Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1708: Ánh sao rơi xuống nhân gian 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Giá như Ngũ Trúc không mất trí nhớ thì tốt biết mấy, chắc gã biết bí mậtThần Miếu." Ông nhìn Phạm Nhàn ôn hòa, nói: "Nếu sau này con thực sự muốnđối địch với Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải làm rõ điều này. Chúng ta là phàmnhân, không phải mẫu thân của con, phàm nhân không thể chống lại ThầnMiếu."Khuôn mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, dù nghe đến Thần Miếu cũng chẳnghề sợ hãi, nói: "Ngũ Trúc thúc đã đi rồi.""Gã đi đâu?""Về nhà... ừ, chắc là về Thần Miếu xem sao. " Khóe miệng Phạm Nhàn hơinhếch lên: "Trước khi đi, thúc ấy nói trong miếu không còn ai, nên phụ thânđừng quá lo lắng... Nếu Thần Miếu thực sự không can thiệp thế sự, thúc ấykhông ảnh hưởng gì đến con đâu.""Ngũ Trúc đi bao lâu rồi?""Gần ba năm.""Ba năm chưa quay lại." Phạm Thượng thư từ từ nhắm mắt: "Chỉ sợ có vấnđề gì đó."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng cũng rất lo cho Ngũ Trúc thúc. Nhưng ychưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngăn cản người thúc thúc này tìm lại quá khứ. Từđầu y đã biết chắc chắn Thần Miếu trong tuyết kia đóng vai trò nào đó trong câuchuyện xưa. Nghe phân tích của phụ thân, y càng khẳng định điều đó."Lý do Trần Bình Bình bắt con phải đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, bây giờ con đãhiểu rõ rồi."“Phải, trên đời này chỉ có Tiếu Ân, Khổ Hà và Ngũ Trúc thúc, ba người biếtThần Miếu ở đâu. Khổ Hà đương nhiên không chịu nói, Ngũ Trúc thúc vẫnchưa nhớ ra, thế thì chỉ mình Tiếu Ân biết.” Phạm Nhàn đáp: “Lão Viện trưởngmuốn cho con biết bí mật về Thần Miếu.”Nói xong câu này, lông mi Phạm Nhàn bỗng giật giật. Vô số ký ức ùa vềtrong tâm trí, thậm chí y còn nhớ rõ cuộc trò chuyện bên ao cá trong Giám Sátviện với ông lão trên xe lăn kia.o O oTrần Bình Bình vẫy tay, cau mày nói: "Sau này ngươi phải học cách đưa ánhmắt ra xa một chút. Đừng cứ bám víu một bộ một ti, chỉ là quan lại kinh đô thôi.Ngươi phải học cách đứng ở vị trí cao hơn..."Phạm Nhàn đáp: "Chẳng lẽ phải đưa mắt ra toàn bộ thiên hạ à?"Trần Bình Bình cười nói: "Có lẽ còn cao hơn nữa."o O oTầm mắt cao nhất thiên hạ nên đặt đâu? Tất nhiên là Thần Miếu trên mâycao, giữa băng giá. Phạm Nhàn hơi xúc động, bấy giờ mới hiểu, từ lâu trướcTrần Bình Bình đã đoán ra sau lưng Hoàng đế bệ hạ có Thần Miếu, nên mới bắty đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, nhắc nhở mình rằng Hoàng đế bệ hạ không chỉ đơnthuần là... một người."Nếu con đã hiểu thì tốt. Hoàng đế bệ hạ vốn đã quá mạnh, nhưng sau lưngcòn có cả Thần Miếu." Phạm Thượng thư vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Nênta chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Nhưng con đã dám, thì nhất định phảitìm tận gốc rễ."Phạm Nhàn không đáp lại, thực ra việc Ngũ Trúc về nhà vốn là một nước cờâm thầm trong kế hoạch của y. Đối phó Thần Miếu phải là siêu nhân cấp Đạitông sư trở lên, Ngũ Trúc quay về Thần Miếu còn Phạm Nhàn ở lại thế gian tiếptục chiến đấu."Cho dù Ngũ Trúc nói trong miếu không còn ai." Phạm Thượng thư nhíumày: "Nhưng ai biết được? Theo lời con, gã đi được hơn hai năm rồi mà vẫnchẳng có tin tức gì, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?""Con cũng không biết." Trong lòng Phạm Nhàn dấy lên cảm giác thất vọng,nhưng trước mặt Hoàng đế lão tử, cảm giác đó quá nhiều đến mức y đã tê dại,nên cũng chẳng để ý."Tương lai nếu xảy ra chuyện bất trắc, con sẽ tới Thần Miếu tìm thúc ấy,cho dù thúc ấy đã chết, ta cũng sẽ đào xác ông ấy dưới tuyết." Trong lòng PhạmNhàn lạnh buốt, nhưng trong cái lạnh ấy vẫn có ngọn lửa nhiệt huyết không thểdập tắt, kiên định nói: "Đây không phải việc của Khánh Quốc, chỉ là việc củacon."Ngũ Trúc thúc là người thân nhất của y, là một phần không thể thiếu trongcuộc đời y. Nếu hắn gặp chuyện gì, dù Phạm Nhàn còn sống, cũng sẽ sống khổsở. Sống mà không được thoải mái thì sống có ý nghĩa gì?Phạm Thượng thư im lặng nhìn y, biết bí mật Thần Miếu nằm sâu trong lòngthằng nhóc này. Suốt những năm qua nó vẫn lừa dối mình, Phạm Thượng thưkhông giận mà còn thích thú, thanh niên có thủ đoạn như vậy rất hiếm trên đời.Chỉ những người trẻ tuổi như thế mới có thể sống sót giữa cuộc chiến vớiHoàng đế bệ hạ, hơn nữa sống ngày càng tốt."Xem ra chuyện bất trắc?" Dù tán thành trong lòng nhưng Phạm Thượng thưvẫn mỉa mai: "Nếu thật sự đến ngày đó, con nghĩ Hoàng đế bệ hạ sẽ để con sốngsót tìm Thần Miếu à?""Con không biết." Đây là lần thứ hai Phạm Nhàn nói không biết, trên đời ítai thâm sâu khôn lường như Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng không muốnhoàn toàn đoạn tuyệt với nam nhân trên ghế rồng kia. Một phần vì tình cảm,một phần vì biết bây giờ mình không phải đối thủ của Hoàng đế bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Giá như Ngũ Trúc không mất trí nhớ thì tốt biết mấy, chắc gã biết bí mật

