Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1687: Sơ hở 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Để giữ hình tượng công bằng trong sạch, Hạ Tông Vĩ đã bỏ ra rất nhiềucông sức. Hơn nữa, hắn không thể vô lý như hai người trong Giám Sát viện, vừaphải từ chối hối lộ, vừa không được để đối phương khó chịu. Vì thế mà HạTông Vĩ cũng rất mệt mỏi, ít nhất hắn cho rằng mình vất vả hơn Phạm Nhànnhiều.Quan lại triều đình lương bổng không nhiều, chỉ bằng một phần ba bổng lộccủa quan đồng cấp Giám Sát viện. Hơn nữa, Hạ Tông Vĩ lại một mực liêm khiếtnên việc duy trì chi phí trong phủ cũng gặp khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạbiết nhà hắn nghèo, đã ban thưởng nhiều vàng bạc, nhưng việc qua lại trongkinh đô quá tốn kém, khiến điều Hạ Tông Vĩ lo lắng bây giờ không phải TônKính Tu của Kinh Đô phủ, mà rốt cuộc có nên kiếm bạc sửa sang vườn tược nàykhông.Hạ Tông Vĩ cười khổ, nghĩ thầm có ai biết vì danh vọng mà hắn đã trả giáđắt như thế nào? Bản thân không giống Phạm Nhàn, có Nội Khố to lớn baonuôi, có thư cục và kỹ viện hỗ trợ.Nhưng kỳ lạ thay, cuộc sống càng khổ cực, vẻ mặt Hạ Tông Vĩ càng bìnhthản, trong lòng càng vui vẻ, cứ như phải chịu đau đớn mới thực sự hiểu được ýnghĩa tồn tại của bản thân.Hắn muốn làm đại sự cho triều đình, muốn trở thành danh thần.Ánh mắt Hạ Tông Vĩ ngày càng sáng, nhìn vườn hoa rộn ràng trong đêm màim lặng, chỉ nghĩ thầm trong lòng. Quả nhiên hôm nay Phạm Nhàn đã tới Tônphủ, ngày mai khi họp bàn trong Môn Hạ Trung Thư mình nên có thái độ thếnào. Trước đó, thái giám đã mang khẩu dụ đến, khiến lòng hắn phần nào yên ổnnhưng lại càng thêm buồn bã."Phải tìm cách khác." Hạ Tông Vĩ cúi đầu trong gió đêm. Đại sự, danh thầngì đó, dưới sức ép của Phạm Nhàn, trước tiên hắn phải đảm bảo bản thân sốngsót sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà. Vì vậy, trước khi Hoàng đế qua đời, hắnnhất định phải khiến Phạm Nhàn chết trước.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ban ngày liên tục có vài cơn mưa rả rích, đến đêm, trên đường phố kinh đôkhông còn vũng nước, chỉ còn ẩm ướt và nhớp nháp gây khó chịu. Trong hẻmTân Hòe, cây cối mọc um tùm như điên, giống như tham vọng và dã tâm củacon người, nhưng lại chứa đựng không ít nước mưa trong cỏ cây, hoa lá, nhưnhững bình mật ngọt quyến rũ.Hạ Tông Vĩ quay lưng về phía thư phòng, nhìn vườn xuân sau cơn mưa, mậtngọt trong lòng dần lan tỏa. Hắn biết suy nghĩ của mình rất đẹp đẽ nhưng cũngcực kỳ nguy hiểm, chỉ một sai lầm là muôn đời hối hận.Phạm Nhàn không dễ giết như vậy. Điều khiến Hạ Tông Vĩ kinh hoàng hơnlà trong sáu năm qua tiếp xúc với Phạm Nhàn, hắn luôn nhận ra ánh mắt hiếusát tàn nhẫn trong con ngươi của vị quyền thần trẻ tuổi kia.Giờ đây hắn đã là Tả đô Ngự sử, kiêm Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư.Không có chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ thì Giám Sát viện không thể động đếnhắn. Trong triều đình, hắn đối đầu Phạm Nhàn, lôi kéo không biết bao nhiêuquan lại về phe mình, bề ngoài thịnh vượng vô ngần nhưng chỉ có hắn tự biếtmình đang đi vào ngõ cụt, tình thế hiện tại thật đáng lo.Nếu tình hình triều đình tiếp tục như thế này, trọng tâm của Hạ Tông Vĩ vẫnsẽ là Đô Sát viện để kiềm chế Giám Sát viện. Nhưng nếu Hoàng đế bệ hạ quađời, liệu tình thế có duy trì được không?Dù Tam hoàng tử lên ngôi hay bất cứ biến cố kinh thiên động địa nào xảyra, với Hạ Tông Vĩ không có gì khác biệt, chỉ là sớm hay muộn sẽ bị hạ bệ vàmức độ dằn vặt khác nhau thôi.Hạ Tông Vĩ không có cách nào giải quyết xu hướng này, chỉ biết cứ bướctiếp cứ chịu đựng. Cho dù có trở thành thủ lĩnh Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư ạ,nhưng đối mặt với người trên ghế rồng sau này, hắn còn lực lượng gì nữa?Hắn từng muốn tiếp cận Tam hoàng tử trong cung để tìm chỗ dựa cho nửađời sau. Nhưng mọi nỗ lực trong ba năm qua đều bị cắt đứt ngay trước khi vàonội cung, khiến hắn kinh hoàng nhận ra sức mạnh và tầm ảnh hưởng của PhạmNhàn ở trong cung thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng.Chính vì sợ hãi, biết vận mệnh mình khó có kết cục tốt đẹp, Hạ Tông Vĩcàng muốn đối đầu Phạm Nhàn, nhất là sau khi đề nghị hôn sự của Hoàng đế bệhạ bị Phạm Nhàn cự tuyệt thẳng thừng. Sau thất vọng đó, hắn biết mình khôngcòn lựa chọn nào khác.Có lẽ Hoàng đế bệ hạ chỉ tức giận, nhưng Hạ Tông Vĩ thực sự lo sợ từ trongthâm tâm. Hoàng đế bệ hạ là phụ thân Phạm Nhàn nhưng hiểu con trai khôngbằng Hạ Tông Vĩ. Có câu nói hay rằng người hiểu rõ ngươi nhất thường khôngphải người thân ha bằng hữu của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn sẽ không buông tha cho mình. Hắn không nhưHoàng đế bệ hạ, nghĩ rằng Phạm Nhàn chỉ là bề tôi trung thành, đặt lợi ích đấtnước lên trên hết. Với hắn, Phạm Nhàn là loại quái thai coi yêu ghét của bảnthân là trên hết.Không thể không nói, phán đoán của Hạ Tông Vĩ đối với Phạm Nhàn làchính xác.o O o

