Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1715: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa ranh giới sinh tử có nỗi kinh hoàng, nhưng trong cái sợ hãi ấy, Tứ CốKiếm và Phạm Nhàn lại cười nói về việc mai sau, tro cốt, lửa lớn nhỏ, nơi quytụ, không khí nhẹ nhàng.,Ssong Phạm Nhàn vẫn không ngăn được nỗi buồnman mác.Hoàng hôn đã lặn hơn nửa, gió biển thổi qua thành, quét qua ngàn dặm,xuyên sâu vào nhà tranh, khiến Kiếm Lư bên ngoài gian phòng kiếm nổi lêntiếng gió thổi, ngàn vạn nhánh kiếm trong hố đồng cùng lay động, tiếng lengkeng vang lên khiến lòng người xao động.Tứ Cố Kiếm khó nhọc quay đầu, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn conmuỗi chân dài đã sống đến điểm cuối của sinh mệnh, không thể ăn uống nhưngvẫn cố bám trụ ở góc tường, chìm vào im lặng rất lâu.Phạm Nhàn ngồi bên cạnh, đột ngột cúi xuống, thì thầm vào tai Tứ Cố Kiếmchuyện Thập Gia thôn ở giữa Bắc Tề và Đông Di. Thập Gia thôn nằm giữa Tềvà Đông Di, tương lai muốn phát triển không thể thiếu sự hỗ trợ mạnh mẽ củaKiếm Lư. Sự tồn tại của Thập Gia thôn chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất lớn choĐông Di thành.Nhưng ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, nghe tin Diệp gia sắp mở chiếntrường thứ hai ở Đông Di, sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn bình thản, chỉ nhìn chằmchằm góc tường, dường như chẳng màng tới Đông Di sẽ ra sao sau khi mìnhqua đời.Trong lúc nhất thời, Phạm Nhàn tưởng mình đã hiểu lầm tâm ý của Tứ CốKiếm trước lúc lâm chung, người từng dạy mình tâm ý quan trọng nhất.Đúng lúc ấy, Tứ Cố Kiếm lên tiếng: "Dưới gối ta có một quyển sách nhỏ,trước khi chết Khổ Hà từ ngọn núi kia gửi tới, nhờ ta chuyển lại cho ngươi.Những điều trong sách ta không hiểu nổi, hy vọng ngươi có thể hiểu."Phạm Nhàn giật mình, không biết trong sách viết gì mà hai vị Đại tông sưlại trịnh trọng đến thế trước lúc lâm chung.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, im lặng một lúc rồi trượt dần đến đầugiường, đưa tay luồn vào gối của vị Đại tông sư. Động tác vô cùng chậm rãi, lànda trên tay có thể cảm nhận rõ ràng vỏ trấu và những sợi tóc mỏng rối bời yếuớt trên gối.Ngón tay chạm phải một vật cứng, Phạm Nhàn chạm nhẹ một cái, biết ngayđó là một quyển sách nhỏ bọc vải thô.Rút tay lại cầm quyển sách, Phạm Nhàn không vội mở mà chăm chú quansát, đoán xem bên trong. Đây là di vật quý giá mà Quốc sư Khổ Hà để lại, đượcTứ Cố Kiếm trịnh trọng trao cho... chắc hẳn là bảo vật hiếm có. Quyển sáchmỏng manh như vậy, phần quan trọng nhất chính là những gì được ghi chép bêntrong.Tứ Cố Kiếm cũng không thúc giục, chỉ bình thản và hờ hững nhìn chằmchằm góc tường, như thể không ở bên cạnh, như thể trước đó không với tay rasau đầu mình.Cuối cùng Phạm Nhàn không kiềm chế được cảm giác tò mò mãnh liệt, bènmở