Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1707: Ánh sao rơi xuống nhân gian 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Dưới trướng con có nhiều cường giả cửu phẩm nhất thiên hạ." Phạm Nhàntrầm ngâm rồi nghiêm túc nói: "Nhiều hơn bệ hạ rất nhiều.""Con có chắc Tứ Cố Kiếm sẽ đưa những người đó cho con không?" PhạmThượng thư hỏi: "Cho dù có đưa, khi lão ta mất, làm sao con kiểm soát đượcngười trong Kiếm Lư?""Còn tùy cách Tứ Cố Kiếm sắp xếp." Phạm Nhàn đáp: "Về việc có đưa haykhông, con nghĩ lão ta không cần cân nhắc, việc này có lợi lớn nhất cho ĐôngDi thành.""Nói đến lợi ích, ta thật sự hơi lo cho bách tính Khánh Quốc." Phạm Kiếnchợt buồn rầu."Đây chỉ là một cách phòng hờ, một kế dự phòng, một thứ đe dọa." PhạmNhàn mím môi, nói nhỏ: "Nếu có thể không sử dụng, tất nhiên là kết cục tốtnhất."Sương trắng trong sơn cốc đã tan, nay bị nhiệt độ mặt đất dồn lên, vô hìnhbay lên cao. Ở sườn núi, gặp luồng gió mát thổi qua, lại từ từ bốc lên làn sươngmỏng.Hai cha con họ Phạm ngồi giữa đám mây trắng, trên tảng đá xanh, quanhngười có làn sương trôi lững lờ, tay áo bay nhẹ, như hai vị tiên nhân. Không xanơi đó, bên lối lên núi, một người nông dân đang chặt củi, cố kiềm chế tò mò,không nhìn lên hai bóng người trong mây. Xa hơn có vài bóng người ẩn nấp, đólà lực lượng bảo vệ Thập Gia thôn, âm thầm bảo vệ nơi này.Những người này không thể lừa được Phạm Nhàn, chỉ e cũng không lừađược Phạm Thượng thư, nhưng hai người không muốn kinh động nhiều người,chỉ im lặng nhìn đám mây quanh mình sinh ra rồi lại tan biến.Sau thời gian im lặng, Phạm Thượng thư bình tĩnh nói: "Một người, có thểthay đổi thế giới từ tận xương tủy, vị phụ xem sử sách ngàn năm qua, chưa từngthấy."Phạm Nhàn không đáp, hiểu ý phụ thân."Mẫu thân của con là thiên tài, có phong thái của người trời, có lẽ muốndùng sức một người thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng vẫn thất bại." Vẻ mặtPhạm Thượng thư lạnh nhạt đờ đẫn, nhưng theo đó là cảm khái khôn tả.Ông vung tay áo giữa làn sương mỏng manh, chỉ về phía kiến trúc trong sơncốc, cảm động nói: "Nhiều năm trước, trên vùng đất hoang vu phương bắc, tacũng như hôm nay, nhìn cảnh thịnh vượng vô hạn nảy sinh từ đổ nát. Trong đầumẫu thân của con luôn có nhiều ý tưởng tuyệt vời, chưa nói tới chinh phục thiênhạ, dường như cũng vượt qua giới hạn trời ban... hỏi người ta không biến sắcsao được?"Phạm Nhàn nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi."Nếu năm đó mẫu thân con không qua đời, chắc chắn Nội Khố sẽ khôngnhư bây giờ. Theo suy nghĩ của cô ấy, tài sản của Diệp gia luôn phải trải khắpthiên hạ." Phạm Kiến thở dài: "Lúc đầu ta không đồng ý việc xây dựng ThậpGia thôn của con, nhưng nghĩ đến ước nguyện của mẫu thân con ngày trước,tacũng để con tự do.""Trong những năm ấy, không, là cả những năm gần đây, ta luôn suy ngẫmmột vấn đề, đó là rốt cuộc mẫu thân của con từ đâu đến? Cô ấy đến thế gian nàyđể làm gì? Và tại sao cô ấy lại ra đi?"Phạm Nhàn ngồi xuống, dựa sát vào phụ thân, im lặng.Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thượng thư trở nên cực kỳ bình thản trong giónúi: "Mấy lão già chúng ta đều trải qua biết bao năm, có thể đoán mẫu thân củacon đến từ Thần Miếu hư ảo kia, Ngũ Trúc là hộ vệ của cô ấy... Nhưng ThầnMiếu vẫn luôn tránh việc đời, tại sao lại có câu chuyện như mộng ấy?"Phạm Nhàn ôm chân, mái tóc chạm nhẹ đầu gối, nghiêng mặt nhìn phụ thânchìm vào suy tư. Y biết ngày xưa phụ thân từng là tài tử nổi tiếng, thơ văn hộihọa đều xuất sắc, sau khi bạn bè bước vào con đường tranh đấu, ông mới từ bỏnhững thứ tinh thần ấy, chuyển sang những việc nhàm chán nhưng quan trọng.Hôm nay trên sườn núi cạnh Thập Gia thôn, sau khi rời vị trí Thượng thư banăm, cuối cùng Phạm Kiến cuối cùng đã trở lại vẻ ngoài thanh niên nghệ sĩngày xưa, có điều thanh niên nay đã gần lão niên."Nếu năm đó thực sự là mưu kế của Hoàng đế bệ hạ, tại sao Ngũ Trúc lại bịđiều đi?" Giọng nói Phạm Thượng thư đột nhiên sắc lạnh, nhìn chằm chằmPhạm Nhàn: "Trên đời chỉ có một loại uy hiếp có thể điều Ngũ Trúc rời khỏibên cạnh mẫu thân con."Phạm Nhàn thì thầm: "Thần Miếu.""Đúng, nếu không có người của Thần Miếu giáng trần, chắc chắn Ngũ Trúcsẽ không rời kinh đô ngăn cản. Nếu tất cả là kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, làmsao hắn ta biết trước được Thần Miếu sẽ phái ngườ đếni? Làm sao hắn ta tiếpxúc được với Thần Miếu hư ảo?""Phụ thân nghi ngờ năm đó Hoàng đế bệ hạ cấu kết với Thần Miếu?" PhạmNhàn ngồi thẳng dậy, hai tay rời đầu gối, nhìn phụ thân.Phạm Thượng thư hơi cúi mắt xuống, nói: "Những năm qua ta và Trần BìnhBình liên tục phỏng đoán, lý do tại sao vẫn chưa có động thái gì, là vì trong lòngchúng ta vẫn còn kính sợ Thần Miếu. Nếu thật sự Hoàng đế bệ hạ là người ThầnMiếu chỉ định, chúng ta làm gì được?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Dưới trướng con có nhiều cường giả cửu phẩm nhất thiên hạ." Phạm Nhàn
trầm ngâm rồi nghiêm túc nói: "Nhiều hơn bệ hạ rất nhiều."
"Con có chắc Tứ Cố Kiếm sẽ đưa những người đó cho con không?" Phạm
Thượng thư hỏi: "Cho dù có đưa, khi lão ta mất, làm sao con kiểm soát được
người trong Kiếm Lư?"
"Còn tùy cách Tứ Cố Kiếm sắp xếp." Phạm Nhàn đáp: "Về việc có đưa hay
không, con nghĩ lão ta không cần cân nhắc, việc này có lợi lớn nhất cho Đông
Di thành."
"Nói đến lợi ích, ta thật sự hơi lo cho bách tính Khánh Quốc." Phạm Kiến
chợt buồn rầu.
"Đây chỉ là một cách phòng hờ, một kế dự phòng, một thứ đe dọa." Phạm
Nhàn mím môi, nói nhỏ: "Nếu có thể không sử dụng, tất nhiên là kết cục tốt
nhất."
Sương trắng trong sơn cốc đã tan, nay bị nhiệt độ mặt đất dồn lên, vô hình
bay lên cao. Ở sườn núi, gặp luồng gió mát thổi qua, lại từ từ bốc lên làn sương
mỏng.
