Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1690: Sơ hở 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong phòng chỉ còn Hạ Tông Vĩ và vị mưu sĩ cao tuổi, không khí yên tĩnh.Sau một lúc im lặng, Hạ Tông Vĩ lên tiếng: "Nếu thực sự bắt được Vương KhảiNiên và Cao Đạt còn sống về kinh đô, ngươi nghĩ sau đó tình hình sẽ thế nào?""Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân phải bảo vệ hai người đó." Mưu sĩ cúi đầunói: "Với tính khí của Hoàng đế bệ hạ, nếu việc không làm lớn, có thể sẽ nể mặtTiểu Phạm đại nhân, che đậy chuyện này.""Ý của ngươi là nói... cho dù hai người kia phạm tội khi quân, Bệ hạ cũng sẽtha cho chúng?" Ánh mắt Hạ Tông Vĩ lóe lên hàn quang, giọng nói lạnh lẽo,trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp. Nếu bệ hạ thực sự khoan dung đến mứctha cho hai người đó, vậy thì những nỗ lực của mình còn có ý nghĩa gì?"Điều quan trọng là phải xem Tiểu Phạm đại nhân sẽ trả giá những gì chohai thuộc hạ này." Mưu sĩ cười khổ đáp: "Ai cũng biết, Tiểu Phạm đại nhân rấttốt với thuộc hạ. Nếu hắn thực sự xé rách mặt nạ, quyết bảo vệ hai người đó, Bệhạ sẽ làm sao? Có giết hắn không? Đại nhân đừng quên, dù sao Tiểu Phạm đạinhân vẫn là con ruột của bệ hạ.""Con ruột ư?" Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, "Thái tử và Nhị hoàng tửcũng là con ruột của bệ hạ.""Điều đó không sai, nhưng mà... Thái tử và Nhị hoàng tử không có lấy đượcĐông Di thành mà không đổ máu như Tiểu Phạm đại nhân." Giọng nói của mưusĩ run rẩy khi nhắc đến Nhị hoàng tử rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một vùng đất đổilấy hai mạng người, chút lòng khoan dung đó của bệ hạ vẫn còn.""Đương nhiên..." Mưu sĩ liếc nhìn Hạ Tông Vĩ vẻ mặt thất vọng, lạnh lùngnói: "... cho dù không thể chia rẽ bệ hạ và Tiểu Phạm đại nhân, ít ra cũng có thểgieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng bệ hạ."Hạ Tông Vĩ lắc đầu, mở mắt chăm chú nhìn vào mưu sĩ trước mặt, nói:"Phạm Vô Cứu, ngươi vốn là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàngtử, vì cái chết của hắn ta mà một đêm bạc đầu, bấy giờ mới đến quy thuận ta.Mục tiêu của hai ta rất nhất trí, nên ngươi cũng biết rõ, nếu Phạm Nhàn khôngchết, chính là ta chết. Muốn báo thù cho Nhị hoàng tử, phải nhớ rằng một mầmmống nghi ngờ thôi là chưa đủ."Hóa ra vị mưu sĩ mặt mày già dặn tưởng chừng đã ngoài năm mươi nàychính là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử năm xưa - PhạmVô Cứu! Khi Nhị hoàng tử và Phạm Nhàn giao chiến trong kinh đô, Bát GiaTướng gần chết sạch, nhưng Phạm Vô Cứu đã sớm nhận ra không thể ngăn cảnPhạm Nhàn, can gián Nhị hoàng tử nhưng vô ích, buồn bã ra đi.Không ngờ nhiều năm sau, Nhị hoàng tử tự sát, Phạm Vô Cứu quay lại kinhđô và quy phục dưới trướng Hạ Tông Vĩ, hết lòng trả thù cho Nhị hoàng tử.Sau một hồi im lặng, Phạm Vô Cứu nhẹ nhàng nói: "Muốn làm lớn chuyệnnày, không thể tiến hành âm thầm, phải làm cho toàn bộ triều đình biết. Bệ hạrất coi trọng thể diện, đến lúc đó cho dù Tiểu Phạm đại nhân mạnh mẽ đến đâucũng không ngăn được thanh đao giết người trong tay Bệ hạ.""Nếu lần này Bệ hạ thực sự giết chết Vương Khải Niên và Cao Đạt, ta rất tòmò Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao." Hạ Tông Vĩ bật cười nói: "Hơn nữa ngoàibệ hạ, ta không nghĩ ra ai có thể vượt qua màn che của Giám Sát viện để tìm rahai người đó trong biển người rộng lớn này.""Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất." Phạm Vô Cứu bình thản nhìn thẳngvào mắt Hạ Tông Vĩ: "Nếu đại nhân muốn âm thầm tâu báo với bệ hạ, bản thânngài cũng sẽ gánh chịu rủi ro cực lớn.""