Thần Miếu." Ông nhìn Phạm Nhàn ôn hòa, nói: "Nếu sau này con thực sự muốn

đối địch với Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải làm rõ điều này. Chúng ta là phàm

nhân, không phải mẫu thân của con, phàm nhân không thể chống lại Thần

Miếu."

Khuôn mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, dù nghe đến Thần Miếu cũng chẳng

hề sợ hãi, nói: "Ngũ Trúc thúc đã đi rồi."

"Gã đi đâu?"

"Về nhà... ừ, chắc là về Thần Miếu xem sao. " Khóe miệng Phạm Nhàn hơi

nhếch lên: "Trước khi đi, thúc ấy nói trong miếu không còn ai, nên phụ thân

đừng quá lo lắng... Nếu Thần Miếu thực sự không can thiệp thế sự, thúc ấy

không ảnh hưởng gì đến con đâu."

"Ngũ Trúc đi bao lâu rồi?"

"Gần ba năm."

"Ba năm chưa quay lại." Phạm Thượng thư từ từ nhắm mắt: "Chỉ sợ có vấn

đề gì đó."

Phạm Nhàn im lặng, trong lòng cũng rất lo cho Ngũ Trúc thúc. Nhưng y

chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngăn cản người thúc thúc này tìm lại quá khứ. Từ

đầu y đã biết chắc chắn Thần Miếu trong tuyết kia đóng vai trò nào đó trong câu

chuyện xưa. Nghe phân tích của phụ thân, y càng khẳng định điều đó.

"Lý do Trần Bình Bình bắt con phải đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, bây giờ con đã

hiểu rõ rồi."

“Phải, trên đời này chỉ có Tiếu Ân, Khổ Hà và Ngũ Trúc thúc, ba người biết

Thần Miếu ở đâu. Khổ Hà đương nhiên không chịu nói, Ngũ Trúc thúc vẫn

chưa nhớ ra, thế thì chỉ mình Tiếu Ân biết.” Phạm Nhàn đáp: “Lão Viện trưởng

muốn cho con biết bí mật về Thần Miếu.”

Nói xong câu này, lông mi Phạm Nhàn bỗng giật giật. Vô số ký ức ùa về

trong tâm trí, thậm chí y còn nhớ rõ cuộc trò chuyện bên ao cá trong Giám Sát

viện với ông lão trên xe lăn kia.

o O o

Trần Bình Bình vẫy tay, cau mày nói: "Sau này ngươi phải học cách đưa ánh

mắt ra xa một chút. Đừng cứ bám víu một bộ một ti, chỉ là quan lại kinh đô thôi.

Ngươi phải học cách đứng ở vị trí cao hơn..."

Phạm Nhàn đáp: "Chẳng lẽ phải đưa mắt ra toàn bộ thiên hạ à?"

Trần Bình Bình cười nói: "Có lẽ còn cao hơn nữa."

o O o

Tầm mắt cao nhất thiên hạ nên đặt đâu? Tất nhiên là Thần Miếu trên mây

cao, giữa băng giá. Phạm Nhàn hơi xúc động, bấy giờ mới hiểu, từ lâu trước

Trần Bình Bình đã đoán ra sau lưng Hoàng đế bệ hạ có Thần Miếu, nên mới bắt

y đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, nhắc nhở mình rằng Hoàng đế bệ hạ không chỉ đơn

thuần là... một người.

"Nếu con đã hiểu thì tốt. Hoàng đế bệ hạ vốn đã quá mạnh, nhưng sau lưng

còn có cả Thần Miếu." Phạm Thượng thư vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Nên

ta chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Nhưng con đã dám, thì nhất định phải

tìm tận gốc rễ."

Phạm Nhàn không đáp lại, thực ra việc Ngũ Trúc về nhà vốn là một nước cờ

âm thầm trong kế hoạch của y. Đối phó Thần Miếu phải là siêu nhân cấp Đại

tông sư trở lên, Ngũ Trúc quay về Thần Miếu còn Phạm Nhàn ở lại thế gian tiếp

tục chiến đấu.

"Cho dù Ngũ Trúc nói trong miếu không còn ai." Phạm Thượng thư nhíu

mày: "Nhưng ai biết được? Theo lời con, gã đi được hơn hai năm rồi mà vẫn

chẳng có tin tức gì, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Con cũng không biết." Trong lòng Phạm Nhàn dấy lên cảm giác thất vọng,

nhưng trước mặt Hoàng đế lão tử, cảm giác đó quá nhiều đến mức y đã tê dại,

nên cũng chẳng để ý.

"Tương lai nếu xảy ra chuyện bất trắc, con sẽ tới Thần Miếu tìm thúc ấy,

cho dù thúc ấy đã chết, ta cũng sẽ đào xác ông ấy dưới tuyết." Trong lòng Phạm

Nhàn lạnh buốt, nhưng trong cái lạnh ấy vẫn có ngọn lửa nhiệt huyết không thể

dập tắt, kiên định nói: "Đây không phải việc của Khánh Quốc, chỉ là việc của

con."

