Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1693: Phạm sai lầm 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ mà để Hạ Tông Vĩ tự quyết định việcPhủ doãn Kinh Đô phủ, rõ ràng muốn gây dựng uy tín của hắn trong triều,nhưng không ngờ, Phạm Nhàn từ Đông Di thành trở về, uống rượu, cãi nhaumột trận với Hoàng đế bệ hạ rồi đi dạo Thái Học, thế là đánh bật cánh tay đangduỗi ra của Hạ Đại học sĩ!Không ai thấy lạ về chuyện thất bại và mất mặt của Hạ Đại học sĩ, bởi lầnnày đối thủ của hắn không phải là quan lại Lục bộ hay con cháu quyền quý, màlà Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn quyết tâm làm việc gì thì việc đó sẽ thành, điều này đãtrở thành nhận thức chung của cả thiên hạ.Mà rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp gì với người contư sinh này, dù sao đó cũng chỉ là một Phủ doãn Kinh Đô phủ, Hoàng đế bệ hạkhông thể thực sự trở mặt với đứa con tư sinh yêu quý nhất.Vị lão quan kiểm kê của bộ Hộ lủi thủi rời Kinh Đô phủ. Việc điều tra ngầmcủa bộ Lại và bộ Hình cũng phải dừng lại trước áp lực từ núi Thái Sơn. Còn bênphía Môn Hạ Trung Thư, dù Hồ Đại học sĩ không lên tiếng nhưng vẫn đứngtrước Hạ Tông Vĩ , nhắc nhở các quan lại một câu, tuy nhẹ nhàng nhưng ýnghĩa thật nặng nề.Trong kinh đô bình yên trở lại.Thời gian trôi qua, đã sang tháng tư, khí xuân đang độ tươi đẹp nhất. PhạmNhàn mặc thường phục, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cành liễu chỉ về phươngđông, vui vẻ trò chuyện với các quan đi tiễn.Đã đánh bại Hạ Tông Vĩ một lần nữa, giành thế thượng phong trong cuộccãi vã với Hoàng đế bệ hạ, ít nhất bảo đảm thế lực của mình không bị suy giảmnghiêm trọng trong thời gian tới. Tâm trạng Phạm Nhàn thực sự không tệ, mặcdù lại chuẩn bị bước lên con đường chinh chiến, trở về Kiếm Lư đầy mùi thuốcở Đông Di thành, nhưng tâm trạng của y vẫn rất tốt.Sau khi hàn huyên với các quan tiễn đưa, nhận một đống lời nịnh hót, cùngnhững lời lẽ châm chọc Hạ Tông Vĩ, sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi.. Rakhỏi đình từ biệt, xuống ngựa, y lại trốn vào chiếc xe ngựa màu đen của mình.Xung quanh đã yên tĩnh, trong xe vẫn có một người khác. Ngôn Băng Vânnhìn Phạm Nhàn, bỗng hỏi: "Phía Đông Di thành đã có dấu hiệu rối loạn, thậtsự không cần ta đi dẹp loạn?""Lần này ta sẽ mang Hắc Kỵ vào thành." Giữa hai hàng lông mày PhạmNhàn hiện lên nét u sầu nhạt nhòa: "Còn lão Viện trưởng sắp về quê, ngươi ở lạithay ta quan sát, nếu cả ngươi cũng đi theo ta, kinh đô còn ai lo chuyện trongviện?"Ngôn Băng Vân nhận ra nỗi lo âu trong lòng Phạm Nhàn, dù không hiểu rõnhưng cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: "Lần này Hạ Tông Vĩ mất mặt rất lớn, ĐôSát viện sẽ yên ắng một thời gian.""