tấm vải ra trước mặt Tứ Cố Kiếm rồi thấy nội dung bên trong — khác vớitưởng tượng, khác với lời Tứ Cố Kiếm nói, bên trong không phải một quyểnsách nhỏ.Mà là hai quyển sách nhỏ.Phạm Nhàn lắc đầu cười, lật ngẫu nhiên một quyển ra xem, thấy những điềuđã thuộc nằm lòng về tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo, nụ cười bất đắc dĩkhông sao che giấu được.Trước khi chết, Tứ Cố Kiếm trực tiếp chỉ dạy mình về tâm ý kiếm ý, cònKhổ Hà thì trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên gửi tâm pháp Thiên Nhấtđạo đến tay mình. Trong miệng Phạm Nhàn cay đắng, xem ra những ông lão kỳquái thế hệ trước thật sự là một lũ quái vật, lại gửi hy vọng cuối cùng chống lạiHoàng đế vĩ đại Khánh Quốc vào người mình.Trước khi rời bỏ thế gian, các Đại tông sư muốn để lại một kẻ thù đủ mạnhcho Khánh Đế. Nhưng kẻ thù bên ngoài Khánh Quốc không đáng sợ nữa, nênngười này phải được lựa chọn từ bên trong.Khổ Hà ép nhị đồ đệ kéo dài tuổi thọ của Trần Bình Bình, bày mưu ở TâyLương, tính toán sau khi mình chết, vì chuyện năm xưa và chuyện hiện tại, chắcchắn giữa Phạm Nhàn trẻ tuổi và người cha hờ của y sẽ xuất hiện kẽ hở, khiếncho bên Bắc Tề có thể lợi dụng.Tứ Cố Kiếm trao Đông Di thành cho Phạm Nhàn, nhưng cũng gán choPhạm Nhàn một gánh nặng rất lớn."Các ngươi thật là rất coi trọng ta." Phạm Nhàn nhún vai, ngón tay gõ nhẹlên tâm pháp vô thượng mà ngọn núi xanh kia coi là tâm pháp vô thượng, nói:"Hay nên nói, các ngươi cũng quá liều lĩnh, không ngờ lại gửi hy vọng mơ hồvào người ta.""Mẹ ngươi là người Đông Di thành, ta gửi hy vọng vào ngươi là chuyệnđương nhiên." Tứ Cố Kiếm khàn khàn nói: "Nhưng tên Khổ Hà trọc đầu chếttiệt kia, lại tặng ngươi món quà lớn như vậy, thật ngoài dự liệu của ta."Phạm Nhàn nhìn tâm pháp Thiên Nhất đạo, thầm nghĩ lúc Khổ Hà lâmchung chắc hẳn vẫn tưởng mình chỉ học được một pháp môn cải tiến của ThiênNhất đạo từ Hải Đường

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa ranh giới sinh tử có nỗi kinh hoàng, nhưng trong cái sợ hãi ấy, Tứ CốKiếm và Phạm Nhàn lại cười nói về việc mai sau, tro cốt, lửa lớn nhỏ, nơi quytụ, không khí nhẹ nhàng.,Ssong Phạm Nhàn vẫn không ngăn được nỗi buồnman mác.Hoàng hôn đã lặn hơn nửa, gió biển thổi qua thành, quét qua ngàn dặm,xuyên sâu vào nhà tranh, khiến Kiếm Lư bên ngoài gian phòng kiếm nổi lêntiếng gió thổi, ngàn vạn nhánh kiếm trong hố đồng cùng lay động, tiếng lengkeng vang lên khiến lòng người xao động.Tứ Cố Kiếm khó nhọc quay đầu, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn conmuỗi chân dài đã sống đến điểm cuối của sinh mệnh, không thể ăn uống nhưngvẫn cố bám trụ ở góc tường, chìm vào im lặng rất lâu.Phạm Nhàn ngồi bên cạnh, đột ngột cúi xuống, thì thầm vào tai Tứ Cố Kiếmchuyện Thập Gia thôn ở giữa Bắc Tề và Đông Di. Thập Gia thôn nằm giữa Tềvà Đông Di, tương