Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1717: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đỉnh núi tất nhiên là Đại Đông sơn, nơi diễn ra trận chiến Đại tông sưphong vân tề tụ. Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn hơi động chú ý lắng nghe.Nhưng sau đó Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng rồi im lặng."Đó là động tác gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi."Có lẽ... pháp thuật tây phương?" Hiếm khi Tứ Cố Kiếm cũng mất tự tin, vìvới các võ giả trên đại lục, pháp thuật tây phương cùng pháp sư tu luyện loạipháp thuật này đều là vô dụng, với cảnh giới như Khổ Hà, làm sao có thể lãngphí thời gian cho việc đó?Nghe vậy, Phạm Nhàn bừng tỉnh, hai bàn tay chậm rãi chắp trước ngực,gương mặt nở nụ cười hài lòng. Y lắc đầu cười thở dài: "Ta biết trên đó viết gìrồi."“Là cái gì?”"Chữ Tây Dương, chỉ đơn giản là dùng văn tự của chúng ta viết ngược lạitheo âm tiết." Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Chắc khoảng bảy tuổi ta đã dùng cáchnày, không ngờ nhân vật lớn như Khổ Hà đại sư cũng dùng cách thô sơ nhưvậy."Đương nhiên, Phạm Nhàn nghĩ ra điều này không chỉ vì những từ ngữ lạ kỳấy mang lại cảm giác quen thuộc với giống dịch thuật tiểu thuyết phương tây,cũng không phải vì y từng tập luyện ba miếng thịt cho mẹ ăn thời trẻ, mànguyên nhân quan trọng nhất là vì y nhớ đến một tiểu thuyết từng đọc ở kiếptrước.Kim tiên sinh viết, liên quan đến Cửu Âm Chân Kinh, tên ngốc Quách Tĩnhvà phần kinh thư trên tấm da người ấy.o O oTứ Cố Kiếm cau mày: "Chữ Tây Dương? Chẳng lẽ thực sự là pháp thuật gìđó? Thế thì cũng chẳng có tác dụng quái gì.""Ai mà biết được?" Phạm Nhàn nhìn hai quyển sách, suy nghĩ một lát rồinghiêm túc cất vào trong áo, nói: "Khổ Hà đại sư để lại cho ta, chắc vẫn có tácdụng nào đó.""Đừng để tâm vào những thứ vô dụng ấy." Tứ Cố Kiếm nói, vẫn giữ thái độkhinh thường sâu sắc đối với văn minh Tây Dương, có lẽ đây là cái nhìn tựnhiên của nền văn minh tiên tiến đối với nền văn minh lạc hậu."Cần bao dung, chủ nghĩa tiếp thu." Phạm Nhàn đáp: "Ai biết sau khi học tasẽ có lợi ích gì.""Ngươi có thể hiểu những lời rối rắm đó?" Lần đầu tiên Tứ Cố Kiếm caumày, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn. Quyển sách này rơi vào tay y hơn hai năm,mặc dù kiêu ngạo không muốn nhìn trộm Thiên Nhất đạo, nhưng vẫn nghiêncứu kỹ quyển sách chữ kỳ lạ này, muốn biết thứ Khổ Hà để lại có ý gì. Nhưngdù thế nào cũng vô ích. Nếu thật là chữ Tây Dương, thì ở Đông Di dưới tay TứCố Kiếm, quan lại và dân chúng giao dịch nhiều với người Tây Dương mà chưahề có ai nói thứ tiếng đó cả.Phạm Nhàn cười đáp: "Ta cũng phải đoán từ từ, xưa kia có học ít nhiềunhưng quên hết rồi."Đúng vậy, quyển sách mà Khổ Hà lưu lại được ghi theo tiếng Ý, mà ngườingoại quốc giao tiếp với Khánh Quốc và Đông Di thành đều là tiếng Tây BanNha hoặc tiếng Anh. Phạm Nhàn không tập trung nghiên cứu, nhưng đại khái làthế.Phạm Nhàn từng học tiếng Ý, kiếp trước đại học năm thứ hai đã từng chọnlàm môn phụ.