Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1691: Phạm sai lầm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn nhìn Phạm Vô Cứu, khẽ mỉm cười: "Ta chọn cái thứ nhất, vì ít ra ta còncó thể sống sót. Còn nếu Phạm Nhàn thực sự đối đầu với bệ hạ, hắn sẽ khó màsống sót."Đôi mắt Phạm Vô Cứu chớp chớp, mái tóc bạc trắng có vẻ cực kỳ bắt mắttrong phòng tối, âm u nói: "Có vẻ như trong lòng đại nhân có phần oán hận vớibệ hạ."Sắc mặt Hạ Tông Vĩ không thay đổi, nhưng cảm xúc bên trong thì khôngngừng xao động. Hắn vô cùng cảm kích Hoàng đế, nhưng cũng vô cùng oánhận. Nếu không phải Hoàng đế nâng đỡ hắn lên để đối đầu với Phạm Nhàn, làmsao hắn lại luôn phải sống trong tình cảnh bấp bênh như thế này, lo sợ ngày sauchết không có chỗ chôn thân?"Năm đó, thực ra Nhị điện hạ cũng ở hoàn cảnh tương tự như đại nhân bâygiờ." Phạm Vô Cứu cười ảm đạm, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy nên đại nhânnhất định phải rút kinh nghiệm từ Nhị điện hạ, giữ vững lòng trung thành vớiBệ hạ. Nếu thực sự tìm ra Vương Khải Niên và Cao Đạt, có lẽ bệ hạ sẽ khôngnghi ngờ đại nhân, chỉ có Phạm Nhàn mới chịu họa.""Ta luôn trung thành với bệ hạ." Hạ Tông Vĩ điềm tĩnh đáp, nhìn lướt quaPhạm Vô Cứu một cái, hắn hiểu rõ người này đang dò xét điều gì. Muốn báothù cho Nhị điện hạ đã khuất, Phạm Nhàn chắc chắn là một mục tiêu của PhạmVô Cứu, còn vị Hoàng đế vô tình lạnh lùng kia cũng không thể thoát khỏi ánhmắt của Phạm Vô Cứu.Hạ Tông Vĩ mỉa mai: "Mỗi người cần biết khả năng của bản thân ở đâu. Đốiphó với Phạm Nhàn đã gần như vượt quá khả năng của ngươi và ta, còn nhữngnhân vật trên cao kia thì tốt nhất đừng nghĩ tới, làm vậy sẽ... chết người đấy."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe câu nói mang hàm ý lạnh lùng của Hạ Tông Vĩ, Phạm Vô Cứu chậmrãi cúi đầu xuống, không có phản ứng gì rõ ràng. Sau một hồi im lặng, Phạm VôCứu nói nhỏ: "Trước khi tâu báo với bệ hạ, đại nhân nên tìm cách điều tra rõràng hơn.""Đương nhiên rồi. Trời đã khuya, ngươi về nghỉ đi." Hạ Tông Vĩ nói rất tựnhiên, vẫy tay rồi cầm lấy quyển sổ trên bàn.Phạm Vô Cứu nhìn Hạ Tông Vĩ, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, cúi đầu hànhlễ rồi đi ra. Khi hắn đi khỏi phòng, Hạ Tông Vĩ lập tức buông sổ xuống, im lặngnhìn về phía cửa, chìm vào suy tư.Ban đầu Hạ Tông Vĩ có phần do dự khi thu nạp Bát Gia Tướng thân tín cũcủa Nhị Hoàng tử, bởi dù sao danh tính Phạm Vô Cứu cũng được nhiều ngườitrong kinh đô biết đến. Nếu sau này bị phát giác và loan truyền vào cung, khôngbiết Hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào.Năm đó Nhị hoàng tử là một thành viên trong âm mưu phản loạn, việc HạTông Vĩ thu nạp các cựu thuộc hạ của hắn ta quả thực hơi liều lĩnh.Chẳng qua lúc trước hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi dù saoPhạm Vô Cứu cũng có năng lực riêng. Bát Gia Tướng uy danh lừng lẫy tronggiang hồ kinh đô xưa kia, dù trước mặt Giám Sát viện có vẻ vô dụng, nhưngtrên thực tế đều là những nhân vật rất đáng gờm. Nhị hoàng tử từng