lai muốn phát triển không thể thiếu sự hỗ trợ mạnh mẽ củaKiếm Lư. Sự tồn tại của Thập Gia thôn chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất lớn choĐông Di thành.Nhưng ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, nghe tin Diệp gia sắp mở chiếntrường thứ hai ở Đông Di, sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn bình thản, chỉ nhìn chằmchằm góc tường, dường như chẳng màng tới Đông Di sẽ ra sao sau khi mìnhqua đời.Trong lúc nhất thời, Phạm Nhàn tưởng mình đã hiểu lầm tâm ý của Tứ CốKiếm trước lúc lâm chung, người từng dạy mình tâm ý quan trọng nhất.Đúng lúc ấy, Tứ Cố Kiếm lên tiếng: "Dưới gối ta có một quyển sách nhỏ,trước khi chết Khổ Hà từ ngọn núi kia gửi tới, nhờ ta chuyển lại cho ngươi.Những điều trong sách ta không hiểu nổi, hy vọng ngươi có thể hiểu."Phạm Nhàn giật mình, không biết trong sách viết gì mà hai vị Đại tông sưlại trịnh trọng đến thế trước lúc lâm chung.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, im lặng một lúc rồi trượt dần đến đầugiường, đưa tay luồn vào gối của vị Đại tông sư. Động tác vô cùng chậm rãi, lànda trên tay có thể cảm nhận rõ ràng vỏ trấu và những sợi tóc mỏng rối bời yếuớt trên gối.Ngón tay chạm phải một vật cứng, Phạm Nhàn chạm nhẹ một cái, biết ngayđó là một quyển sách nhỏ bọc vải thô.Rút tay lại cầm quyển sách, Phạm Nhàn không vội mở mà chăm chú quansát, đoán xem bên trong. Đây là di vật quý giá mà Quốc sư Khổ Hà để lại, đượcTứ Cố Kiếm trịnh trọng trao cho... chắc hẳn là bảo vật hiếm có. Quyển sáchmỏng manh như vậy, phần quan trọng nhất chính là những gì được ghi chép bêntrong.Tứ Cố Kiếm cũng không thúc giục, chỉ bình thản và hờ hững nhìn chằmchằm góc tường, như thể không ở bên cạnh, như thể trước đó không với tay rasau đầu mình.Cuối cùng Phạm Nhàn không kiềm chế được cảm giác tò mò mãnh liệt, bènmở tấm vải ra trước mặt Tứ Cố Kiếm rồi thấy nội dung bên trong — khác vớitưởng tượng, khác với lời Tứ Cố Kiếm nói, bên trong không phải một quyểnsách nhỏ.Mà là hai quyển sách nhỏ.Phạm Nhàn lắc đầu cười, lật ngẫu nhiên một quyển ra xem, thấy những điềuđã thuộc nằm lòng về tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo, nụ cười bất đắc dĩkhông sao che giấu được.Trước khi chết, Tứ Cố Kiếm trực tiếp chỉ dạy mình về tâm ý kiếm ý, cònKhổ Hà thì trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên gửi tâm pháp Thiên Nhấtđạo đến tay mình. Trong miệng Phạm Nhàn cay đắng, xem ra những ông lão kỳquái thế hệ trước thật sự là một lũ quái vật, lại gửi hy vọng cuối cùng chống lạiHoàng đế vĩ đại Khánh Quốc vào người mình.Trước khi rời bỏ thế gian, các Đại tông sư muốn để lại một kẻ thù đủ mạnhcho Khánh Đế. Nhưng kẻ thù bên ngoài Khánh Quốc không đáng sợ nữa, nênngười này phải được lựa chọn từ bên trong.Khổ Hà ép nhị đồ đệ kéo dài tuổi thọ của Trần Bình Bình, bày