Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1720: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Loáng thoáng có thể thấy Tứ Cố Kiếm đuối sức trên đường lên núi, quayđầu nhìn về phía cửa đá của gian nhà trên núi, không biết là nhìn Phạm Nhàn -người sẽ gánh vác Đông Di thành, hay nhìn Ảnh Tử - đệ đệ đại diện cho tuổithơ của Đông Di thành.Phạm Nhàn và Ảnh Tử đứng trầm mặc ở cửa núi, nhìn đoàn người leo lênđỉnh núi. Hai người đứng thật thẳng, có lẽ muốn biểu thị lòng tôn kính đối vớivị Đại tông sư này. Tiễn biệt phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, không lẫnbất cứ cảm xúc nào khác.Thân hình gầy yếu của Đại tông sư, được Vân Chi Lan và Vương Thập TamLang dìu dắt, gần như không còn nhìn thấy. Áo vải của người bay phấp phớitrong gió sớm, đôi chân dép cỏ dường như không chạm đất.Ngọn núi phía sau nhà tranh không cao, cách nơi Phạm Nhàn đứng chỉ mộtquãng, không xa. Chẳng mấy chốc, đoàn người Kiếm Lư đã lên tới đỉnh núi.Mặt trời buổi sớm nhô lên khỏi mặt biển thanh bình, leo lên khỏi đườngchân trời.Phạm Nhàn híp mắt nhìn, chỉ thấy tia sáng đầu tiên xuyên qua mặt biển,xuyên qua nhà dân Đông Di thành, xuyên qua không khí nhân gian, lọt qua kẽlá, rọi lên ngọn núi nhỏ phía sau Kiếm Lư, rọi lên người các đệ tử, rọi lên khuônmặt vị Đại tông sư gầy yếu ở phía trước.Khuôn mặt vị Đại tông sư thoáng phản chiếu ánh vàng mong manh, dù đãtới điểm cuối của sinh mệnh, thân hình tiều tụy, vẫn hiên ngang trước sinh linh.Đây không phải khí thế kiếm ý, mà là sự tồn tại của con người ấy.Phạm Nhàn liếc nhìn lên đỉnh núi, giữa đám đông chỉ thấy có mình lão.Tứ Cố Kiếm đứng bình thản bên vách đá, đón ánh nắng ấm áp quen thuộc từbiển kia chiếu tới. Lão hơi nhắm mắt, ngửi không khí Đông Di thành, ngửi hơithở nơi đây, im lặng không nói gì, không biết đang nghĩ điều chi. Có lẽ lúc sắpchết, tất cả quá khứ, tất cả ký ức hiện thành những hình ảnh trong đầu lão, đanxen trong ánh vàng ban mai trước mắt lão.Kiến dưới gốc cây, bằng hữu bịt vải đen, đệ đệ, mưa, người chết, đốt phủ,kiếm, hố kiếm, rác rưởi, đồ đệ, đồ đệ, lại là đồ đệ, lại là kiếm, đại kiếm, thiênkiếm, một kiếm vắt ngang thiên hạ, một kiếm vệ thành, thành chưa phá, kiếmchưa gãy, nhưng người sắp chết.Tứ Cố Kiếm chớp chớp hai mắt vô thần, xua tan ảo ảnh trong ánh bìnhminh, cố đứng thẳng hơn, nhìn xa hơn, nhìn thực tế hơn, nhưng chân không cònsức, mắt cũng mờ dần.Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang nhận ra ý nghĩ của sư phụ, vội vàngđỡ lão đứng thẳng dậy.Tứ Cố Kiếm bỗng thấy tầm mắt mình trong veo, nhìn thấy Đông Di thànhmình bảo vệ hàng chục năm, thấy khói bếp bay lên từ trong thành, thấy cácthương gia bận rộn dọn hàng ra chợ sớm, thấy vàng bạc vô hình lưu chuyểngiữa phố xá, thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mọi người.