Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1713: Miếu, kiến, sách 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y hít một hơi thật sâu, xoa xoa khóe mắt cay cay, giọng nói trầm trầm: "Nóivề thiên phú, Hải Đường đã đủ rồi, nói về ý chí, Thập Tam Lang cũng đã đủ,nói về chăm chỉ, ta cũng không nghĩ bản thân kém ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, tavẫn không thấy ai có cơ hội bước được bước đó. Điều này rốt cuộc là vì sao?""Không cần hỏi ta." Sau cơn tức giận kia Tứ Cố Kiếm chậm rãi nhắm mắtmệt mỏi, giọng khàn khàn: "Ta chỉ nghĩ, những lão già chúng ta chết hết rồi, chỉcòn mình Hoàng đế lão tử của ngươi trên cõi đời này, chắc cũng sẽ cô độc lắm."Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm lại tiếp tục mỉa mai: "Chỉ sợ trên Đại Đôngsơn, hắn đã bắt đầu cảm thấy cô độc rồi."Nụ cười khẩy trên môi lão không biết nhằm vào Khánh Đế hay chính bảnthân. Ngay lúc đó, Phạm Nhàn bỗng nghiêm túc nói: "Ta muốn xác nhận mộtchuyện, Diệp Lưu Vân... ông ta thực sự rời khỏi đại lục rồi sao?"Tứ Cố Kiếm trầm ngâm rất lâu rồi khó nhọc gật đầu.Phạm Nhàn thở dài: "Vậy cũng được.""Xem ra lần này trở về Khánh Quốc này, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra đượcđiều gì đó, quyết định điều gì đó." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói.Phạm Nhàn không ngạc nhiên trước khả năng suy luận của vị Đại tông sưnày, mỉm cười đáp: "Dù trời không mưa cũng nên mang dù, lo trước khỏi họacũng tốt.""Ngũ Trúc đâu?" Tứ Cố Kiếm nhấn mạnh vào vấn đề.Phạm Nhàn không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: "Ngài hiểu gì về ThầnMiếu?"Nghe thế, Tứ Cố Kiếm đoán ra manh mối về Ngũ Trúc, nở nụ cười hiếmthấy: "Thần Miếu? Chỉ là vật chết mà thôi, không cần lo lắng... Cho dù côngpháp của Hoàng đế lão tử nhà ngươi truyền từ đó, Thần Miếu cũng không tự ratay giúp hắn đâu."Điểm này Phạm Nhàn không chắc chắn lắm. Hồi xưa, dường như ThầnMiếu đã nghe lời cầu khẩn của Khánh Đế, phái sứ giả đưa Ngũ Trúc rời kinhđô. Giờ Ngũ Trúc lại tới Thần Miếu, liệu kết cục sẽ ra sao, có ảnh hưởng sâu xatới thiên hạ hay không.Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, dường như cảm nhận được nỗi lo âu sâu thẳm trongPhạm Nhàn, im lặng một lúc rồi nói: "Thần Miếu... chỉ là một ngôi miếu, chứkhông thực sự là thần linh."Trong lòng Phạm Nhàn xao động, hỏi tiếp: "Ngài từng đến Thần Miếu?""Ta đâu phải loại biến thái như Khổ Hà hay Tiếu n, tới nơi hoang vu chimkhông thèm ỉa đó làm gì?" Tứ Cố Kiếm cau mày, ý nghĩ trái ngược với lời nói:"Hơn nữa... ta cũng không biết Thần Miếu ở đâu.""Nhưng...” Lão tiếp tục nói: “...ngươi cần hiểu, nếu Thần Miếu thực sự pháingười tới xóa sạch dấu vết của mẫu thân ngươi, thì Nội Khố đã không còn,ngươi cũng đã chết từ lâu."Phạm Nhàn im lặng, thầm nghĩ phán đoán này quả thật chính xác."Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy luận rằng Thần Miếu quả thật đãphái sứ giả xuống nhân gian." Tứ Cố Kiếm bỗng mở mắt, đôi mắt bình tĩnh nói:"Nhưng ngươi đừng quên, cái gã đầu gỗ Ngũ Trúc cũng là một trong những sứgiả của Thần Miếu. Hắn có thể bảo vệ mẫu thân và ngươi, chứng tỏ sứ giả ThầnMiếu không đáng sợ như ngươi tưởng."Phạm Nhàn nhíu mày, nhớ lại câu nói của Ngũ Trúc năm xưa:"Trong nhà không còn nhiều người."Có lẽ ý là Thần Miếu đã suy tàn, không còn đủ năng lực ảnh hưởng thếgian? Vậy tại sao Ngũ Trúc vẫn quay lại? Phạm Nhàn thà chấp nhận cục diệnnày, bởi đối mặt với Hoàng đế như núi cao đã khiến y chịu áp lực nặng nề, thêmmột Thần Miếu bí ẩn càng khiến tinh thần suy sụp.o O o"Ừm... Ngươi từng đưa Tiếu n về Bắc Tề, mẫu thân của ngươi và Ngũ Trúcđều tới từ Thần Miếu, chẳng lẽ ngươi không muốn quay lại xem Thần Miếu giảthần giả quỷ đó là gì?" Tứ Cố Kiếm mở mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn,muốn nhìn thấu tâm tư, đồng thời cũng như mê hoặc.Phạm Nhàn giật mình rồi cười nói: "Nếu được bảo đảm tính mạng, ta cũngmuốn đi xem. Nhưng còn ngài... nói như vậy, chắc là tò mò lắm phải không?"Tứ Cố Kiếm thân là lực lượng tột đỉnh nhân loại, quen biết Ngũ Trúc, hiểusức mạnh Thần Miếu, nên không cung kính Thần Miếu hư vô mờ ảo kia như kẻtầm thường.Lão là Đại tông sư, thực lực có thể so tài với các vị trong Thần Miếu, nênkhi nhắc tới Thần Miếu, ngữ điệu không hề cung kính, thậm chí còn mang chútkhinh thường.Có điều con người đều có lòng hiếu kỳ, Đại tông sư cũng không phải ngoạilệ, nhất là đối với một vị sắp lìa đời, thấy thế sự như trò đùa, chỉ có đối vớiThần Miếu vẫn giữ vẻ ham muốn dò xét.Dù sao trên đời này chỉ có Tiếu n và Khổ Hà từng đặt chân đến Thần Miếu,nhưng cả hai đều đã khuất. Có lẽ Diệp Khinh Mi và Ngũ Trúc đi ra từ ThầnMiếu, nhưng Dương Kế Mỹ đã qua đời, Ngũ Trúc thì về nhà.Bí mật Thần Miếu vẫn là bí mật lớn nhất thiên hạ. Tứ Cố Kiếm nhìn PhạmNhàn, biết chỉ còn người trẻ tuổi này biết được vị trí Thần Miếu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y hít một hơi thật sâu, xoa xoa khóe mắt cay cay, giọng nói trầm trầm: "Nói

