Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1695: Ngư Tràng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lại nói, cái tên Thiên Kim các này, thật dễ khiến người liên tưởng đến thanhlâu. Phạm Nhàn giả dạng làm thương nhân, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên biểnhiệu Thiên Kim các, không nhịn được mỉm cười.Trong sòng bạc đã sớm náo nhiệt tiếng người. Dù có quạt quạt gió cỡ lớn doNội Khố sát xuất, được đám cu lợi ích thao tác liên tục, hỗ trợ lưu thông khôngkhí, nhưng mùi người hòa lẫn hương phấn, hơi rượu vẫn hơi khó chịu, PhạmNhàn không nhịn được bịt mũi lại.Nhìn quanh bốn phía, y xác định người cần tìm chắc chắn không thể đợimình ở tầng một, bèn bước lên tầng hai, không ngờ bị hai người có vẻ là quảnsự chặn lại ở cửa hành lang.Phạm Nhàn hơi bất ngờ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không nhịn đượctự cười nhạo bản thân. Với thân phận của mình, đương nhiên trên đời nàykhông ai dám cản trở, nhưng hôm nay y chỉ là thương nhân bình thường.Tầng hai Thiên Kim các mới thực sự là nơi đánh bạc lớn. Người đến đâyhoặc giàu có hoặc quyền quý, cho dù đôi khi cãi vã nhưng vẫn trong giới hạn,nên rất được khen ngợi. Nhưng nơi này cũng có ngưỡng cửa, và vẻ ngoài củaPhạm Nhàn rõ ràng không đủ để vượt qua ngưỡng cửa ấy."Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, sao không xem chơi dưới lầu trước?" Tuyngăn Phạm Nhàn ở cửa hành lang nhưng người quản sự vẫn nói năng lịch sự, cóthể thấy quản sự Thiên Kim các thật không tồi.Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta đến tìm bằng hữu."Người quản sự hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Khôngbiết bằng hữumà tiên sinh tìm kiếm họ gì? Nếu có việc gấp, chúng ta có thểthông báo thay.""Bạn ta họ Quan."Nghe đến họ Quan, vẻ mặt người quản sự lập tức thay đổi. Hắn cúi ngườithấp xuống, cẩn thận không để khách dưới lầu chú ý, giơ tay ra, rất cung kínhdẫn Phạm Nhàn lên lầu hai, đưa vào một phòng sang trọng rồi thì thầm: "Tiênsinh chờ một chút."Phạm Nhàn ngồi trong phòng, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng bướcchân vội vã từ bên ngoài, một thiếu phụ dung nhan quyến rũ mang theo chút lolắng bước vào.Vị quản sự cũng đi theo thiếu phụ, bẩm báo: "Chính là vị tiên sinh này tìmmột người bạn họ Quan.""Ra ngoài đi. Ngươi biết phải làm gì." Thiếu phụ cung kính cúi đầu vớiPhạm Nhàn rồi nói với vị quản sự kia.Quản sự vâng dạ, đi ra ngoài. Trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ trên đờinày lại có nhân vật khiến Quan đại tỷ sợ hãi đến thế. Không biết vị thương nhânnày là ai.Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn và thiếu phụ. Thiếu phụ lập tức hành lễ,quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn, cung kính nói: "Quan Vũ Mị, bái kiến Đề tiđại nhân."Do thiếu một cánh tay nên Quan Vũ Mị quỳ không vững, giọng run run vìnỗi sợ hãi trong lòng chưa phai.Phạm Nhàn nhìn cô ả, thở dài. Cánh tay của ả bị chặt do tay mình, chẳngtrách lại sợ hãi như vậy. Đã gần năm năm kể từ lần đầu xuống Giang Nam, HạTê Phi đoạt lại Minh gia, và nữ tặc nổi tiếng Giang Nam ngày ấy giờ thừa kếđội ngũ Giang Nam thủy trại.Có Minh gia hậu thuẫn và Giám Sát viện giúp đỡ, Quan Vũ Mị dễ dàng cóđịa vị tột đỉnh trong giới giang hồ. Vẫn là câu châm ngôn kia, giang hồ chỉ làmột phần nhỏ của giang sơn, với đứng Phạm Nhàn sau lưng, cho dù bảo cô ảlàm cầm đầu giang hồ cũng chẳng có gì khó."Đứng dậy nói chuyện." Phạm Nhàn nhìn cô, cố ôn tồn nói: "Đúng rồi, từnay ta chính thức nắm giữ Giám Sát viện, đừng gọi ta là Đề ti nữa."Là thành viên ngoại vi, Quan Vũ Mị chưa biết về chiếu chỉ trong kinh đô,nên kinh ngạc khi nghe tin này. Nhưng chốc lát sau, ánh mắt đó đã chuyểnthành vui mừng.Trong lòng cô chưa từng oán hận Tiểu Phạm đại nhân, cho dù đối phươngđã chặt mất một cánh tay của mình. Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân đã thay biểu cabáo thù, đoạt lại Minh gia, quan trọng hơn là, cô biết mình chỉ là người có địa vịnhư thế nào, sao có thể oán hận Tiểu Phạm đại nhân? Cô chưa bao giờ nghĩ nhưvậy, cho nên niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng. Dẫu sao thì sinh tồn ởGiang Nam cũng phải dựa vào địa vị của Phạm Nhàn trong triều. Trong hai nămgần đây, cô luôn nghe nói Giám Sát viện ở kinh đô bị áp bức, đám người GiangNam cũng bất an. Hôm nay hay tin Phạm Nhàn đã thành Viện trưởng Giám Sátviện, Quan Vũ Mị thấy nhẹ nhõm phần nào."Rốt cuộc Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã nhả ra chưa?"Phạm Nhàn trực tiếp hỏi mục đích của chuyến đi này. Trong ba năm qua, y luônâm thầm lừa dối tất cả mọi người trong thiên hạ, tiến hành một sự nghiệp bímật. Chỉ có điều sự nghiệp này quá tốn kém, mặc dù trong tay nắm giữ NộiKhố, nhưng rốt cuộc Nội Khố cũng là của triều đình, tiền buôn lậu thu đượcphần lớn đều đổ vào việc đắp đê cứu tế khẩn cấp của triều đình, nên bỗng chốcy thấy hao tài tới khó bù đắp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lại nói, cái tên Thiên Kim các này, thật dễ khiến người liên tưởng đến thanhlâu. Phạm Nhàn giả dạng làm thương nhân, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên biểnhiệu Thiên Kim các, không nhịn được mỉm cười.Trong sòng bạc đã sớm náo nhiệt tiếng người. Dù có quạt quạt gió cỡ lớn doNội Khố sát xuất, được đám cu lợi ích thao tác liên tục, hỗ trợ lưu thông khôngkhí, nhưng mùi người hòa lẫn hương phấn, hơi rượu vẫn hơi khó chịu, PhạmNhàn không nhịn được bịt mũi lại.Nhìn quanh bốn phía, y xác định người cần tìm chắc chắn không thể đợimình ở tầng một, bèn bước lên tầng hai, không ngờ bị hai người có vẻ là quảnsự chặn lại ở cửa hành lang.Phạm Nhàn hơi bất ngờ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không nhịn đượctự cười nhạo bản thân. Với thân phận của mình, đương nhiên trên đời nàykhông ai dám cản trở, nhưng hôm nay y chỉ là thương nhân bình thường.Tầng hai Thiên Kim các mới thực sự là nơi đánh bạc lớn. Người đến đâyhoặc giàu có hoặc quyền quý, cho dù đôi khi cãi vã nhưng vẫn trong giới hạn,nên rất được khen ngợi. Nhưng nơi này cũng có ngưỡng cửa, và vẻ ngoài củaPhạm Nhàn rõ ràng không đủ để vượt qua ngưỡng cửa ấy."Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, sao không xem chơi dưới lầu trước?" Tuyngăn Phạm Nhàn ở cửa hành lang nhưng người quản sự vẫn nói năng lịch sự, cóthể thấy quản sự Thiên Kim các thật không tồi.Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta đến tìm bằng hữu."Người quản sự hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Khôngbiết bằng hữumà tiên sinh tìm kiếm họ gì? Nếu có việc gấp, chúng ta có thểthông báo thay.""Bạn ta họ Quan."Nghe đến họ Quan, vẻ mặt người quản sự lập tức thay đổi. Hắn cúi ngườithấp xuống, cẩn thận không để khách dưới lầu chú ý, giơ tay ra, rất cung kínhdẫn Phạm Nhàn lên lầu hai, đưa vào một phòng sang trọng rồi thì thầm: "Tiênsinh chờ một chút."Phạm Nhàn ngồi trong phòng, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng bướcchân vội vã từ bên ngoài, một thiếu phụ dung nhan quyến rũ mang theo chút lolắng bước vào.Vị quản sự cũng đi theo thiếu phụ, bẩm báo: "Chính là vị tiên sinh này tìmmột người bạn họ Quan.""Ra ngoài đi. Ngươi biết phải làm gì." Thiếu phụ cung kính cúi đầu vớiPhạm Nhàn rồi nói với vị quản sự kia.Quản sự vâng dạ, đi ra ngoài. Trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ trên đờinày lại có nhân vật khiến Quan đại tỷ sợ hãi đến thế. Không biết vị thương nhânnày là ai.Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn và thiếu phụ. Thiếu phụ lập tức hành lễ,quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn, cung kính nói: "Quan Vũ Mị, bái kiến Đề tiđại nhân."Do thiếu một cánh tay nên Quan Vũ Mị quỳ không vững, giọng run run vìnỗi sợ hãi trong lòng chưa phai.Phạm Nhàn nhìn cô ả, thở dài. Cánh tay của ả bị chặt do tay mình, chẳngtrách lại sợ hãi như vậy. Đã gần năm năm kể từ lần đầu xuống Giang Nam, HạTê Phi đoạt lại Minh gia, và nữ tặc nổi tiếng Giang Nam ngày ấy giờ thừa kếđội ngũ Giang Nam thủy trại.Có Minh gia hậu thuẫn và Giám Sát viện giúp đỡ, Quan Vũ Mị dễ dàng cóđịa vị tột đỉnh trong giới giang hồ. Vẫn là câu châm ngôn kia, giang hồ chỉ làmột phần nhỏ của giang sơn, với đứng Phạm Nhàn sau lưng, cho dù bảo cô ảlàm cầm đầu giang hồ cũng chẳng có gì khó."Đứng dậy nói chuyện." Phạm Nhàn nhìn cô, cố ôn tồn nói: "Đúng rồi, từnay ta chính thức nắm giữ Giám Sát viện, đừng gọi ta là Đề ti nữa."Là thành viên ngoại vi, Quan Vũ Mị chưa biết về chiếu chỉ trong kinh đô,nên kinh ngạc khi nghe tin này. Nhưng chốc lát sau, ánh mắt đó đã chuyểnthành vui mừng.Trong lòng cô chưa từng oán hận Tiểu Phạm đại nhân, cho dù đối phươngđã chặt mất một cánh tay của mình. Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân đã thay biểu cabáo thù, đoạt lại Minh gia, quan trọng hơn là, cô biết mình chỉ là người có địa vịnhư thế nào, sao có thể oán hận Tiểu Phạm đại nhân? Cô chưa bao giờ nghĩ nhưvậy, cho nên niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng. Dẫu sao thì sinh tồn ởGiang Nam cũng phải dựa vào địa vị của Phạm Nhàn trong triều. Trong hai nămgần đây, cô luôn nghe nói Giám Sát viện ở kinh đô bị áp bức, đám người GiangNam cũng bất an. Hôm nay hay tin Phạm Nhàn đã thành Viện trưởng Giám Sátviện, Quan Vũ Mị thấy nhẹ nhõm phần nào."Rốt cuộc Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã nhả ra chưa?"Phạm Nhàn trực tiếp hỏi mục đích của chuyến đi này. Trong ba năm qua, y luônâm thầm lừa dối tất cả mọi người trong thiên hạ, tiến hành một sự nghiệp bímật. Chỉ có điều sự nghiệp này quá tốn kém, mặc dù trong tay nắm giữ NộiKhố, nhưng rốt cuộc Nội Khố cũng là của triều đình, tiền buôn lậu thu đượcphần lớn đều đổ vào việc đắp đê cứu tế khẩn cấp của triều đình, nên bỗng chốcy thấy hao tài tới khó bù đắp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lại nói, cái tên Thiên Kim các này, thật dễ khiến người liên tưởng đến thanhlâu. Phạm Nhàn giả dạng làm thương nhân, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên biểnhiệu Thiên Kim các, không nhịn được mỉm cười.Trong sòng bạc đã sớm náo nhiệt tiếng người. Dù có quạt quạt gió cỡ lớn doNội Khố sát xuất, được đám cu lợi ích thao tác liên tục, hỗ trợ lưu thông khôngkhí, nhưng mùi người hòa lẫn hương phấn, hơi rượu vẫn hơi khó chịu, PhạmNhàn không nhịn được bịt mũi lại.Nhìn quanh bốn phía, y xác định người cần tìm chắc chắn không thể đợimình ở tầng một, bèn bước lên tầng hai, không ngờ bị hai người có vẻ là quảnsự chặn lại ở cửa hành lang.Phạm Nhàn hơi bất ngờ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không nhịn đượctự cười nhạo bản thân. Với thân phận của mình, đương nhiên trên đời nàykhông ai dám cản trở, nhưng hôm nay y chỉ là thương nhân bình thường.Tầng hai Thiên Kim các mới thực sự là nơi đánh bạc lớn. Người đến đâyhoặc giàu có hoặc quyền quý, cho dù đôi khi cãi vã nhưng vẫn trong giới hạn,nên rất được khen ngợi. Nhưng nơi này cũng có ngưỡng cửa, và vẻ ngoài củaPhạm Nhàn rõ ràng không đủ để vượt qua ngưỡng cửa ấy."Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, sao không xem chơi dưới lầu trước?" Tuyngăn Phạm Nhàn ở cửa hành lang nhưng người quản sự vẫn nói năng lịch sự, cóthể thấy quản sự Thiên Kim các thật không tồi.Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta đến tìm bằng hữu."Người quản sự hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Khôngbiết bằng hữumà tiên sinh tìm kiếm họ gì? Nếu có việc gấp, chúng ta có thểthông báo thay.""Bạn ta họ Quan."Nghe đến họ Quan, vẻ mặt người quản sự lập tức thay đổi. Hắn cúi ngườithấp xuống, cẩn thận không để khách dưới lầu chú ý, giơ tay ra, rất cung kínhdẫn Phạm Nhàn lên lầu hai, đưa vào một phòng sang trọng rồi thì thầm: "Tiênsinh chờ một chút."Phạm Nhàn ngồi trong phòng, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng bướcchân vội vã từ bên ngoài, một thiếu phụ dung nhan quyến rũ mang theo chút lolắng bước vào.Vị quản sự cũng đi theo thiếu phụ, bẩm báo: "Chính là vị tiên sinh này tìmmột người bạn họ Quan.""Ra ngoài đi. Ngươi biết phải làm gì." Thiếu phụ cung kính cúi đầu vớiPhạm Nhàn rồi nói với vị quản sự kia.Quản sự vâng dạ, đi ra ngoài. Trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ trên đờinày lại có nhân vật khiến Quan đại tỷ sợ hãi đến thế. Không biết vị thương nhânnày là ai.Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn và thiếu phụ. Thiếu phụ lập tức hành lễ,quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn, cung kính nói: "Quan Vũ Mị, bái kiến Đề tiđại nhân."Do thiếu một cánh tay nên Quan Vũ Mị quỳ không vững, giọng run run vìnỗi sợ hãi trong lòng chưa phai.Phạm Nhàn nhìn cô ả, thở dài. Cánh tay của ả bị chặt do tay mình, chẳngtrách lại sợ hãi như vậy. Đã gần năm năm kể từ lần đầu xuống Giang Nam, HạTê Phi đoạt lại Minh gia, và nữ tặc nổi tiếng Giang Nam ngày ấy giờ thừa kếđội ngũ Giang Nam thủy trại.Có Minh gia hậu thuẫn và Giám Sát viện giúp đỡ, Quan Vũ Mị dễ dàng cóđịa vị tột đỉnh trong giới giang hồ. Vẫn là câu châm ngôn kia, giang hồ chỉ làmột phần nhỏ của giang sơn, với đứng Phạm Nhàn sau lưng, cho dù bảo cô ảlàm cầm đầu giang hồ cũng chẳng có gì khó."Đứng dậy nói chuyện." Phạm Nhàn nhìn cô, cố ôn tồn nói: "Đúng rồi, từnay ta chính thức nắm giữ Giám Sát viện, đừng gọi ta là Đề ti nữa."Là thành viên ngoại vi, Quan Vũ Mị chưa biết về chiếu chỉ trong kinh đô,nên kinh ngạc khi nghe tin này. Nhưng chốc lát sau, ánh mắt đó đã chuyểnthành vui mừng.Trong lòng cô chưa từng oán hận Tiểu Phạm đại nhân, cho dù đối phươngđã chặt mất một cánh tay của mình. Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân đã thay biểu cabáo thù, đoạt lại Minh gia, quan trọng hơn là, cô biết mình chỉ là người có địa vịnhư thế nào, sao có thể oán hận Tiểu Phạm đại nhân? Cô chưa bao giờ nghĩ nhưvậy, cho nên niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng. Dẫu sao thì sinh tồn ởGiang Nam cũng phải dựa vào địa vị của Phạm Nhàn trong triều. Trong hai nămgần đây, cô luôn nghe nói Giám Sát viện ở kinh đô bị áp bức, đám người GiangNam cũng bất an. Hôm nay hay tin Phạm Nhàn đã thành Viện trưởng Giám Sátviện, Quan Vũ Mị thấy nhẹ nhõm phần nào."Rốt cuộc Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã nhả ra chưa?"Phạm Nhàn trực tiếp hỏi mục đích của chuyến đi này. Trong ba năm qua, y luônâm thầm lừa dối tất cả mọi người trong thiên hạ, tiến hành một sự nghiệp bímật. Chỉ có điều sự nghiệp này quá tốn kém, mặc dù trong tay nắm giữ NộiKhố, nhưng rốt cuộc Nội Khố cũng là của triều đình, tiền buôn lậu thu đượcphần lớn đều đổ vào việc đắp đê cứu tế khẩn cấp của triều đình, nên bỗng chốcy thấy hao tài tới khó bù đắp.