Ngũ Trúc thúc là người thân nhất của y, là một phần không thể thiếu trong

cuộc đời y. Nếu hắn gặp chuyện gì, dù Phạm Nhàn còn sống, cũng sẽ sống khổ

sở. Sống mà không được thoải mái thì sống có ý nghĩa gì?

Phạm Thượng thư im lặng nhìn y, biết bí mật Thần Miếu nằm sâu trong lòng

thằng nhóc này. Suốt những năm qua nó vẫn lừa dối mình, Phạm Thượng thư

không giận mà còn thích thú, thanh niên có thủ đoạn như vậy rất hiếm trên đời.

Chỉ những người trẻ tuổi như thế mới có thể sống sót giữa cuộc chiến với

Hoàng đế bệ hạ, hơn nữa sống ngày càng tốt.

"Xem ra chuyện bất trắc?" Dù tán thành trong lòng nhưng Phạm Thượng thư

vẫn mỉa mai: "Nếu thật sự đến ngày đó, con nghĩ Hoàng đế bệ hạ sẽ để con sống

sót tìm Thần Miếu à?"

"Con không biết." Đây là lần thứ hai Phạm Nhàn nói không biết, trên đời ít

ai thâm sâu khôn lường như Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng không muốn

hoàn toàn đoạn tuyệt với nam nhân trên ghế rồng kia. Một phần vì tình cảm,

một phần vì biết bây giờ mình không phải đối thủ của Hoàng đế bệ hạ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Giá như Ngũ Trúc không mất trí nhớ thì tốt biết mấy, chắc gã biết bí mậtThần Miếu." Ông nhìn Phạm Nhàn ôn hòa, nói: "Nếu sau này con thực sự muốnđối địch với Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải làm rõ điều này. Chúng ta là phàmnhân, không phải mẫu thân của con, phàm nhân không thể chống lại ThầnMiếu."Khuôn mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, dù nghe đến Thần Miếu cũng chẳnghề sợ hãi, nói: "Ngũ Trúc thúc đã đi rồi.""Gã đi đâu?""Về nhà... ừ, chắc là về Thần Miếu xem sao. " Khóe miệng Phạm Nhàn hơinhếch lên: "Trước khi đi, thúc ấy nói trong miếu không còn ai, nên phụ thânđừng quá lo lắng... Nếu Thần Miếu thực sự không can thiệp thế sự, thúc ấykhông ảnh hưởng gì đến con đâu.""Ngũ Trúc đi bao lâu rồi?""Gần ba năm.""Ba năm chưa quay lại." Phạm Thượng thư từ từ nhắm mắt: "Chỉ sợ có vấnđề gì đó."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng cũng rất lo cho Ngũ Trúc thúc. Nhưng ychưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngăn cản người thúc thúc này tìm lại quá khứ. Từđầu y đã biết chắc chắn Thần Miếu trong tuyết kia đóng vai trò nào đó trong câuchuyện xưa. Nghe phân tích của phụ thân, y càng khẳng định điều đó."Lý do Trần Bình Bình bắt con phải đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, bây giờ con đãhiểu rõ rồi."“Phải, trên đời này chỉ có Tiếu Ân, Khổ Hà và Ngũ Trúc thúc, ba người biếtThần Miếu ở đâu. Khổ Hà đương nhiên không chịu nói, Ngũ Trúc thúc vẫnchưa nhớ ra, thế thì chỉ mình Tiếu Ân biết.” Phạm Nhàn đáp: “Lão Viện trưởngmuốn cho con biết bí mật về Thần Miếu.”Nói xong câu này, lông mi Phạm Nhàn bỗng giật giật. Vô số ký ức ùa vềtrong tâm trí, thậm chí y còn nhớ rõ cuộc trò chuyện bên ao cá trong Giám Sátviện với ông lão trên xe lăn kia.o O oTrần Bình Bình vẫy tay, cau mày nói: "Sau này ngươi phải học