Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1718: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn nhữngthanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợichọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương ThậpTam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ CốKiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, thankhóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quantrọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gácbên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình,tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang.Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập TamLang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn quacuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gìđó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạngThập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội đượcbao nhiêu.Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên PhạmNhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ vớimẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọngnhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.Lúc này, tất nhiên Đại tông sư muốn ở bên mười ba đệ tử do chính tay mìnhdạy dỗ.Chắc lúc này Tứ Cố Kiếm hẳn đang gàn giao mọi việc sau khi mất trongphòng, trong đó có nhiều việc liên quan đến Phạm Nhàn, hoặc Đông Di thànhcần phối hợp với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không tiện nghe lén, thở dài, quayngười bước ra ngoài Kiếm Lư.Không biết di ngôn của Tứ Cố Kiếm có thể kìm nén được phản ứng của VânChi Lan hay không, Phạm Nhàn cũng chẳng cách nào xác nhận được việc này.Ra khỏi cửa Kiếm Lư, các quan viên của Giám Sát viện và Đông Di thànhtiến lên chào đón, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Phạm Nhàn lắc đầu, sau đó cùngmọi người bước lên phía căn nhà trên núi.Ta đang chờ đợi điều gì? Chờ một cường giả tuyệt thế bỏ mạng, chờ một vịĐại tông sư lìa trần, trên trời sa xuống một vì sao băng? Phạm Nhàn ngồi trênghế đá, chống cằm trầm tư, tiếng ve râm ra ngoài bốn phía Kiếm Lư, tiếng ếchkêu vang vọng, trăng sáng vời vợi, gió biển từ phương xa thổi tới mang theo hơiẩm và vị mặn chát, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.Lúc này, y ngồi bên vách đá cheo leo.Cách cánh cửa đá kia, nhìn xuống ngôi nhà tranh dưới chân núi cách đókhông xa, để cho ánh trăng chiếu rọi lên người, mang theo cảm giác lạnh lẽovào thu đông. Trong nhà tranh sâu bên trong, ngọn đèn vẫn thắp sáng, dườngnhư muốn chiếu mãi không tắt, Tứ Cố Kiếm sắp lìa đời chắc đang dặn dò đệ tửlần cuối, không biết bên trong liệu có xảy ra tranh chấp gì không, có điều gì bấtthường?Mười ba đệ tử Kiếm Lư sùng kính Tứ Cố Kiếm từ tận đáy lòng, chắc chắnkhông ai dám khi sư diệt tổ, nhưng còn Vân Chi Lan thì sao?Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn đèn mờ nhạt sâu trong cỏ cây, bỗng ngẩngđầu lên trời, thấy một vệt trăng dài quét ngang, mới hay là mình đã ngồi ở giannhà trên núi này được mấy canh giờ, đêm đã khuya đến mức không còn có thểníu lại.Khi quay đầu lại, chỉ thấy trong vườn hoa của gian nhà, cánh hoa rung độngdưới gió, một bóng người lặng lẽ tiến đến bên cạnh theo hướng ánh trăng chiếurọi.Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành chưa? Sao không ở lạiGiang Nam mà cứ phải trở về?"Ảnh Tử đứng trong bóng cửa đá, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống ngôi nhàtranh dưới chân núi: "Không ai biết ta quay lại."Phạm Nhàn vẫn lo ngại Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ và sát ý đối với TrầnBình Bình vì mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Tứ Cố Kiếm, nên đã cưỡng ép đuổiẢnh Tử về Giang Nam. Không ngờ Ảnh Tử lại đột ngột xuất hiện ở Đông Dithành. Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm Nhàn đã hiểu rõ lý do chuyến đi này,thở dài nói: "Giờ ngươi có còn hận lão ta không?”Ảnh Tử trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hận. Nhưng khi lưỡi kiếm đâm thủngtim hắn, hận ý đã giải tỏa phần nào."Chẳng qua có một số việc ta vẫn không hiểu được." Ảnh Tử nhìn ánh đènlờ mờ trong nhà tranh, nói: "Dù phụ thân lạnh nhạt với hắn, mẫu thân khắt khevới hắn, mọi người trong phủ khinh miệt hắn, nhưng dù sao đó cũng là ngườithân của hắn, chung dòng máu với hắn, sao hắn lại có thể giết hết? Còn ta, ta làngười duy nhất trong phủ coi hắn là huynh trưởng, vậy mà hắn còn định giếtluôn cả ta?