mưu ở TâyLương, tính toán sau khi mình chết, vì chuyện năm xưa và chuyện hiện tại, chắcchắn giữa Phạm Nhàn trẻ tuổi và người cha hờ của y sẽ xuất hiện kẽ hở, khiếncho bên Bắc Tề có thể lợi dụng.Tứ Cố Kiếm trao Đông Di thành cho Phạm Nhàn, nhưng cũng gán choPhạm Nhàn một gánh nặng rất lớn."Các ngươi thật là rất coi trọng ta." Phạm Nhàn nhún vai, ngón tay gõ nhẹlên tâm pháp vô thượng mà ngọn núi xanh kia coi là tâm pháp vô thượng, nói:"Hay nên nói, các ngươi cũng quá liều lĩnh, không ngờ lại gửi hy vọng mơ hồvào người ta.""Mẹ ngươi là người Đông Di thành, ta gửi hy vọng vào ngươi là chuyệnđương nhiên." Tứ Cố Kiếm khàn khàn nói: "Nhưng tên Khổ Hà trọc đầu chếttiệt kia, lại tặng ngươi món quà lớn như vậy, thật ngoài dự liệu của ta."Phạm Nhàn nhìn tâm pháp Thiên Nhất đạo, thầm nghĩ lúc Khổ Hà lâmchung chắc hẳn vẫn tưởng mình chỉ học được một pháp môn cải tiến của ThiênNhất đạo từ Hải Đường

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa ranh giới sinh tử có nỗi kinh hoàng, nhưng trong cái sợ hãi ấy, Tứ CốKiếm và Phạm Nhàn lại cười nói về việc mai sau, tro cốt, lửa lớn nhỏ, nơi quytụ, không khí nhẹ nhàng.,Ssong Phạm Nhàn vẫn không ngăn được nỗi buồnman mác.Hoàng hôn đã lặn hơn nửa, gió biển thổi qua thành, quét qua ngàn dặm,xuyên sâu vào nhà tranh, khiến Kiếm Lư bên ngoài gian phòng kiếm nổi lêntiếng gió thổi, ngàn vạn nhánh kiếm trong hố đồng cùng lay động, tiếng lengkeng vang lên khiến lòng người xao động.Tứ Cố Kiếm khó nhọc quay đầu, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn conmuỗi chân dài đã sống đến điểm cuối của sinh mệnh, không thể ăn uống nhưngvẫn cố bám trụ ở góc tường, chìm vào im lặng rất lâu.Phạm Nhàn ngồi bên cạnh, đột ngột cúi xuống, thì thầm vào tai Tứ Cố Kiếmchuyện Thập Gia thôn ở giữa Bắc Tề và Đông Di. Thập Gia thôn nằm giữa Tềvà Đông Di, tương lai muốn phát triển không thể thiếu sự hỗ trợ mạnh mẽ củaKiếm Lư. Sự tồn tại của Thập Gia thôn chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất lớn choĐông Di thành.Nhưng ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, nghe tin Diệp gia sắp mở chiếntrường thứ hai ở Đông Di, sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn bình thản, chỉ nhìn chằmchằm góc tường, dường như chẳng màng tới Đông Di sẽ ra sao sau khi mìnhqua đời.Trong lúc nhất thời, Phạm Nhàn tưởng mình đã hiểu lầm tâm ý của Tứ CốKiếm trước lúc lâm chung, người từng dạy mình tâm ý quan trọng nhất.Đúng lúc ấy, Tứ Cố Kiếm lên tiếng: "Dưới gối ta có một quyển sách nhỏ,trước khi chết Khổ Hà từ ngọn núi kia gửi tới, nhờ ta chuyển lại cho ngươi.Những điều trong sách ta không hiểu nổi, hy vọng ngươi có thể hiểu."Phạm Nhàn giật mình, không biết trong sách viết gì mà hai vị Đại tông sưlại trịnh trọng đến thế trước lúc lâm chung.