Đây là trùng hợp hay là duyên phận?o O oMọi chuyện đã nói xong, thứ Tứ Cố Kiếm cần giao cũng đã chuyển giao choPhạm Nhàn. Phạm Nhàn đứng dậy từ bên giường, chuẩn bị rời khỏi phòng,bỗng hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc hỏi: "Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại chọnta?"Diệp Khinh Mi quả thực là nửa người Đông Di, nhưng rõ ràng cô ấy từng bỏnhiều tâm huyết cho Khánh Quốc hơn cả, bất kỳ ai nhìn bức tranh cô gái áovàng ngắm đê sông cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ vì hộ tịch mà giao phó sự tồntại tự do của cả Đông Di thành cho Phạm Nhàn, một đại quan trẻ tuổi từngkhiến Đông Di thành đau khổ nhiều lần dưới tay Khánh Quốc, há chẳng cầnmột lý do hay sao?Tứ Cố Kiếm nói: "Người không có sở thích thì khó mà giao du được. Tatừng cho rằng ngươi vô tâm với thế sự nên không thể đạt thành tựu lớn. Nhưngkẻ không sở thích chỉ có hai loại, một là thánh nhân, hai là giả dối.”"Ngươi chính là kẻ không có sở thích ấy." Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Nhưng sauĐại Đông sơn, đối với ta, ngươi đột nhiên lộ ra chút tình cảm chân thật... tuy ẩnrất sâu. Vậy nên ta nghĩ, ngươi sẽ đi theo hướng trước.""Trên đời này liệu có người hành động vì chính nghĩa, không vì lợi ích cánhân hay quốc gia, mà chỉ vì tâm ý an nhiên của mình hay không?"Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn y: "Trước đây đã từng có một, ta hi vọng saunày cũng sẽ có một. Nếu đặt cược sai thì cũng đành thế, ta không quan tâm. Kẻsắp chết luôn là kẻ cá cược liều lĩnh nhất."Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi bước ra tĩnh thất, đi đến bên hố kiếm,thấy Vương Thập Tam Lang đang khóc thầm, dùng tay áo lau nước mắt nhưmột đứa trẻ.Bên trong hố là cả ngàn thanh kiếm lạnh lẽo.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, đi vào tĩnh thất, một lát sau toàn bộđệ tử Kiếm Lư nghiêm nghị đi vào tĩnh thất, bao gồm cả Vân Chi Lan, không aiphát ra bất kỳ thanh âm gì, không ai nhìn sang Phạm Nhàn bên cạnh hố kiếm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đỉnh núi tất nhiên là Đại Đông sơn, nơi diễn ra trận chiến Đại tông sưphong vân tề tụ. Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn hơi động chú ý lắng nghe.Nhưng sau đó Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng rồi im lặng."Đó là động tác gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi."Có lẽ... pháp thuật tây phương?" Hiếm khi Tứ Cố Kiếm cũng mất tự tin, vìvới các võ giả trên đại lục, pháp thuật tây phương cùng pháp sư tu luyện loạipháp thuật này đều là vô dụng, với cảnh giới như Khổ Hà, làm sao có thể lãngphí thời gian cho việc đó?Nghe vậy, Phạm Nhàn bừng tỉnh, hai bàn tay chậm rãi chắp trước ngực,gương mặt nở nụ cười hài lòng. Y lắc đầu cười thở dài: "Ta biết trên đó viết gìrồi."“Là cái gì?”"Chữ Tây Dương, chỉ đơn giản là dùng văn tự của chúng ta viết ngược lạitheo âm tiết." Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Chắc khoảng bảy tuổi ta đã dùng cáchnày, không ngờ nhân vật lớn như Khổ Hà đại sư cũng dùng cách thô sơ nhưvậy."