Đừng coi thường hắn." Phạm Nhàn nói: "Dù hôm nay các quan nói xấu HạTông Vĩ trước mặt ta, nhưng nếu đổi lại trước mặt hắn, ai dám lên tiếng? Địa vịquan lại vẫn nằm trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần còn được sủngái, hắn ta không thể rớt đài.""Hơn nữa hắn là nhân vật nguy hiểm." Phạm Nhàn bỗng mỉm cười: "Trướcđây ta vẫn nghĩ tầm nhìn của Hạ Tông Vĩ quá hẹp hòi, nhưng không ngờ hắn lạilàm điều khiến ta bất ngờ."Ngôn Băng Vân không cười, bình thản nói: "Ta điều tra ra Phạm Vô Cứu ởHạ phủ, nếu thực sự muốn đối phó với Hạ Tông Vĩ, nói với Hoàng đế bệ hạ mộttiếng là được."Phạm Nhàn im lặng một lúc, lắc đầu: "Lựa chọn của Phạm Vô Cứu khiến tavô cùng bất ngờ. Năm đó hắn chạy khỏi kinh đô, rõ ràng là kẻ nhát gan sợ chết,không ngờ sau cái chết của Nhị hoàng tử, hắn lại dám quay lại kinh đô tiến hànhmưu đồ trả thù."Phạm Nhàn xoa xoa trán, ngẩng mặt ca ngợi: "Dù biết không thể làm nhưngvẫn cố làm, hành động của Phạm Vô Cứu rất có phong cách cổ, ta rất tánthưởng."Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ta không tin ngươi tán thưởng Hạ Tông Vĩ,cũng không tin vì cái thú phong cách cổ mà ngươi tha cho Hạ Tông Vĩ.""Bây giờ ta phải xử lý một việc quan trọng... Trước khi Viện trưởng về quê,ngươi và ta đừng làm gì cả, tránh xảy ra biến cố." Phạm Nhàn nói rất nghiêmtúc.Trong lòng Ngôn Băng Vân khẽ run lên, ít có chuyện khiến hắn cảm thấykhiếp sợ, nhưng lời nói của Phạm Nhàn khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm."Chắc sẽ không có vấn đề gì." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Nhưng gần đây khôngthể gây thêm chuyện, triều đình phải yên ổn, chúng ta không nên vội vã làm gì.""Còn Hạ Tông Vĩ thì đang vội vã làm điều gì đó." Ngôn Băng Vân đưa choPhạm Nhàn một tờ giấy, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta chưa điều tra ra, nhưng gầnđây có những dòng chảy ngầm trong viện, có điều không rõ nguyên nhân."Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ. Y không phải thần tiên, Giám Sát viện cũngkhông phải không gì không làm được. Và vì lý do tình cảm, những năm qua hắnkhông muốn nghĩ về thuộc hạ thân cận nhất Vương Khải Niên ở phương xa rasao. Còn Cao Đạt thì y nghĩ rằng đã chết.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ mà để Hạ Tông Vĩ tự quyết định việcPhủ doãn Kinh Đô phủ, rõ ràng muốn gây dựng uy tín của hắn trong triều,nhưng không ngờ, Phạm Nhàn từ Đông Di thành trở về, uống rượu, cãi nhaumột trận với Hoàng đế bệ hạ rồi đi dạo Thái Học, thế là đánh bật cánh tay đangduỗi ra của Hạ Đại học sĩ!Không ai thấy lạ về chuyện thất bại và mất mặt của Hạ Đại học sĩ, bởi lầnnày đối thủ của hắn không phải là quan lại Lục bộ hay con cháu quyền quý, màlà Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn quyết tâm làm việc gì thì việc đó sẽ thành, điều này đãtrở thành nhận thức chung của cả thiên hạ.Mà rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp gì với người contư sinh này, dù sao đó cũng chỉ là một Phủ doãn Kinh Đô phủ, Hoàng đế bệ hạkhông thể thực sự trở mặt với đứa con tư sinh yêu quý nhất.Vị lão quan kiểm kê của bộ Hộ lủi thủi rời Kinh Đô phủ. Việc điều