hoạt độngtrong triều lâu như vậy, tất nhiên những người thân tín bên cạnh đều là ưu túnhất.Ngoài năng lực của Phạm Vô Cứu, còn hai lý do quan trọng khiến Hạ TôngVĩ thu nạp hắn ta. Một là hai người có chung mục tiêu chống Phạm Nhàn. Hailà Phạm Vô Cứu còn nắm giữ một số nguồn lực do Nhị hoàng tử để lại.Ba năm trước, Nhị hoàng tử đã thất bại và bỏ mạng, lực lượng của hắn tatrong triều đã bị Hoàng đế và Phạm Nhàn dẹp sạch, nhưng vẫn còn một số quanlại ẩn náu dưới tầng sâu của triều đình, âm thầm chờ thời cơ. Cho dù là thời cơbáo thù cho chủ cũ, hay tìm kiếm chủ mới để trỗi dậy.Hạ Tông Vĩ cần những người này, và những người này cũng cần Hạ Đại họcsĩ trong triều, nhưng Hạ Tông Vĩ không thể tự mình xuất hiện để thu nạp phecánh, phải thông qua Phạm Vô Cứu, như vậy mới có thể giữ cho bản thân trongsạch trước mặt Hoàng đế bệ hạ.Nói chung, hiện giờ Hạ Tông Vĩ đang đi trên sợi dây thép cô độc, hai bên làvực sâu vô tận, cực kỳ nguy hiểm.Không lâu sau khi Phạm Vô Cứu rời khỏi thư phòng, vị đường huynh họ Hạkhi nãy cũng lặng lẽ quay trở lại. Hai người liếc mắt ngươi nhau, đều nhận raánh mắt của người kia. Hạ Tông Vĩ mỉm cười ôn hòa: "Điều tra tung tích củaVương Khải Niên và Cao Đạt, đừng huy động những người của Nhị hoàng tử."Người kia cung kính thi lễ: "Tiểu nhân đã hiểu. Lúc nãy nghe đại nhân nóichuyện với Phạm tiên sinh, thuộc hạ đã rõ."Hạ Tông Vĩ gật đầu tán thưởng: "Có một số chuyện không thể cho Phạmtiên sinh biết."Rất nhiều chuyện không thể cho Phạm Vô Cứu biết. Trước đó, Phạm VôCứu và Hạ Tông Vĩ bàn luận rằng để lật đổ Phạm Nhàn, nhất định phải bắt đầutừ khả năng Vương Khải Niên và Cao Đạt vẫn còn sống. Nhưng với lực lượngcủa Hạ Tông Vĩ và phe cánh còn lại của Nhị hoàng tử hoàn toàn không thểxuyên thủng màn sương đen của Giám Sát viện để tìm manh mối thực sự. Vìvậy, Phạm Vô Cứu đề nghị Hạ Tông Vĩ nên trực tiếp tâu với Hoàng đế bệ hạ,liều mình gieo nghi ngờ để Hoàng đế bệ hạ ra tay.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn nhìn Phạm Vô Cứu, khẽ mỉm cười: "Ta chọn cái thứ nhất, vì ít ra ta còn
có thể sống sót. Còn nếu Phạm Nhàn thực sự đối đầu với bệ hạ, hắn sẽ khó mà
sống sót."
Đôi mắt Phạm Vô Cứu chớp chớp, mái tóc bạc trắng có vẻ cực kỳ bắt mắt
trong phòng tối, âm u nói: "Có vẻ như trong lòng đại nhân có phần oán hận với
bệ hạ."
Sắc mặt Hạ Tông Vĩ không thay đổi, nhưng cảm xúc bên trong thì không
ngừng xao động. Hắn vô cùng cảm kích Hoàng đế, nhưng cũng vô cùng oán
hận. Nếu không phải Hoàng đế nâng đỡ hắn lên để đối đầu với Phạm Nhàn, làm
sao hắn lại luôn phải sống trong tình cảnh bấp bênh như thế này, lo sợ ngày sau
chết không có chỗ chôn thân?
"Năm đó, thực ra Nhị điện hạ cũng ở hoàn cảnh tương tự như đại nhân bây
giờ." Phạm Vô Cứu cười ảm đạm, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy nên đại nhân
nhất định phải rút kinh nghiệm từ Nhị điện hạ, giữ vững lòng trung thành với
Bệ hạ. Nếu thực sự tìm ra Vương Khải Niên và Cao Đạt, có lẽ bệ hạ sẽ không
nghi ngờ đại nhân, chỉ có Phạm Nhàn mới chịu họa."
