Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1703: Công lý của ông trời 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Làng vẫn còn rất yên bình, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất rực rỡ. Cho dùchuyện bên trong triều đình Khánh Quốc phát triển ra sao, có xảy ra chiến tranhlớn hay không, Phạm Nhàn vẫn luôn giữ một thái độ:Nội Khố không phải Nội Khố, nó đến từ thế giới xa xôi để phục vụ dânchúng đương thời, chứ không thể trở thành căn cứ hậu cần cho tham vọng của aiđó.Chắc chắn Diệp Khinh Mi cũng nghĩ như vậy.Bị người khác sát hại rồi dùng tài sản của mình để chinh phục thiên hạ, nếuDiệp Khinh Mi biết được điều này, hẳn sẽ đau lòng lắm.Phạm Nhàn rất thương xót người mẹ chưa từng gặp mặt của mình. Càngthương xót, càng không muốn khiến mẹ đau khổ.Nếu không thành, hủy cũng được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gian nhà nhỏ yên tĩnh, con người cũng yên tĩnh, trái tim cũng đaunhói. Phạm Thượng thư ánh mắt thương xót, dịu dàng nhìn đứa con cúi đầu imlặng. Sau khi trầm ngâm một lúc ông khẽ hỏi: "Không nói tới Trần Bình Bình,chỉ hỏi con, kể từ khi quyết định bước chân vào Thập Gia thôn, chắc hẳn con đãbiết chuyện cách đây nhiều năm. Với chuyện đó, con định xử lý thế nào?"Phạm Nhàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngài nghĩ ra từ khi nào ạ?""Có lẽ là sau phản loạn ở kinh đô." Sắc mặt Phạm Kiến trầm tĩnh: "Trướcđây dù có nghĩ tới cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao Hoàng đế bệhạ vẫn là Hoàng đế bệ hạ, ta là thần tử của hắn.""Con đã suy nghĩ theo hướng đó từ rất lâu rồi." Phạm Nhàn cay đắng nói:"Vì lúc ấy con đã đoán ra thân thế của mình, nhưng không hề có cảm tình tốtvới Hoàng đế bệ hạ, nên suy nghĩ theo hướng đó, tâm lý con có thể chấp nhậnđược. Nhưng mà..."Y thở dài, giọng khẽ khàn: "Nhưng sau đó bệ hạ càng ngày càng tốt với con,con càng không muốn nghĩ theo hướng đó, mặc dù biết rõ ngoài người ấy ra,trên đời này không ai có thể sát hại Diệp Khinh Mi.""Nhưng con không muốn tìm hiểu theo hướng đó." Lông mày Phạm Nhànnhíu chặt: "Bởi đây là lần đầu con cảm thấy bối rối. Con từng nói với ngài, conkhông cho phép ai khống chế mình, ý chí của con đủ mạnh mẽ, không bao giờdao động vì ngoại vật, nhưng trong chuyện này, con thực sự bắt đầu dao động."Y ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn phụ thân một cái, hỏi: "Nếu đứng ở vị trícủa con, ngài sẽ làm thế nào?"Về vấn đề này, tại bờ sông Lưu Tinh ở kinh đô, bên cạnh ngôi mộ lớn, PhạmNhàn đã suy nghĩ khá rõ ràng. Nhưng với chuyện này, Phạm Kiến cũng có tưcách phát biểu nên Phạm Nhàn đến Thập Gia thôn, tới Ngư Tràng của KhánhQuốc để lắng nghe lời dạy của phụ thân.Sau khi im lặng rất lâu, Phạm Kiến nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Con cần tự hỏibản thân, rốt cuộc con đối xử với Hoàng đế bệ hạ ra sao.""Điều đó phụ thuộc vào người ấy đối xử với con thế nào." Phạm Nhàn trảlời rất nhanh, chắc hẳn trong bao đêm, câu hỏi này đã ám ảnh y vô số lần."Vậy người ấy đối xử với con ra sao?" Phạm Kiến mỉm cười ôn hòa: "Conkhông cần bận tâm thái độ của ta, dù sao ta và người ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Dùta có nỗi oán hận và thất vọng với người ấy, nhưng nói thật ra cũng không nảysinh được quá nhiều ý nghĩ thù hận."