Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1694: Ngư Tràng 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chỉ riêng Phạm Vô Cứu đã đủ khiến Hạ Tông Vĩ phải từ chức. Trong taychúng ta vcó vũ khí sắc bén." Phạm Nhàn nói: "Nếu Hạ Tông Vĩ thực sự cóđộng thái lớn, ngươi cứ tung Phạm Vô Cứu ra. Một đại thần che chở tàn dư củahoàng tử phản nghịch, không cần thiết phải ở lại triều đình."Ngôn Băng Vân im lặng một lát rồi nói: "Hạ đại nhân đã mắc một sai lầmchết người."Phạm Nhàn nói: "Đó là vì hắn tự cho mình hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ, hiểu rõkhả năng của Giám Sát viện, nhưng trên thực tế, hắn chẳng biết gì cả."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ra khỏi kinh đô mười dặm, đoàn xe dừng chân nghỉ ngơi, Ngôn Băng Vânxuống xe, không tiễn nữa. Nhìn bóng dáng Tiểu Ngôn công tử khuất dần, PhạmNhàn mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ viện đã nắm được điểm yếu của Hạ Tông Vĩ,phía kinh đô sẽ không có vấn đề gì.Phạm Nhàn sẽ không khinh thường Hạ Tông Vĩ, y hoàn toàn tin tưởng vàocon mắt của Hoàng đế. Y biết chắc chắn Hạ Tông Vĩ có năng lực của mình,chẳng qua trước mặt Giám Sát viện, năng lực của Đại học sĩ Hạ thường hay bịcoi nhẹ, nên thái độ của y trong việc xử lý vấn đề này khá thản nhiên. Về phảiliệu thái độ như vậy có đủ nghiêm chỉnh hay không, còn phải chờ xem diễn biếnsau này.Mộc Phong Nhi cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe, nghĩ đến bức thư mới nhậnđược, trong lòng bất giác kinh ngạc. Với tư cách là người phụ trách tạm thờinhóm Khai Niên, hắn rất rõ về mọi chuyện riêng tư của Tiểu Phạm đại nhân,nhưng chuyện đề cập trong bức thư này thì ngay cả hắn cũng chưa hề hay biết.Rốt cuộc là chuyện gì khiến Tiểu Phạm đại nhân thận trọng đến thế? MộcPhong Nhi nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Ngư Tràng hồi âm."Mộc Phong Nhi hoàn toàn không biết Ngư Tràng chỉ cái gì, nhưng trong hainăm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Ngư Tràng đã trao đổi ba bức thư, ba bức thưđó không chỉ đi theo tuyến chuyển thư cấp cao nhất trong viện mà còn do thànhviên then chốt của nhóm Khai Niên vận chuyển. Nhưng ngay cả những thànhviên then chốt đó cũng không biết rốt cuộc những bức thư kia đã đến tay ai.Ngư Tràng ở đâu? Ngư Tràng ám chỉ cái gì? Trong lòng Mộc Phong Nhiđầy nghi vấn, nhưng nếu Đề ti đại nhân không nói ra, hắn không thể đoán mò,cũng không dám đoán mò.Lúc này Phạm Nhàn đang chuẩn bị hạ rèm cửa sổ xe xuống, nghe được tintức đó, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thư ở đâu?"Mộc Phong Nhi huýt một tiếng, tất cả mật thám và kiếm thủ của Giám Sátviện bên ngoài xe lập tức tản ra, kiểm soát các hướng trên con đường và trongrừng, bao vây chiếc xe ngựa màu đen của Phạm Nhàn ở giữa.Phạm Nhàn nhận lấy bức thư, lướt qua vài dòng, đã nắm rõ nội dung. Mặcdù những chữ trên thư rất bình thường, nhưng chỉ có người gửi và người nhậnthư mới hiểu được ý nghĩa thực sự.