Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1714: Miếu, kiến, sách 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta biết được từ miệng Tiếu n biết được, trí nhớ của Ngũ Trúc thúc kémlắm, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Thần Miếu ở cực bắc, vượtThiên Quan của Bắc Tề rồi đi cả tháng trời trên băng tuyết, cho đến đêm khiđêm đen kéo dài vô tận, nếu may mắn sẽ thấy kiến trúc màu đen xanh hùng vĩ,đó là Thần Miếu."Tứ Cố Kiếm im lặng. Trước lúc lâm chung được biết Thần Miếu ở đâu,dường như đã thỏa nguyện, nhưng dáng hình gầy guộc dưới chăn toát lên mộtnỗi buồn khẽ lương."Ra là ở cực bắc, không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ là Minh thổ dưới cõiâm?” Đôi mắt Tứ Cố Kiếm u buồn như giếng cổ, thở dài: "Quả thật khôngthuộc về thế gian, thật mong đợi, thật mong đợi."Phạm Nhàn nhìn gương mặt gầy gò dưới chăn, chợt bắt gặp ánh sáng lạ,chẳng lẽ vì được biết chỗ Thần Miếu mà vị Đại tông sư hấp hối đột nhiên nảysinh chí hướng?Phạm Nhàn không giải thích ngày vĩnh viễn đêm vĩnh viễn, khái niệm đó rấtxa lạ với thế giới này, khiến người ta đau đầu. Nếu Tứ Cố Kiếm cho rằng ThầnMiếu khác thế gian, có lẽ vị Đại tông sư này sẽ giữ được nhận thức về thế giới."... Thật mong đợi.” Tứ Cố Kiếm thốt lên: "Năm đó vốn định, nếu chuyện ởĐại Đông sơn có thể kết thúc thuận lợi, ta sẽ đi tìm Thần Miếu, cho dù có ởchân trời góc biển đi nữa.""Mọi người đều hiếu kỳ trước điều bí ẩn." Phạm Nhàn rất thông cảm cảmxúc đó.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm hẹp dần lại, như một lưỡi hàn kiếm xuyên thẳng lênmái nhà, giọng khàn khàn nói: “Ta chỉ muốn xem xem, liệu với thanh kiếm nàytrong tay, có thể phá hủy ngôi miếu đổ nát đó không.”Phá miếu!Phạm Nhàn ngẩn ngơ, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc phức tạp. Ban đầuy tưởng Tứ Cố Kiếm chỉ như Khổ Hà năm xưa, sẵn lòng đến ngôi Thiên NgoạiThần Miếu kia để thoả mãn lòng tò mò vốn có trong mỗi con người, không ngờvị Đại tông sư này lại muốn thách thức Thần Miếu!Một kiếm ngang sau lưng, bước đi trên cánh đồng tuyết trắng, gặp non xanhđi vào cửa thẳm, kiếm chỉ miếu thờ hư vô mờ ảo, chém tan mây trời.Đây là khí phách hùng tráng cỡ nào! Nếu như việc Đại Đông sơn ngày xưathật sự như kế hoạch của Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, thiên hạ ổn định, chắc Tứ CốKiếm cũng nhàm chán trên cõi đời, chỉ sợ sẽ thực sự bước lên con đường tháchthức thiên đạo. Và thiên đạo trong thế giới này, tất nhiên là Thần Miếu.Nghĩ tới cảnh tượng ấy, ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi xúc động.Nhưng y biết tất cả đã kết thúc với nhát quyền Vương Đạo của Hoàng đế lão tửtrên Đại Đông sơn. Cuộc đời Tứ Cố Kiếm chắc cũng không thể đến Thần Miếu,huống hồ là kiếm chỉ Thần Miếu.Đây thực sự là một điều tiếc nuối.“Ngươi có tới Thần Miếu không?” Tứ Cố Kiếm chăm chú nhìn Phạm Nhànhỏi.