Ồ, tại sao vậy?" Hạ Tông Vĩ không hề hoảng hốt, chỉ lạnh lùng hỏi."Bởi vì đại nhân không có bằng chứng thực tế, chỉ có một số suy đoán vàphân tích. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào những suy đoán và phân tích đó cũng đủ khiếnbệ hạ nghi ngờ." Phạm Vô Cứu nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói nhỏ: "Bệ hạ sẽnghi ngờ Tiểu Phạm đại nhân... Nhưng cũng sẽ nghi ngờ đại nhân.""Ta trung thành với triều đình, tận trung với bệ hạ, bệ hạ nghi ta điều gì?"Hạ Tông Vĩ siết chặt đôi môi, nói nhỏ."Bệ hạ sẽ nghi ngờ Đại nhân cố ý gây xích mích mối quan hệ giữa người vàTiểu Phạm đại nhân."Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Nếu bệ hạ thực sự sinh nghi,không còn che chở cho ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ phải đối mặt với kết cục thếnào?""Nếu bệ hạ không ưa ai đó, có vô số cách xử lý. Ta nghĩ rất có thể sau banăm nữa, đại nhân sẽ bị bệ hạ tìm cớ đày ra ngoài kinh đô, làm một chức vụ xaxôi nào đó rồi cả đời chỉ có thể sống qua ngày." Phạm Vô Cứu bình thản nói.Hạ Tông Vĩ nở nụ cười cay đắng, thở dài, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ta ratay, tương lai có thể sẽ bị quét sạch, nhưng nếu không ra tay, tương lai chỉ có thểtan xương nát thịt. Ngươi chọn cái nào?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong phòng chỉ còn Hạ Tông Vĩ và vị mưu sĩ cao tuổi, không khí yên tĩnh.Sau một lúc im lặng, Hạ Tông Vĩ lên tiếng: "Nếu thực sự bắt được Vương KhảiNiên và Cao Đạt còn sống về kinh đô, ngươi nghĩ sau đó tình hình sẽ thế nào?""Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân phải bảo vệ hai người đó." Mưu sĩ cúi đầunói: "Với tính khí của Hoàng đế bệ hạ, nếu việc không làm lớn, có thể sẽ nể mặtTiểu Phạm đại nhân, che đậy chuyện này.""Ý của ngươi là nói... cho dù hai người kia phạm tội khi quân, Bệ hạ cũng sẽtha cho chúng?" Ánh mắt Hạ Tông Vĩ lóe lên hàn quang, giọng nói lạnh lẽo,trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp. Nếu bệ hạ thực sự khoan dung đến mứctha cho hai người đó, vậy thì những nỗ lực của mình còn có ý nghĩa gì?"Điều quan trọng là phải xem Tiểu Phạm đại nhân sẽ trả giá những gì chohai thuộc hạ này." Mưu sĩ cười khổ đáp: "Ai cũng biết, Tiểu Phạm đại nhân rấttốt với thuộc hạ. Nếu hắn thực sự xé rách mặt nạ, quyết bảo vệ hai người đó, Bệhạ sẽ làm sao? Có giết hắn không? Đại nhân đừng quên, dù sao Tiểu Phạm đạinhân vẫn là con ruột của bệ hạ.""Con ruột ư?" Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, "Thái tử và Nhị hoàng tửcũng là con ruột của bệ hạ.""Điều đó không sai, nhưng mà... Thái tử và Nhị hoàng tử không có lấy đượcĐông Di thành mà không đổ máu như Tiểu Phạm đại nhân." Giọng nói của mưusĩ run rẩy khi nhắc đến Nhị hoàng tử rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một vùng đất đổilấy hai mạng người, chút lòng khoan dung đó của bệ hạ vẫn còn.""Đương nhiên..." Mưu sĩ liếc nhìn Hạ Tông Vĩ vẻ mặt thất vọng, lạnh lùngnói: "... cho dù không thể chia rẽ bệ hạ và Tiểu Phạm đại nhân, ít ra cũng có thểgieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng bệ hạ."Hạ Tông Vĩ lắc đầu, mở mắt chăm chú nhìn vào mưu sĩ trước mặt, nói:"Phạm Vô Cứu, ngươi vốn là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàngtử, vì cái chết của hắn ta mà một đêm bạc đầu, bấy giờ mới đến quy thuận ta.Mục tiêu của hai ta rất nhất trí, nên ngươi cũng biết rõ, nếu Phạm Nhàn khôngchết, chính là ta chết. Muốn báo thù cho Nhị hoàng tử, phải nhớ rằng một mầmmống nghi ngờ thôi là chưa đủ."Hóa ra vị mưu sĩ mặt mày già dặn tưởng chừng đã ngoài năm mươi nàychính là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử năm xưa - PhạmVô Cứu! Khi Nhị hoàng tử và Phạm Nhàn giao chiến trong kinh đô, Bát GiaTướng gần chết sạch, nhưng Phạm Vô Cứu đã sớm nhận ra không thể ngăn cảnPhạm Nhàn, can gián Nhị hoàng tử nhưng vô ích, buồn bã ra đi.Không ngờ nhiều năm sau, Nhị hoàng tử tự sát, Phạm Vô Cứu quay lại kinhđô và quy phục dưới trướng Hạ Tông Vĩ, hết lòng trả thù cho Nhị hoàng tử.Sau một hồi im lặng, Phạm Vô Cứu nhẹ nhàng nói: "Muốn làm lớn chuyệnnày, không thể tiến hành âm thầm, phải làm cho toàn bộ triều đình biết. Bệ hạrất coi trọng thể diện, đến lúc đó cho dù Tiểu Phạm đại nhân mạnh mẽ đến đâucũng không ngăn được thanh đao giết người trong tay Bệ hạ.""Nếu lần này Bệ hạ thực sự giết chết Vương Khải Niên và Cao Đạt, ta rất tòmò Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao." Hạ Tông Vĩ bật cười nói: "Hơn nữa ngoàibệ hạ, ta không nghĩ ra ai có thể vượt qua màn che của Giám Sát viện để tìm rahai người đó trong biển người rộng lớn này.""Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất." Phạm Vô Cứu bình thản nhìn thẳngvào mắt Hạ Tông Vĩ: "Nếu đại nhân muốn âm thầm tâu báo với bệ hạ, bản thânngài cũng sẽ gánh chịu rủi ro cực lớn.""Ồ, tại sao vậy?" Hạ Tông Vĩ không hề hoảng hốt, chỉ lạnh lùng hỏi."Bởi vì đại nhân không có bằng chứng thực tế, chỉ có một số suy đoán vàphân tích. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào những suy đoán và phân tích đó cũng đủ khiếnbệ hạ nghi ngờ." Phạm Vô Cứu nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói nhỏ: "Bệ hạ sẽnghi ngờ Tiểu Phạm đại nhân... Nhưng cũng sẽ nghi ngờ đại nhân.""Ta trung thành với triều đình, tận trung với bệ hạ, bệ hạ nghi ta điều gì?"Hạ Tông Vĩ siết chặt đôi môi, nói nhỏ."Bệ hạ sẽ nghi ngờ Đại nhân cố ý gây xích mích mối quan hệ giữa người vàTiểu Phạm đại nhân."Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Nếu bệ hạ thực sự sinh nghi,không còn che chở cho ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ phải đối mặt với kết cục thếnào?""Nếu bệ hạ không ưa ai đó, có vô số cách xử lý. Ta nghĩ rất có thể sau banăm nữa, đại nhân sẽ bị bệ hạ tìm cớ đày ra ngoài kinh đô, làm một chức vụ xaxôi nào đó rồi cả đời chỉ có thể sống qua ngày." Phạm Vô Cứu bình thản nói.Hạ Tông Vĩ nở nụ cười cay đắng, thở dài, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ta ratay, tương lai có thể sẽ bị quét sạch, nhưng nếu không ra tay, tương lai chỉ có thểtan xương nát thịt. Ngươi chọn cái nào?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong phòng chỉ còn Hạ Tông Vĩ và vị mưu sĩ cao tuổi, không khí yên tĩnh.Sau một lúc im lặng, Hạ Tông Vĩ lên tiếng: "Nếu thực sự bắt được Vương KhảiNiên và Cao Đạt còn sống về kinh đô, ngươi nghĩ sau đó tình hình sẽ thế nào?""Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân phải bảo vệ hai người đó." Mưu sĩ cúi đầunói: "Với tính khí của Hoàng đế bệ hạ, nếu việc không làm lớn, có thể sẽ nể mặtTiểu Phạm đại nhân, che đậy chuyện này.""Ý của ngươi là nói... cho dù hai người kia phạm tội khi quân, Bệ hạ cũng sẽtha cho chúng?" Ánh mắt Hạ Tông Vĩ lóe lên hàn quang, giọng nói lạnh lẽo,trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp. Nếu bệ hạ thực sự khoan dung đến mứctha cho hai người đó, vậy thì những nỗ lực của mình còn có ý nghĩa gì?"Điều quan trọng là phải xem Tiểu Phạm đại nhân sẽ trả giá những gì chohai thuộc hạ này." Mưu sĩ cười khổ đáp: "Ai cũng biết, Tiểu Phạm đại nhân rấttốt với thuộc hạ. Nếu hắn thực sự xé rách mặt nạ, quyết bảo vệ hai người đó, Bệhạ sẽ làm sao? Có giết hắn không? Đại nhân đừng quên, dù sao Tiểu Phạm đạinhân vẫn là con ruột của bệ hạ.""Con ruột ư?" Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, "Thái tử và Nhị hoàng tửcũng là con ruột của bệ hạ.""Điều đó không sai, nhưng mà... Thái tử và Nhị hoàng tử không có lấy đượcĐông Di thành mà không đổ máu như Tiểu Phạm đại nhân." Giọng nói của mưusĩ run rẩy khi nhắc đến Nhị hoàng tử rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một vùng đất đổilấy hai mạng người, chút lòng khoan dung đó của bệ hạ vẫn còn.""Đương nhiên..." Mưu sĩ liếc nhìn Hạ Tông Vĩ vẻ mặt thất vọng, lạnh lùngnói: "... cho dù không thể chia rẽ bệ hạ và Tiểu Phạm đại nhân, ít ra cũng có thểgieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng bệ hạ."Hạ Tông Vĩ lắc đầu, mở mắt chăm chú nhìn vào mưu sĩ trước mặt, nói:"Phạm Vô Cứu, ngươi vốn là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàngtử, vì cái chết của hắn ta mà một đêm bạc đầu, bấy giờ mới đến quy thuận ta.Mục tiêu của hai ta rất nhất trí, nên ngươi cũng biết rõ, nếu Phạm Nhàn khôngchết, chính là ta chết. Muốn báo thù cho Nhị hoàng tử, phải nhớ rằng một mầmmống nghi ngờ thôi là chưa đủ."Hóa ra vị mưu sĩ mặt mày già dặn tưởng chừng đã ngoài năm mươi nàychính là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử năm xưa - PhạmVô Cứu! Khi Nhị hoàng tử và Phạm Nhàn giao chiến trong kinh đô, Bát GiaTướng gần chết sạch, nhưng Phạm Vô Cứu đã sớm nhận ra không thể ngăn cảnPhạm Nhàn, can gián Nhị hoàng tử nhưng vô ích, buồn bã ra đi.Không ngờ nhiều năm sau, Nhị hoàng tử tự sát, Phạm Vô Cứu quay lại kinhđô và quy phục dưới trướng Hạ Tông Vĩ, hết lòng trả thù cho Nhị hoàng tử.Sau một hồi im lặng, Phạm Vô Cứu nhẹ nhàng nói: "Muốn làm lớn chuyệnnày, không thể tiến hành âm thầm, phải làm cho toàn bộ triều đình biết. Bệ hạrất coi trọng thể diện, đến lúc đó cho dù Tiểu Phạm đại nhân mạnh mẽ đến đâucũng không ngăn được thanh đao giết người trong tay Bệ hạ.""Nếu lần này Bệ hạ thực sự giết chết Vương Khải Niên và Cao Đạt, ta rất tòmò Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao." Hạ Tông Vĩ bật cười nói: "Hơn nữa ngoàibệ hạ, ta không nghĩ ra ai có thể vượt qua màn che của Giám Sát viện để tìm rahai người đó trong biển người rộng lớn này.""Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất." Phạm Vô Cứu bình thản nhìn thẳngvào mắt Hạ Tông Vĩ: "Nếu đại nhân muốn âm thầm tâu báo với bệ hạ, bản thânngài cũng sẽ gánh chịu rủi ro cực lớn.""Ồ, tại sao vậy?" Hạ Tông Vĩ không hề hoảng hốt, chỉ lạnh lùng hỏi."Bởi vì đại nhân không có bằng chứng thực tế, chỉ có một số suy đoán vàphân tích. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào những suy đoán và phân tích đó cũng đủ khiếnbệ hạ nghi ngờ." Phạm Vô Cứu nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói nhỏ: "Bệ hạ sẽnghi ngờ Tiểu Phạm đại nhân... Nhưng cũng sẽ nghi ngờ đại nhân.""Ta trung thành với triều đình, tận trung với bệ hạ, bệ hạ nghi ta điều gì?"Hạ Tông Vĩ siết chặt đôi môi, nói nhỏ."Bệ hạ sẽ nghi ngờ Đại nhân cố ý gây xích mích mối quan hệ giữa người vàTiểu Phạm đại nhân."Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Nếu bệ hạ thực sự sinh nghi,không còn che chở cho ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ phải đối mặt với kết cục thếnào?""Nếu bệ hạ không ưa ai đó, có vô số cách xử lý. Ta nghĩ rất có thể sau banăm nữa, đại nhân sẽ bị bệ hạ tìm cớ đày ra ngoài kinh đô, làm một chức vụ xaxôi nào đó rồi cả đời chỉ có thể sống qua ngày." Phạm Vô Cứu bình thản nói.Hạ Tông Vĩ nở nụ cười cay đắng, thở dài, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ta ratay, tương lai có thể sẽ bị quét sạch, nhưng nếu không ra tay, tương lai chỉ có thểtan xương nát thịt. Ngươi chọn cái nào?"