Đương nhiên, Phạm Nhàn nghĩ ra điều này không chỉ vì những từ ngữ lạ kỳấy mang lại cảm giác quen thuộc với giống dịch thuật tiểu thuyết phương tây,cũng không phải vì y từng tập luyện ba miếng thịt cho mẹ ăn thời trẻ, mànguyên nhân quan trọng nhất là vì y nhớ đến một tiểu thuyết từng đọc ở kiếptrước.Kim tiên sinh viết, liên quan đến Cửu Âm Chân Kinh, tên ngốc Quách Tĩnhvà phần kinh thư trên tấm da người ấy.o O oTứ Cố Kiếm cau mày: "Chữ Tây Dương? Chẳng lẽ thực sự là pháp thuật gìđó? Thế thì cũng chẳng có tác dụng quái gì.""Ai mà biết được?" Phạm Nhàn nhìn hai quyển sách, suy nghĩ một lát rồinghiêm túc cất vào trong áo, nói: "Khổ Hà đại sư để lại cho ta, chắc vẫn có tácdụng nào đó.""Đừng để tâm vào những thứ vô dụng ấy." Tứ Cố Kiếm nói, vẫn giữ thái độkhinh thường sâu sắc đối với văn minh Tây Dương, có lẽ đây là cái nhìn tựnhiên của nền văn minh tiên tiến đối với nền văn minh lạc hậu."Cần bao dung, chủ nghĩa tiếp thu." Phạm Nhàn đáp: "Ai biết sau khi học tasẽ có lợi ích gì.""Ngươi có thể hiểu những lời rối rắm đó?" Lần đầu tiên Tứ Cố Kiếm caumày, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn. Quyển sách này rơi vào tay y hơn hai năm,mặc dù kiêu ngạo không muốn nhìn trộm Thiên Nhất đạo, nhưng vẫn nghiêncứu kỹ quyển sách chữ kỳ lạ này, muốn biết thứ Khổ Hà để lại có ý gì. Nhưngdù thế nào cũng vô ích. Nếu thật là chữ Tây Dương, thì ở Đông Di dưới tay TứCố Kiếm, quan lại và dân chúng giao dịch nhiều với người Tây Dương mà chưahề có ai nói thứ tiếng đó cả.Phạm Nhàn cười đáp: "Ta cũng phải đoán từ từ, xưa kia có học ít nhiềunhưng quên hết rồi."Đúng vậy, quyển sách mà Khổ Hà lưu lại được ghi theo tiếng Ý, mà ngườingoại quốc giao tiếp với Khánh Quốc và Đông Di thành đều là tiếng Tây BanNha hoặc tiếng Anh. Phạm Nhàn không tập trung nghiên cứu, nhưng đại khái làthế.Phạm Nhàn từng học tiếng Ý, kiếp trước đại học năm thứ hai đã từng chọnlàm môn phụ.Đây là trùng hợp hay là duyên phận?o O oMọi chuyện đã nói xong, thứ Tứ Cố Kiếm cần giao cũng đã chuyển giao choPhạm Nhàn. Phạm Nhàn đứng dậy từ bên giường, chuẩn bị rời khỏi phòng,bỗng hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc hỏi: "Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại chọnta?"Diệp Khinh Mi quả thực là nửa người Đông Di, nhưng rõ ràng cô ấy từng bỏnhiều tâm huyết cho Khánh Quốc hơn cả, bất kỳ ai nhìn bức tranh cô gái áovàng ngắm đê sông cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ vì hộ tịch mà giao phó sự tồntại tự do của cả Đông Di thành cho Phạm Nhàn, một đại quan trẻ tuổi từngkhiến Đông Di thành đau khổ nhiều lần dưới tay Khánh Quốc, há chẳng cầnmột lý do hay sao?Tứ Cố Kiếm nói: "Người không có sở thích thì khó mà giao du được. Tatừng cho rằng ngươi vô tâm với thế sự nên không thể đạt thành tựu lớn. Nhưngkẻ không sở thích chỉ có hai loại, một là thánh nhân, hai là giả dối.”"Ngươi chính là kẻ không có sở thích ấy." Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Nhưng sauĐại Đông sơn, đối với ta, ngươi đột nhiên lộ ra chút tình cảm chân thật... tuy ẩnrất sâu. Vậy nên ta nghĩ, ngươi sẽ đi theo hướng trước.""Trên đời này liệu có người hành động vì chính nghĩa, không vì lợi ích cánhân hay quốc gia, mà chỉ vì tâm ý an nhiên của mình hay không?"Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn y: "Trước đây đã từng có một, ta hi vọng saunày cũng sẽ có một. Nếu đặt cược sai thì cũng đành thế, ta không quan tâm. Kẻsắp chết luôn là kẻ cá cược liều lĩnh nhất."Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi bước ra tĩnh thất, đi đến bên hố kiếm,thấy Vương Thập Tam Lang đang khóc thầm, dùng tay áo lau nước mắt nhưmột đứa trẻ.Bên trong hố là cả ngàn thanh kiếm lạnh lẽo.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, đi vào tĩnh thất, một lát sau toàn bộđệ tử Kiếm Lư nghiêm nghị đi vào tĩnh thất, bao gồm cả Vân Chi Lan, không aiphát ra bất kỳ thanh âm gì, không ai nhìn sang Phạm Nhàn bên cạnh hố kiếm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đỉnh núi tất nhiên là Đại Đông sơn, nơi diễn ra trận chiến Đại tông sưphong vân tề tụ. Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn hơi động chú ý lắng nghe.Nhưng sau đó Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng rồi im lặng."Đó là động tác gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi."Có lẽ... pháp thuật tây phương?" Hiếm khi Tứ Cố Kiếm cũng mất tự tin, vìvới các võ giả trên đại lục, pháp thuật tây phương cùng pháp sư tu luyện loạipháp thuật này đều là vô dụng, với cảnh giới như Khổ Hà, làm sao có thể lãngphí thời gian cho việc đó?Nghe vậy, Phạm Nhàn bừng tỉnh, hai bàn tay chậm rãi chắp trước ngực,gương mặt nở nụ cười hài lòng. Y lắc đầu cười thở dài: "Ta biết trên đó viết gìrồi."“Là cái gì?”"Chữ Tây Dương, chỉ đơn giản là dùng văn tự của chúng ta viết ngược lạitheo âm tiết." Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Chắc khoảng bảy tuổi ta đã dùng cáchnày, không ngờ nhân vật lớn như Khổ Hà đại sư cũng dùng cách thô sơ nhưvậy."Đương nhiên, Phạm Nhàn nghĩ ra điều này không chỉ vì những từ ngữ lạ kỳấy mang lại cảm giác quen thuộc với giống dịch thuật tiểu thuyết phương tây,cũng không phải vì y từng tập luyện ba miếng thịt cho mẹ ăn thời trẻ, mànguyên nhân quan trọng nhất là vì y nhớ đến một tiểu thuyết từng đọc ở kiếptrước.Kim tiên sinh viết, liên quan đến Cửu Âm Chân Kinh, tên ngốc Quách Tĩnhvà phần kinh thư trên tấm da người ấy.o O oTứ Cố Kiếm cau mày: "Chữ Tây Dương? Chẳng lẽ thực sự là pháp thuật gìđó? Thế thì cũng chẳng có tác dụng quái gì.""Ai mà biết được?" Phạm Nhàn nhìn hai quyển sách, suy nghĩ một lát rồinghiêm túc cất vào trong áo, nói: "Khổ Hà đại sư để lại cho ta, chắc vẫn có tácdụng nào đó.""