tra ngầmcủa bộ Lại và bộ Hình cũng phải dừng lại trước áp lực từ núi Thái Sơn. Còn bênphía Môn Hạ Trung Thư, dù Hồ Đại học sĩ không lên tiếng nhưng vẫn đứngtrước Hạ Tông Vĩ , nhắc nhở các quan lại một câu, tuy nhẹ nhàng nhưng ýnghĩa thật nặng nề.Trong kinh đô bình yên trở lại.Thời gian trôi qua, đã sang tháng tư, khí xuân đang độ tươi đẹp nhất. PhạmNhàn mặc thường phục, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cành liễu chỉ về phươngđông, vui vẻ trò chuyện với các quan đi tiễn.Đã đánh bại Hạ Tông Vĩ một lần nữa, giành thế thượng phong trong cuộccãi vã với Hoàng đế bệ hạ, ít nhất bảo đảm thế lực của mình không bị suy giảmnghiêm trọng trong thời gian tới. Tâm trạng Phạm Nhàn thực sự không tệ, mặcdù lại chuẩn bị bước lên con đường chinh chiến, trở về Kiếm Lư đầy mùi thuốcở Đông Di thành, nhưng tâm trạng của y vẫn rất tốt.Sau khi hàn huyên với các quan tiễn đưa, nhận một đống lời nịnh hót, cùngnhững lời lẽ châm chọc Hạ Tông Vĩ, sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi.. Rakhỏi đình từ biệt, xuống ngựa, y lại trốn vào chiếc xe ngựa màu đen của mình.Xung quanh đã yên tĩnh, trong xe vẫn có một người khác. Ngôn Băng Vânnhìn Phạm Nhàn, bỗng hỏi: "Phía Đông Di thành đã có dấu hiệu rối loạn, thậtsự không cần ta đi dẹp loạn?""Lần này ta sẽ mang Hắc Kỵ vào thành." Giữa hai hàng lông mày PhạmNhàn hiện lên nét u sầu nhạt nhòa: "Còn lão Viện trưởng sắp về quê, ngươi ở lạithay ta quan sát, nếu cả ngươi cũng đi theo ta, kinh đô còn ai lo chuyện trongviện?"Ngôn Băng Vân nhận ra nỗi lo âu trong lòng Phạm Nhàn, dù không hiểu rõnhưng cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: "Lần này Hạ Tông Vĩ mất mặt rất lớn, ĐôSát viện sẽ yên ắng một thời gian.""Đừng coi thường hắn." Phạm Nhàn nói: "Dù hôm nay các quan nói xấu HạTông Vĩ trước mặt ta, nhưng nếu đổi lại trước mặt hắn, ai dám lên tiếng? Địa vịquan lại vẫn nằm trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần còn được sủngái, hắn ta không thể rớt đài.""Hơn nữa hắn là nhân vật nguy hiểm." Phạm Nhàn bỗng mỉm cười: "Trướcđây ta vẫn nghĩ tầm nhìn của Hạ Tông Vĩ quá hẹp hòi, nhưng không ngờ hắn lạilàm điều khiến ta bất ngờ."Ngôn Băng Vân không cười, bình thản nói: "Ta điều tra ra Phạm Vô Cứu ởHạ phủ, nếu thực sự muốn đối phó với Hạ Tông Vĩ, nói với Hoàng đế bệ hạ mộttiếng là được."Phạm Nhàn im lặng một lúc, lắc đầu: "Lựa chọn của Phạm Vô Cứu khiến tavô cùng bất ngờ. Năm đó hắn chạy khỏi kinh đô, rõ ràng là kẻ nhát gan sợ chết,không ngờ sau cái chết của Nhị hoàng tử, hắn lại dám quay lại kinh đô tiến hànhmưu đồ trả thù."Phạm Nhàn xoa xoa trán, ngẩng mặt ca ngợi: "Dù biết không thể làm nhưngvẫn cố làm, hành động của Phạm Vô Cứu rất có phong cách cổ, ta rất tánthưởng."Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ta không tin ngươi tán thưởng Hạ Tông Vĩ,cũng không tin vì cái thú phong cách cổ mà ngươi tha cho Hạ Tông Vĩ.""Bây giờ ta phải xử lý một việc quan trọng... Trước khi Viện trưởng về quê,ngươi và ta đừng làm gì cả, tránh xảy ra biến cố." Phạm Nhàn nói rất nghiêmtúc.Trong lòng Ngôn Băng Vân khẽ run lên, ít có chuyện khiến hắn cảm thấykhiếp sợ, nhưng lời nói của Phạm Nhàn khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm."Chắc sẽ không có vấn đề gì." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Nhưng gần đây khôngthể gây thêm chuyện, triều đình phải yên ổn, chúng ta không nên vội vã làm gì.""Còn Hạ Tông Vĩ thì đang vội vã làm điều gì đó." Ngôn Băng Vân đưa choPhạm Nhàn một tờ giấy, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta chưa điều tra ra, nhưng gầnđây có những dòng chảy ngầm trong viện, có điều không rõ nguyên nhân."Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ. Y không phải thần tiên, Giám Sát viện cũngkhông phải không gì không làm được. Và vì lý do tình cảm, những năm qua hắnkhông muốn nghĩ về thuộc hạ thân cận nhất Vương Khải Niên ở phương xa rasao. Còn Cao Đạt thì y nghĩ rằng đã chết.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ mà để Hạ Tông Vĩ tự quyết định việcPhủ doãn Kinh Đô phủ, rõ ràng muốn gây dựng uy tín của hắn trong triều,nhưng không ngờ, Phạm Nhàn từ Đông Di thành trở về, uống rượu, cãi nhaumột trận với Hoàng đế bệ hạ rồi đi dạo Thái Học, thế là đánh bật cánh tay đangduỗi ra của Hạ Đại học sĩ!Không ai thấy lạ về chuyện thất bại và mất mặt của Hạ Đại học sĩ, bởi lầnnày đối thủ của hắn không phải là quan lại Lục bộ hay con cháu quyền quý, màlà Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn quyết tâm làm việc gì thì việc đó sẽ thành, điều này đãtrở thành nhận thức chung của cả thiên hạ.Mà rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp gì với người contư sinh này, dù sao đó cũng chỉ là một Phủ doãn Kinh Đô phủ, Hoàng đế bệ hạkhông thể thực sự trở mặt với đứa con tư sinh yêu quý nhất.Vị lão quan kiểm kê của bộ Hộ lủi thủi rời Kinh Đô phủ. Việc điều tra ngầmcủa bộ Lại và bộ Hình cũng phải dừng lại trước áp lực từ núi Thái Sơn. Còn bênphía Môn Hạ Trung Thư, dù Hồ Đại học sĩ không lên tiếng nhưng vẫn đứngtrước Hạ Tông Vĩ , nhắc nhở các quan lại một câu, tuy nhẹ nhàng nhưng ýnghĩa thật nặng nề.Trong kinh đô bình yên trở lại.Thời gian trôi qua, đã sang tháng tư, khí xuân đang độ tươi đẹp nhất. PhạmNhàn mặc thường phục, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cành liễu chỉ về phươngđông, vui vẻ trò chuyện với các quan đi tiễn.Đã đánh bại Hạ Tông Vĩ một lần nữa, giành thế thượng phong trong cuộccãi vã với Hoàng đế bệ hạ, ít nhất bảo đảm thế lực của mình không bị suy giảmnghiêm trọng trong thời gian tới. Tâm trạng Phạm Nhàn thực sự không tệ, mặcdù lại chuẩn bị bước lên con đường chinh chiến, trở về Kiếm Lư đầy mùi thuốcở Đông Di thành, nhưng tâm trạng của y vẫn rất tốt.Sau khi hàn huyên với các quan tiễn đưa, nhận một đống lời nịnh hót, cùngnhững lời lẽ châm chọc Hạ Tông Vĩ, sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi.. Rakhỏi