"Ta luôn trung thành với bệ hạ." Hạ Tông Vĩ điềm tĩnh đáp, nhìn lướt qua
Phạm Vô Cứu một cái, hắn hiểu rõ người này đang dò xét điều gì. Muốn báo
thù cho Nhị điện hạ đã khuất, Phạm Nhàn chắc chắn là một mục tiêu của Phạm
Vô Cứu, còn vị Hoàng đế vô tình lạnh lùng kia cũng không thể thoát khỏi ánh
mắt của Phạm Vô Cứu.
Hạ Tông Vĩ mỉa mai: "Mỗi người cần biết khả năng của bản thân ở đâu. Đối
phó với Phạm Nhàn đã gần như vượt quá khả năng của ngươi và ta, còn những
nhân vật trên cao kia thì tốt nhất đừng nghĩ tới, làm vậy sẽ... chết người đấy."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe câu nói mang hàm ý lạnh lùng của Hạ Tông Vĩ, Phạm Vô Cứu chậm
rãi cúi đầu xuống, không có phản ứng gì rõ ràng. Sau một hồi im lặng, Phạm Vô
Cứu nói nhỏ: "Trước khi tâu báo với bệ hạ, đại nhân nên tìm cách điều tra rõ
ràng hơn."
"Đương nhiên rồi. Trời đã khuya, ngươi về nghỉ đi." Hạ Tông Vĩ nói rất tự
nhiên, vẫy tay rồi cầm lấy quyển sổ trên bàn.
Phạm Vô Cứu nhìn Hạ Tông Vĩ, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, cúi đầu hành
lễ rồi đi ra. Khi hắn đi khỏi phòng, Hạ Tông Vĩ lập tức buông sổ xuống, im lặng
nhìn về phía cửa, chìm vào suy tư.
Ban đầu Hạ Tông Vĩ có phần do dự khi thu nạp Bát Gia Tướng thân tín cũ
của Nhị Hoàng tử, bởi dù sao danh tính Phạm Vô Cứu cũng được nhiều người
trong kinh đô biết đến. Nếu sau này bị phát giác và loan truyền vào cung, không
biết Hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào.
Năm đó Nhị hoàng tử là một thành viên trong âm mưu phản loạn, việc Hạ
Tông Vĩ thu nạp các cựu thuộc hạ của hắn ta quả thực hơi liều lĩnh.
Chẳng qua lúc trước hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi dù sao
Phạm Vô Cứu cũng có năng lực riêng. Bát Gia Tướng uy danh lừng lẫy trong
giang hồ kinh đô xưa kia, dù trước mặt Giám Sát viện có vẻ vô dụng, nhưng
trên thực tế đều là những nhân vật rất đáng gờm. Nhị hoàng tử từng hoạt động
trong triều lâu như vậy, tất nhiên những người thân tín bên cạnh đều là ưu tú
nhất.
Ngoài năng lực của Phạm Vô Cứu, còn hai lý do quan trọng khiến Hạ Tông
Vĩ thu nạp hắn ta. Một là hai người có chung mục tiêu chống Phạm Nhàn. Hai
là Phạm Vô Cứu còn nắm giữ một số nguồn lực do Nhị hoàng tử để lại.
Ba năm trước, Nhị hoàng tử đã thất bại và bỏ mạng, lực lượng của hắn ta
trong triều đã bị Hoàng đế và Phạm Nhàn dẹp sạch, nhưng vẫn còn một số quan
lại ẩn náu dưới tầng sâu của triều đình, âm thầm chờ thời cơ. Cho dù là thời cơ
báo thù cho chủ cũ, hay tìm kiếm chủ mới để trỗi dậy.
Hạ Tông Vĩ cần những người này, và những người này cũng cần Hạ Đại học
sĩ trong triều, nhưng Hạ Tông Vĩ không thể tự mình xuất hiện để thu nạp phe
cánh, phải thông qua Phạm Vô Cứu, như vậy mới có thể giữ cho bản thân trong
sạch trước mặt Hoàng đế bệ hạ.
Nói chung, hiện giờ Hạ Tông Vĩ đang đi trên sợi dây thép cô độc, hai bên là
vực sâu vô tận, cực kỳ nguy hiểm.