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Để giữ hình tượng công bằng trong sạch, Hạ Tông Vĩ đã bỏ ra rất nhiều

công sức. Hơn nữa, hắn không thể vô lý như hai người trong Giám Sát viện, vừa

phải từ chối hối lộ, vừa không được để đối phương khó chịu. Vì thế mà Hạ

Tông Vĩ cũng rất mệt mỏi, ít nhất hắn cho rằng mình vất vả hơn Phạm Nhàn

nhiều.

Quan lại triều đình lương bổng không nhiều, chỉ bằng một phần ba bổng lộc

của quan đồng cấp Giám Sát viện. Hơn nữa, Hạ Tông Vĩ lại một mực liêm khiết

nên việc duy trì chi phí trong phủ cũng gặp khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ

biết nhà hắn nghèo, đã ban thưởng nhiều vàng bạc, nhưng việc qua lại trong

kinh đô quá tốn kém, khiến điều Hạ Tông Vĩ lo lắng bây giờ không phải Tôn

Kính Tu của Kinh Đô phủ, mà rốt cuộc có nên kiếm bạc sửa sang vườn tược này

không.

Hạ Tông Vĩ cười khổ, nghĩ thầm có ai biết vì danh vọng mà hắn đã trả giá

đắt như thế nào? Bản thân không giống Phạm Nhàn, có Nội Khố to lớn bao

nuôi, có thư cục và kỹ viện hỗ trợ.

