Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1702: Thập Gia thôn 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hồi xưa khi xây Nội Khố..." Phạm Thượng thư dường như nhớ lại cảnhnáo nhiệt ngày ấy trên vùng đất hoang vu Mân Bắc, cười nói: "Thực ra mẫuthân con rất không kiên nhẫn, không thích xử lý những việc lặt vặt, còn lão Ngũthì cả năm không mở miệng tới một lần, nên tất cả mấy việc rườm rà đó đều dota lo liệu."Hóa ra năm xưa ông chính là tổng giám đốc xây dựng Nội Khố, thảo nàoThập Gia thôn phát triển nhanh đến thế. Phạm Nhàn nhìn phụ thân, trong lòngkhông khỏi cảm phục sâu sắc, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ kiêng kỵ phụ thân đếnmức phải hy sinh hơn trăm Hổ Vệ, quả nhiên có lý do."Hơn nữa, vị trí của Thập Gia thôn rất tốt. Trước đây con chưa từng đến nêncũng chẳng có cơ hội nói với con." Phạm Thượng thư vẫn mỉm cười nhưng đôimắt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao tác tuổi cũng đã cao, dù ở Đạm Châu hay nơi này,một mình gánh vác trọng trách khiến tinh thần ông tiêu hao đến cùng cực.Phạm Kiến trải tấm bản đồ lớn lên bàn. Phạm Nhàn ghé lại, dưới ánh đènmờ nhạt, y chăm chú nhìn những ký hiệu trên bản đồ. Nhờ có ghi chú nên y dễdàng tìm thấy Thập Gia thôn nhỏ bé ở khu vực trung đông trên bản đồ.Ánh mắt y dần sáng lên, đúng như lời phụ thân, vị trí địa lý của Thập Giathôn thật kỳ diệu. Nếu sau này có thể mở đường về phía đông nam thẳng ra biểnĐông, sẽ dễ dàng tiếp cận Đông Di thành, nhưng nếu Thập Gia thôn vẫn yênắng thì người ngoài sẽ không hề hay biết bên trong đang xảy ra chuyện gì."Nếu phải ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư đổ vào,không thể di chuyển kín đáo như hai năm trước, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ýcủa nhiều người. Vì thế dù tiền bạc của con đã sẵn sàng, việc có nên ra tay haykhông vẫn cần suy nghĩ thêm." Phạm Kiến nhìn ra vẻ hưng phấn ẩn chứa tronglòng Phạm Nhàn, mỉm cười nhắc nhở.Nụ cười của Phạm Nhàn lập tức trở nên cay đắng. Nếu thật sự biến ThậpGia thôn thành Nội Khố Mân Bắc, việc thuê công nhân chỉ là khâu đầu, lượnglớn vật tư đổ vào là khâu thứ hai, lò luyện thép đơn giản và các thiết bị tinh xảokhác nhất định sẽ lọt vào tầm mắt. Chỉ sợ mọi người đều có thể đoán ra bêntrong đang làm gì.Và với tầm quan trọng của Nội Khố Khánh Quốc, chỉ cần triều đình pháthiện ra dấu hiệu bất thường nào, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hề chần chừ pháiquân bắc tiến, không tiếc bất cứ giá nào, tấn công Đông Di thành, phá hủy môhình Nội Khố ở Thập Gia thôn."Dĩ nhiên, cho dù Hoàng đế phái binh tấn công, vị trí đặc biệt của Thập Giathôn rất dễ phòng thủ, khó mà hạ được." Vẻ mặt suy tư của Phạm Kiến lúc nàykhông còn là một đại thần Khánh Quốc nữa mà giống một tên loạn thần tặc tử.Ông lạnh lùng nói: "Thập Gia thôn vốn là Diệp Gia thôn, phần mọi lớn người ởđây thuở trước đều là thuộc hạ của mẫu thân con. Để giữ bí mật nơi này, DiệpGia thôn đổi thành Thập Gia thôn ngày nay.""Mà ngôi làng này chính là nơi mẫu thân con lựa chọn đầu tiên khi xâydựng Nội Khố.""Chỉ vì một số lý do khác mà cô ấy đã di chuyển vị trí Nội Khố vào bêntrong Khánh Quốc, ở Mân Bắc rất gần Tuyền Châu.""Chúng ta lựa chọn lại Thập Gia thôn là tin tưởng vào con mắt của mẫu thânngươi." Phạm Kiến bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Vị trí này, ngoài mẫu thân convà lão Ngũ ra, chỉ có ta biết. Dễ phòng thủ nhưng khó tấn công là một lý do,nhưng quan trọng hơn, đây là nơi không một thế lực nào có thể tập trung vào."