Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1697: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc mặt đao khách lập tức lạnh lùng, nghiêm nét mặt nói: "Tất cả là nhờThượng thư đại nhân, ta mới có thể sống sót đến hôm nay."Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhớ lại những chuyện, những người khác.Trận Đại Đông sơn, hơn trăm Hổ Vệ tử trận, Hoàng đế nhờ thanh kiếm củaTứ Cố Kiếm, cực kỳ máu lạnh vô tình thanh tẩy Hổ Vệ, cũng xóa sạch hậuthuẫn lớn nhất mà Phạm Kiến giấu trong hoàng tộc. Chính vì thái độ và tâm chíấy mà Phạm Kiến buộc phải nhanh chóng rời khỏi kinh đô hiểm ác.Nhưng Phạm Thượng thư lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, nhiều năm hoạtđộng trong triều, thậm chí bí mật huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng tộc, tất nhiêncòn để lại một số người.Đao khách áo đen trước mặt Phạm Nhàn lúc này chính là một trong số đó.Hắn từng là một thành viên Hổ Vệ nhưng sau giả chết, trở thành thuộc hạ trungthành của Phạm Kiến, bí mật thay Phạm phủ làm những việc không thể lộ raánh sáng, thậm chí cả việc giám sát gián tế từ trong cung.Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn mạo hiểm ra tay với Khánh DưĐường, Phạm Kiến ở phía sau lạnh lùng theo dõi, thu dọn hiện trường. Đóchính là lực lượng bí mật của Phạm phủ do đao khách áo đen cầm đầu. Cho đếnngày đó, Phạm Nhàn mới thực sự tiếp xúc được với thế lực cuối cùng của phụthân."Ngươi cũng biết chuyện trên Đại Đông sơn." Phạm Nhàn nhìn đao kháchhỏi: "Hiện giờ còn bao nhiêu Hổ Vệ sống sót trên đời này?""Thuộc hạ của Thượng thư đại nhân còn hai mươi mốt người." Đao khácháo đen cười nói: "Nếu tất cả Đại tông sư đều chết sạch, bọn ta vẫn có ích."Phạm Nhàn trước đây chỉ giao thiệp với bảy Hổ Vệ mặt mày ngây ngốc, bâygiờ thật sự không quen với ngữ điệu của đao khách áo đen. Y cười khổ nói:"Không nhắc chuyện đó nữa, trở lại chuyện trước, đột nhiên cần nhiều tiền nhưvậy, chẳng lẽ phụ thân không lo lắng trong triều có ai đoán ra điều gì?"Đao khách áo đen không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng cười hỏi lại: "Gầnđây dường như thiếu gia to lớn hơn rất nhiều, Thượng thư đại nhân truyền tin,ngài liền thực sự chuẩn bị điều động tiền, thậm chí không ngại nhờ Tôn gia vàHùng gia, chẳng lẽ... ngài không sợ triều đình phát giác điều gì?"Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, đao khách áo đen cũng không tiếp tục hỏi.Trong ba năm sau cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn tiến hành việc làm kínđáo, không cầu thành tựu mà chỉ cầu không lộ sơ hở. Tiến độ thực sự hơi chậmchạp.Nhưng Phạm Nhàn không thể không làm như vậy, và phụ thân của y ở ĐạmChâu dường như cũng tán thành sự thận trọng này. Dù sao với Hoàng đế hiệntại, ai cũng không dám mạo hiểm gây sự. Một khi sự việc bại lộ chỉ có thể dẫnđến tình cảnh máu đổ thịt rơi.Nhưng hôm nay, dường như Phạm Nhàn và Phạm Kiến cha con đồng thờităng tốc. Phạm Nhàn hiểu rõ, phụ thân y tăng tốc vì biết tâm ý của y đã dần trôivề hướng đó.Lời tiếp theo của đao khách áo đen xác nhận suy đoán của Phạm Nhàn:"Sau này thiếu gia sau này làm việc gì đó, đừng quên ta." Đao khách áo đennói cười: "Ta cũng rất có hứng thú với việc giết vào cung."Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch lên: "Ta rất tò mò, ngươi định báo thùcho người nhà, hay báo thù cho đồng liêu tử trận trên Đại Đông sơn?""Có gì khác nhau chứ?""Quả thực không có gì khác nhau, đối với ngươi hay đối với những Hổ Vệtrong bóng tối. Hoàng đế chưa bao giờ coi các ngươi là con người, các ngươikhông coi hắn ta là quân chủ cũng rất bình thường." Phạm Nhàn hạ giọng:"Nhưng vấn đề là, ngươi nói thế trước mặt ta, không sợ ta thực sự giết ngươisao? Chắc ngươi cũng rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và ta."