Không lâu sau khi Phạm Vô Cứu rời khỏi thư phòng, vị đường huynh họ Hạ
khi nãy cũng lặng lẽ quay trở lại. Hai người liếc mắt ngươi nhau, đều nhận ra
ánh mắt của người kia. Hạ Tông Vĩ mỉm cười ôn hòa: "Điều tra tung tích của
Vương Khải Niên và Cao Đạt, đừng huy động những người của Nhị hoàng tử."
Người kia cung kính thi lễ: "Tiểu nhân đã hiểu. Lúc nãy nghe đại nhân nói
chuyện với Phạm tiên sinh, thuộc hạ đã rõ."
Hạ Tông Vĩ gật đầu tán thưởng: "Có một số chuyện không thể cho Phạm
tiên sinh biết."
Rất nhiều chuyện không thể cho Phạm Vô Cứu biết. Trước đó, Phạm Vô
Cứu và Hạ Tông Vĩ bàn luận rằng để lật đổ Phạm Nhàn, nhất định phải bắt đầu
từ khả năng Vương Khải Niên và Cao Đạt vẫn còn sống. Nhưng với lực lượng
của Hạ Tông Vĩ và phe cánh còn lại của Nhị hoàng tử hoàn toàn không thể
xuyên thủng màn sương đen của Giám Sát viện để tìm manh mối thực sự. Vì
vậy, Phạm Vô Cứu đề nghị Hạ Tông Vĩ nên trực tiếp tâu với Hoàng đế bệ hạ,
liều mình gieo nghi ngờ để Hoàng đế bệ hạ ra tay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn nhìn Phạm Vô Cứu, khẽ mỉm cười: "Ta chọn cái thứ nhất, vì ít ra ta còncó thể sống sót. Còn nếu Phạm Nhàn thực sự đối đầu với bệ hạ, hắn sẽ khó màsống sót."Đôi mắt Phạm Vô Cứu chớp chớp, mái tóc bạc trắng có vẻ cực kỳ bắt mắttrong phòng tối, âm u nói: "Có vẻ như trong lòng đại nhân có phần oán hận vớibệ hạ."Sắc mặt Hạ Tông Vĩ không thay đổi, nhưng cảm xúc bên trong thì khôngngừng xao động. Hắn vô cùng cảm kích Hoàng đế, nhưng cũng vô cùng oánhận. Nếu không phải Hoàng đế nâng đỡ hắn lên để đối đầu với Phạm Nhàn, làmsao hắn lại luôn phải sống trong tình cảnh bấp bênh như thế này, lo sợ ngày sauchết không có chỗ chôn thân?"Năm đó, thực ra Nhị điện hạ cũng ở hoàn cảnh tương tự như đại nhân bâygiờ." Phạm Vô Cứu cười ảm đạm, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy nên đại nhânnhất định phải rút kinh nghiệm từ Nhị điện hạ, giữ vững lòng trung thành vớiBệ hạ. Nếu thực sự tìm ra Vương Khải Niên và Cao Đạt, có lẽ bệ hạ sẽ khôngnghi ngờ đại nhân, chỉ có Phạm Nhàn mới chịu họa.""Ta luôn trung thành với bệ hạ." Hạ Tông Vĩ điềm tĩnh đáp, nhìn lướt quaPhạm Vô Cứu một cái, hắn hiểu rõ người này đang dò xét điều gì. Muốn báothù cho Nhị điện hạ đã khuất, Phạm Nhàn chắc chắn là một mục tiêu của PhạmVô Cứu, còn vị Hoàng đế vô tình lạnh lùng kia cũng không thể thoát khỏi ánhmắt của Phạm Vô Cứu.Hạ Tông Vĩ mỉa mai: "Mỗi người cần biết khả năng của bản thân ở đâu. Đốiphó với Phạm Nhàn đã gần như vượt quá khả năng của ngươi và ta, còn nhữngnhân vật trên cao kia thì tốt nhất đừng nghĩ tới, làm vậy sẽ... chết người đấy."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe câu nói mang hàm ý lạnh lùng của Hạ Tông Vĩ, Phạm Vô Cứu chậmrãi cúi đầu xuống, không có phản ứng gì rõ ràng. Sau một hồi im lặng, Phạm VôCứu nói nhỏ: "Trước khi tâu báo với bệ hạ, đại nhân nên tìm cách điều tra rõràng hơn.""