Hai cha con họ Phạm ngồi giữa đám mây trắng, trên tảng đá xanh, quanh
người có làn sương trôi lững lờ, tay áo bay nhẹ, như hai vị tiên nhân. Không xa
nơi đó, bên lối lên núi, một người nông dân đang chặt củi, cố kiềm chế tò mò,
không nhìn lên hai bóng người trong mây. Xa hơn có vài bóng người ẩn nấp, đó
là lực lượng bảo vệ Thập Gia thôn, âm thầm bảo vệ nơi này.
Những người này không thể lừa được Phạm Nhàn, chỉ e cũng không lừa
được Phạm Thượng thư, nhưng hai người không muốn kinh động nhiều người,
chỉ im lặng nhìn đám mây quanh mình sinh ra rồi lại tan biến.
Sau thời gian im lặng, Phạm Thượng thư bình tĩnh nói: "Một người, có thể
thay đổi thế giới từ tận xương tủy, vị phụ xem sử sách ngàn năm qua, chưa từng
thấy."
Phạm Nhàn không đáp, hiểu ý phụ thân.
"Mẫu thân của con là thiên tài, có phong thái của người trời, có lẽ muốn
dùng sức một người thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng vẫn thất bại." Vẻ mặt
Phạm Thượng thư lạnh nhạt đờ đẫn, nhưng theo đó là cảm khái khôn tả.
Ông vung tay áo giữa làn sương mỏng manh, chỉ về phía kiến trúc trong sơn
cốc, cảm động nói: "Nhiều năm trước, trên vùng đất hoang vu phương bắc, ta
cũng như hôm nay, nhìn cảnh thịnh vượng vô hạn nảy sinh từ đổ nát. Trong đầu
mẫu thân của con luôn có nhiều ý tưởng tuyệt vời, chưa nói tới chinh phục thiên
hạ, dường như cũng vượt qua giới hạn trời ban... hỏi người ta không biến sắc
sao được?"
Phạm Nhàn nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi.
"Nếu năm đó mẫu thân con không qua đời, chắc chắn Nội Khố sẽ không
như bây giờ. Theo suy nghĩ của cô ấy, tài sản của Diệp gia luôn phải trải khắp
thiên hạ." Phạm Kiến thở dài: "Lúc đầu ta không đồng ý việc xây dựng Thập
Gia thôn của con, nhưng nghĩ đến ước nguyện của mẫu thân con ngày trước,
tacũng để con tự do."
"Trong những năm ấy, không, là cả những năm gần đây, ta luôn suy ngẫm
một vấn đề, đó là rốt cuộc mẫu thân của con từ đâu đến? Cô ấy đến thế gian này
để làm gì? Và tại sao cô ấy lại ra đi?"
Phạm Nhàn ngồi xuống, dựa sát vào phụ thân, im lặng.
Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thượng thư trở nên cực kỳ bình thản trong gió
núi: "Mấy lão già chúng ta đều trải qua biết bao năm, có thể đoán mẫu thân của
con đến từ Thần Miếu hư ảo kia, Ngũ Trúc là hộ vệ của cô ấy... Nhưng Thần
Miếu vẫn luôn tránh việc đời, tại sao lại có câu chuyện như mộng ấy?"
Phạm Nhàn ôm chân, mái tóc chạm nhẹ đầu gối, nghiêng mặt nhìn phụ thân
chìm vào suy tư. Y biết ngày xưa phụ thân từng là tài tử nổi tiếng, thơ văn hội
họa đều xuất sắc, sau khi bạn bè bước vào con đường tranh đấu, ông mới từ bỏ
những thứ tinh thần ấy, chuyển sang những việc nhàm chán nhưng quan trọng.
Hôm nay trên sườn núi cạnh Thập Gia thôn, sau khi rời vị trí Thượng thư ba
năm, cuối cùng Phạm Kiến cuối cùng đã trở lại vẻ ngoài thanh niên nghệ sĩ
ngày xưa, có điều thanh niên nay đã gần lão niên.