Đột nhiên y cảm thấy vành tai hơi ngứa, vội gãi gãi rồi nắm tay lại, xé tanbức thư thành vô vàn mảnh nhỏ. Đây là thói quen tiêu hủy giấy tờ mà y đã làmquen từ lâu. Y cũng từng thấy một lần, dường như Hoàng đế bệ hạ cũng có thóiquen tương tự.Có lẽ những người từng tu luyện chân khí bá đạo đều có quá nhiều chân khídư thừa để dùng làm máy cắt giấy người hình thì phải.Trong đầu Phạm Nhàn đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ hoang đường màđáng yêu, một nụ cười ảm đạm lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt y. Có thể nhìn rađược, tâm trạng của y lúc này không tồi.Mộc Phong Nhi không biết lý do tâm trạng của y tốt lành như vậy, do dựhỏi: "Đại nhân, phải chăng theo đường cũ?""Không." Thần sắc Phạm Nhàn hơi thu lại, nghiêm nét mặt nói: "Các ngươitự đi Đông Di thành. Ta sẽ hội hợp với các ngươi ở ngoài thành."Mộc Phong Nhi hơi kinh ngạc, không dám vâng lệnh nói: "Viện trưởng từngcó chỉ thị nghiêm ngặt, không cho phép đại nhân hành động một mình.""Hiện giờ ta mới là Viện trưởng." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.Mộc Phong Nhi hơi lúng túng, bấy giờ mới nhớ, trước lúc rời khỏi kinh đôbệ hạ đã ban ý chỉ ra thiên hạ, Tiểu Phạm đại nhân chính thức tiếp nhận chức vịcủa Trần Viện trưởng, trở thành Viện trưởng Giám Sát viện kế nhiệm của KhánhQuốc, chứ không còn là Đề ti đại nhân như trước nữa.Đoàn xe màu đen dần rời đi, Phạm Nhàn đứng trong khu rừng, nhìn nhữngthuộc hạ trung thành với mình, thầm nghĩ, bản thân phải chịu trách nhiệm chosinh mệnh của rất nhiều người, đây có lẽ cũng là điều khiến đầu óc mệt mỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía nam kinh đô là châu Vị Châu, châu thành ven sông Vị Thủy, hưởngánh hào quang từ kinh đô, lại là nơi đại quan, quý tộc, phú thương Giang Nambắt buộc phải đi qua, nên dù thành trì không lớn, trông vẫn cực kỳ phồn hoa.Bất cứ nơi nào phồn hoa đều có thanh lâu, sòng bạc, nên trong thành VịChâu cũng không ngoại lệ, mở một Bão Nguyệt lâu. Còn ở xa xa, phía chéo đốidiện với Bão Nguyệt lâu là sòng bạc lớn nhất, cũng xa hoa nhất thành Vị Châu– Thiên Kim các

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chỉ riêng Phạm Vô Cứu đã đủ khiến Hạ Tông Vĩ phải từ chức. Trong taychúng ta vcó vũ khí sắc bén." Phạm Nhàn nói: "Nếu Hạ Tông Vĩ thực sự cóđộng thái lớn, ngươi cứ tung Phạm Vô Cứu ra. Một đại thần che chở tàn dư củahoàng tử phản nghịch, không cần thiết phải ở lại triều đình."Ngôn Băng Vân im lặng một lát rồi nói: "Hạ đại nhân đã mắc một sai lầmchết người."Phạm Nhàn nói: "Đó là vì hắn tự cho mình hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ, hiểu rõkhả năng của Giám Sát viện, nhưng trên thực tế, hắn chẳng biết gì cả."