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, im lặng một lúc rồi trượt dần đến đầugiường, đưa tay luồn vào gối của vị Đại tông sư. Động tác vô cùng chậm rãi, lànda trên tay có thể cảm nhận rõ ràng vỏ trấu và những sợi tóc mỏng rối bời yếuớt trên gối.Ngón tay chạm phải một vật cứng, Phạm Nhàn chạm nhẹ một cái, biết ngayđó là một quyển sách nhỏ bọc vải thô.Rút tay lại cầm quyển sách, Phạm Nhàn không vội mở mà chăm chú quansát, đoán xem bên trong. Đây là di vật quý giá mà Quốc sư Khổ Hà để lại, đượcTứ Cố Kiếm trịnh trọng trao cho... chắc hẳn là bảo vật hiếm có. Quyển sáchmỏng manh như vậy, phần quan trọng nhất chính là những gì được ghi chép bêntrong.Tứ Cố Kiếm cũng không thúc giục, chỉ bình thản và hờ hững nhìn chằmchằm góc tường, như thể không ở bên cạnh, như thể trước đó không với tay rasau đầu mình.Cuối cùng Phạm Nhàn không kiềm chế được cảm giác tò mò mãnh liệt, bènmở tấm vải ra trước mặt Tứ Cố Kiếm rồi thấy nội dung bên trong — khác vớitưởng tượng, khác với lời Tứ Cố Kiếm nói, bên trong không phải một quyểnsách nhỏ.Mà là hai quyển sách nhỏ.Phạm Nhàn lắc đầu cười, lật ngẫu nhiên một quyển ra xem, thấy những điềuđã thuộc nằm lòng về tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo, nụ cười bất đắc dĩkhông sao che giấu được.Trước khi chết, Tứ Cố Kiếm trực tiếp chỉ dạy mình về tâm ý kiếm ý, cònKhổ Hà thì trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên gửi tâm pháp Thiên Nhấtđạo đến tay mình. Trong miệng Phạm Nhàn cay đắng, xem ra những ông lão kỳquái thế hệ trước thật sự là một lũ quái vật, lại gửi hy vọng cuối cùng chống lạiHoàng đế vĩ đại Khánh Quốc vào người mình.Trước khi rời bỏ thế gian, các Đại tông sư muốn để lại một kẻ thù đủ mạnhcho Khánh Đế. Nhưng kẻ thù bên ngoài Khánh Quốc không đáng sợ nữa, nênngười này phải được lựa chọn từ bên trong.Khổ Hà ép nhị đồ đệ kéo dài tuổi thọ của Trần Bình Bình, bày mưu ở TâyLương, tính toán sau khi mình chết, vì chuyện năm xưa và chuyện hiện tại, chắcchắn giữa Phạm Nhàn trẻ tuổi và người cha hờ của y sẽ xuất hiện kẽ hở, khiếncho bên Bắc Tề có thể lợi dụng.Tứ Cố Kiếm trao Đông Di thành cho Phạm Nhàn, nhưng cũng gán choPhạm Nhàn một gánh nặng rất lớn."Các ngươi thật là rất coi trọng ta." Phạm Nhàn nhún vai, ngón tay gõ nhẹlên tâm pháp vô thượng mà ngọn núi xanh kia coi là tâm pháp vô thượng, nói:"Hay nên nói, các ngươi cũng quá liều lĩnh, không ngờ lại gửi hy vọng mơ hồvào người ta.""Mẹ ngươi là người Đông Di thành, ta gửi hy vọng vào ngươi là chuyệnđương nhiên." Tứ Cố Kiếm khàn khàn nói: "Nhưng tên Khổ Hà trọc đầu chếttiệt kia, lại tặng ngươi món quà lớn như vậy, thật ngoài dự liệu của ta."Phạm Nhàn nhìn tâm pháp Thiên Nhất đạo, thầm nghĩ lúc Khổ Hà lâmchung chắc hẳn vẫn tưởng mình chỉ học được một pháp môn cải tiến của ThiênNhất đạo từ Hải Đường

Chương 1715: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 1