Đến phút cuối đời, lão bỗng thấy mình thực ra mình không muốn nhìn thấynhững điều đó, nên liếc nhìn căn nhà tranh màu vàng nhạt nơi lão sống nhiềunăm. Rất nhiều năm trước đây, đó chỉ là một túp lều rách nát, lão sống ở đó lâunăm, giết nhiều người, dạy nhiều người, rất tự hào.Cuối cùng, Tứ Cố Kiếm nhìn thấy gốc cây xanh lớn ngoài thành, dưới ánhbình minh cây vẫn mạnh khỏe, um tùm che chở người qua đường, du khách,thương nhân, thế nhân.Đúng là một gốc cây lớn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh bình minh từ đông đến, soi rọi lên gò núi sau Kiếm Lư, hào quang ấmáp bao trùm ngọn đồi. Thầy trò Kiếm Lư hơn mười người đứng thẳng hướng vềphía mặt trời, như một bức tranh sơn dầu.Dưới chân gò núi, các đệ tử thế hệ ba của Kiếm Lư, kiếm đồng cùng đám tôitớ phục vụ Tứ Cố Kiếm nhiều năm, các quan viên, nhìn cảnh tượng trên đồi,biết vị tông sư Đông Di thành đã đến phút cuối đời. Vô số người không cầmđược nước mắt, quỳ sụp xuống đất, khấn vái về phía ngọn núi.Trên sườn núi, Phạm Nhàn và Ảnh Tử nhìn sang bên kia, dù mặt không cảmxúc nhưng trong lòng đã xúc động. Phạm Nhàn bỗng thấy tâm trạng mình kì lạ,bao năm qua mối quan hệ giữa y với Đông Di thành rất phức tạp, nhất là đối vớiTứ Cố Kiếm. Y chỉ biết lão là cao thủ siêu quần, có thể dùng một thanh kiếmthay đổi thế cuộc. Nhiều năm qua, Tứ Cố Kiếm là kẻ thù lớn nhất của PhạmNhàn. Nhưng sao đến trăng đi, mối quan hệ giữa người với người đã thay đổirất lớn.Dù vậy, đêm qua Phạm Nhàn vẫn không có cảm tình gì với Tứ Cố Kiếm.Cuộc đàm phán giữa họ chỉ vì lợi ích. Đối với Đại tông sư đã giết nhiều thuộchạ và người Khánh Quốc, Phạm Nhàn không thể cảm thán gì nhiều.Có điều, vào giây phút này.Ánh dương chiếu đến, Phạm Nhàn không cầm lòng được, cay đắng tự cườithầm, nhìn bóng dáng gầy yếu kia trên đỉnh núi, trong lòng nghĩ liệu mình cóphải mắt hoa không, sao lại nhìn nhầm vị Đại tông sư này thành một đồng chícách mạng bảo vệ thế gian, yêu thương dân lành.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Loáng thoáng có thể thấy Tứ Cố Kiếm đuối sức trên đường lên núi, quayđầu nhìn về phía cửa đá của gian nhà trên núi, không biết là nhìn Phạm Nhàn -người sẽ gánh vác Đông Di thành, hay nhìn Ảnh Tử - đệ đệ đại diện cho tuổithơ của Đông Di thành.Phạm Nhàn và Ảnh Tử đứng trầm mặc ở cửa núi, nhìn đoàn người leo lênđỉnh núi. Hai người đứng thật thẳng, có lẽ muốn biểu thị lòng tôn kính đối vớivị Đại tông sư này. Tiễn biệt phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, không lẫnbất cứ cảm xúc nào khác.Thân hình gầy yếu của Đại tông sư, được Vân Chi Lan và Vương Thập TamLang dìu dắt, gần như không còn nhìn thấy. Áo vải của người bay phấp phớitrong gió sớm, đôi chân dép cỏ dường như không chạm đất.Ngọn núi phía sau nhà tranh không cao, cách nơi Phạm Nhàn đứng chỉ mộtquãng, không xa. Chẳng mấy chốc, đoàn người Kiếm Lư đã lên tới