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn nhữngthanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợichọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương ThậpTam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ CốKiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, thankhóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quantrọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gácbên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình,tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang.Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập TamLang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn quacuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gìđó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạngThập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội đượcbao nhiêu.Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên PhạmNhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ vớimẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọngnhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.Lúc này, tất nhiên Đại tông sư muốn ở bên mười ba đệ tử do chính tay mìnhdạy dỗ.Chắc lúc này Tứ Cố Kiếm hẳn đang gàn giao mọi việc sau khi mất trongphòng, trong đó có nhiều việc liên quan đến Phạm Nhàn, hoặc Đông Di thànhcần phối hợp với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không tiện nghe lén, thở dài, quayngười bước ra ngoài Kiếm Lư.Không biết di ngôn của Tứ Cố Kiếm có thể kìm nén được phản ứng của VânChi Lan hay không, Phạm Nhàn cũng chẳng cách nào xác nhận được việc này.Ra khỏi cửa Kiếm Lư, các quan viên của Giám Sát viện và Đông Di thànhtiến lên chào đón, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Phạm Nhàn lắc đầu, sau đó cùngmọi người bước lên phía căn nhà trên núi.Ta đang chờ đợi điều gì? Chờ một cường giả tuyệt thế bỏ mạng, chờ một vịĐại tông sư lìa trần, trên trời sa xuống một vì sao băng? Phạm Nhàn ngồi trênghế đá, chống cằm trầm tư, tiếng ve râm ra ngoài bốn phía Kiếm Lư, tiếng ếchkêu vang vọng, trăng sáng vời vợi, gió biển từ phương xa thổi tới mang theo hơiẩm và vị mặn chát, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.Lúc này, y ngồi bên vách đá cheo leo.Cách cánh cửa đá kia, nhìn xuống ngôi nhà tranh dưới chân núi cách đókhông xa, để cho ánh trăng chiếu rọi lên người, mang theo cảm giác lạnh lẽovào thu đông. Trong nhà tranh sâu bên trong, ngọn đèn vẫn thắp sáng, dườngnhư muốn chiếu mãi không tắt, Tứ Cố Kiếm sắp lìa đời chắc đang dặn dò đệ tửlần cuối, không biết bên trong liệu có xảy ra tranh chấp gì không, có điều gì bấtthường?Mười ba đệ tử Kiếm Lư sùng kính Tứ Cố Kiếm từ tận đáy lòng, chắc chắnkhông ai dám khi sư diệt tổ, nhưng còn Vân Chi Lan thì sao?Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn đèn mờ nhạt sâu trong cỏ cây, bỗng ngẩngđầu lên trời, thấy một vệt trăng dài quét ngang, mới hay là mình đã ngồi ở giannhà trên núi này được mấy canh giờ, đêm đã khuya đến mức không còn có thểníu lại.Khi quay đầu lại, chỉ thấy trong vườn hoa của gian nhà, cánh hoa rung độngdưới gió, một bóng người lặng lẽ tiến đến bên cạnh theo hướng ánh trăng chiếurọi.Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành chưa? Sao không ở lạiGiang Nam mà cứ phải trở về?"Ảnh Tử đứng trong bóng cửa đá, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống ngôi nhàtranh dưới chân núi: "Không ai biết ta quay lại."Phạm Nhàn vẫn lo ngại Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ và sát ý đối với TrầnBình Bình vì mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Tứ Cố Kiếm, nên đã cưỡng ép đuổiẢnh Tử về Giang Nam. Không ngờ Ảnh Tử lại đột ngột xuất hiện ở Đông Dithành. Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm Nhàn đã hiểu rõ lý do chuyến đi này,thở dài nói: "Giờ ngươi có còn hận lão ta không?”Ảnh Tử trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hận. Nhưng khi lưỡi kiếm đâm thủngtim hắn, hận ý đã giải tỏa phần nào."Chẳng qua có một số việc ta vẫn không hiểu được." Ảnh Tử nhìn ánh đènlờ mờ trong nhà tranh, nói: "Dù phụ thân lạnh nhạt với hắn, mẫu thân khắt khevới hắn, mọi người trong phủ khinh miệt hắn, nhưng dù sao đó cũng là ngườithân của hắn, chung dòng máu với hắn, sao hắn lại có thể giết hết? Còn ta, ta làngười duy nhất trong phủ coi hắn là huynh trưởng, vậy mà hắn còn định giếtluôn cả ta?