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Thà thận trọng, chậm rãi hơn, cũngkhông được để lộ cho Hoàng đế bất kỳ manh mối nào.""Mẫu thân con đã không còn, với hai cha con chúng ta, cho dù có rất nhiềuđiều kiện thuận lợi sẵn có, nhưng muốn xây dựng một Nội Khố ở Thập Gia thôntừ hư vô cũng cần nhiều năm. có lực lượng cả cô quốc gia." Phạm Kiến nhắmmắt nói: "Ban đầu ý định của con chỉ là uy hiếp Hoàng đế bằng việc chuyển NộiKhố ra khỏi Khánh Quốc, nên việc thận trọng ban đầu là cần thiết."Dù bị phụ thân nhìn thấu tâm tư nhưng Phạm Nhàn không hề ngạc nhiên,nói nhỏ: "Cho dù là giả vờ, cũng phải có phần thật. Hơn nữa ai biết chuyệntương lai ra sao? Dù sao Hoàng đế cũng phải có ngày băng hà.""Cho nên khi con đồng ý bỏ ra số tiền lớn cho Thập Gia thôn, ta đã bắt đầunghi ngờ." Phạm Kiến mở mắt, thở dài nặng nề: "Con có nghĩ Hoàng đế bệ hạsẽ thật sự hại Trần Bình Bình không?"Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con không biết."Ánh mắt Phạm Kiến sắc bén nhìn chằm chằm vào y: "Nếu Hoàng đế bệ hạthật sự ra tay thì sao?"Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi này, chỉ nghĩ đến ngôi làng ThậpGia thôn mình đang đứng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hồi xưa khi xây Nội Khố..." Phạm Thượng thư dường như nhớ lại cảnh
náo nhiệt ngày ấy trên vùng đất hoang vu Mân Bắc, cười nói: "Thực ra mẫu
thân con rất không kiên nhẫn, không thích xử lý những việc lặt vặt, còn lão Ngũ
thì cả năm không mở miệng tới một lần, nên tất cả mấy việc rườm rà đó đều do
ta lo liệu."
Hóa ra năm xưa ông chính là tổng giám đốc xây dựng Nội Khố, thảo nào
Thập Gia thôn phát triển nhanh đến thế. Phạm Nhàn nhìn phụ thân, trong lòng
không khỏi cảm phục sâu sắc, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ kiêng kỵ phụ thân đến
mức phải hy sinh hơn trăm Hổ Vệ, quả nhiên có lý do.
"Hơn nữa, vị trí của Thập Gia thôn rất tốt. Trước đây con chưa từng đến nên
cũng chẳng có cơ hội nói với con." Phạm Thượng thư vẫn mỉm cười nhưng đôi
mắt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao tác tuổi cũng đã cao, dù ở Đạm Châu hay nơi này,
một mình gánh vác trọng trách khiến tinh thần ông tiêu hao đến cùng cực.
Phạm Kiến trải tấm bản đồ lớn lên bàn. Phạm Nhàn ghé lại, dưới ánh đèn
mờ nhạt, y chăm chú nhìn những ký hiệu trên bản đồ. Nhờ có ghi chú nên y dễ
dàng tìm thấy Thập Gia thôn nhỏ bé ở khu vực trung đông trên bản đồ.
Ánh mắt y dần sáng lên, đúng như lời phụ thân, vị trí địa lý của Thập Gia
thôn thật kỳ diệu. Nếu sau này có thể mở đường về phía đông nam thẳng ra biển
Đông, sẽ dễ dàng tiếp cận Đông Di thành, nhưng nếu Thập Gia thôn vẫn yên
ắng thì người ngoài sẽ không hề hay biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Nếu phải ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư đổ vào,
không thể di chuyển kín đáo như hai năm trước, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý
của nhiều người. Vì thế dù tiền bạc của con đã sẵn sàng, việc có nên ra tay hay
không vẫn cần suy nghĩ thêm." Phạm Kiến nhìn ra vẻ hưng phấn ẩn chứa trong
lòng Phạm Nhàn, mỉm cười nhắc nhở.
Nụ cười của Phạm Nhàn lập tức trở nên cay đắng. Nếu thật sự biến Thập
Gia thôn thành Nội Khố Mân Bắc, việc thuê công nhân chỉ là khâu đầu, lượng
lớn vật tư đổ vào là khâu thứ hai, lò luyện thép đơn giản và các thiết bị tinh xảo
khác nhất định sẽ lọt vào tầm mắt. Chỉ sợ mọi người đều có thể đoán ra bên
trong đang làm gì.
Và với tầm quan trọng của Nội Khố Khánh Quốc, chỉ cần triều đình phát
hiện ra dấu hiệu bất thường nào, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hề chần chừ phái
quân bắc tiến, không tiếc bất cứ giá nào, tấn công Đông Di thành, phá hủy mô
hình Nội Khố ở Thập Gia thôn.
