Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1698: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớđến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậmchí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ TầnHằng trước cổng hoàng cung.Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõichết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rấtgiống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có canđảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tửđại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dướiánh hào quang của hoàng quyền.Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quanđến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm nhữngviệc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấytrong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khókhăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh cótai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu mới tìm Quan Vũ Mị làm bóngche. Nếu cung đình hay bộ Hình, Đô Sát viện phát giác điều gì, cũng chỉ nghingờ đến mức độ này. Vậy nên ngươi cũng cần cẩn thận, không để bị ai để mắttới.""Vấn đề là thiếu gia tới gặp Quan Vũ Mị cũng là để huy động tiền cho NgưTràng mà." Đao khách áo đen hiếm khi cau mày: "Nếu đối phương truy tìm từkhía cạnh này thì sao?""Ta và ngươi như hai bờ vực thẳm, luôn liên lạc riêng lẻ. Cho dù có ai điềutra, cũng chỉ tìm đến ta mà thôi, không tìm ra được gì thêm. Còn về dòng chảycủa tiền bạc, phần trước trong sổ sách tự nhiên có các lão quan bộ Hộ của phụthân ở Giang Nam xử lý..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dường như cũng thấy việcnày hơi khó khăn, chậm rãi nói: "Ta có thể xử lý một phần rồi xem Đông Dithành ra sao. Nếu có thể nhập hàng từ ngoại quốc, chắc là có thể đẩy nhanh tốcđộ hơn nhiều.""Vậy ta đi đây." Dù cảm thấy Phạm Nhàn chưa nói hết nhưng đao khách áođen biết mình phải đi, cúi đầu nói: "Có điều trong ba năm qua, ta luôn tò mòmột chuyện."Phạm Nhàn ngước nhìn y, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?""Tại sao lại gọi là Ngư Tràng?"Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn nói: "Ngư Tràng là một thanh kiếm, củamột người tên Chuyên Chư, là thanh kiếm giấu trong bụng cá, có thể mãi mãiẩn trong bụng cá, nhưng một khi lộ ra sẽ đâm xuyên tim ai đó.""Ngươi là một Ngư Tràng, Kinh Qua từng là Ngư Tràng, Ảnh Tử bên cạnhta cũng vậy. Chỉ có điều các ngươi đã lộ diện còn Ngư Tràng của ta vẫn phải ẩngiấu." Phạm Nhàn mỉm cười nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ở lại Vị Châu một đêm, bàn bạc việc tập hợp ngân lượng vớiQuan Vũ Mị. Hạ Tê Phi đang ở Tô Châu nên dù thế nào cũng không thể đếnkịp, Phạm Nhàn chỉ có thể nhờ Quan Vũ Mị nhắc nhở chủ nhân mới của TânMinh gia về tầm quan trọng của việc này. Ngày hôm sau, đại diện của LĩnhNam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã đến Vị Châu, Phạm Nhàn chỉ quansát kín đáo rồi yên tâm về thái độ của hai nhà này.Lý do mà Tân Minh gia đưa ra thực sự rất thuyết phục, mặc dù phương bắcvẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng hai nhà Tôn Hùng chắc chắn sẽ khôngtin rằng Hạ Tê Phi lừa dối chính mình, bởi việc lừa dối này không mang lại lợiích gì.Trong thương trường, việc cho vay lẫn nhau phụ thuộc vào khả năng trả nợcủa đối phương. Với hai nhà Tôn Hùng, cho dù Bắc Tề siết chặt hoạt động buônlậu của Minh gia do vụ Đông Di thành, nhưng sau lưng Minh gia giờ đây cóTiểu Phạm đại nhân, nguồn hàng từ Nội Khố không ngừng cung cấp đảm bảo,vẫn là một mỏ vàng, dù thế nào cũng không thể không trả nợ.Sau khi xác nhận việc này, Phạm Nhàn lại bí mật sai Quan Vũ Mị thông báocho Hạ Tê Phi tổ chức tiệc chiêu đãi Dương Kế Mỹ, thương nhân muối số mộtGiang Nam, chắc chắn trong nhà lão cất giấu không ít bạc. Hạ Tê Phi vay tiềnlão ta cũng không quá khó.Nếu một mình Dương Kế Mỹ không đủ, y sẽ huy động các thương nhânmuối Giang Nam giúp đỡ. Phải nói, sau 2-3 năm ở Giang Nam, Phạm Nhàn đãtạo dựng nền tảng vững chắc. Miễn không chạm đến nền móng của triều đình, yhoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh thương trường Giang Nam. Lực lượng nàythực sự kinh khủng, có thể huy động rất nhiều bạc trong thời gian ngắn, khôngphải ai cũng làm được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớđến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậmchí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ TầnHằng trước cổng hoàng cung.Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõichết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rấtgiống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có canđảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tửđại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dướiánh hào quang của hoàng quyền.Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quanđến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm nhữngviệc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấytrong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khókhăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh cótai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu mới tìm Quan Vũ Mị làm bóngche. Nếu cung đình hay bộ Hình, Đô Sát viện phát giác điều gì, cũng chỉ nghingờ đến mức độ này. Vậy nên ngươi cũng cần cẩn thận, không để bị ai để mắttới.""Vấn đề là thiếu gia tới gặp Quan Vũ Mị cũng là để huy động tiền cho NgưTràng mà." Đao khách áo đen hiếm khi cau mày: "Nếu đối phương truy tìm từkhía cạnh này thì sao?""Ta và ngươi như hai bờ vực thẳm, luôn liên lạc riêng lẻ. Cho dù có ai điềutra, cũng chỉ tìm đến ta mà thôi, không tìm ra được gì thêm. Còn về dòng chảycủa tiền bạc, phần trước trong sổ sách tự nhiên có các lão quan bộ Hộ của phụthân ở Giang Nam xử lý..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dường như cũng thấy việcnày hơi khó khăn, chậm rãi nói: "Ta có thể xử lý một phần rồi xem Đông Dithành ra sao. Nếu có thể nhập hàng từ ngoại quốc, chắc là có thể đẩy nhanh tốcđộ hơn nhiều.""Vậy ta đi đây." Dù cảm thấy Phạm Nhàn chưa nói hết nhưng đao khách áođen biết mình phải đi, cúi đầu nói: "Có điều trong ba năm qua, ta luôn tò mòmột chuyện."Phạm Nhàn ngước nhìn y, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?""Tại sao lại gọi là Ngư Tràng?"Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn nói: "Ngư Tràng là một thanh kiếm, củamột người tên Chuyên Chư, là thanh kiếm giấu trong bụng cá, có thể mãi mãiẩn trong bụng cá, nhưng một khi lộ ra sẽ đâm xuyên tim ai đó.""Ngươi là một Ngư Tràng, Kinh Qua từng là Ngư Tràng, Ảnh Tử bên cạnhta cũng vậy. Chỉ có điều các ngươi đã lộ diện còn Ngư Tràng của ta vẫn phải ẩngiấu." Phạm Nhàn mỉm cười nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ở lại Vị Châu một đêm, bàn bạc việc tập hợp ngân lượng vớiQuan Vũ Mị. Hạ Tê Phi đang ở Tô Châu nên dù thế nào cũng không thể đếnkịp, Phạm Nhàn chỉ có thể nhờ Quan Vũ Mị nhắc nhở chủ nhân mới của TânMinh gia về tầm quan trọng của việc này. Ngày hôm sau, đại diện của LĩnhNam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã đến Vị Châu, Phạm Nhàn chỉ quansát kín đáo rồi yên tâm về thái độ của hai nhà này.Lý do mà Tân Minh gia đưa ra thực sự rất thuyết phục, mặc dù phương bắcvẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng hai nhà Tôn Hùng chắc chắn sẽ khôngtin rằng Hạ Tê Phi lừa dối chính mình, bởi việc lừa dối này không mang lại lợiích gì.Trong thương trường, việc cho vay lẫn nhau phụ thuộc vào khả năng trả nợcủa đối phương. Với hai nhà Tôn Hùng, cho dù Bắc Tề siết chặt hoạt động buônlậu của Minh gia do vụ Đông Di thành, nhưng sau lưng Minh gia giờ đây cóTiểu Phạm đại nhân, nguồn hàng từ Nội Khố không ngừng cung cấp đảm bảo,vẫn là một mỏ vàng, dù thế nào cũng không thể không trả nợ.Sau khi xác nhận việc này, Phạm Nhàn lại bí mật sai Quan Vũ Mị thông báocho Hạ Tê Phi tổ chức tiệc chiêu đãi Dương Kế Mỹ, thương nhân muối số mộtGiang Nam, chắc chắn trong nhà lão cất giấu không ít bạc. Hạ Tê Phi vay tiềnlão ta cũng không quá khó.Nếu một mình Dương Kế Mỹ không đủ, y sẽ huy động các thương nhânmuối Giang Nam giúp đỡ. Phải nói, sau 2-3 năm ở Giang Nam, Phạm Nhàn đãtạo dựng nền tảng vững chắc. Miễn không chạm đến nền móng của triều đình, yhoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh thương trường Giang Nam. Lực lượng nàythực sự kinh khủng, có thể huy động rất nhiều bạc trong thời gian ngắn, khôngphải ai cũng làm được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớđến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậmchí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ TầnHằng trước cổng hoàng cung.Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõichết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rấtgiống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có canđảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tửđại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dướiánh hào quang của hoàng quyền.Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quanđến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm nhữngviệc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấytrong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khókhăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh cótai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu mới tìm Quan Vũ Mị làm bóngche. Nếu cung đình hay bộ Hình, Đô Sát viện phát giác điều gì, cũng chỉ nghingờ đến mức độ này. Vậy nên ngươi cũng cần cẩn thận, không để bị ai để mắttới.""Vấn đề là thiếu gia tới gặp Quan Vũ Mị cũng là để huy động tiền cho NgưTràng mà." Đao khách áo đen hiếm khi cau mày: "Nếu đối phương truy tìm từkhía cạnh này thì sao?""Ta và ngươi như hai bờ vực thẳm, luôn liên lạc riêng lẻ. Cho dù có ai điềutra, cũng chỉ tìm đến ta mà thôi, không tìm ra được gì thêm. Còn về dòng chảycủa tiền bạc, phần trước trong sổ sách tự nhiên có các lão quan bộ Hộ của phụthân ở Giang Nam xử lý..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dường như cũng thấy việcnày hơi khó khăn, chậm rãi nói: "Ta có thể xử lý một phần rồi xem Đông Dithành ra sao. Nếu có thể nhập hàng từ ngoại quốc, chắc là có thể đẩy nhanh tốcđộ hơn nhiều.""Vậy ta đi đây." Dù cảm thấy Phạm Nhàn chưa nói hết nhưng đao khách áođen biết mình phải đi, cúi đầu nói: "Có điều trong ba năm qua, ta luôn tò mòmột chuyện."Phạm Nhàn ngước nhìn y, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?""Tại sao lại gọi là Ngư Tràng?"Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn nói: "Ngư Tràng là một thanh kiếm, củamột người tên Chuyên Chư, là thanh kiếm giấu trong bụng cá, có thể mãi mãiẩn trong bụng cá, nhưng một khi lộ ra sẽ đâm xuyên tim ai đó.""Ngươi là một Ngư Tràng, Kinh Qua từng là Ngư Tràng, Ảnh Tử bên cạnhta cũng vậy. Chỉ có điều các ngươi đã lộ diện còn Ngư Tràng của ta vẫn phải ẩngiấu." Phạm Nhàn mỉm cười nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ở lại Vị Châu một đêm, bàn bạc việc tập hợp ngân lượng vớiQuan Vũ Mị. Hạ Tê Phi đang ở Tô Châu nên dù thế nào cũng không thể đếnkịp, Phạm Nhàn chỉ có thể nhờ Quan Vũ Mị nhắc nhở chủ nhân mới của TânMinh gia về tầm quan trọng của việc này. Ngày hôm sau, đại diện của LĩnhNam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã đến Vị Châu, Phạm Nhàn chỉ quansát kín đáo rồi yên tâm về thái độ của hai nhà này.Lý do mà Tân Minh gia đưa ra thực sự rất thuyết phục, mặc dù phương bắcvẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng hai nhà Tôn Hùng chắc chắn sẽ khôngtin rằng Hạ Tê Phi lừa dối chính mình, bởi việc lừa dối này không mang lại lợiích gì.Trong thương trường, việc cho vay lẫn nhau phụ thuộc vào khả năng trả nợcủa đối phương. Với hai nhà Tôn Hùng, cho dù Bắc Tề siết chặt hoạt động buônlậu của Minh gia do vụ Đông Di thành, nhưng sau lưng Minh gia giờ đây cóTiểu Phạm đại nhân, nguồn hàng từ Nội Khố không ngừng cung cấp đảm bảo,vẫn là một mỏ vàng, dù thế nào cũng không thể không trả nợ.Sau khi xác nhận việc này, Phạm Nhàn lại bí mật sai Quan Vũ Mị thông báocho Hạ Tê Phi tổ chức tiệc chiêu đãi Dương Kế Mỹ, thương nhân muối số mộtGiang Nam, chắc chắn trong nhà lão cất giấu không ít bạc. Hạ Tê Phi vay tiềnlão ta cũng không quá khó.Nếu một mình Dương Kế Mỹ không đủ, y sẽ huy động các thương nhânmuối Giang Nam giúp đỡ. Phải nói, sau 2-3 năm ở Giang Nam, Phạm Nhàn đãtạo dựng nền tảng vững chắc. Miễn không chạm đến nền móng của triều đình, yhoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh thương trường Giang Nam. Lực lượng nàythực sự kinh khủng, có thể huy động rất nhiều bạc trong thời gian ngắn, khôngphải ai cũng làm được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