đình từ biệt, xuống ngựa, y lại trốn vào chiếc xe ngựa màu đen của mình.Xung quanh đã yên tĩnh, trong xe vẫn có một người khác. Ngôn Băng Vânnhìn Phạm Nhàn, bỗng hỏi: "Phía Đông Di thành đã có dấu hiệu rối loạn, thậtsự không cần ta đi dẹp loạn?""Lần này ta sẽ mang Hắc Kỵ vào thành." Giữa hai hàng lông mày PhạmNhàn hiện lên nét u sầu nhạt nhòa: "Còn lão Viện trưởng sắp về quê, ngươi ở lạithay ta quan sát, nếu cả ngươi cũng đi theo ta, kinh đô còn ai lo chuyện trongviện?"Ngôn Băng Vân nhận ra nỗi lo âu trong lòng Phạm Nhàn, dù không hiểu rõnhưng cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: "Lần này Hạ Tông Vĩ mất mặt rất lớn, ĐôSát viện sẽ yên ắng một thời gian.""Đừng coi thường hắn." Phạm Nhàn nói: "Dù hôm nay các quan nói xấu HạTông Vĩ trước mặt ta, nhưng nếu đổi lại trước mặt hắn, ai dám lên tiếng? Địa vịquan lại vẫn nằm trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần còn được sủngái, hắn ta không thể rớt đài.""Hơn nữa hắn là nhân vật nguy hiểm." Phạm Nhàn bỗng mỉm cười: "Trướcđây ta vẫn nghĩ tầm nhìn của Hạ Tông Vĩ quá hẹp hòi, nhưng không ngờ hắn lạilàm điều khiến ta bất ngờ."Ngôn Băng Vân không cười, bình thản nói: "Ta điều tra ra Phạm Vô Cứu ởHạ phủ, nếu thực sự muốn đối phó với Hạ Tông Vĩ, nói với Hoàng đế bệ hạ mộttiếng là được."Phạm Nhàn im lặng một lúc, lắc đầu: "Lựa chọn của Phạm Vô Cứu khiến tavô cùng bất ngờ. Năm đó hắn chạy khỏi kinh đô, rõ ràng là kẻ nhát gan sợ chết,không ngờ sau cái chết của Nhị hoàng tử, hắn lại dám quay lại kinh đô tiến hànhmưu đồ trả thù."Phạm Nhàn xoa xoa trán, ngẩng mặt ca ngợi: "Dù biết không thể làm nhưngvẫn cố làm, hành động của Phạm Vô Cứu rất có phong cách cổ, ta rất tánthưởng."Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ta không tin ngươi tán thưởng Hạ Tông Vĩ,cũng không tin vì cái thú phong cách cổ mà ngươi tha cho Hạ Tông Vĩ.""Bây giờ ta phải xử lý một việc quan trọng... Trước khi Viện trưởng về quê,ngươi và ta đừng làm gì cả, tránh xảy ra biến cố." Phạm Nhàn nói rất nghiêmtúc.Trong lòng Ngôn Băng Vân khẽ run lên, ít có chuyện khiến hắn cảm thấykhiếp sợ, nhưng lời nói của Phạm Nhàn khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm."Chắc sẽ không có vấn đề gì." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Nhưng gần đây khôngthể gây thêm chuyện, triều đình phải yên ổn, chúng ta không nên vội vã làm gì.""Còn Hạ Tông Vĩ thì đang vội vã làm điều gì đó." Ngôn Băng Vân đưa choPhạm Nhàn một tờ giấy, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta chưa điều tra ra, nhưng gầnđây có những dòng chảy ngầm trong viện, có điều không rõ nguyên nhân."Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ. Y không phải thần tiên, Giám Sát viện cũngkhông phải không gì không làm được. Và vì lý do tình cảm, những năm qua hắnkhông muốn nghĩ về thuộc hạ thân cận nhất Vương Khải Niên ở phương xa rasao. Còn Cao Đạt thì y nghĩ rằng đã chết.