Nhưng kỳ lạ thay, cuộc sống càng khổ cực, vẻ mặt Hạ Tông Vĩ càng bình

thản, trong lòng càng vui vẻ, cứ như phải chịu đau đớn mới thực sự hiểu được ý

nghĩa tồn tại của bản thân.

Hắn muốn làm đại sự cho triều đình, muốn trở thành danh thần.

Ánh mắt Hạ Tông Vĩ ngày càng sáng, nhìn vườn hoa rộn ràng trong đêm mà

im lặng, chỉ nghĩ thầm trong lòng. Quả nhiên hôm nay Phạm Nhàn đã tới Tôn

phủ, ngày mai khi họp bàn trong Môn Hạ Trung Thư mình nên có thái độ thế

nào. Trước đó, thái giám đã mang khẩu dụ đến, khiến lòng hắn phần nào yên ổn

nhưng lại càng thêm buồn bã.

"Phải tìm cách khác." Hạ Tông Vĩ cúi đầu trong gió đêm. Đại sự, danh thần

gì đó, dưới sức ép của Phạm Nhàn, trước tiên hắn phải đảm bảo bản thân sống

sót sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà. Vì vậy, trước khi Hoàng đế qua đời, hắn

nhất định phải khiến Phạm Nhàn chết trước.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ban ngày liên tục có vài cơn mưa rả rích, đến đêm, trên đường phố kinh đô

không còn vũng nước, chỉ còn ẩm ướt và nhớp nháp gây khó chịu. Trong hẻm

Tân Hòe, cây cối mọc um tùm như điên, giống như tham vọng và dã tâm của

con người, nhưng lại chứa đựng không ít nước mưa trong cỏ cây, hoa lá, như

những bình mật ngọt quyến rũ.

Hạ Tông Vĩ quay lưng về phía thư phòng, nhìn vườn xuân sau cơn mưa, mật

ngọt trong lòng dần lan tỏa. Hắn biết suy nghĩ của mình rất đẹp đẽ nhưng cũng

cực kỳ nguy hiểm, chỉ một sai lầm là muôn đời hối hận.

Phạm Nhàn không dễ giết như vậy. Điều khiến Hạ Tông Vĩ kinh hoàng hơn

là trong sáu năm qua tiếp xúc với Phạm Nhàn, hắn luôn nhận ra ánh mắt hiếu

sát tàn nhẫn trong con ngươi của vị quyền thần trẻ tuổi kia.

Giờ đây hắn đã là Tả đô Ngự sử, kiêm Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư.

Không có chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ thì Giám Sát viện không thể động đến

hắn. Trong triều đình, hắn đối đầu Phạm Nhàn, lôi kéo không biết bao nhiêu

quan lại về phe mình, bề ngoài thịnh vượng vô ngần nhưng chỉ có hắn tự biết

mình đang đi vào ngõ cụt, tình thế hiện tại thật đáng lo.

Nếu tình hình triều đình tiếp tục như thế này, trọng tâm của Hạ Tông Vĩ vẫn

sẽ là Đô Sát viện để kiềm chế Giám Sát viện. Nhưng nếu Hoàng đế bệ hạ qua

đời, liệu tình thế có duy trì được không?

Dù Tam hoàng tử lên ngôi hay bất cứ biến cố kinh thiên động địa nào xảy

ra, với Hạ Tông Vĩ không có gì khác biệt, chỉ là sớm hay muộn sẽ bị hạ bệ và

mức độ dằn vặt khác nhau thôi.

Hạ Tông Vĩ không có cách nào giải quyết xu hướng này, chỉ biết cứ bước

tiếp cứ chịu đựng. Cho dù có trở thành thủ lĩnh Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư ạ,

nhưng đối mặt với người trên ghế rồng sau này, hắn còn lực lượng gì nữa?

Hắn từng muốn tiếp cận Tam hoàng tử trong cung để tìm chỗ dựa cho nửa

đời sau. Nhưng mọi nỗ lực trong ba năm qua đều bị cắt đứt ngay trước khi vào

nội cung, khiến hắn kinh hoàng nhận ra sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Phạm

Nhàn ở trong cung thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng.