“Ta không hiểu Thần Miếu lắm, tất nhiên cũng chẳng có ác cảm gì.” Từ kiếptrước Phạm Nhàn đã thấy quá nhiều mặt xấu xí của các tôn giáo. So với chuyệnđó, Thần Miếu ở thế giới Khánh Quốc này quá xa xôi, hiếm khi can thiệp thếsự. Phong cách đó khiến Phạm Nhàn tương đối đồng tình, và bởi vì Thần Miếubí ẩn khó lường nên Phạm Nhàn cũng không sinh quá nhiều mâu thuẫn.“Thần Miếu không can thiệp thế sự à?” Tứ Cố Kiếm mỉm cười nói: “Vậymẫu thân ngươi làm sao đi ra? Thiên hạ tại sao thay đổi? Tại sao Khánh Đế lạilà Khánh Đế bây giờ? Có lẽ những kẻ ngồi cao chót vót kia trong Thần Miếuthực sự chỉ lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng chúng ta sinh sống trên mảnh đấtnày, tại sao phải để bọn chúng nhìn cuộc sống của chúng ta?”"Cảm giác này thực sự không tốt.""Điều này làm ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây xanh, nhìnnhững con kiến kia chuyển nhà, nhìn chúng đánh nhau." Tứ Cố Kiếm lạnh lùngnói: "Nhưng ta không phải kiến, ta không thích bị người khác chăm chú quansát."Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu mới nói: "Nếu tương lai có một ngày ta tớiThần Miếu, ta sẽ mang theo tro cốt của ngươi."Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, nói: "Những lời ngươi nói, ít khi là thật."Phạm Nhàn bỗng phát hiện ngữ điệu của vị Đại tông sư giống như đứa trẻ,không nhịn được cười: "Ta không phải loại sát thần như ngươi, ta không códũng khí và sức mạnh để giết thần, nếu không ép buộc, đương nhiên ta khôngmuốn đến Thần Miếu tự tìm cái chết."Dừng một chút, Phạm Nhàn gãi đầu nói: "Đương nhiên, ai biết chuyệntương lai. Nếu có ngày đó, ta rải tro cốt của ngươi lên bậc thềm Thần Miếu, chàxát lên chân những vị thần, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi."Tứ Cố Kiếm nói: "Đến lúc hỏa thiêu xương ta, đừng đốt mạnh quá, xươngcốt trên người ít ỏi, nếu đốt thành bột hết thì vô dụng, ngươi phải để lại khớpxương lớn."Phạm Nhàn đáp: "Đó cũng là điều cần lưu ý."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta biết được từ miệng Tiếu n biết được, trí nhớ của Ngũ Trúc thúc kém
lắm, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Thần Miếu ở cực bắc, vượt
Thiên Quan của Bắc Tề rồi đi cả tháng trời trên băng tuyết, cho đến đêm khi
đêm đen kéo dài vô tận, nếu may mắn sẽ thấy kiến trúc màu đen xanh hùng vĩ,
đó là Thần Miếu."
Tứ Cố Kiếm im lặng. Trước lúc lâm chung được biết Thần Miếu ở đâu,
dường như đã thỏa nguyện, nhưng dáng hình gầy guộc dưới chăn toát lên một
nỗi buồn khẽ lương.
"Ra là ở cực bắc, không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ là Minh thổ dưới cõi
âm?” Đôi mắt Tứ Cố Kiếm u buồn như giếng cổ, thở dài: "Quả thật không
thuộc về thế gian, thật mong đợi, thật mong đợi."
Phạm Nhàn nhìn gương mặt gầy gò dưới chăn, chợt bắt gặp ánh sáng lạ,
chẳng lẽ vì được biết chỗ Thần Miếu mà vị Đại tông sư hấp hối đột nhiên nảy
sinh chí hướng?