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chìm vào trầm tư. Về vấn đề này,y cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Trước khi kinh đô phản loạn, trong lòngHoàng đế có lẽ có ba phần tội lỗi, ba phần trọng dụng, bốn phần lợi dụng đốivới Phạm Nhàn. Nhưng sau khi nhiều người chết trong cung, tính cách Hoàngđế đã thay đổi rất nhiều.Tính từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn không thể khôngthừa nhận, dù Hoàng đế có phần khắc nghiệt, nhưng trong cách đối xử với y thìquả thực là một ngoại lệ, ngay cả chuyện lợi dụng hồi trước cũng có thể chấpnhận được - nếu Hoàng đế còn một chút tình thương chân thành với thần dân,thì phần đó đổ dồn vào Phạm Nhàn.Hoàng đế đối xử với Phạm Nhàn tốt hơn Thái tử, Nhị hoàng tử, càng khôngphải nói tới nữ nhân tội nghiệp đã dâng hiến thanh xuân cả đời cho Hoàng đế.Sau khi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn, Phạm Kiến vuốt râu cằm, thở dài:"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tính tình Hoàng đế đã ôn hòa hơnrất nhiều, nhưng về cơ bản vẫn là một quân vương coi thiên hạ là của riêngmình. Nói đi cũng phải nói lại, cách con đối xử với Hoàng đế cũng phụ thuộcvào cách Hoàng đế đối xử với con, nhưng bệ hạ đối xủ với con ra sao, chẳng lẽkhông phải xem con đối đãi với hắn ra áo?”Ông nhìn đứa con trai trẻ, lo lắng nói: "Hoàng đế đối xử với con khác vớingười khác, là vì từ khi con vào cung, con luôn thể hiện thái độ trung thành,điều này khiến ta rất khâm phục con, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết che giấunhững gì mình đoán được, che đậy hết những mâu thuẫn trong lòng, thậm chíche mắt cả Hoàng đế... Nhưng nếu một ngày Hoàng đế phát hiện con không đơnthuần là một thần tử, một khi con người ấy thực sự bắt đầu nghi ngờ lòng trungthành của con, thái độ đối xử với con nhất định sẽ thay đổi từ căn bản."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Làng vẫn còn rất yên bình, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất rực rỡ. Cho dùchuyện bên trong triều đình Khánh Quốc phát triển ra sao, có xảy ra chiến tranhlớn hay không, Phạm Nhàn vẫn luôn giữ một thái độ:Nội Khố không phải Nội Khố, nó đến từ thế giới xa xôi để phục vụ dânchúng đương thời, chứ không thể trở thành căn cứ hậu cần cho tham vọng của aiđó.Chắc chắn Diệp Khinh Mi cũng nghĩ như vậy.Bị người khác sát hại rồi dùng tài sản của mình để chinh phục thiên hạ, nếuDiệp Khinh Mi biết được điều này, hẳn sẽ đau lòng lắm.Phạm Nhàn rất thương xót người mẹ chưa từng gặp mặt của mình. Càngthương xót, càng không muốn khiến mẹ đau khổ.Nếu không thành, hủy cũng được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gian nhà nhỏ yên tĩnh, con người cũng yên tĩnh, trái tim cũng đaunhói. Phạm Thượng thư ánh mắt thương xót, dịu dàng nhìn đứa con cúi đầu imlặng. Sau khi trầm ngâm một lúc ông khẽ hỏi: "Không nói tới Trần Bình Bình,chỉ hỏi con, kể từ khi quyết định bước chân vào Thập Gia thôn, chắc hẳn con đãbiết chuyện cách đây nhiều năm. Với chuyện đó, con định xử lý thế nào?"Phạm Nhàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngài nghĩ ra từ khi nào ạ?""Có lẽ là sau phản loạn ở kinh đô." Sắc mặt Phạm Kiến trầm tĩnh: "Trướcđây dù có nghĩ tới cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao Hoàng đế bệhạ vẫn là Hoàng đế bệ hạ, ta là thần tử của hắn.""Con đã suy nghĩ theo hướng đó từ rất lâu rồi." Phạm Nhàn cay đắng nói:"Vì lúc ấy con đã đoán ra thân thế của mình, nhưng không hề có cảm tình tốtvới Hoàng đế bệ hạ, nên suy nghĩ theo hướng đó, tâm lý con có thể chấp nhậnđược. Nhưng mà..."Y thở dài, giọng khẽ khàn: "Nhưng sau đó bệ hạ càng ngày càng tốt với con,con càng không muốn nghĩ theo hướng đó, mặc dù biết rõ ngoài người ấy ra,trên đời này không ai có thể sát hại Diệp Khinh Mi.""Nhưng con không muốn tìm hiểu theo hướng đó." Lông mày Phạm Nhànnhíu chặt: "Bởi đây là lần đầu con cảm thấy bối rối. Con từng nói với ngài, conkhông cho phép ai khống chế mình, ý chí của con đủ mạnh mẽ, không bao giờdao động vì ngoại vật, nhưng trong chuyện này, con thực sự bắt đầu dao động."Y ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn phụ thân một cái, hỏi: "Nếu đứng ở vị trícủa con, ngài sẽ làm thế nào?"Về vấn đề này, tại bờ sông Lưu Tinh ở kinh đô, bên cạnh ngôi mộ lớn, PhạmNhàn đã suy nghĩ khá rõ ràng. Nhưng với chuyện này, Phạm Kiến cũng có tưcách phát biểu nên Phạm Nhàn đến Thập Gia thôn, tới Ngư Tràng của KhánhQuốc để lắng nghe lời dạy của phụ thân.Sau khi im lặng rất lâu, Phạm Kiến nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Con cần tự hỏibản thân, rốt cuộc con đối xử với Hoàng đế bệ hạ ra sao.""