hy sinh và nhân viên Giám Sát viện tử trận tại khu vựcĐông Sơn, nổi bật là hai cái tên rất dễ nhận ra.Một là Cao Đạt, một là Vương Khải Niên.Cho dù là quyển sổ nhỏ này, bản tổng kết cuối cùng của bộ Lễ, báo cáo côngtrạng của Giám Sát viện, hay quyết định cuối cùng của cung đình, tất cả đềukhẳng định cái chết của hai người.Có điều Hạ Tông Vĩ không tin. Từ lâu trước đây, hắn không tin hai người đóđã chết, cho dù sau này xác nhận trong số thi thể thu gom trên Đại Đông sơn cóhai người đó, nhưng hắn vẫn không tin, bởi Giám Sát viện có thể dễ dàng giảmạo điều này.Như đã nói, Hạ Tông Vĩ hiểu Phạm Nhàn hơn chính Hoàng đế bệ hạ, chínhnhững chi tiết nhỏ trong những năm gần đây khiến hắn nghi ngờ. Trước hết,Cao Đạt và Vương Khải Niên là những trợ thủ thân tín nhất của Phạm Nhàn,không thể chết mờ nhạt như vậy được. Trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hai người họchỉ là những nhân vật vô danh ti tiện, nhưng với Hạ Tông Vĩ, hai người này cóvị trí quan trọng riêng.Tiếp theo, mấy năm qua hắn luôn âm thầm theo dõi Phạm Nhàn, chăm chútừng cử chỉ động tác của người này, kể cả lần trước Phạm Nhàn dẫn theo PhạmNhược Nhược cùng quan viên Giám Sát viện đi tế bái. Không lâu sau, hắn cũngđã nghe đồn và từng đích thân điều tra một chuyến.Giống những năm trước, Phạm Nhàn vẫn thong dong thanh nhã đến tế bái.Điều quan trọng nhất là trước hai ngôi mộ có tên Vương Khải Niên và Cao Đạt,Phạm Nhàn không hề dừng lại đốt tiền giấy.Phạm Nhàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm và quý trọng thuộc hạ, đặcbiệt là những tâm phúc đã khuất như thế này, theo lý mà nói, không thể chỉđược đối xử như vậy.Điều cuối cùng khiến Hạ Tông Vĩ kiên quyết phán đoán hai người kiakhông chết chính là một chi tiết nhỏ khác. Khi bắt đầu nghi ngờ, hắn đã huyđộng Đô Sát viện âm thầm theo dõi việc trợ cấp an ủi của Giám Sát viện. CaoĐạt độc thân cả đời nên cái chết của hắn cũng đầu xuôi đuôi lọt, nhưng VươngKhải Niên là tổng đầu mục của Giám Sát viện cắm bên Bắc Tề, có vợ có con cónhà cửa, Giám Sát viện vẫn trợ cấp hàng năm nhưng chưa ai biết rõ ai là ngườinhận.Điều quan trọng hơn cả là sau khi Vương Khải Niên mất, nghe đồn cả nhàhắn dời về quê, nhưng tại quê hương nhà họ Vương lại chẳng ai thấy bóng dánggia đình hắn.Nếu Vương Khải Niên thực sự đã mất, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chu cấpcho gia đình hắn. Với tính cách của y, tuyệt đối không để bà phụ và con gái củaVương Khải Niên lang thang cơ cực trên đời.o O oNăm đó Vương Khải Niên không chết, tất nhiên Cao Đạt cũng không chết.Nhưng hai người chưa chết, vì sao thi thể lại ở trên Đại Đông sơn? Tại saoGiám Sát viện lại giúp họ che giấu? Trên đỉnh Đại Đông sơn, cả trăm Hổ Vệnhuốm máu ngăn lưỡi kiếm, Cao Đạt ở giữa trận sao lại không chết? Hay hắnbỏ chạy giữa trận? Trước đó Vương Khải Niên hầu hạ bên bệ hạ, nếu khôngchết sao không thấy bóng dáng sau này? Hay khi Hoàng đế bệ hạ lâm nguy, lãođã tháo chạy?Hạ Tông Vĩ chậm rãi đóng quyển sách lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ TiểuPhạm đại nhân huấn luyện thuộc hạ giỏi quá, đúng thời khắc quan trọng là chạynhanh hơn ai cả, coi trọng bản thân hơn bất cứ điều gì.Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội đáng lăng trì xử tử. Hạ Tông Vĩ quá rõ tínhcách của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có người dám phản bội và đặt mạng sống củamình lên trên sự an nguy của ngài, chắc chắn ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ, tâm cantàn nhẫn.Hơn nữa, nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt bị bắt về, tất nhiên khó thoátđường chết. Vậy Giám Sát viện thì sao? Phạm Nhàn thì sao?Hạ Tông Vĩ hít sâu một hơi, gương mặt trẻ tuổi thoáng chốc lộ vẻ nghiêmnghị và đầy sát khí.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong ánh mắt Hạ Tông Vĩ không có vẻ oán độc, chỉ có lạnh lùng tự giễucùng vô cảm. Hắn rời khỏi khu vườn xuân hỗn loạn, quay trở lại thư phòng. Bốtrí trong thư phòng khá đơn giản, nhưng trên hai bên giá sách, lại chất đống vôsố sách vở và sổ sách.Hắn đi đến bên cạnh giá sách, trầm ngâm một lát, rút ra một quyển sổ nhỏ từmột vị trí kín đáo rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.Quyển sổ nhỏ này được bộ Lễ và cung đình thống kê sau khi kinh đô phảnloạn, ghi lại danh sách tử vong của phe Đại Đông sơn. Hạ Tông Vĩ cai quản ĐôSát viện, lại được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, đã lấy được quyển sổ mục lục nàyvào tay từ lâu. Hắn cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong căn phòng yêntĩnh này.Trang thứ ba và trang thứ bốn mươi hai bị nhăn nhúm nhiều nhất, có vẻcũng là những trang hắn lật nhiều nhất. Trên hai trang này lần lượt ghi tên mộttrăm người thuộc Hổ Vệ hy sinh và nhân viên Giám Sát viện tử trận tại khu vựcĐông Sơn, nổi bật là hai cái tên rất dễ nhận ra.Một là Cao Đạt, một là Vương Khải Niên.Cho dù là quyển sổ nhỏ này, bản tổng kết cuối cùng của bộ Lễ, báo cáo côngtrạng của Giám Sát viện, hay quyết định cuối cùng của cung đình, tất cả đềukhẳng định cái chết của hai người.Có điều Hạ Tông Vĩ không tin. Từ lâu trước đây, hắn không tin hai người đóđã chết, cho dù sau này xác nhận trong số thi thể thu gom trên Đại Đông sơn cóhai người đó, nhưng hắn vẫn không tin, bởi Giám Sát viện có thể dễ dàng giảmạo điều này.Như đã nói, Hạ Tông Vĩ hiểu Phạm Nhàn hơn chính Hoàng đế bệ hạ, chínhnhững chi tiết nhỏ trong những năm gần đây khiến hắn nghi ngờ. Trước hết,Cao Đạt và Vương Khải Niên là những trợ thủ thân tín nhất của Phạm Nhàn,không thể chết mờ nhạt như vậy được. Trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hai người họchỉ là những nhân vật vô danh ti tiện, nhưng với Hạ Tông Vĩ, hai người này cóvị trí quan trọng riêng.Tiếp theo, mấy năm qua hắn luôn âm thầm theo dõi Phạm Nhàn, chăm chútừng cử chỉ động tác của người này, kể cả lần trước Phạm Nhàn dẫn theo PhạmNhược Nhược cùng quan viên Giám Sát viện đi tế bái. Không lâu sau, hắn cũngđã nghe đồn và từng đích thân điều tra một chuyến.Giống những năm trước, Phạm Nhàn vẫn thong dong thanh nhã đến tế bái.Điều quan trọng nhất là trước hai ngôi mộ có tên Vương Khải Niên và Cao Đạt,Phạm Nhàn không hề dừng lại đốt tiền giấy.Phạm Nhàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm và quý trọng thuộc hạ, đặcbiệt là những tâm phúc đã khuất như thế này, theo lý mà nói, không thể chỉđược đối xử như vậy.