Đừng để tâm vào những thứ vô dụng ấy." Tứ Cố Kiếm nói, vẫn giữ thái độkhinh thường sâu sắc đối với văn minh Tây Dương, có lẽ đây là cái nhìn tựnhiên của nền văn minh tiên tiến đối với nền văn minh lạc hậu."Cần bao dung, chủ nghĩa tiếp thu." Phạm Nhàn đáp: "Ai biết sau khi học tasẽ có lợi ích gì.""Ngươi có thể hiểu những lời rối rắm đó?" Lần đầu tiên Tứ Cố Kiếm caumày, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn. Quyển sách này rơi vào tay y hơn hai năm,mặc dù kiêu ngạo không muốn nhìn trộm Thiên Nhất đạo, nhưng vẫn nghiêncứu kỹ quyển sách chữ kỳ lạ này, muốn biết thứ Khổ Hà để lại có ý gì. Nhưngdù thế nào cũng vô ích. Nếu thật là chữ Tây Dương, thì ở Đông Di dưới tay TứCố Kiếm, quan lại và dân chúng giao dịch nhiều với người Tây Dương mà chưahề có ai nói thứ tiếng đó cả.Phạm Nhàn cười đáp: "Ta cũng phải đoán từ từ, xưa kia có học ít nhiềunhưng quên hết rồi."Đúng vậy, quyển sách mà Khổ Hà lưu lại được ghi theo tiếng Ý, mà ngườingoại quốc giao tiếp với Khánh Quốc và Đông Di thành đều là tiếng Tây BanNha hoặc tiếng Anh. Phạm Nhàn không tập trung nghiên cứu, nhưng đại khái làthế.Phạm Nhàn từng học tiếng Ý, kiếp trước đại học năm thứ hai đã từng chọnlàm môn phụ.Đây là trùng hợp hay là duyên phận?o O oMọi chuyện đã nói xong, thứ Tứ Cố Kiếm cần giao cũng đã chuyển giao choPhạm Nhàn. Phạm Nhàn đứng dậy từ bên giường, chuẩn bị rời khỏi phòng,bỗng hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc hỏi: "Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại chọnta?"Diệp Khinh Mi quả thực là nửa người Đông Di, nhưng rõ ràng cô ấy từng bỏnhiều tâm huyết cho Khánh Quốc hơn cả, bất kỳ ai nhìn bức tranh cô gái áovàng ngắm đê sông cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ vì hộ tịch mà giao phó sự tồntại tự do của cả Đông Di thành cho Phạm Nhàn, một đại quan trẻ tuổi từngkhiến Đông Di thành đau khổ nhiều lần dưới tay Khánh Quốc, há chẳng cầnmột lý do hay sao?Tứ Cố Kiếm nói: "Người không có sở thích thì khó mà giao du được. Tatừng cho rằng ngươi vô tâm với thế sự nên không thể đạt thành tựu lớn. Nhưngkẻ không sở thích chỉ có hai loại, một là thánh nhân, hai là giả dối.”"Ngươi chính là kẻ không có sở thích ấy." Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Nhưng sauĐại Đông sơn, đối với ta, ngươi đột nhiên lộ ra chút tình cảm chân thật... tuy ẩnrất sâu. Vậy nên ta nghĩ, ngươi sẽ đi theo hướng trước.""Trên đời này liệu có người hành động vì chính nghĩa, không vì lợi ích cánhân hay quốc gia, mà chỉ vì tâm ý an nhiên của mình hay không?"Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn y: "Trước đây đã từng có một, ta hi vọng saunày cũng sẽ có một. Nếu đặt cược sai thì cũng đành thế, ta không quan tâm. Kẻsắp chết luôn là kẻ cá cược liều lĩnh nhất."Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi bước ra tĩnh thất, đi đến bên hố kiếm,thấy Vương Thập Tam Lang đang khóc thầm, dùng tay áo lau nước mắt nhưmột đứa trẻ.Bên trong hố là cả ngàn thanh kiếm lạnh lẽo.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, đi vào tĩnh thất, một lát sau toàn bộđệ tử Kiếm Lư nghiêm nghị đi vào tĩnh thất, bao gồm cả Vân Chi Lan, không aiphát ra bất kỳ thanh âm gì, không ai nhìn sang Phạm Nhàn bên cạnh hố kiếm.

Chương 1717: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 3