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ra khỏi kinh đô mười dặm, đoàn xe dừng chân nghỉ ngơi, Ngôn Băng Vânxuống xe, không tiễn nữa. Nhìn bóng dáng Tiểu Ngôn công tử khuất dần, PhạmNhàn mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ viện đã nắm được điểm yếu của Hạ Tông Vĩ,phía kinh đô sẽ không có vấn đề gì.Phạm Nhàn sẽ không khinh thường Hạ Tông Vĩ, y hoàn toàn tin tưởng vàocon mắt của Hoàng đế. Y biết chắc chắn Hạ Tông Vĩ có năng lực của mình,chẳng qua trước mặt Giám Sát viện, năng lực của Đại học sĩ Hạ thường hay bịcoi nhẹ, nên thái độ của y trong việc xử lý vấn đề này khá thản nhiên. Về phảiliệu thái độ như vậy có đủ nghiêm chỉnh hay không, còn phải chờ xem diễn biếnsau này.Mộc Phong Nhi cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe, nghĩ đến bức thư mới nhậnđược, trong lòng bất giác kinh ngạc. Với tư cách là người phụ trách tạm thờinhóm Khai Niên, hắn rất rõ về mọi chuyện riêng tư của Tiểu Phạm đại nhân,nhưng chuyện đề cập trong bức thư này thì ngay cả hắn cũng chưa hề hay biết.Rốt cuộc là chuyện gì khiến Tiểu Phạm đại nhân thận trọng đến thế? MộcPhong Nhi nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Ngư Tràng hồi âm."Mộc Phong Nhi hoàn toàn không biết Ngư Tràng chỉ cái gì, nhưng trong hainăm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Ngư Tràng đã trao đổi ba bức thư, ba bức thưđó không chỉ đi theo tuyến chuyển thư cấp cao nhất trong viện mà còn do thànhviên then chốt của nhóm Khai Niên vận chuyển. Nhưng ngay cả những thànhviên then chốt đó cũng không biết rốt cuộc những bức thư kia đã đến tay ai.Ngư Tràng ở đâu? Ngư Tràng ám chỉ cái gì? Trong lòng Mộc Phong Nhiđầy nghi vấn, nhưng nếu Đề ti đại nhân không nói ra, hắn không thể đoán mò,cũng không dám đoán mò.Lúc này Phạm Nhàn đang chuẩn bị hạ rèm cửa sổ xe xuống, nghe được tintức đó, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thư ở đâu?"Mộc Phong Nhi huýt một tiếng, tất cả mật thám và kiếm thủ của Giám Sátviện bên ngoài xe lập tức tản ra, kiểm soát các hướng trên con đường và trongrừng, bao vây chiếc xe ngựa màu đen của Phạm Nhàn ở giữa.Phạm Nhàn nhận lấy bức thư, lướt qua vài dòng, đã nắm rõ nội dung. Mặcdù những chữ trên thư rất bình thường, nhưng chỉ có người gửi và người nhậnthư mới hiểu được ý nghĩa thực sự.Đột nhiên y cảm thấy vành tai hơi ngứa, vội gãi gãi rồi nắm tay lại, xé tanbức thư thành vô vàn mảnh nhỏ. Đây là thói quen tiêu hủy giấy tờ mà y đã làmquen từ lâu. Y cũng từng thấy một lần, dường như Hoàng đế bệ hạ cũng có thóiquen tương tự.Có lẽ những người từng tu luyện chân khí bá đạo đều có quá nhiều chân khídư thừa để dùng làm máy cắt giấy người hình thì phải.Trong đầu Phạm Nhàn đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ hoang đường màđáng yêu, một nụ cười ảm đạm lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt y. Có thể nhìn rađược, tâm trạng của y lúc này không tồi.Mộc Phong Nhi không biết lý do tâm trạng của y tốt lành như vậy, do dựhỏi: "Đại nhân, phải chăng theo đường cũ?""Không." Thần sắc Phạm Nhàn hơi thu lại, nghiêm nét mặt nói: "Các ngươitự đi Đông Di thành. Ta sẽ hội hợp với các ngươi ở ngoài thành."Mộc Phong Nhi hơi kinh ngạc, không dám vâng lệnh nói: "Viện trưởng từngcó chỉ thị nghiêm ngặt, không cho phép đại nhân hành động một mình.""Hiện giờ ta mới là Viện trưởng." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.Mộc Phong Nhi hơi lúng túng, bấy giờ mới nhớ, trước lúc rời khỏi kinh đôbệ hạ đã ban ý chỉ ra thiên hạ, Tiểu Phạm đại nhân chính thức tiếp nhận chức vịcủa Trần Viện trưởng, trở thành Viện trưởng Giám Sát viện kế nhiệm của KhánhQuốc, chứ không còn là Đề ti đại nhân như trước nữa.Đoàn xe màu đen dần rời đi, Phạm Nhàn đứng trong khu rừng, nhìn nhữngthuộc hạ trung thành với mình, thầm nghĩ, bản thân phải chịu trách nhiệm chosinh mệnh của rất nhiều người, đây có lẽ cũng là điều khiến đầu óc mệt mỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía nam kinh đô là châu Vị Châu, châu thành ven sông Vị Thủy, hưởngánh hào quang từ kinh đô, lại là nơi đại quan, quý tộc, phú thương Giang Nambắt buộc phải đi qua, nên dù thành trì không lớn, trông vẫn cực kỳ phồn hoa.Bất cứ nơi nào phồn hoa đều có thanh lâu, sòng bạc, nên trong thành VịChâu cũng không ngoại lệ, mở một Bão Nguyệt lâu. Còn ở xa xa, phía chéo đốidiện với Bão Nguyệt lâu là sòng bạc lớn nhất, cũng xa hoa nhất thành Vị Châu– Thiên Kim các

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chỉ riêng Phạm Vô Cứu đã đủ khiến Hạ Tông Vĩ phải từ chức. Trong taychúng ta vcó vũ khí sắc bén." Phạm Nhàn nói: "Nếu Hạ Tông Vĩ thực sự cóđộng thái lớn, ngươi cứ tung Phạm Vô Cứu ra. Một đại thần che chở tàn dư củahoàng tử phản nghịch, không cần thiết phải ở lại triều đình."Ngôn Băng Vân im lặng một lát rồi nói: "Hạ đại nhân đã mắc một sai lầmchết người."Phạm Nhàn nói: "Đó là vì hắn tự cho mình hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ, hiểu rõkhả năng của Giám Sát viện, nhưng trên thực tế, hắn chẳng biết gì cả."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ra khỏi kinh đô mười dặm, đoàn xe dừng chân nghỉ ngơi, Ngôn Băng Vânxuống xe, không tiễn nữa. Nhìn bóng dáng Tiểu Ngôn công tử khuất dần, PhạmNhàn mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ viện đã nắm được điểm yếu của Hạ Tông Vĩ,phía kinh đô sẽ không có vấn đề gì.Phạm Nhàn sẽ không khinh thường Hạ Tông Vĩ, y hoàn toàn tin tưởng vàocon mắt của Hoàng đế. Y biết chắc chắn Hạ Tông Vĩ có năng lực của mình,chẳng qua trước mặt Giám Sát viện, năng lực của Đại học sĩ Hạ thường hay bịcoi nhẹ, nên thái độ của y trong việc xử lý vấn đề này khá thản nhiên. Về phảiliệu thái độ như vậy có đủ nghiêm chỉnh hay không, còn phải chờ xem diễn biếnsau này.Mộc Phong Nhi cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe, nghĩ đến bức thư mới nhậnđược, trong lòng bất giác kinh ngạc. Với tư cách là người phụ trách tạm thờinhóm Khai Niên, hắn rất rõ về mọi chuyện riêng tư của Tiểu Phạm đại nhân,nhưng chuyện đề cập trong bức thư này thì ngay cả hắn cũng chưa hề hay biết.Rốt cuộc là chuyện gì khiến Tiểu Phạm đại nhân thận trọng đến thế? MộcPhong Nhi nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Ngư Tràng hồi âm."Mộc Phong Nhi hoàn toàn không biết Ngư Tràng chỉ cái gì, nhưng trong hainăm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Ngư Tràng đã trao đổi ba bức thư, ba bức thưđó không chỉ đi theo tuyến chuyển thư