Điều cuối cùng khiến Hạ Tông Vĩ kiên quyết phán đoán hai người kiakhông chết chính là một chi tiết nhỏ khác. Khi bắt đầu nghi ngờ, hắn đã huyđộng Đô Sát viện âm thầm theo dõi việc trợ cấp an ủi của Giám Sát viện. CaoĐạt độc thân cả đời nên cái chết của hắn cũng đầu xuôi đuôi lọt, nhưng VươngKhải Niên là tổng đầu mục của Giám Sát viện cắm bên Bắc Tề, có vợ có con cónhà cửa, Giám Sát viện vẫn trợ cấp hàng năm nhưng chưa ai biết rõ ai là ngườinhận.Điều quan trọng hơn cả là sau khi Vương Khải Niên mất, nghe đồn cả nhàhắn dời về quê, nhưng tại quê hương nhà họ Vương lại chẳng ai thấy bóng dánggia đình hắn.Nếu Vương Khải Niên thực sự đã mất, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chu cấpcho gia đình hắn. Với tính cách của y, tuyệt đối không để bà phụ và con gái củaVương Khải Niên lang thang cơ cực trên đời.o O oNăm đó Vương Khải Niên không chết, tất nhiên Cao Đạt cũng không chết.Nhưng hai người chưa chết, vì sao thi thể lại ở trên Đại Đông sơn? Tại saoGiám Sát viện lại giúp họ che giấu? Trên đỉnh Đại Đông sơn, cả trăm Hổ Vệnhuốm máu ngăn lưỡi kiếm, Cao Đạt ở giữa trận sao lại không chết? Hay hắnbỏ chạy giữa trận? Trước đó Vương Khải Niên hầu hạ bên bệ hạ, nếu khôngchết sao không thấy bóng dáng sau này? Hay khi Hoàng đế bệ hạ lâm nguy, lãođã tháo chạy?Hạ Tông Vĩ chậm rãi đóng quyển sách lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ TiểuPhạm đại nhân huấn luyện thuộc hạ giỏi quá, đúng thời khắc quan trọng là chạynhanh hơn ai cả, coi trọng bản thân hơn bất cứ điều gì.Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội đáng lăng trì xử tử. Hạ Tông Vĩ quá rõ tínhcách của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có người dám phản bội và đặt mạng sống củamình lên trên sự an nguy của ngài, chắc chắn ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ, tâm cantàn nhẫn.Hơn nữa, nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt bị bắt về, tất nhiên khó thoátđường chết. Vậy Giám Sát viện thì sao? Phạm Nhàn thì sao?Hạ Tông Vĩ hít sâu một hơi, gương mặt trẻ tuổi thoáng chốc lộ vẻ nghiêmnghị và đầy sát khí.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong ánh mắt Hạ Tông Vĩ không có vẻ oán độc, chỉ có lạnh lùng tự giễucùng vô cảm. Hắn rời khỏi khu vườn xuân hỗn loạn, quay trở lại thư phòng. Bốtrí trong thư phòng khá đơn giản, nhưng trên hai bên giá sách, lại chất đống vôsố sách vở và sổ sách.Hắn đi đến bên cạnh giá sách, trầm ngâm một lát, rút ra một quyển sổ nhỏ từmột vị trí kín đáo rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.Quyển sổ nhỏ này được bộ Lễ và cung đình thống kê sau khi kinh đô phảnloạn, ghi lại danh sách tử vong của phe Đại Đông sơn. Hạ Tông Vĩ cai quản ĐôSát viện, lại được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, đã lấy được quyển sổ mục lục nàyvào tay từ lâu. Hắn cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong căn phòng yêntĩnh này.Trang thứ ba và trang thứ bốn mươi hai bị nhăn nhúm nhiều nhất, có vẻcũng là những trang hắn lật nhiều nhất. Trên hai trang này lần lượt ghi tên mộttrăm người thuộc Hổ Vệ hy sinh và nhân viên Giám Sát viện tử trận tại khu vựcĐông Sơn, nổi bật là hai cái tên rất dễ nhận ra.Một là Cao Đạt, một là Vương Khải Niên.Cho dù là quyển sổ nhỏ này, bản tổng kết cuối cùng của bộ Lễ, báo cáo côngtrạng của Giám Sát viện, hay quyết định cuối cùng của cung đình, tất cả đềukhẳng định cái chết của hai người.Có điều Hạ Tông Vĩ không tin. Từ lâu trước đây, hắn không tin hai người đóđã chết, cho dù sau này xác nhận trong