Phạm Nhàn không giải thích ngày vĩnh viễn đêm vĩnh viễn, khái niệm đó rất
xa lạ với thế giới này, khiến người ta đau đầu. Nếu Tứ Cố Kiếm cho rằng Thần
Miếu khác thế gian, có lẽ vị Đại tông sư này sẽ giữ được nhận thức về thế giới.
"... Thật mong đợi.” Tứ Cố Kiếm thốt lên: "Năm đó vốn định, nếu chuyện ở
Đại Đông sơn có thể kết thúc thuận lợi, ta sẽ đi tìm Thần Miếu, cho dù có ở
chân trời góc biển đi nữa."
"Mọi người đều hiếu kỳ trước điều bí ẩn." Phạm Nhàn rất thông cảm cảm
xúc đó.
Ánh mắt Tứ Cố Kiếm hẹp dần lại, như một lưỡi hàn kiếm xuyên thẳng lên
mái nhà, giọng khàn khàn nói: “Ta chỉ muốn xem xem, liệu với thanh kiếm này
trong tay, có thể phá hủy ngôi miếu đổ nát đó không.”
Phá miếu!
Phạm Nhàn ngẩn ngơ, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc phức tạp. Ban đầu
y tưởng Tứ Cố Kiếm chỉ như Khổ Hà năm xưa, sẵn lòng đến ngôi Thiên Ngoại
Thần Miếu kia để thoả mãn lòng tò mò vốn có trong mỗi con người, không ngờ
vị Đại tông sư này lại muốn thách thức Thần Miếu!
Một kiếm ngang sau lưng, bước đi trên cánh đồng tuyết trắng, gặp non xanh
đi vào cửa thẳm, kiếm chỉ miếu thờ hư vô mờ ảo, chém tan mây trời.
Đây là khí phách hùng tráng cỡ nào! Nếu như việc Đại Đông sơn ngày xưa
thật sự như kế hoạch của Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, thiên hạ ổn định, chắc Tứ Cố
Kiếm cũng nhàm chán trên cõi đời, chỉ sợ sẽ thực sự bước lên con đường thách
thức thiên đạo. Và thiên đạo trong thế giới này, tất nhiên là Thần Miếu.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy, ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi xúc động.
Nhưng y biết tất cả đã kết thúc với nhát quyền Vương Đạo của Hoàng đế lão tử
trên Đại Đông sơn. Cuộc đời Tứ Cố Kiếm chắc cũng không thể đến Thần Miếu,
huống hồ là kiếm chỉ Thần Miếu.
Đây thực sự là một điều tiếc nuối.
“Ngươi có tới Thần Miếu không?” Tứ Cố Kiếm chăm chú nhìn Phạm Nhàn
hỏi.
“Ta không hiểu Thần Miếu lắm, tất nhiên cũng chẳng có ác cảm gì.” Từ kiếp
trước Phạm Nhàn đã thấy quá nhiều mặt xấu xí của các tôn giáo. So với chuyện
đó, Thần Miếu ở thế giới Khánh Quốc này quá xa xôi, hiếm khi can thiệp thế
sự. Phong cách đó khiến Phạm Nhàn tương đối đồng tình, và bởi vì Thần Miếu
bí ẩn khó lường nên Phạm Nhàn cũng không sinh quá nhiều mâu thuẫn.
“Thần Miếu không can thiệp thế sự à?” Tứ Cố Kiếm mỉm cười nói: “Vậy
mẫu thân ngươi làm sao đi ra? Thiên hạ tại sao thay đổi? Tại sao Khánh Đế lại
là Khánh Đế bây giờ? Có lẽ những kẻ ngồi cao chót vót kia trong Thần Miếu
thực sự chỉ lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng chúng ta sinh sống trên mảnh đất
này, tại sao phải để bọn chúng nhìn cuộc sống của chúng ta?”
"Cảm giác này thực sự không tốt."