cấp cao nhất trong viện mà còn do thànhviên then chốt của nhóm Khai Niên vận chuyển. Nhưng ngay cả những thànhviên then chốt đó cũng không biết rốt cuộc những bức thư kia đã đến tay ai.Ngư Tràng ở đâu? Ngư Tràng ám chỉ cái gì? Trong lòng Mộc Phong Nhiđầy nghi vấn, nhưng nếu Đề ti đại nhân không nói ra, hắn không thể đoán mò,cũng không dám đoán mò.Lúc này Phạm Nhàn đang chuẩn bị hạ rèm cửa sổ xe xuống, nghe được tintức đó, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thư ở đâu?"Mộc Phong Nhi huýt một tiếng, tất cả mật thám và kiếm thủ của Giám Sátviện bên ngoài xe lập tức tản ra, kiểm soát các hướng trên con đường và trongrừng, bao vây chiếc xe ngựa màu đen của Phạm Nhàn ở giữa.Phạm Nhàn nhận lấy bức thư, lướt qua vài dòng, đã nắm rõ nội dung. Mặcdù những chữ trên thư rất bình thường, nhưng chỉ có người gửi và người nhậnthư mới hiểu được ý nghĩa thực sự.Đột nhiên y cảm thấy vành tai hơi ngứa, vội gãi gãi rồi nắm tay lại, xé tanbức thư thành vô vàn mảnh nhỏ. Đây là thói quen tiêu hủy giấy tờ mà y đã làmquen từ lâu. Y cũng từng thấy một lần, dường như Hoàng đế bệ hạ cũng có thóiquen tương tự.Có lẽ những người từng tu luyện chân khí bá đạo đều có quá nhiều chân khídư thừa để dùng làm máy cắt giấy người hình thì phải.Trong đầu Phạm Nhàn đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ hoang đường màđáng yêu, một nụ cười ảm đạm lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt y. Có thể nhìn rađược, tâm trạng của y lúc này không tồi.Mộc Phong Nhi không biết lý do tâm trạng của y tốt lành như vậy, do dựhỏi: "Đại nhân, phải chăng theo đường cũ?""Không." Thần sắc Phạm Nhàn hơi thu lại, nghiêm nét mặt nói: "Các ngươitự đi Đông Di thành. Ta sẽ hội hợp với các ngươi ở ngoài thành."Mộc Phong Nhi hơi kinh ngạc, không dám vâng lệnh nói: "Viện trưởng từngcó chỉ thị nghiêm ngặt, không cho phép đại nhân hành động một mình.""Hiện giờ ta mới là Viện trưởng." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.Mộc Phong Nhi hơi lúng túng, bấy giờ mới nhớ, trước lúc rời khỏi kinh đôbệ hạ đã ban ý chỉ ra thiên hạ, Tiểu Phạm đại nhân chính thức tiếp nhận chức vịcủa Trần Viện trưởng, trở thành Viện trưởng Giám Sát viện kế nhiệm của KhánhQuốc, chứ không còn là Đề ti đại nhân như trước nữa.Đoàn xe màu đen dần rời đi, Phạm Nhàn đứng trong khu rừng, nhìn nhữngthuộc hạ trung thành với mình, thầm nghĩ, bản thân phải chịu trách nhiệm chosinh mệnh của rất nhiều người, đây có lẽ cũng là điều khiến đầu óc mệt mỏi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phía nam kinh đô là châu Vị Châu, châu thành ven sông Vị Thủy, hưởngánh hào quang từ kinh đô, lại là nơi đại quan, quý tộc, phú thương Giang Nambắt buộc phải đi qua, nên dù thành trì không lớn, trông vẫn cực kỳ phồn hoa.Bất cứ nơi nào phồn hoa đều có thanh lâu, sòng bạc, nên trong thành VịChâu cũng không ngoại lệ, mở một Bão Nguyệt lâu. Còn ở xa xa, phía chéo đốidiện với Bão Nguyệt lâu là sòng bạc lớn nhất, cũng xa hoa nhất thành Vị Châu– Thiên Kim các

Chương 1694: Ngư Tràng 1