về thiên phú, Hải Đường đã đủ rồi, nói về ý chí, Thập Tam Lang cũng đã đủ,

nói về chăm chỉ, ta cũng không nghĩ bản thân kém ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, ta

vẫn không thấy ai có cơ hội bước được bước đó. Điều này rốt cuộc là vì sao?"

"Không cần hỏi ta." Sau cơn tức giận kia Tứ Cố Kiếm chậm rãi nhắm mắt

mệt mỏi, giọng khàn khàn: "Ta chỉ nghĩ, những lão già chúng ta chết hết rồi, chỉ

còn mình Hoàng đế lão tử của ngươi trên cõi đời này, chắc cũng sẽ cô độc lắm."

Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm lại tiếp tục mỉa mai: "Chỉ sợ trên Đại Đông

sơn, hắn đã bắt đầu cảm thấy cô độc rồi."

Nụ cười khẩy trên môi lão không biết nhằm vào Khánh Đế hay chính bản

thân. Ngay lúc đó, Phạm Nhàn bỗng nghiêm túc nói: "Ta muốn xác nhận một

chuyện, Diệp Lưu Vân... ông ta thực sự rời khỏi đại lục rồi sao?"

Tứ Cố Kiếm trầm ngâm rất lâu rồi khó nhọc gật đầu.