"Dĩ nhiên, cho dù Hoàng đế phái binh tấn công, vị trí đặc biệt của Thập Gia
thôn rất dễ phòng thủ, khó mà hạ được." Vẻ mặt suy tư của Phạm Kiến lúc này
không còn là một đại thần Khánh Quốc nữa mà giống một tên loạn thần tặc tử.
Ông lạnh lùng nói: "Thập Gia thôn vốn là Diệp Gia thôn, phần mọi lớn người ở
đây thuở trước đều là thuộc hạ của mẫu thân con. Để giữ bí mật nơi này, Diệp
Gia thôn đổi thành Thập Gia thôn ngày nay."
"Mà ngôi làng này chính là nơi mẫu thân con lựa chọn đầu tiên khi xây
dựng Nội Khố."
"Chỉ vì một số lý do khác mà cô ấy đã di chuyển vị trí Nội Khố vào bên
trong Khánh Quốc, ở Mân Bắc rất gần Tuyền Châu."
"Chúng ta lựa chọn lại Thập Gia thôn là tin tưởng vào con mắt của mẫu thân
ngươi." Phạm Kiến bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Vị trí này, ngoài mẫu thân con
và lão Ngũ ra, chỉ có ta biết. Dễ phòng thủ nhưng khó tấn công là một lý do,
nhưng quan trọng hơn, đây là nơi không một thế lực nào có thể tập trung vào."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Thà thận trọng, chậm rãi hơn, cũng
không được để lộ cho Hoàng đế bất kỳ manh mối nào."
"Mẫu thân con đã không còn, với hai cha con chúng ta, cho dù có rất nhiều
điều kiện thuận lợi sẵn có, nhưng muốn xây dựng một Nội Khố ở Thập Gia thôn
từ hư vô cũng cần nhiều năm. có lực lượng cả cô quốc gia." Phạm Kiến nhắm
mắt nói: "Ban đầu ý định của con chỉ là uy hiếp Hoàng đế bằng việc chuyển Nội
Khố ra khỏi Khánh Quốc, nên việc thận trọng ban đầu là cần thiết."
Dù bị phụ thân nhìn thấu tâm tư nhưng Phạm Nhàn không hề ngạc nhiên,
nói nhỏ: "Cho dù là giả vờ, cũng phải có phần thật. Hơn nữa ai biết chuyện
tương lai ra sao? Dù sao Hoàng đế cũng phải có ngày băng hà."
"Cho nên khi con đồng ý bỏ ra số tiền lớn cho Thập Gia thôn, ta đã bắt đầu
nghi ngờ." Phạm Kiến mở mắt, thở dài nặng nề: "Con có nghĩ Hoàng đế bệ hạ
sẽ thật sự hại Trần Bình Bình không?"
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con không biết."
Ánh mắt Phạm Kiến sắc bén nhìn chằm chằm vào y: "Nếu Hoàng đế bệ hạ
thật sự ra tay thì sao?"
Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi này, chỉ nghĩ đến ngôi làng Thập
Gia thôn mình đang đứng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hồi xưa khi xây Nội Khố..." Phạm Thượng thư dường như nhớ lại cảnhnáo nhiệt ngày ấy trên vùng đất hoang vu Mân Bắc, cười nói: "Thực ra mẫuthân con rất không kiên nhẫn, không thích xử lý những việc lặt vặt, còn lão Ngũthì cả năm không mở miệng tới một lần, nên tất cả mấy việc rườm rà đó đều dota lo liệu."Hóa ra năm xưa ông chính là tổng giám đốc xây dựng Nội Khố, thảo nàoThập Gia thôn phát triển nhanh đến thế. Phạm Nhàn nhìn phụ thân, trong lòngkhông khỏi cảm phục sâu sắc, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ kiêng kỵ phụ thân đếnmức phải hy sinh hơn trăm Hổ Vệ, quả nhiên có lý do."Hơn nữa, vị trí của Thập Gia thôn rất tốt. Trước đây con chưa từng đến nêncũng chẳng có cơ hội nói với con." Phạm Thượng thư vẫn mỉm cười nhưng đôimắt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao tác tuổi cũng đã cao, dù ở Đạm Châu hay nơi này,một mình gánh vác trọng trách khiến tinh thần ông tiêu hao đến cùng cực.Phạm Kiến trải tấm bản đồ lớn lên bàn. Phạm Nhàn ghé lại, dưới ánh đènmờ nhạt, y chăm chú nhìn những ký hiệu trên bản đồ. Nhờ có ghi chú nên y dễdàng tìm thấy Thập Gia thôn nhỏ bé ở khu vực trung đông trên bản đồ.