đỉnh núi.Mặt trời buổi sớm nhô lên khỏi mặt biển thanh bình, leo lên khỏi đườngchân trời.Phạm Nhàn híp mắt nhìn, chỉ thấy tia sáng đầu tiên xuyên qua mặt biển,xuyên qua nhà dân Đông Di thành, xuyên qua không khí nhân gian, lọt qua kẽlá, rọi lên ngọn núi nhỏ phía sau Kiếm Lư, rọi lên người các đệ tử, rọi lên khuônmặt vị Đại tông sư gầy yếu ở phía trước.Khuôn mặt vị Đại tông sư thoáng phản chiếu ánh vàng mong manh, dù đãtới điểm cuối của sinh mệnh, thân hình tiều tụy, vẫn hiên ngang trước sinh linh.Đây không phải khí thế kiếm ý, mà là sự tồn tại của con người ấy.Phạm Nhàn liếc nhìn lên đỉnh núi, giữa đám đông chỉ thấy có mình lão.Tứ Cố Kiếm đứng bình thản bên vách đá, đón ánh nắng ấm áp quen thuộc từbiển kia chiếu tới. Lão hơi nhắm mắt, ngửi không khí Đông Di thành, ngửi hơithở nơi đây, im lặng không nói gì, không biết đang nghĩ điều chi. Có lẽ lúc sắpchết, tất cả quá khứ, tất cả ký ức hiện thành những hình ảnh trong đầu lão, đanxen trong ánh vàng ban mai trước mắt lão.Kiến dưới gốc cây, bằng hữu bịt vải đen, đệ đệ, mưa, người chết, đốt phủ,kiếm, hố kiếm, rác rưởi, đồ đệ, đồ đệ, lại là đồ đệ, lại là kiếm, đại kiếm, thiênkiếm, một kiếm vắt ngang thiên hạ, một kiếm vệ thành, thành chưa phá, kiếmchưa gãy, nhưng người sắp chết.Tứ Cố Kiếm chớp chớp hai mắt vô thần, xua tan ảo ảnh trong ánh bìnhminh, cố đứng thẳng hơn, nhìn xa hơn, nhìn thực tế hơn, nhưng chân không cònsức, mắt cũng mờ dần.Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang nhận ra ý nghĩ của sư phụ, vội vàngđỡ lão đứng thẳng dậy.Tứ Cố Kiếm bỗng thấy tầm mắt mình trong veo, nhìn thấy Đông Di thànhmình bảo vệ hàng chục năm, thấy khói bếp bay lên từ trong thành, thấy cácthương gia bận rộn dọn hàng ra chợ sớm, thấy vàng bạc vô hình lưu chuyểngiữa phố xá, thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mọi người.Đến phút cuối đời, lão bỗng thấy mình thực ra mình không muốn nhìn thấynhững điều đó, nên liếc nhìn căn nhà tranh màu vàng nhạt nơi lão sống nhiềunăm. Rất nhiều năm trước đây, đó chỉ là một túp lều rách nát, lão sống ở đó lâunăm, giết nhiều người, dạy nhiều người, rất tự hào.Cuối cùng, Tứ Cố Kiếm nhìn thấy gốc cây xanh lớn ngoài thành, dưới ánhbình minh cây vẫn mạnh khỏe, um tùm che chở người qua đường, du khách,thương nhân, thế nhân.Đúng là một gốc cây lớn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh bình minh từ đông đến, soi rọi lên gò núi sau Kiếm Lư, hào quang ấmáp bao trùm ngọn đồi. Thầy trò Kiếm Lư hơn mười người đứng thẳng hướng vềphía mặt trời, như một bức tranh sơn dầu.Dưới chân gò núi, các đệ tử thế hệ ba của Kiếm Lư, kiếm đồng cùng đám tôitớ phục vụ Tứ Cố Kiếm nhiều năm, các quan viên, nhìn cảnh tượng trên đồi,biết vị tông sư Đông Di thành đã đến phút cuối đời. Vô số người không cầmđược nước mắt, quỳ sụp xuống đất, khấn vái về phía ngọn núi.Trên