"Điều này làm ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây xanh, nhìn
những con kiến kia chuyển nhà, nhìn chúng đánh nhau." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng
nói: "Nhưng ta không phải kiến, ta không thích bị người khác chăm chú quan
sát."
Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu mới nói: "Nếu tương lai có một ngày ta tới
Thần Miếu, ta sẽ mang theo tro cốt của ngươi."
Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, nói: "Những lời ngươi nói, ít khi là thật."
Phạm Nhàn bỗng phát hiện ngữ điệu của vị Đại tông sư giống như đứa trẻ,
không nhịn được cười: "Ta không phải loại sát thần như ngươi, ta không có
dũng khí và sức mạnh để giết thần, nếu không ép buộc, đương nhiên ta không
muốn đến Thần Miếu tự tìm cái chết."
Dừng một chút, Phạm Nhàn gãi đầu nói: "Đương nhiên, ai biết chuyện
tương lai. Nếu có ngày đó, ta rải tro cốt của ngươi lên bậc thềm Thần Miếu, chà
xát lên chân những vị thần, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi."
Tứ Cố Kiếm nói: "Đến lúc hỏa thiêu xương ta, đừng đốt mạnh quá, xương
cốt trên người ít ỏi, nếu đốt thành bột hết thì vô dụng, ngươi phải để lại khớp
xương lớn."
Phạm Nhàn đáp: "Đó cũng là điều cần lưu ý."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta biết được từ miệng Tiếu n biết được, trí nhớ của Ngũ Trúc thúc kémlắm, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Thần Miếu ở cực bắc, vượtThiên Quan của Bắc Tề rồi đi cả tháng trời trên băng tuyết, cho đến đêm khiđêm đen kéo dài vô tận, nếu may mắn sẽ thấy kiến trúc màu đen xanh hùng vĩ,đó là Thần Miếu."Tứ Cố Kiếm im lặng. Trước lúc lâm chung được biết Thần Miếu ở đâu,dường như đã thỏa nguyện, nhưng dáng hình gầy guộc dưới chăn toát lên mộtnỗi buồn khẽ lương."Ra là ở cực bắc, không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ là Minh thổ dưới cõiâm?” Đôi mắt Tứ Cố Kiếm u buồn như giếng cổ, thở dài: "Quả thật khôngthuộc về thế gian, thật mong đợi, thật mong đợi."Phạm Nhàn nhìn gương mặt gầy gò dưới chăn, chợt bắt gặp ánh sáng lạ,chẳng lẽ vì được biết chỗ Thần Miếu mà vị Đại tông sư hấp hối đột nhiên nảysinh chí hướng?Phạm Nhàn không giải thích ngày vĩnh viễn đêm vĩnh viễn, khái niệm đó rấtxa lạ với thế giới này, khiến người ta đau đầu. Nếu Tứ Cố Kiếm cho rằng ThầnMiếu khác thế gian, có lẽ vị Đại tông sư này sẽ giữ được nhận thức về thế giới."... Thật mong đợi.” Tứ Cố Kiếm thốt lên: "Năm đó vốn định, nếu chuyện ởĐại Đông sơn có thể kết thúc thuận lợi, ta sẽ đi tìm Thần Miếu, cho dù có ởchân trời góc biển đi nữa.""Mọi người đều hiếu kỳ trước điều bí ẩn." Phạm Nhàn rất thông cảm cảmxúc đó.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm hẹp dần lại, như một lưỡi hàn kiếm xuyên thẳng lênmái nhà, giọng khàn khàn nói: “Ta chỉ muốn xem xem, liệu với thanh kiếm nàytrong tay, có thể phá hủy ngôi miếu đổ nát đó không.”Phá miếu!Phạm Nhàn ngẩn ngơ, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc phức tạp. Ban đầuy tưởng Tứ Cố Kiếm chỉ như Khổ Hà năm xưa, sẵn lòng đến ngôi Thiên NgoạiThần Miếu kia để thoả mãn lòng tò mò vốn có trong mỗi con người, không ngờvị Đại tông sư này lại muốn thách thức Thần Miếu!Một kiếm ngang sau lưng, bước đi trên cánh đồng tuyết trắng, gặp non xanhđi vào cửa thẳm, kiếm chỉ miếu thờ hư vô mờ ảo, chém tan mây trời.