số thi thể thu gom trên Đại Đông sơn cóhai người đó, nhưng hắn vẫn không tin, bởi Giám Sát viện có thể dễ dàng giảmạo điều này.Như đã nói, Hạ Tông Vĩ hiểu Phạm Nhàn hơn chính Hoàng đế bệ hạ, chínhnhững chi tiết nhỏ trong những năm gần đây khiến hắn nghi ngờ. Trước hết,Cao Đạt và Vương Khải Niên là những trợ thủ thân tín nhất của Phạm Nhàn,không thể chết mờ nhạt như vậy được. Trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hai người họchỉ là những nhân vật vô danh ti tiện, nhưng với Hạ Tông Vĩ, hai người này cóvị trí quan trọng riêng.Tiếp theo, mấy năm qua hắn luôn âm thầm theo dõi Phạm Nhàn, chăm chútừng cử chỉ động tác của người này, kể cả lần trước Phạm Nhàn dẫn theo PhạmNhược Nhược cùng quan viên Giám Sát viện đi tế bái. Không lâu sau, hắn cũngđã nghe đồn và từng đích thân điều tra một chuyến.Giống những năm trước, Phạm Nhàn vẫn thong dong thanh nhã đến tế bái.Điều quan trọng nhất là trước hai ngôi mộ có tên Vương Khải Niên và Cao Đạt,Phạm Nhàn không hề dừng lại đốt tiền giấy.Phạm Nhàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm và quý trọng thuộc hạ, đặcbiệt là những tâm phúc đã khuất như thế này, theo lý mà nói, không thể chỉđược đối xử như vậy.Điều cuối cùng khiến Hạ Tông Vĩ kiên quyết phán đoán hai người kiakhông chết chính là một chi tiết nhỏ khác. Khi bắt đầu nghi ngờ, hắn đã huyđộng Đô Sát viện âm thầm theo dõi việc trợ cấp an ủi của Giám Sát viện. CaoĐạt độc thân cả đời nên cái chết của hắn cũng đầu xuôi đuôi lọt, nhưng VươngKhải Niên là tổng đầu mục của Giám Sát viện cắm bên Bắc Tề, có vợ có con cónhà cửa, Giám Sát viện vẫn trợ cấp hàng năm nhưng chưa ai biết rõ ai là ngườinhận.Điều quan trọng hơn cả là sau khi Vương Khải Niên mất, nghe đồn cả nhàhắn dời về quê, nhưng tại quê hương nhà họ Vương lại chẳng ai thấy bóng dánggia đình hắn.Nếu Vương Khải Niên thực sự đã mất, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chu cấpcho gia đình hắn. Với tính cách của y, tuyệt đối không để bà phụ và con gái củaVương Khải Niên lang thang cơ cực trên đời.o O oNăm đó Vương Khải Niên không chết, tất nhiên Cao Đạt cũng không chết.Nhưng hai người chưa chết, vì sao thi thể lại ở trên Đại Đông sơn? Tại saoGiám Sát viện lại giúp họ che giấu? Trên đỉnh Đại Đông sơn, cả trăm Hổ Vệnhuốm máu ngăn lưỡi kiếm, Cao Đạt ở giữa trận sao lại không chết? Hay hắnbỏ chạy giữa trận? Trước đó Vương Khải Niên hầu hạ bên bệ hạ, nếu khôngchết sao không thấy bóng dáng sau này? Hay khi Hoàng đế bệ hạ lâm nguy, lãođã tháo chạy?Hạ Tông Vĩ chậm rãi đóng quyển sách lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ TiểuPhạm đại nhân huấn luyện thuộc hạ giỏi quá, đúng thời khắc quan trọng là chạynhanh hơn ai cả, coi trọng bản thân hơn bất cứ điều gì.Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội đáng lăng trì xử tử. Hạ Tông Vĩ quá rõ tínhcách của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có người dám phản bội và đặt mạng sống củamình lên trên sự an nguy của ngài, chắc chắn ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ, tâm cantàn nhẫn.Hơn nữa, nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt bị bắt về, tất nhiên khó thoátđường chết. Vậy Giám Sát viện thì sao? Phạm Nhàn thì sao?Hạ Tông Vĩ hít sâu một hơi, gương mặt trẻ tuổi thoáng chốc lộ vẻ nghiêmnghị và đầy sát khí.