sườn núi, Phạm Nhàn và Ảnh Tử nhìn sang bên kia, dù mặt không cảmxúc nhưng trong lòng đã xúc động. Phạm Nhàn bỗng thấy tâm trạng mình kì lạ,bao năm qua mối quan hệ giữa y với Đông Di thành rất phức tạp, nhất là đối vớiTứ Cố Kiếm. Y chỉ biết lão là cao thủ siêu quần, có thể dùng một thanh kiếmthay đổi thế cuộc. Nhiều năm qua, Tứ Cố Kiếm là kẻ thù lớn nhất của PhạmNhàn. Nhưng sao đến trăng đi, mối quan hệ giữa người với người đã thay đổirất lớn.Dù vậy, đêm qua Phạm Nhàn vẫn không có cảm tình gì với Tứ Cố Kiếm.Cuộc đàm phán giữa họ chỉ vì lợi ích. Đối với Đại tông sư đã giết nhiều thuộchạ và người Khánh Quốc, Phạm Nhàn không thể cảm thán gì nhiều.Có điều, vào giây phút này.Ánh dương chiếu đến, Phạm Nhàn không cầm lòng được, cay đắng tự cườithầm, nhìn bóng dáng gầy yếu kia trên đỉnh núi, trong lòng nghĩ liệu mình cóphải mắt hoa không, sao lại nhìn nhầm vị Đại tông sư này thành một đồng chícách mạng bảo vệ thế gian, yêu thương dân lành.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Loáng thoáng có thể thấy Tứ Cố Kiếm đuối sức trên đường lên núi, quayđầu nhìn về phía cửa đá của gian nhà trên núi, không biết là nhìn Phạm Nhàn -người sẽ gánh vác Đông Di thành, hay nhìn Ảnh Tử - đệ đệ đại diện cho tuổithơ của Đông Di thành.Phạm Nhàn và Ảnh Tử đứng trầm mặc ở cửa núi, nhìn đoàn người leo lênđỉnh núi. Hai người đứng thật thẳng, có lẽ muốn biểu thị lòng tôn kính đối vớivị Đại tông sư này. Tiễn biệt phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, không lẫnbất cứ cảm xúc nào khác.Thân hình gầy yếu của Đại tông sư, được Vân Chi Lan và Vương Thập TamLang dìu dắt, gần như không còn nhìn thấy. Áo vải của người bay phấp phớitrong gió sớm, đôi chân dép cỏ dường như không chạm đất.Ngọn núi phía sau nhà tranh không cao, cách nơi Phạm Nhàn đứng chỉ mộtquãng, không xa. Chẳng mấy chốc, đoàn người Kiếm Lư đã lên tới đỉnh núi.Mặt trời buổi sớm nhô lên khỏi mặt biển thanh bình, leo lên khỏi đườngchân trời.Phạm Nhàn híp mắt nhìn, chỉ thấy tia sáng đầu tiên xuyên qua mặt biển,xuyên qua nhà dân Đông Di thành, xuyên qua không khí nhân gian, lọt qua kẽlá, rọi lên ngọn núi nhỏ phía sau Kiếm Lư, rọi lên người các đệ tử, rọi lên khuônmặt vị Đại tông sư gầy yếu ở phía trước.Khuôn mặt vị Đại tông sư thoáng phản chiếu ánh vàng mong manh, dù đãtới điểm cuối của sinh mệnh, thân hình tiều tụy, vẫn hiên ngang trước sinh linh.Đây không phải khí thế kiếm ý, mà là sự tồn tại của con người ấy.Phạm Nhàn liếc nhìn lên đỉnh núi, giữa đám đông chỉ thấy có mình lão.Tứ Cố Kiếm đứng bình thản bên vách đá, đón ánh nắng ấm áp quen thuộc từbiển kia chiếu tới. Lão hơi nhắm mắt, ngửi không khí Đông Di thành, ngửi hơithở nơi đây, im lặng không nói gì, không biết đang nghĩ điều chi. Có lẽ lúc sắpchết, tất cả quá khứ, tất cả ký ức hiện thành những hình ảnh trong đầu lão, đanxen