Đây là khí phách hùng tráng cỡ nào! Nếu như việc Đại Đông sơn ngày xưathật sự như kế hoạch của Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, thiên hạ ổn định, chắc Tứ CốKiếm cũng nhàm chán trên cõi đời, chỉ sợ sẽ thực sự bước lên con đường tháchthức thiên đạo. Và thiên đạo trong thế giới này, tất nhiên là Thần Miếu.Nghĩ tới cảnh tượng ấy, ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi xúc động.Nhưng y biết tất cả đã kết thúc với nhát quyền Vương Đạo của Hoàng đế lão tửtrên Đại Đông sơn. Cuộc đời Tứ Cố Kiếm chắc cũng không thể đến Thần Miếu,huống hồ là kiếm chỉ Thần Miếu.Đây thực sự là một điều tiếc nuối.“Ngươi có tới Thần Miếu không?” Tứ Cố Kiếm chăm chú nhìn Phạm Nhànhỏi.“Ta không hiểu Thần Miếu lắm, tất nhiên cũng chẳng có ác cảm gì.” Từ kiếptrước Phạm Nhàn đã thấy quá nhiều mặt xấu xí của các tôn giáo. So với chuyệnđó, Thần Miếu ở thế giới Khánh Quốc này quá xa xôi, hiếm khi can thiệp thếsự. Phong cách đó khiến Phạm Nhàn tương đối đồng tình, và bởi vì Thần Miếubí ẩn khó lường nên Phạm Nhàn cũng không sinh quá nhiều mâu thuẫn.“Thần Miếu không can thiệp thế sự à?” Tứ Cố Kiếm mỉm cười nói: “Vậymẫu thân ngươi làm sao đi ra? Thiên hạ tại sao thay đổi? Tại sao Khánh Đế lạilà Khánh Đế bây giờ? Có lẽ những kẻ ngồi cao chót vót kia trong Thần Miếuthực sự chỉ lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng chúng ta sinh sống trên mảnh đấtnày, tại sao phải để bọn chúng nhìn cuộc sống của chúng ta?”"Cảm giác này thực sự không tốt.""Điều này làm ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây xanh, nhìnnhững con kiến kia chuyển nhà, nhìn chúng đánh nhau." Tứ Cố Kiếm lạnh lùngnói: "Nhưng ta không phải kiến, ta không thích bị người khác chăm chú quansát."Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu mới nói: "Nếu tương lai có một ngày ta tớiThần Miếu, ta sẽ mang theo tro cốt của ngươi."Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, nói: "Những lời ngươi nói, ít khi là thật."Phạm Nhàn bỗng phát hiện ngữ điệu của vị Đại tông sư giống như đứa trẻ,không nhịn được cười: "Ta không phải loại sát thần như ngươi, ta không códũng khí và sức mạnh để giết thần, nếu không ép buộc, đương nhiên ta khôngmuốn đến Thần Miếu tự tìm cái chết."Dừng một chút, Phạm Nhàn gãi đầu nói: "Đương nhiên, ai biết chuyệntương lai. Nếu có ngày đó, ta rải tro cốt của ngươi lên bậc thềm Thần Miếu, chàxát lên chân những vị thần, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi."Tứ Cố Kiếm nói: "Đến lúc hỏa thiêu xương ta, đừng đốt mạnh quá, xươngcốt trên người ít ỏi, nếu đốt thành bột hết thì vô dụng, ngươi phải để lại khớpxương lớn."Phạm Nhàn đáp: "Đó cũng là điều cần lưu ý."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