Phạm Nhàn thở dài: "Vậy cũng được."

"Xem ra lần này trở về Khánh Quốc này, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra được

điều gì đó, quyết định điều gì đó." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói.

Phạm Nhàn không ngạc nhiên trước khả năng suy luận của vị Đại tông sư

này, mỉm cười đáp: "Dù trời không mưa cũng nên mang dù, lo trước khỏi họa

cũng tốt."

"Ngũ Trúc đâu?" Tứ Cố Kiếm nhấn mạnh vào vấn đề.

Phạm Nhàn không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: "Ngài hiểu gì về Thần

Miếu?"

Nghe thế, Tứ Cố Kiếm đoán ra manh mối về Ngũ Trúc, nở nụ cười hiếm

thấy: "Thần Miếu? Chỉ là vật chết mà thôi, không cần lo lắng... Cho dù công

pháp của Hoàng đế lão tử nhà ngươi truyền từ đó, Thần Miếu cũng không tự ra

tay giúp hắn đâu."

Điểm này Phạm Nhàn không chắc chắn lắm. Hồi xưa, dường như Thần

Miếu đã nghe lời cầu khẩn của Khánh Đế, phái sứ giả đưa Ngũ Trúc rời kinh

đô. Giờ Ngũ Trúc lại tới Thần Miếu, liệu kết cục sẽ ra sao, có ảnh hưởng sâu xa

tới thiên hạ hay không.

Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, dường như cảm nhận được nỗi lo âu sâu thẳm trong

Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi nói: "Thần Miếu... chỉ là một ngôi miếu, chứ

không thực sự là thần linh."

Trong lòng Phạm Nhàn xao động, hỏi tiếp: "Ngài từng đến Thần Miếu?"

"Ta đâu phải loại biến thái như Khổ Hà hay Tiếu n, tới nơi hoang vu chim

không thèm ỉa đó làm gì?" Tứ Cố Kiếm cau mày, ý nghĩ trái ngược với lời nói:

"Hơn nữa... ta cũng không biết Thần Miếu ở đâu."

"Nhưng...” Lão tiếp tục nói: “...ngươi cần hiểu, nếu Thần Miếu thực sự phái

người tới xóa sạch dấu vết của mẫu thân ngươi, thì Nội Khố đã không còn,

ngươi cũng đã chết từ lâu."

Phạm Nhàn im lặng, thầm nghĩ phán đoán này quả thật chính xác.

"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy luận rằng Thần Miếu quả thật đã

phái sứ giả xuống nhân gian." Tứ Cố Kiếm bỗng mở mắt, đôi mắt bình tĩnh nói:

"Nhưng ngươi đừng quên, cái gã đầu gỗ Ngũ Trúc cũng là một trong những sứ

giả của Thần Miếu. Hắn có thể bảo vệ mẫu thân và ngươi, chứng tỏ sứ giả Thần

Miếu không đáng sợ như ngươi tưởng."

Phạm Nhàn nhíu mày, nhớ lại câu nói của Ngũ Trúc năm xưa:

"Trong nhà không còn nhiều người."

Có lẽ ý là Thần Miếu đã suy tàn, không còn đủ năng lực ảnh hưởng thế

gian? Vậy tại sao Ngũ Trúc vẫn quay lại? Phạm Nhàn thà chấp nhận cục diện

này, bởi đối mặt với Hoàng đế như núi cao đã khiến y chịu áp lực nặng nề, thêm

một Thần Miếu bí ẩn càng khiến tinh thần suy sụp.

o O o

"Ừm... Ngươi từng đưa Tiếu n về Bắc Tề, mẫu thân của ngươi và Ngũ Trúc

đều tới từ Thần Miếu, chẳng lẽ ngươi không muốn quay lại xem Thần Miếu giả

thần giả quỷ đó là gì?" Tứ Cố Kiếm mở mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn,

muốn nhìn thấu tâm tư, đồng thời cũng như mê hoặc.

Phạm Nhàn giật mình rồi cười nói: "Nếu được bảo đảm tính mạng, ta cũng

muốn đi xem. Nhưng còn ngài... nói như vậy, chắc là tò mò lắm phải không?"