Điều đó phụ thuộc vào người ấy đối xử với con thế nào." Phạm Nhàn trảlời rất nhanh, chắc hẳn trong bao đêm, câu hỏi này đã ám ảnh y vô số lần."Vậy người ấy đối xử với con ra sao?" Phạm Kiến mỉm cười ôn hòa: "Conkhông cần bận tâm thái độ của ta, dù sao ta và người ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Dùta có nỗi oán hận và thất vọng với người ấy, nhưng nói thật ra cũng không nảysinh được quá nhiều ý nghĩ thù hận."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chìm vào trầm tư. Về vấn đề này,y cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Trước khi kinh đô phản loạn, trong lòngHoàng đế có lẽ có ba phần tội lỗi, ba phần trọng dụng, bốn phần lợi dụng đốivới Phạm Nhàn. Nhưng sau khi nhiều người chết trong cung, tính cách Hoàngđế đã thay đổi rất nhiều.Tính từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn không thể khôngthừa nhận, dù Hoàng đế có phần khắc nghiệt, nhưng trong cách đối xử với y thìquả thực là một ngoại lệ, ngay cả chuyện lợi dụng hồi trước cũng có thể chấpnhận được - nếu Hoàng đế còn một chút tình thương chân thành với thần dân,thì phần đó đổ dồn vào Phạm Nhàn.Hoàng đế đối xử với Phạm Nhàn tốt hơn Thái tử, Nhị hoàng tử, càng khôngphải nói tới nữ nhân tội nghiệp đã dâng hiến thanh xuân cả đời cho Hoàng đế.Sau khi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn, Phạm Kiến vuốt râu cằm, thở dài:"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tính tình Hoàng đế đã ôn hòa hơnrất nhiều, nhưng về cơ bản vẫn là một quân vương coi thiên hạ là của riêngmình. Nói đi cũng phải nói lại, cách con đối xử với Hoàng đế cũng phụ thuộcvào cách Hoàng đế đối xử với con, nhưng bệ hạ đối xủ với con ra sao, chẳng lẽkhông phải xem con đối đãi với hắn ra áo?”Ông nhìn đứa con trai trẻ, lo lắng nói: "Hoàng đế đối xử với con khác vớingười khác, là vì từ khi con vào cung, con luôn thể hiện thái độ trung thành,điều này khiến ta rất khâm phục con, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết che giấunhững gì mình đoán được, che đậy hết những mâu thuẫn trong lòng, thậm chíche mắt cả Hoàng đế... Nhưng nếu một ngày Hoàng đế phát hiện con không đơnthuần là một thần tử, một khi con người ấy thực sự bắt đầu nghi ngờ lòng trungthành của con, thái độ đối xử với con nhất định sẽ thay đổi từ căn bản."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Làng vẫn còn rất yên bình, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất rực rỡ. Cho dùchuyện bên trong triều đình Khánh Quốc phát triển ra sao, có xảy ra chiến tranhlớn hay không, Phạm Nhàn vẫn luôn giữ một thái độ:Nội Khố không phải Nội Khố, nó đến từ thế giới xa xôi để phục vụ dânchúng đương thời, chứ không thể trở thành căn cứ hậu cần cho tham vọng của aiđó.Chắc chắn Diệp Khinh Mi cũng nghĩ như vậy.Bị người khác sát hại rồi dùng tài sản của mình để chinh phục thiên hạ, nếuDiệp Khinh Mi biết được điều này, hẳn sẽ đau lòng lắm.Phạm Nhàn rất thương xót người mẹ chưa từng gặp mặt của mình. Càngthương xót, càng không muốn khiến mẹ đau khổ.Nếu không thành, hủy cũng được.