trong ánh vàng ban mai trước mắt lão.Kiến dưới gốc cây, bằng hữu bịt vải đen, đệ đệ, mưa, người chết, đốt phủ,kiếm, hố kiếm, rác rưởi, đồ đệ, đồ đệ, lại là đồ đệ, lại là kiếm, đại kiếm, thiênkiếm, một kiếm vắt ngang thiên hạ, một kiếm vệ thành, thành chưa phá, kiếmchưa gãy, nhưng người sắp chết.Tứ Cố Kiếm chớp chớp hai mắt vô thần, xua tan ảo ảnh trong ánh bìnhminh, cố đứng thẳng hơn, nhìn xa hơn, nhìn thực tế hơn, nhưng chân không cònsức, mắt cũng mờ dần.Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang nhận ra ý nghĩ của sư phụ, vội vàngđỡ lão đứng thẳng dậy.Tứ Cố Kiếm bỗng thấy tầm mắt mình trong veo, nhìn thấy Đông Di thànhmình bảo vệ hàng chục năm, thấy khói bếp bay lên từ trong thành, thấy cácthương gia bận rộn dọn hàng ra chợ sớm, thấy vàng bạc vô hình lưu chuyểngiữa phố xá, thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mọi người.Đến phút cuối đời, lão bỗng thấy mình thực ra mình không muốn nhìn thấynhững điều đó, nên liếc nhìn căn nhà tranh màu vàng nhạt nơi lão sống nhiềunăm. Rất nhiều năm trước đây, đó chỉ là một túp lều rách nát, lão sống ở đó lâunăm, giết nhiều người, dạy nhiều người, rất tự hào.Cuối cùng, Tứ Cố Kiếm nhìn thấy gốc cây xanh lớn ngoài thành, dưới ánhbình minh cây vẫn mạnh khỏe, um tùm che chở người qua đường, du khách,thương nhân, thế nhân.Đúng là một gốc cây lớn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh bình minh từ đông đến, soi rọi lên gò núi sau Kiếm Lư, hào quang ấmáp bao trùm ngọn đồi. Thầy trò Kiếm Lư hơn mười người đứng thẳng hướng vềphía mặt trời, như một bức tranh sơn dầu.Dưới chân gò núi, các đệ tử thế hệ ba của Kiếm Lư, kiếm đồng cùng đám tôitớ phục vụ Tứ Cố Kiếm nhiều năm, các quan viên, nhìn cảnh tượng trên đồi,biết vị tông sư Đông Di thành đã đến phút cuối đời. Vô số người không cầmđược nước mắt, quỳ sụp xuống đất, khấn vái về phía ngọn núi.Trên sườn núi, Phạm Nhàn và Ảnh Tử nhìn sang bên kia, dù mặt không cảmxúc nhưng trong lòng đã xúc động. Phạm Nhàn bỗng thấy tâm trạng mình kì lạ,bao năm qua mối quan hệ giữa y với Đông Di thành rất phức tạp, nhất là đối vớiTứ Cố Kiếm. Y chỉ biết lão là cao thủ siêu quần, có thể dùng một thanh kiếmthay đổi thế cuộc. Nhiều năm qua, Tứ Cố Kiếm là kẻ thù lớn nhất của PhạmNhàn. Nhưng sao đến trăng đi, mối quan hệ giữa người với người đã thay đổirất lớn.Dù vậy, đêm qua Phạm Nhàn vẫn không có cảm tình gì với Tứ Cố Kiếm.Cuộc đàm phán giữa họ chỉ vì lợi ích. Đối với Đại tông sư đã giết nhiều thuộchạ và người Khánh Quốc, Phạm Nhàn không thể cảm thán gì nhiều.Có điều, vào giây phút này.Ánh dương chiếu đến, Phạm Nhàn không cầm lòng được, cay đắng tự cườithầm, nhìn bóng dáng gầy yếu kia trên đỉnh núi, trong lòng nghĩ liệu mình cóphải mắt hoa không, sao lại nhìn nhầm vị Đại tông sư này thành một đồng chícách mạng bảo vệ thế gian, yêu thương dân lành.