Tứ Cố Kiếm thân là lực lượng tột đỉnh nhân loại, quen biết Ngũ Trúc, hiểu

sức mạnh Thần Miếu, nên không cung kính Thần Miếu hư vô mờ ảo kia như kẻ

tầm thường.

Lão là Đại tông sư, thực lực có thể so tài với các vị trong Thần Miếu, nên

khi nhắc tới Thần Miếu, ngữ điệu không hề cung kính, thậm chí còn mang chút

khinh thường.

Có điều con người đều có lòng hiếu kỳ, Đại tông sư cũng không phải ngoại

lệ, nhất là đối với một vị sắp lìa đời, thấy thế sự như trò đùa, chỉ có đối với

Thần Miếu vẫn giữ vẻ ham muốn dò xét.

Dù sao trên đời này chỉ có Tiếu n và Khổ Hà từng đặt chân đến Thần Miếu,

nhưng cả hai đều đã khuất. Có lẽ Diệp Khinh Mi và Ngũ Trúc đi ra từ Thần

Miếu, nhưng Dương Kế Mỹ đã qua đời, Ngũ Trúc thì về nhà.

Bí mật Thần Miếu vẫn là bí mật lớn nhất thiên hạ. Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm

Nhàn, biết chỉ còn người trẻ tuổi này biết được vị trí Thần Miếu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y hít một hơi thật sâu, xoa xoa khóe mắt cay cay, giọng nói trầm trầm: "Nóivề thiên phú, Hải Đường đã đủ rồi, nói về ý chí, Thập Tam Lang cũng đã đủ,nói về chăm chỉ, ta cũng không nghĩ bản thân kém ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, tavẫn không thấy ai có cơ hội bước được bước đó. Điều này rốt cuộc là vì sao?""Không cần hỏi ta." Sau cơn tức giận kia Tứ Cố Kiếm chậm rãi nhắm mắtmệt mỏi, giọng khàn khàn: "Ta chỉ nghĩ, những lão già chúng ta chết hết rồi, chỉcòn mình Hoàng đế lão tử của ngươi trên cõi đời này, chắc cũng sẽ cô độc lắm."Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm lại tiếp tục mỉa mai: "Chỉ sợ trên Đại Đôngsơn, hắn đã bắt đầu cảm thấy cô độc rồi."Nụ cười khẩy trên môi lão không biết nhằm vào Khánh Đế hay chính bảnthân. Ngay lúc đó, Phạm Nhàn bỗng nghiêm túc nói: "Ta muốn xác nhận mộtchuyện, Diệp Lưu Vân... ông ta thực sự rời khỏi đại lục rồi sao?"Tứ Cố Kiếm trầm ngâm rất lâu rồi khó nhọc gật đầu.Phạm Nhàn thở dài: "Vậy cũng được.""Xem ra lần này trở về Khánh Quốc này, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra đượcđiều gì đó, quyết định điều gì đó." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói.Phạm Nhàn không ngạc nhiên trước khả năng suy luận của vị Đại tông sưnày, mỉm cười đáp: "Dù trời không mưa cũng nên mang dù, lo trước khỏi họacũng tốt.""Ngũ Trúc đâu?" Tứ Cố Kiếm nhấn mạnh vào vấn đề.Phạm Nhàn không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: "Ngài hiểu gì về ThầnMiếu?"Nghe thế, Tứ Cố Kiếm đoán ra manh mối về Ngũ Trúc, nở nụ cười hiếmthấy: "Thần Miếu? Chỉ là vật chết mà thôi, không cần lo lắng... Cho dù côngpháp của Hoàng đế lão tử nhà ngươi truyền từ đó, Thần Miếu cũng không tự ratay giúp hắn đâu."Điểm này Phạm Nhàn không chắc chắn lắm. Hồi xưa, dường như ThầnMiếu đã nghe lời cầu khẩn của Khánh Đế, phái sứ giả đưa Ngũ Trúc rời kinhđô. Giờ Ngũ Trúc lại tới Thần Miếu, liệu kết cục sẽ ra sao, có ảnh hưởng sâu xatới thiên hạ hay không.Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, dường như cảm nhận được nỗi lo âu sâu thẳm trongPhạm Nhàn, im lặng một lúc rồi nói: "Thần Miếu... chỉ là một ngôi miếu, chứkhông thực sự là thần linh."Trong lòng Phạm Nhàn xao động, hỏi tiếp: "Ngài từng đến Thần Miếu?""Ta đâu phải loại biến thái như Khổ Hà hay Tiếu n, tới nơi hoang vu chimkhông thèm ỉa đó làm gì?" Tứ Cố Kiếm cau mày, ý nghĩ trái ngược với lời nói:"Hơn nữa... ta cũng không biết Thần Miếu ở đâu.""Nhưng...” Lão tiếp tục nói: “...ngươi cần hiểu, nếu Thần Miếu thực sự pháingười tới xóa sạch dấu vết của mẫu thân ngươi, thì Nội Khố đã không còn,ngươi cũng đã chết từ lâu."Phạm Nhàn im lặng, thầm nghĩ phán đoán này quả thật chính xác."Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy luận rằng Thần Miếu quả thật đãphái sứ giả xuống nhân gian." Tứ Cố Kiếm bỗng mở mắt, đôi mắt bình tĩnh nói:"Nhưng ngươi đừng quên, cái gã đầu gỗ Ngũ Trúc cũng là một trong những sứgiả của Thần Miếu. Hắn có thể bảo vệ mẫu thân và ngươi, chứng tỏ sứ giả ThầnMiếu không đáng sợ như ngươi tưởng."Phạm Nhàn nhíu mày, nhớ lại câu nói của Ngũ Trúc năm xưa:"Trong nhà không còn nhiều người."Có lẽ ý là Thần Miếu đã suy tàn, không còn đủ năng lực ảnh hưởng thếgian? Vậy tại sao Ngũ Trúc vẫn quay lại? Phạm Nhàn thà chấp nhận cục diệnnày, bởi đối mặt với Hoàng đế như núi cao đã khiến y chịu áp lực nặng nề, thêmmột Thần Miếu bí ẩn càng khiến tinh thần suy sụp.o O o"Ừm... Ngươi từng đưa Tiếu n về Bắc Tề, mẫu thân của ngươi và Ngũ Trúcđều tới từ Thần Miếu, chẳng lẽ ngươi không muốn quay lại xem Thần Miếu giảthần giả quỷ đó là gì?" Tứ Cố Kiếm mở mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn,muốn nhìn thấu tâm tư, đồng thời cũng như mê hoặc.Phạm Nhàn giật mình rồi cười nói: "Nếu được bảo đảm tính mạng, ta cũngmuốn đi xem. Nhưng còn ngài... nói như vậy, chắc là tò mò lắm phải không?"Tứ Cố Kiếm thân là lực lượng tột đỉnh nhân loại, quen biết Ngũ Trúc, hiểusức mạnh Thần Miếu, nên không cung kính Thần Miếu hư vô mờ ảo kia như kẻtầm thường.Lão là Đại tông sư, thực lực có thể so tài với các vị trong Thần Miếu, nênkhi nhắc tới Thần Miếu, ngữ điệu không hề cung kính, thậm chí còn mang chútkhinh thường.Có điều con người đều có lòng hiếu kỳ, Đại tông sư cũng không phải ngoạilệ, nhất là đối với một vị sắp lìa đời, thấy thế sự như trò đùa, chỉ có đối vớiThần Miếu vẫn giữ vẻ ham muốn dò xét.Dù sao trên đời này chỉ có Tiếu n và Khổ Hà từng đặt chân đến Thần Miếu,nhưng cả hai đều đã khuất. Có lẽ Diệp Khinh Mi và Ngũ Trúc đi ra từ ThầnMiếu, nhưng Dương Kế Mỹ đã qua đời, Ngũ Trúc thì về nhà.Bí mật Thần Miếu vẫn là bí mật lớn nhất thiên hạ. Tứ Cố Kiếm nhìn PhạmNhàn, biết chỉ còn người trẻ tuổi này biết được vị trí Thần Miếu.

Chương 1713: Miếu, kiến, sách 2