cách đưa ánhmắt ra xa một chút. Đừng cứ bám víu một bộ một ti, chỉ là quan lại kinh đô thôi.Ngươi phải học cách đứng ở vị trí cao hơn..."Phạm Nhàn đáp: "Chẳng lẽ phải đưa mắt ra toàn bộ thiên hạ à?"Trần Bình Bình cười nói: "Có lẽ còn cao hơn nữa."o O oTầm mắt cao nhất thiên hạ nên đặt đâu? Tất nhiên là Thần Miếu trên mâycao, giữa băng giá. Phạm Nhàn hơi xúc động, bấy giờ mới hiểu, từ lâu trướcTrần Bình Bình đã đoán ra sau lưng Hoàng đế bệ hạ có Thần Miếu, nên mới bắty đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, nhắc nhở mình rằng Hoàng đế bệ hạ không chỉ đơnthuần là... một người."Nếu con đã hiểu thì tốt. Hoàng đế bệ hạ vốn đã quá mạnh, nhưng sau lưngcòn có cả Thần Miếu." Phạm Thượng thư vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Nênta chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Nhưng con đã dám, thì nhất định phảitìm tận gốc rễ."Phạm Nhàn không đáp lại, thực ra việc Ngũ Trúc về nhà vốn là một nước cờâm thầm trong kế hoạch của y. Đối phó Thần Miếu phải là siêu nhân cấp Đạitông sư trở lên, Ngũ Trúc quay về Thần Miếu còn Phạm Nhàn ở lại thế gian tiếptục chiến đấu."Cho dù Ngũ Trúc nói trong miếu không còn ai." Phạm Thượng thư nhíumày: "Nhưng ai biết được? Theo lời con, gã đi được hơn hai năm rồi mà vẫnchẳng có tin tức gì, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?""Con cũng không biết." Trong lòng Phạm Nhàn dấy lên cảm giác thất vọng,nhưng trước mặt Hoàng đế lão tử, cảm giác đó quá nhiều đến mức y đã tê dại,nên cũng chẳng để ý."Tương lai nếu xảy ra chuyện bất trắc, con sẽ tới Thần Miếu tìm thúc ấy,cho dù thúc ấy đã chết, ta cũng sẽ đào xác ông ấy dưới tuyết." Trong lòng PhạmNhàn lạnh buốt, nhưng trong cái lạnh ấy vẫn có ngọn lửa nhiệt huyết không thểdập tắt, kiên định nói: "Đây không phải việc của Khánh Quốc, chỉ là việc củacon."Ngũ Trúc thúc là người thân nhất của y, là một phần không thể thiếu trongcuộc đời y. Nếu hắn gặp chuyện gì, dù Phạm Nhàn còn sống, cũng sẽ sống khổsở. Sống mà không được thoải mái thì sống có ý nghĩa gì?Phạm Thượng thư im lặng nhìn y, biết bí mật Thần Miếu nằm sâu trong lòngthằng nhóc này. Suốt những năm qua nó vẫn lừa dối mình, Phạm Thượng thưkhông giận mà còn thích thú, thanh niên có thủ đoạn như vậy rất hiếm trên đời.Chỉ những người trẻ tuổi như thế mới có thể sống sót giữa cuộc chiến vớiHoàng đế bệ hạ, hơn nữa sống ngày càng tốt."Xem ra chuyện bất trắc?" Dù tán thành trong lòng nhưng Phạm Thượng thưvẫn mỉa mai: "Nếu thật sự đến ngày đó, con nghĩ Hoàng đế bệ hạ sẽ để con sốngsót tìm Thần Miếu à?""Con không biết." Đây là lần thứ hai Phạm Nhàn nói không biết, trên đời ítai thâm sâu khôn lường như Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng không muốnhoàn toàn đoạn tuyệt với nam nhân trên ghế rồng kia. Một phần vì tình cảm,một phần vì biết bây giờ mình không phải đối thủ của Hoàng đế bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1708: Ánh sao rơi xuống nhân gian 3