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong gian nhà nhỏ yên tĩnh, con người cũng yên tĩnh, trái tim cũng đaunhói. Phạm Thượng thư ánh mắt thương xót, dịu dàng nhìn đứa con cúi đầu imlặng. Sau khi trầm ngâm một lúc ông khẽ hỏi: "Không nói tới Trần Bình Bình,chỉ hỏi con, kể từ khi quyết định bước chân vào Thập Gia thôn, chắc hẳn con đãbiết chuyện cách đây nhiều năm. Với chuyện đó, con định xử lý thế nào?"Phạm Nhàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngài nghĩ ra từ khi nào ạ?""Có lẽ là sau phản loạn ở kinh đô." Sắc mặt Phạm Kiến trầm tĩnh: "Trướcđây dù có nghĩ tới cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao Hoàng đế bệhạ vẫn là Hoàng đế bệ hạ, ta là thần tử của hắn.""Con đã suy nghĩ theo hướng đó từ rất lâu rồi." Phạm Nhàn cay đắng nói:"Vì lúc ấy con đã đoán ra thân thế của mình, nhưng không hề có cảm tình tốtvới Hoàng đế bệ hạ, nên suy nghĩ theo hướng đó, tâm lý con có thể chấp nhậnđược. Nhưng mà..."Y thở dài, giọng khẽ khàn: "Nhưng sau đó bệ hạ càng ngày càng tốt với con,con càng không muốn nghĩ theo hướng đó, mặc dù biết rõ ngoài người ấy ra,trên đời này không ai có thể sát hại Diệp Khinh Mi.""Nhưng con không muốn tìm hiểu theo hướng đó." Lông mày Phạm Nhànnhíu chặt: "Bởi đây là lần đầu con cảm thấy bối rối. Con từng nói với ngài, conkhông cho phép ai khống chế mình, ý chí của con đủ mạnh mẽ, không bao giờdao động vì ngoại vật, nhưng trong chuyện này, con thực sự bắt đầu dao động."Y ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn phụ thân một cái, hỏi: "Nếu đứng ở vị trícủa con, ngài sẽ làm thế nào?"Về vấn đề này, tại bờ sông Lưu Tinh ở kinh đô, bên cạnh ngôi mộ lớn, PhạmNhàn đã suy nghĩ khá rõ ràng. Nhưng với chuyện này, Phạm Kiến cũng có tưcách phát biểu nên Phạm Nhàn đến Thập Gia thôn, tới Ngư Tràng của KhánhQuốc để lắng nghe lời dạy của phụ thân.Sau khi im lặng rất lâu, Phạm Kiến nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Con cần tự hỏibản thân, rốt cuộc con đối xử với Hoàng đế bệ hạ ra sao.""Điều đó phụ thuộc vào người ấy đối xử với con thế nào." Phạm Nhàn trảlời rất nhanh, chắc hẳn trong bao đêm, câu hỏi này đã ám ảnh y vô số lần."Vậy người ấy đối xử với con ra sao?" Phạm Kiến mỉm cười ôn hòa: "Conkhông cần bận tâm thái độ của ta, dù sao ta và người ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Dùta có nỗi oán hận và thất vọng với người ấy, nhưng nói thật ra cũng không nảysinh được quá nhiều ý nghĩ thù hận."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chìm vào trầm tư. Về vấn đề này,y cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Trước khi kinh đô phản loạn, trong lòngHoàng đế có lẽ có ba phần tội lỗi, ba phần trọng dụng, bốn phần lợi dụng đốivới Phạm Nhàn. Nhưng sau khi nhiều người chết trong cung, tính cách Hoàngđế đã thay đổi rất nhiều.Tính từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn không thể khôngthừa nhận, dù Hoàng đế có phần khắc nghiệt, nhưng trong cách đối xử với y thìquả thực là một ngoại lệ, ngay cả chuyện lợi dụng hồi trước cũng có thể chấpnhận được - nếu Hoàng đế còn một chút tình thương chân thành với thần dân,thì phần đó đổ dồn vào Phạm Nhàn.Hoàng đế đối xử với Phạm Nhàn tốt hơn Thái tử, Nhị hoàng tử, càng khôngphải nói tới nữ nhân tội nghiệp đã dâng hiến thanh xuân cả đời cho Hoàng đế.Sau khi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn, Phạm Kiến vuốt râu cằm, thở dài:"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tính tình Hoàng đế đã ôn hòa hơnrất nhiều, nhưng về cơ bản vẫn là một quân vương coi thiên hạ là của riêngmình. Nói đi cũng phải nói lại, cách con đối xử với Hoàng đế cũng phụ thuộcvào cách Hoàng đế đối xử với con, nhưng bệ hạ đối xủ với con ra sao, chẳng lẽkhông phải xem con đối đãi với hắn ra áo?”Ông nhìn đứa con trai trẻ, lo lắng nói: "Hoàng đế đối xử với con khác vớingười khác, là vì từ khi con vào cung, con luôn thể hiện thái độ trung thành,điều này khiến ta rất khâm phục con, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết che giấunhững gì mình đoán được, che đậy hết những mâu thuẫn trong lòng, thậm chíche mắt cả Hoàng đế... Nhưng nếu một ngày Hoàng đế phát hiện con không đơnthuần là một thần tử, một khi con người ấy thực sự bắt đầu nghi ngờ lòng trungthành của con, thái độ đối xử với con nhất định sẽ thay đổi từ căn bản."

Chương 1703: Công lý của ông trời 1