Chính vì sợ hãi, biết vận mệnh mình khó có kết cục tốt đẹp, Hạ Tông Vĩ

càng muốn đối đầu Phạm Nhàn, nhất là sau khi đề nghị hôn sự của Hoàng đế bệ

hạ bị Phạm Nhàn cự tuyệt thẳng thừng. Sau thất vọng đó, hắn biết mình không

còn lựa chọn nào khác.

Có lẽ Hoàng đế bệ hạ chỉ tức giận, nhưng Hạ Tông Vĩ thực sự lo sợ từ trong

thâm tâm. Hoàng đế bệ hạ là phụ thân Phạm Nhàn nhưng hiểu con trai không

bằng Hạ Tông Vĩ. Có câu nói hay rằng người hiểu rõ ngươi nhất thường không

phải người thân ha bằng hữu của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.

Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn sẽ không buông tha cho mình. Hắn không như

Hoàng đế bệ hạ, nghĩ rằng Phạm Nhàn chỉ là bề tôi trung thành, đặt lợi ích đất

nước lên trên hết. Với hắn, Phạm Nhàn là loại quái thai coi yêu ghét của bản

thân là trên hết.

Không thể không nói, phán đoán của Hạ Tông Vĩ đối với Phạm Nhàn là

chính xác.

o O o

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Để giữ hình tượng công bằng trong sạch, Hạ Tông Vĩ đã bỏ ra rất nhiềucông sức. Hơn nữa, hắn không thể vô lý như hai người trong Giám Sát viện, vừaphải từ chối hối lộ, vừa không được để đối phương khó chịu. Vì thế mà HạTông Vĩ cũng rất mệt mỏi, ít nhất hắn cho rằng mình vất vả hơn Phạm Nhànnhiều.Quan lại triều đình lương bổng không nhiều, chỉ bằng một phần ba bổng lộccủa quan đồng cấp Giám Sát viện. Hơn nữa, Hạ Tông Vĩ lại một mực liêm khiếtnên việc duy trì chi phí trong phủ cũng gặp khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạbiết nhà hắn nghèo, đã ban thưởng nhiều vàng bạc, nhưng việc qua lại trongkinh đô quá tốn kém, khiến điều Hạ Tông Vĩ lo lắng bây giờ không phải TônKính Tu của Kinh Đô phủ, mà rốt cuộc có nên kiếm bạc sửa sang vườn tược nàykhông.Hạ Tông Vĩ cười khổ, nghĩ thầm có ai biết vì danh vọng mà hắn đã trả giáđắt như thế nào? Bản thân không giống Phạm Nhàn, có Nội Khố to lớn baonuôi, có thư cục và kỹ viện hỗ trợ.Nhưng kỳ lạ thay, cuộc sống càng khổ cực, vẻ mặt Hạ Tông Vĩ càng bìnhthản, trong lòng càng vui vẻ, cứ như phải chịu đau đớn mới thực sự hiểu được ýnghĩa tồn tại của bản thân.Hắn muốn làm đại sự cho triều đình, muốn trở thành danh thần.Ánh mắt Hạ Tông Vĩ ngày càng sáng, nhìn vườn hoa rộn ràng trong đêm màim lặng, chỉ nghĩ thầm trong lòng. Quả nhiên hôm nay Phạm Nhàn đã tới Tônphủ, ngày mai khi họp bàn trong Môn Hạ Trung Thư mình nên có thái độ thếnào. Trước đó, thái giám đã mang khẩu dụ đến, khiến lòng hắn phần nào yên ổnnhưng lại càng thêm buồn bã."Phải tìm cách khác." Hạ Tông Vĩ cúi đầu trong gió đêm. Đại sự, danh thầngì đó, dưới sức ép của Phạm Nhàn, trước tiên hắn phải đảm bảo bản thân sốngsót sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà. Vì vậy, trước khi Hoàng đế qua đời, hắnnhất định phải khiến Phạm Nhàn chết trước.