"Nếu năm đó thực sự là mưu kế của Hoàng đế bệ hạ, tại sao Ngũ Trúc lại bị
điều đi?" Giọng nói Phạm Thượng thư đột nhiên sắc lạnh, nhìn chằm chằm
Phạm Nhàn: "Trên đời chỉ có một loại uy hiếp có thể điều Ngũ Trúc rời khỏi
bên cạnh mẫu thân con."
Phạm Nhàn thì thầm: "Thần Miếu."
"Đúng, nếu không có người của Thần Miếu giáng trần, chắc chắn Ngũ Trúc
sẽ không rời kinh đô ngăn cản. Nếu tất cả là kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, làm
sao hắn ta biết trước được Thần Miếu sẽ phái ngườ đếni? Làm sao hắn ta tiếp
xúc được với Thần Miếu hư ảo?"
"Phụ thân nghi ngờ năm đó Hoàng đế bệ hạ cấu kết với Thần Miếu?" Phạm
Nhàn ngồi thẳng dậy, hai tay rời đầu gối, nhìn phụ thân.
Phạm Thượng thư hơi cúi mắt xuống, nói: "Những năm qua ta và Trần Bình
Bình liên tục phỏng đoán, lý do tại sao vẫn chưa có động thái gì, là vì trong lòng
chúng ta vẫn còn kính sợ Thần Miếu. Nếu thật sự Hoàng đế bệ hạ là người Thần
Miếu chỉ định, chúng ta làm gì được?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Dưới trướng con có nhiều cường giả cửu phẩm nhất thiên hạ." Phạm Nhàntrầm ngâm rồi nghiêm túc nói: "Nhiều hơn bệ hạ rất nhiều.""Con có chắc Tứ Cố Kiếm sẽ đưa những người đó cho con không?" PhạmThượng thư hỏi: "Cho dù có đưa, khi lão ta mất, làm sao con kiểm soát đượcngười trong Kiếm Lư?""Còn tùy cách Tứ Cố Kiếm sắp xếp." Phạm Nhàn đáp: "Về việc có đưa haykhông, con nghĩ lão ta không cần cân nhắc, việc này có lợi lớn nhất cho ĐôngDi thành.""Nói đến lợi ích, ta thật sự hơi lo cho bách tính Khánh Quốc." Phạm Kiếnchợt buồn rầu."Đây chỉ là một cách phòng hờ, một kế dự phòng, một thứ đe dọa." PhạmNhàn mím môi, nói nhỏ: "Nếu có thể không sử dụng, tất nhiên là kết cục tốtnhất."Sương trắng trong sơn cốc đã tan, nay bị nhiệt độ mặt đất dồn lên, vô hìnhbay lên cao. Ở sườn núi, gặp luồng gió mát thổi qua, lại từ từ bốc lên làn sươngmỏng.Hai cha con họ Phạm ngồi giữa đám mây trắng, trên tảng đá xanh, quanhngười có làn sương trôi lững lờ, tay áo bay nhẹ, như hai vị tiên nhân. Không xanơi đó, bên lối lên núi, một người nông dân đang chặt củi, cố kiềm chế tò mò,không nhìn lên hai bóng người trong mây. Xa hơn có vài bóng người ẩn nấp, đólà lực lượng bảo vệ Thập Gia thôn, âm thầm bảo vệ nơi này.Những người này không thể lừa được Phạm Nhàn, chỉ e cũng không lừađược Phạm Thượng thư, nhưng hai người không muốn kinh động nhiều người,chỉ im lặng nhìn đám mây quanh mình sinh ra rồi lại tan biến.Sau thời gian im lặng, Phạm Thượng thư bình tĩnh nói: "Một người, có thểthay đổi thế giới từ tận xương tủy, vị phụ xem sử sách ngàn năm qua, chưa từngthấy."Phạm Nhàn không đáp, hiểu ý phụ thân."Mẫu thân của con là thiên tài, có phong thái của người trời, có lẽ muốndùng sức một người thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng vẫn thất bại." Vẻ mặtPhạm Thượng thư lạnh nhạt đờ đẫn, nhưng theo đó là cảm khái khôn tả.