Đương nhiên rồi. Trời đã khuya, ngươi về nghỉ đi." Hạ Tông Vĩ nói rất tựnhiên, vẫy tay rồi cầm lấy quyển sổ trên bàn.Phạm Vô Cứu nhìn Hạ Tông Vĩ, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, cúi đầu hànhlễ rồi đi ra. Khi hắn đi khỏi phòng, Hạ Tông Vĩ lập tức buông sổ xuống, im lặngnhìn về phía cửa, chìm vào suy tư.Ban đầu Hạ Tông Vĩ có phần do dự khi thu nạp Bát Gia Tướng thân tín cũcủa Nhị Hoàng tử, bởi dù sao danh tính Phạm Vô Cứu cũng được nhiều ngườitrong kinh đô biết đến. Nếu sau này bị phát giác và loan truyền vào cung, khôngbiết Hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào.Năm đó Nhị hoàng tử là một thành viên trong âm mưu phản loạn, việc HạTông Vĩ thu nạp các cựu thuộc hạ của hắn ta quả thực hơi liều lĩnh.Chẳng qua lúc trước hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi dù saoPhạm Vô Cứu cũng có năng lực riêng. Bát Gia Tướng uy danh lừng lẫy tronggiang hồ kinh đô xưa kia, dù trước mặt Giám Sát viện có vẻ vô dụng, nhưngtrên thực tế đều là những nhân vật rất đáng gờm. Nhị hoàng tử từng hoạt độngtrong triều lâu như vậy, tất nhiên những người thân tín bên cạnh đều là ưu túnhất.Ngoài năng lực của Phạm Vô Cứu, còn hai lý do quan trọng khiến Hạ TôngVĩ thu nạp hắn ta. Một là hai người có chung mục tiêu chống Phạm Nhàn. Hailà Phạm Vô Cứu còn nắm giữ một số nguồn lực do Nhị hoàng tử để lại.Ba năm trước, Nhị hoàng tử đã thất bại và bỏ mạng, lực lượng của hắn tatrong triều đã bị Hoàng đế và Phạm Nhàn dẹp sạch, nhưng vẫn còn một số quanlại ẩn náu dưới tầng sâu của triều đình, âm thầm chờ thời cơ. Cho dù là thời cơbáo thù cho chủ cũ, hay tìm kiếm chủ mới để trỗi dậy.Hạ Tông Vĩ cần những người này, và những người này cũng cần Hạ Đại họcsĩ trong triều, nhưng Hạ Tông Vĩ không thể tự mình xuất hiện để thu nạp phecánh, phải thông qua Phạm Vô Cứu, như vậy mới có thể giữ cho bản thân trongsạch trước mặt Hoàng đế bệ hạ.Nói chung, hiện giờ Hạ Tông Vĩ đang đi trên sợi dây thép cô độc, hai bên làvực sâu vô tận, cực kỳ nguy hiểm.Không lâu sau khi Phạm Vô Cứu rời khỏi thư phòng, vị đường huynh họ Hạkhi nãy cũng lặng lẽ quay trở lại. Hai người liếc mắt ngươi nhau, đều nhận raánh mắt của người kia. Hạ Tông Vĩ mỉm cười ôn hòa: "Điều tra tung tích củaVương Khải Niên và Cao Đạt, đừng huy động những người của Nhị hoàng tử."Người kia cung kính thi lễ: "Tiểu nhân đã hiểu. Lúc nãy nghe đại nhân nóichuyện với Phạm tiên sinh, thuộc hạ đã rõ."Hạ Tông Vĩ gật đầu tán thưởng: "Có một số chuyện không thể cho Phạmtiên sinh biết."Rất nhiều chuyện không thể cho Phạm Vô Cứu biết. Trước đó, Phạm VôCứu và Hạ Tông Vĩ bàn luận rằng để lật đổ Phạm Nhàn, nhất định phải bắt đầutừ khả năng Vương Khải Niên và Cao Đạt vẫn còn sống. Nhưng với lực lượngcủa Hạ Tông Vĩ và phe cánh còn lại của Nhị hoàng tử hoàn toàn không thểxuyên thủng màn sương đen của Giám Sát viện để tìm manh mối thực sự. Vìvậy, Phạm Vô Cứu đề nghị Hạ Tông Vĩ nên trực tiếp tâu với Hoàng đế bệ hạ,liều mình gieo nghi ngờ để Hoàng đế bệ hạ ra tay.