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ban ngày liên tục có vài cơn mưa rả rích, đến đêm, trên đường phố kinh đôkhông còn vũng nước, chỉ còn ẩm ướt và nhớp nháp gây khó chịu. Trong hẻmTân Hòe, cây cối mọc um tùm như điên, giống như tham vọng và dã tâm củacon người, nhưng lại chứa đựng không ít nước mưa trong cỏ cây, hoa lá, nhưnhững bình mật ngọt quyến rũ.Hạ Tông Vĩ quay lưng về phía thư phòng, nhìn vườn xuân sau cơn mưa, mậtngọt trong lòng dần lan tỏa. Hắn biết suy nghĩ của mình rất đẹp đẽ nhưng cũngcực kỳ nguy hiểm, chỉ một sai lầm là muôn đời hối hận.Phạm Nhàn không dễ giết như vậy. Điều khiến Hạ Tông Vĩ kinh hoàng hơnlà trong sáu năm qua tiếp xúc với Phạm Nhàn, hắn luôn nhận ra ánh mắt hiếusát tàn nhẫn trong con ngươi của vị quyền thần trẻ tuổi kia.Giờ đây hắn đã là Tả đô Ngự sử, kiêm Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư.Không có chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ thì Giám Sát viện không thể động đếnhắn. Trong triều đình, hắn đối đầu Phạm Nhàn, lôi kéo không biết bao nhiêuquan lại về phe mình, bề ngoài thịnh vượng vô ngần nhưng chỉ có hắn tự biếtmình đang đi vào ngõ cụt, tình thế hiện tại thật đáng lo.Nếu tình hình triều đình tiếp tục như thế này, trọng tâm của Hạ Tông Vĩ vẫnsẽ là Đô Sát viện để kiềm chế Giám Sát viện. Nhưng nếu Hoàng đế bệ hạ quađời, liệu tình thế có duy trì được không?Dù Tam hoàng tử lên ngôi hay bất cứ biến cố kinh thiên động địa nào xảyra, với Hạ Tông Vĩ không có gì khác biệt, chỉ là sớm hay muộn sẽ bị hạ bệ vàmức độ dằn vặt khác nhau thôi.Hạ Tông Vĩ không có cách nào giải quyết xu hướng này, chỉ biết cứ bướctiếp cứ chịu đựng. Cho dù có trở thành thủ lĩnh Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư ạ,nhưng đối mặt với người trên ghế rồng sau này, hắn còn lực lượng gì nữa?Hắn từng muốn tiếp cận Tam hoàng tử trong cung để tìm chỗ dựa cho nửađời sau. Nhưng mọi nỗ lực trong ba năm qua đều bị cắt đứt ngay trước khi vàonội cung, khiến hắn kinh hoàng nhận ra sức mạnh và tầm ảnh hưởng của PhạmNhàn ở trong cung thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng.Chính vì sợ hãi, biết vận mệnh mình khó có kết cục tốt đẹp, Hạ Tông Vĩcàng muốn đối đầu Phạm Nhàn, nhất là sau khi đề nghị hôn sự của Hoàng đế bệhạ bị Phạm Nhàn cự tuyệt thẳng thừng. Sau thất vọng đó, hắn biết mình khôngcòn lựa chọn nào khác.Có lẽ Hoàng đế bệ hạ chỉ tức giận, nhưng Hạ Tông Vĩ thực sự lo sợ từ trongthâm tâm. Hoàng đế bệ hạ là phụ thân Phạm Nhàn nhưng hiểu con trai khôngbằng Hạ Tông Vĩ. Có câu nói hay rằng người hiểu rõ ngươi nhất thường khôngphải người thân ha bằng hữu của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn sẽ không buông tha cho mình. Hắn không nhưHoàng đế bệ hạ, nghĩ rằng Phạm Nhàn chỉ là bề tôi trung thành, đặt lợi ích đấtnước lên trên hết. Với hắn, Phạm Nhàn là loại quái thai coi yêu ghét của bảnthân là trên hết.Không thể không nói, phán đoán của Hạ Tông Vĩ đối với Phạm Nhàn làchính xác.o O o

Chương 1687: Sơ hở 1