Ông vung tay áo giữa làn sương mỏng manh, chỉ về phía kiến trúc trong sơncốc, cảm động nói: "Nhiều năm trước, trên vùng đất hoang vu phương bắc, tacũng như hôm nay, nhìn cảnh thịnh vượng vô hạn nảy sinh từ đổ nát. Trong đầumẫu thân của con luôn có nhiều ý tưởng tuyệt vời, chưa nói tới chinh phục thiênhạ, dường như cũng vượt qua giới hạn trời ban... hỏi người ta không biến sắcsao được?"Phạm Nhàn nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi."Nếu năm đó mẫu thân con không qua đời, chắc chắn Nội Khố sẽ khôngnhư bây giờ. Theo suy nghĩ của cô ấy, tài sản của Diệp gia luôn phải trải khắpthiên hạ." Phạm Kiến thở dài: "Lúc đầu ta không đồng ý việc xây dựng ThậpGia thôn của con, nhưng nghĩ đến ước nguyện của mẫu thân con ngày trước,tacũng để con tự do.""Trong những năm ấy, không, là cả những năm gần đây, ta luôn suy ngẫmmột vấn đề, đó là rốt cuộc mẫu thân của con từ đâu đến? Cô ấy đến thế gian nàyđể làm gì? Và tại sao cô ấy lại ra đi?"Phạm Nhàn ngồi xuống, dựa sát vào phụ thân, im lặng.Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thượng thư trở nên cực kỳ bình thản trong giónúi: "Mấy lão già chúng ta đều trải qua biết bao năm, có thể đoán mẫu thân củacon đến từ Thần Miếu hư ảo kia, Ngũ Trúc là hộ vệ của cô ấy... Nhưng ThầnMiếu vẫn luôn tránh việc đời, tại sao lại có câu chuyện như mộng ấy?"Phạm Nhàn ôm chân, mái tóc chạm nhẹ đầu gối, nghiêng mặt nhìn phụ thânchìm vào suy tư. Y biết ngày xưa phụ thân từng là tài tử nổi tiếng, thơ văn hộihọa đều xuất sắc, sau khi bạn bè bước vào con đường tranh đấu, ông mới từ bỏnhững thứ tinh thần ấy, chuyển sang những việc nhàm chán nhưng quan trọng.Hôm nay trên sườn núi cạnh Thập Gia thôn, sau khi rời vị trí Thượng thư banăm, cuối cùng Phạm Kiến cuối cùng đã trở lại vẻ ngoài thanh niên nghệ sĩngày xưa, có điều thanh niên nay đã gần lão niên."Nếu năm đó thực sự là mưu kế của Hoàng đế bệ hạ, tại sao Ngũ Trúc lại bịđiều đi?" Giọng nói Phạm Thượng thư đột nhiên sắc lạnh, nhìn chằm chằmPhạm Nhàn: "Trên đời chỉ có một loại uy hiếp có thể điều Ngũ Trúc rời khỏibên cạnh mẫu thân con."Phạm Nhàn thì thầm: "Thần Miếu.""Đúng, nếu không có người của Thần Miếu giáng trần, chắc chắn Ngũ Trúcsẽ không rời kinh đô ngăn cản. Nếu tất cả là kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, làmsao hắn ta biết trước được Thần Miếu sẽ phái ngườ đếni? Làm sao hắn ta tiếpxúc được với Thần Miếu hư ảo?""Phụ thân nghi ngờ năm đó Hoàng đế bệ hạ cấu kết với Thần Miếu?" PhạmNhàn ngồi thẳng dậy, hai tay rời đầu gối, nhìn phụ thân.Phạm Thượng thư hơi cúi mắt xuống, nói: "Những năm qua ta và Trần BìnhBình liên tục phỏng đoán, lý do tại sao vẫn chưa có động thái gì, là vì trong lòngchúng ta vẫn còn kính sợ Thần Miếu. Nếu thật sự Hoàng đế bệ hạ là người ThầnMiếu chỉ định, chúng ta làm gì được?"