Ánh mắt y dần sáng lên, đúng như lời phụ thân, vị trí địa lý của Thập Giathôn thật kỳ diệu. Nếu sau này có thể mở đường về phía đông nam thẳng ra biểnĐông, sẽ dễ dàng tiếp cận Đông Di thành, nhưng nếu Thập Gia thôn vẫn yênắng thì người ngoài sẽ không hề hay biết bên trong đang xảy ra chuyện gì."Nếu phải ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư đổ vào,không thể di chuyển kín đáo như hai năm trước, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ýcủa nhiều người. Vì thế dù tiền bạc của con đã sẵn sàng, việc có nên ra tay haykhông vẫn cần suy nghĩ thêm." Phạm Kiến nhìn ra vẻ hưng phấn ẩn chứa tronglòng Phạm Nhàn, mỉm cười nhắc nhở.Nụ cười của Phạm Nhàn lập tức trở nên cay đắng. Nếu thật sự biến ThậpGia thôn thành Nội Khố Mân Bắc, việc thuê công nhân chỉ là khâu đầu, lượnglớn vật tư đổ vào là khâu thứ hai, lò luyện thép đơn giản và các thiết bị tinh xảokhác nhất định sẽ lọt vào tầm mắt. Chỉ sợ mọi người đều có thể đoán ra bêntrong đang làm gì.Và với tầm quan trọng của Nội Khố Khánh Quốc, chỉ cần triều đình pháthiện ra dấu hiệu bất thường nào, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hề chần chừ pháiquân bắc tiến, không tiếc bất cứ giá nào, tấn công Đông Di thành, phá hủy môhình Nội Khố ở Thập Gia thôn."Dĩ nhiên, cho dù Hoàng đế phái binh tấn công, vị trí đặc biệt của Thập Giathôn rất dễ phòng thủ, khó mà hạ được." Vẻ mặt suy tư của Phạm Kiến lúc nàykhông còn là một đại thần Khánh Quốc nữa mà giống một tên loạn thần tặc tử.Ông lạnh lùng nói: "Thập Gia thôn vốn là Diệp Gia thôn, phần mọi lớn người ởđây thuở trước đều là thuộc hạ của mẫu thân con. Để giữ bí mật nơi này, DiệpGia thôn đổi thành Thập Gia thôn ngày nay.""Mà ngôi làng này chính là nơi mẫu thân con lựa chọn đầu tiên khi xâydựng Nội Khố.""Chỉ vì một số lý do khác mà cô ấy đã di chuyển vị trí Nội Khố vào bêntrong Khánh Quốc, ở Mân Bắc rất gần Tuyền Châu.""Chúng ta lựa chọn lại Thập Gia thôn là tin tưởng vào con mắt của mẫu thânngươi." Phạm Kiến bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Vị trí này, ngoài mẫu thân convà lão Ngũ ra, chỉ có ta biết. Dễ phòng thủ nhưng khó tấn công là một lý do,nhưng quan trọng hơn, đây là nơi không một thế lực nào có thể tập trung vào."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Thà thận trọng, chậm rãi hơn, cũngkhông được để lộ cho Hoàng đế bất kỳ manh mối nào.""Mẫu thân con đã không còn, với hai cha con chúng ta, cho dù có rất nhiềuđiều kiện thuận lợi sẵn có, nhưng muốn xây dựng một Nội Khố ở Thập Gia thôntừ hư vô cũng cần nhiều năm. có lực lượng cả cô quốc gia." Phạm Kiến nhắmmắt nói: "Ban đầu ý định của con chỉ là uy hiếp Hoàng đế bằng việc chuyển NộiKhố ra khỏi Khánh Quốc, nên việc thận trọng ban đầu là cần thiết."Dù bị phụ thân nhìn thấu tâm tư nhưng Phạm Nhàn không hề ngạc nhiên,nói nhỏ: "Cho dù là giả vờ, cũng phải có phần thật. Hơn nữa ai biết chuyệntương lai ra sao? Dù sao Hoàng đế cũng phải có ngày băng hà.""Cho nên khi con đồng ý bỏ ra số tiền lớn cho Thập Gia thôn, ta đã bắt đầunghi ngờ." Phạm Kiến mở mắt, thở dài nặng nề: "Con có nghĩ Hoàng đế bệ hạsẽ thật sự hại Trần Bình Bình không?"Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con không biết."Ánh mắt Phạm Kiến sắc bén nhìn chằm chằm vào y: "Nếu Hoàng đế bệ hạthật sự ra tay thì sao?"Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi này, chỉ nghĩ đến ngôi làng ThậpGia thôn mình đang đứng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