Đao khách áo đen bình tĩnh nói: "Ta càng rõ mối quan hệ giữa ngài vàThượng thư đại nhân.""Thật mâu thuẫn." Phạm Nhàn cười thở dài: "Các ngươi là nhóm đao kháchmạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể khốngchế các ngươi. Vậy nên ta nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn ở bên cạnh phụ thân, kể cảHổ Vệ trong bóng tối cũng thế, đừng cố gắng can dự vào việc của ta."Trong mắt đao khách áo đen lóe lên chút thất vọng."Chỉ có phụ thân mới kiểm soát được các ngươi, còn ta muốn nắm mọi việctrong tay mình, nên không thể dùng các ngươi." Phạm Nhàn dần thu hồi nụcười, điềm tĩnh nói: "Ta có lực lượng riêng của mình, nhiệm vụ của các ngươichỉ có một, bảo đảm an toàn cho phụ thân. Miễn là ngươi làm được điều đó, đểta không có nỗi lo về sau sau, ta có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi và cáchuynh đệ."Đao khách áo đen im lặng.Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh bên cạnh, vô thứckéo hai chân lên ghế, tư thế này không đẹp nhưng khiến y cảm thấy an toàn hơnnhiều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc mặt đao khách lập tức lạnh lùng, nghiêm nét mặt nói: "Tất cả là nhờThượng thư đại nhân, ta mới có thể sống sót đến hôm nay."Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhớ lại những chuyện, những người khác.Trận Đại Đông sơn, hơn trăm Hổ Vệ tử trận, Hoàng đế nhờ thanh kiếm củaTứ Cố Kiếm, cực kỳ máu lạnh vô tình thanh tẩy Hổ Vệ, cũng xóa sạch hậuthuẫn lớn nhất mà Phạm Kiến giấu trong hoàng tộc. Chính vì thái độ và tâm chíấy mà Phạm Kiến buộc phải nhanh chóng rời khỏi kinh đô hiểm ác.Nhưng Phạm Thượng thư lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, nhiều năm hoạtđộng trong triều, thậm chí bí mật huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng tộc, tất nhiêncòn để lại một số người.Đao khách áo đen trước mặt Phạm Nhàn lúc này chính là một trong số đó.Hắn từng là một thành viên Hổ Vệ nhưng sau giả chết, trở thành thuộc hạ trungthành của Phạm Kiến, bí mật thay Phạm phủ làm những việc không thể lộ raánh sáng, thậm chí cả việc giám sát gián tế từ trong cung.Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn mạo hiểm ra tay với Khánh DưĐường, Phạm Kiến ở phía sau lạnh lùng theo dõi, thu dọn hiện trường. Đóchính là lực lượng bí mật của Phạm phủ do đao khách áo đen cầm đầu. Cho đếnngày đó, Phạm Nhàn mới thực sự tiếp xúc được với thế lực cuối cùng của phụthân."Ngươi cũng biết chuyện trên Đại Đông sơn." Phạm Nhàn nhìn đao kháchhỏi: "Hiện giờ còn bao nhiêu Hổ Vệ sống sót trên đời này?""Thuộc hạ của Thượng thư đại nhân còn hai mươi mốt người." Đao khácháo đen cười nói: "Nếu tất cả Đại tông sư đều chết sạch, bọn ta vẫn có ích."Phạm Nhàn trước đây chỉ giao thiệp với bảy Hổ Vệ mặt mày ngây ngốc, bâygiờ thật sự không quen với ngữ điệu của đao khách áo đen. Y cười khổ nói:"Không nhắc chuyện đó nữa, trở lại chuyện trước, đột nhiên cần nhiều tiền nhưvậy, chẳng lẽ phụ thân không lo lắng trong triều có ai đoán ra điều gì?"Đao khách áo đen không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng cười hỏi lại: "Gầnđây dường như thiếu gia to lớn hơn rất nhiều, Thượng thư đại nhân truyền tin,ngài liền thực sự chuẩn bị điều động tiền, thậm chí không ngại nhờ Tôn gia vàHùng gia, chẳng lẽ... ngài không sợ triều đình phát giác điều gì?"Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, đao khách áo đen cũng không tiếp tục hỏi.Trong ba năm sau cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn tiến hành việc làm kínđáo, không cầu thành tựu mà chỉ cầu không lộ sơ hở. Tiến độ thực sự hơi chậmchạp.Nhưng Phạm Nhàn không thể không làm như vậy, và phụ thân của y ở ĐạmChâu dường như cũng tán thành sự thận trọng này. Dù sao với Hoàng đế hiệntại, ai cũng không dám mạo hiểm gây sự. Một khi sự việc bại lộ chỉ có thể dẫnđến tình cảnh máu đổ thịt rơi.Nhưng hôm nay, dường như Phạm Nhàn và Phạm Kiến cha con đồng thờităng tốc. Phạm Nhàn hiểu rõ, phụ thân y tăng tốc vì biết tâm ý của y đã dần trôivề hướng đó.Lời tiếp theo của đao khách áo đen xác nhận suy đoán của Phạm Nhàn:"Sau này thiếu gia sau này làm việc gì đó, đừng quên ta." Đao khách áo đennói cười: "Ta cũng rất có hứng thú với việc giết vào cung."Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch lên: "Ta rất tò mò, ngươi định báo thùcho người nhà, hay báo thù cho đồng liêu tử trận trên Đại Đông sơn?""Có gì khác nhau chứ?""Quả thực không có gì khác nhau, đối với ngươi hay đối với những Hổ Vệtrong bóng tối. Hoàng đế chưa bao giờ coi các ngươi là con người, các ngươikhông coi hắn ta là quân chủ cũng rất bình thường." Phạm Nhàn hạ giọng:"Nhưng vấn đề là, ngươi nói thế trước mặt ta, không sợ ta thực sự giết ngươisao? Chắc ngươi cũng rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và ta."Đao khách áo đen bình tĩnh nói: "Ta càng rõ mối quan hệ giữa ngài vàThượng thư đại nhân.""Thật mâu thuẫn." Phạm Nhàn cười thở dài: "Các ngươi là nhóm đao kháchmạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể khốngchế các ngươi. Vậy nên ta nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn ở bên cạnh phụ thân, kể cảHổ Vệ trong bóng tối cũng thế, đừng cố gắng can dự vào việc của ta."Trong mắt đao khách áo đen lóe lên chút thất vọng."Chỉ có phụ thân mới kiểm soát được các ngươi, còn ta muốn nắm mọi việctrong tay mình, nên không thể dùng các ngươi." Phạm Nhàn dần thu hồi nụcười, điềm tĩnh nói: "Ta có lực lượng riêng của mình, nhiệm vụ của các ngươichỉ có một, bảo đảm an toàn cho phụ thân. Miễn là ngươi làm được điều đó, đểta không có nỗi lo về sau sau, ta có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi và cáchuynh đệ."Đao khách áo đen im lặng.Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh bên cạnh, vô thứckéo hai chân lên ghế, tư thế này không đẹp nhưng khiến y cảm thấy an toàn hơnnhiều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc mặt đao khách lập tức lạnh lùng, nghiêm nét mặt nói: "Tất cả là nhờThượng thư đại nhân, ta mới có thể sống sót đến hôm nay."Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhớ lại những chuyện, những người khác.Trận Đại Đông sơn, hơn trăm Hổ Vệ tử trận, Hoàng đế nhờ thanh kiếm củaTứ Cố Kiếm, cực kỳ máu lạnh vô tình thanh tẩy Hổ Vệ, cũng xóa sạch hậuthuẫn lớn nhất mà Phạm Kiến giấu trong hoàng tộc. Chính vì thái độ và tâm chíấy mà Phạm Kiến buộc phải nhanh chóng rời khỏi kinh đô hiểm ác.Nhưng Phạm Thượng thư lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, nhiều năm hoạtđộng trong triều, thậm chí bí mật huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng tộc, tất nhiêncòn để lại một số người.Đao khách áo đen trước mặt Phạm Nhàn lúc này chính là một trong số đó.Hắn từng là một thành viên Hổ Vệ nhưng sau giả chết, trở thành thuộc hạ trungthành của Phạm Kiến, bí mật thay Phạm phủ làm những việc không thể lộ raánh sáng, thậm chí cả việc giám sát gián tế từ trong cung.Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn mạo hiểm ra tay với Khánh DưĐường, Phạm Kiến ở phía sau lạnh lùng theo dõi, thu dọn hiện trường. Đóchính là lực lượng bí mật của Phạm phủ do đao khách áo đen cầm đầu. Cho đếnngày đó, Phạm Nhàn mới thực sự tiếp xúc được với thế lực cuối cùng của phụthân."Ngươi cũng biết chuyện trên Đại Đông sơn." Phạm Nhàn nhìn đao kháchhỏi: "Hiện giờ còn bao nhiêu Hổ Vệ sống sót trên đời này?""Thuộc hạ của Thượng thư đại nhân còn hai mươi mốt người." Đao khácháo đen cười nói: "Nếu tất cả Đại tông sư đều chết sạch, bọn ta vẫn có ích."Phạm Nhàn trước đây chỉ giao thiệp với bảy Hổ Vệ mặt mày ngây ngốc, bâygiờ thật sự không quen với ngữ điệu của đao khách áo đen. Y cười khổ nói:"Không nhắc chuyện đó nữa, trở lại chuyện trước, đột nhiên cần nhiều tiền nhưvậy, chẳng lẽ phụ thân không lo lắng trong triều có ai đoán ra điều gì?"Đao khách áo đen không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng cười hỏi lại: "Gầnđây dường như thiếu gia to lớn hơn rất nhiều, Thượng thư đại nhân truyền tin,ngài liền thực sự chuẩn bị điều động tiền, thậm chí không ngại nhờ Tôn gia vàHùng gia, chẳng lẽ... ngài không sợ triều đình phát giác điều gì?"Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, đao khách áo đen cũng không tiếp tục hỏi.Trong ba năm sau cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn tiến hành việc làm kínđáo, không cầu thành tựu mà chỉ cầu không lộ sơ hở. Tiến độ thực sự hơi chậmchạp.Nhưng Phạm Nhàn không thể không làm như vậy, và phụ thân của y ở ĐạmChâu dường như cũng tán thành sự thận trọng này. Dù sao với Hoàng đế hiệntại, ai cũng không dám mạo hiểm gây sự. Một khi sự việc bại lộ chỉ có thể dẫnđến tình cảnh máu đổ thịt rơi.Nhưng hôm nay, dường như Phạm Nhàn và Phạm Kiến cha con đồng thờităng tốc. Phạm Nhàn hiểu rõ, phụ thân y tăng tốc vì biết tâm ý của y đã dần trôivề hướng đó.Lời tiếp theo của đao khách áo đen xác nhận suy đoán của Phạm Nhàn:"Sau này thiếu gia sau này làm việc gì đó, đừng quên ta." Đao khách áo đennói cười: "Ta cũng rất có hứng thú với việc giết vào cung."Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch lên: "Ta rất tò mò, ngươi định báo thùcho người nhà, hay báo thù cho đồng liêu tử trận trên Đại Đông sơn?""Có gì khác nhau chứ?""Quả thực không có gì khác nhau, đối với ngươi hay đối với những Hổ Vệtrong bóng tối. Hoàng đế chưa bao giờ coi các ngươi là con người, các ngươikhông coi hắn ta là quân chủ cũng rất bình thường." Phạm Nhàn hạ giọng:"Nhưng vấn đề là, ngươi nói thế trước mặt ta, không sợ ta thực sự giết ngươisao? Chắc ngươi cũng rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và ta."Đao khách áo đen bình tĩnh nói: "Ta càng rõ mối quan hệ giữa ngài vàThượng thư đại nhân.""Thật mâu thuẫn." Phạm Nhàn cười thở dài: "Các ngươi là nhóm đao kháchmạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể khốngchế các ngươi. Vậy nên ta nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn ở bên cạnh phụ thân, kể cảHổ Vệ trong bóng tối cũng thế, đừng cố gắng can dự vào việc của ta."Trong mắt đao khách áo đen lóe lên chút thất vọng."Chỉ có phụ thân mới kiểm soát được các ngươi, còn ta muốn nắm mọi việctrong tay mình, nên không thể dùng các ngươi." Phạm Nhàn dần thu hồi nụcười, điềm tĩnh nói: "Ta có lực lượng riêng của mình, nhiệm vụ của các ngươichỉ có một, bảo đảm an toàn cho phụ thân. Miễn là ngươi làm được điều đó, đểta không có nỗi lo về sau sau, ta có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi và cáchuynh đệ."Đao khách áo đen im lặng.Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh bên cạnh, vô thứckéo hai chân lên ghế, tư thế này không đẹp nhưng khiến y cảm thấy an toàn hơnnhiều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1697: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 1