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn nhữngthanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợichọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương ThậpTam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ CốKiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, thankhóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quantrọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gácbên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình,tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang.Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập TamLang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn quacuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gìđó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạngThập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội đượcbao nhiêu.Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên PhạmNhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ vớimẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọngnhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.Lúc này, tất nhiên Đại tông sư muốn ở bên mười ba đệ tử do chính tay mìnhdạy dỗ.Chắc lúc này Tứ Cố Kiếm hẳn đang gàn giao mọi việc sau khi mất trongphòng, trong đó có nhiều việc liên quan đến Phạm Nhàn, hoặc Đông Di thànhcần phối hợp với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không tiện nghe lén, thở dài, quayngười bước ra ngoài Kiếm Lư.Không biết di ngôn của Tứ Cố Kiếm có thể kìm nén được phản ứng của VânChi Lan hay không, Phạm Nhàn cũng chẳng cách nào xác nhận được việc này.Ra khỏi cửa Kiếm Lư, các quan viên của Giám Sát viện và Đông Di thànhtiến lên chào đón, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Phạm Nhàn lắc đầu, sau đó cùngmọi người bước lên phía căn nhà trên núi.Ta đang chờ đợi điều gì? Chờ một cường giả tuyệt thế bỏ mạng, chờ một vịĐại tông sư lìa trần, trên trời sa xuống một vì sao băng? Phạm Nhàn ngồi trênghế đá, chống cằm trầm tư, tiếng ve râm ra ngoài bốn phía Kiếm Lư, tiếng ếchkêu vang vọng, trăng sáng vời vợi, gió biển từ phương xa thổi tới mang theo hơiẩm và vị mặn chát, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.Lúc này, y ngồi bên vách đá cheo leo.Cách cánh cửa đá kia, nhìn xuống ngôi nhà tranh dưới chân núi cách đókhông xa, để cho ánh trăng chiếu rọi lên người, mang theo cảm giác lạnh lẽovào thu đông. Trong nhà tranh sâu bên trong, ngọn đèn vẫn thắp sáng, dườngnhư muốn chiếu mãi không tắt, Tứ Cố Kiếm sắp lìa đời chắc đang dặn dò đệ tửlần cuối, không biết bên trong liệu có xảy ra tranh chấp gì không, có điều gì bấtthường?Mười ba đệ tử Kiếm Lư sùng kính Tứ Cố Kiếm từ tận đáy lòng, chắc chắnkhông ai dám khi sư diệt tổ, nhưng còn Vân Chi Lan thì sao?Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn đèn mờ nhạt sâu trong cỏ cây, bỗng ngẩngđầu lên trời, thấy một vệt trăng dài quét ngang, mới hay là mình đã ngồi ở giannhà trên núi này được mấy canh giờ, đêm đã khuya đến mức không còn có thểníu lại.Khi quay đầu lại, chỉ thấy trong vườn hoa của gian nhà, cánh hoa rung độngdưới gió, một bóng người lặng lẽ tiến đến bên cạnh theo hướng ánh trăng chiếurọi.Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành chưa? Sao không ở lạiGiang Nam mà cứ phải trở về?"Ảnh Tử đứng trong bóng cửa đá, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống ngôi nhàtranh dưới chân núi: "Không ai biết ta quay lại."Phạm Nhàn vẫn lo ngại Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ và sát ý đối với TrầnBình Bình vì mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Tứ Cố Kiếm, nên đã cưỡng ép đuổiẢnh Tử về Giang Nam. Không ngờ Ảnh Tử lại đột ngột xuất hiện ở Đông Dithành. Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm Nhàn đã hiểu rõ lý do chuyến đi này,thở dài nói: "Giờ ngươi có còn hận lão ta không?”Ảnh Tử trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hận. Nhưng khi lưỡi kiếm đâm thủngtim hắn, hận ý đã giải tỏa phần nào."Chẳng qua có một số việc ta vẫn không hiểu được." Ảnh Tử nhìn ánh đènlờ mờ trong nhà tranh, nói: "Dù phụ thân lạnh nhạt với hắn, mẫu thân khắt khevới hắn, mọi người trong phủ khinh miệt hắn, nhưng dù sao đó cũng là ngườithân của hắn, chung dòng máu với hắn, sao hắn lại có thể giết hết? Còn ta, ta làngười duy nhất trong phủ coi hắn là huynh trưởng, vậy mà hắn còn định giếtluôn cả ta?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