Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1721: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 7

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trênđỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phútcuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trongtim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thểchậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưngnúi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành mộtvòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưngvô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông,mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơisóng biển đang hít thở trên bờ cát.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.Phương xa có gió thổi tới, mang theo hạt mưa ẩm ướt. Trên trời ánh dương,một đám mây đen hơi dày. Gió mưa kéo đến, như tiễn đưa, như thanh tẩy.o O oNgoại trừ Tứ Cố Kiếm đang hấp hối và Phạm Nhàn, không ai cảm nhậnđược khí tức người kia cố ý phát ra. Phạm Nhàn lặng lẽ rời khỏi gian nhà, điqua phía sau những người quỳ lễ bốn phương dưới đất, lướt nhanh qua Đông Dithành, tăng tốc đến mức nhanh nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua phốphường nhà dân, vượt qua thuyền bè trên cảng, đến một bãi cát vắng vẻ ngoạiĐông Di thành, gần bờ biển Đông Hải.Lúc này, mưa rơi dày đặc xuống bờ cát biển, đánh lên từng hốc nhỏ.Một bóng xám lao qua, sau đó dừng lại cực kỳ mạnh mẽ trên tảng đá xanhbên bờ cát, chính là Phạm Nhàn. Y híp mắt nhìn những hốc nhỏ do mưa rơiđánh lên bờ cát, bỗng nhiên nhớ lại cách đây nhiều năm, dưới vách đá ĐạmChâu, y nhìn nửa chiếc thuyền nhỏ chìm xuống, thấy những dấu vết trên bãi cát.Gió mưa không to lớn hơn, chỉ thổi lành lạnh và dịu dàng như thế, rơi xuốngnhè nhẹ. Mặt trời mọc cao thêm chút nữa, chiếu qua tầng mây mưa. Toàn bộánh sáng Đông Di thành đều trở nên tối sầm lại, nhất là trên biển, sóng vỗ đá,bắn lên vô số tia nước, giao cùng gió mưa lọt qua không trung, khiến biển cảthêm phần mông lung, mờ ảo.Phía sau làn sương mờ mịt từ từ hiện ra bóng dáng một con thuyền khổnglồ, thân thuyền rất lớn, là loại có thể chống chọi sóng to gió lớn dặm ngàn hảitrình. Thuyền không thể cập bờ gần vùng đá ngầm, chỉ hiện ra xa xa giữa biểncả, tuy cách xa vô cùng, nhưng cảm giác áp bách không rõ nguyên do khiếnPhạm Nhàn cảm thấy căng thẳng.Đại dương bỗng trở nên lặng yên trong giây phút này, dù gió mưa vẫn tiếpdiễn, nhưng mưa rơi lên biển vào cát không hề có tiếng động, thế gian trơn trubỗng im lìm, sóng biển không còn hung hăng đánh vào bờ nữa, chỉ nhẹ nhàngvỗ về, giống như hơi thở của vùng đất này.Trong làn sương trắng mờ ảo, mơ hồ xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ đangtiến lại.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu rồi bước trên bãi cát ẩm ướt mềm mại, tiếnvề phía biển, đón chào chiếc thuyền nhỏ ấy đến gần.Trên mũi thuyền, một người đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mái tóc bạcbuộc dây sau gáy, khuôn mặt kỳ lạ, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm khólường, đội một chiếc nón lá trên đầu, tuy nón nhỏ nhưng khiến cơn mưa dịudàng rơi xuống không thể lại gần thuyền.Đuôi thuyền ngồi một người, cũng đội nón, nhưng vành nón không chekhuất mái tóc màu sắc khác mọi người, cũng như nụ cười kỳ lạ đáng sợ ở khóemiệng.Diệp Lưu Vân đến, lúc Tứ Cố Kiếm sắp qua đời, cuối cùng ông cũng đếntiễn đưa.Phạm Nhàn chợt cảm thấy sững sờ, sau đó nhìn người ngồi ở đuôi thuyền,mỉm cười dịu dàng. Phí Giới tiên sinh cũng tới, vào lúc sắp kiệt sức, có thể gặplại người thân yêu giữa lúc Diệp Lưu Vân bất ngờ xuất hiện, xoa dịu phần nàonỗi kinh ngạc mà ông ta mang lại.o O oChiếc thuyền nhỏ tiến gần vào bờ biển, Diệp Lưu Vân lặng lẽ đứng ở mũithuyền, ánh mắt xuyên qua đồi cây xanh ven biển, nhìn về phương xa, đại kháichính là phương xa đó, Tứ Cố Kiếm đang ở trên đồi núi, thảm thiết và lạnh lùngnhìn ra biển.Phạm Nhàn đứng trong mưa gió, lau nước mưa trên mặt, nhìn Diệp LưuVân im lặng không nói một lời, môi mỏng hé mở, cuối cùng vẫn không thốtđược câu nào.Tiếng nước dần vọng lên, Phí Giới từ đuôi thuyền nhảy xuống, trong nướcnông ngập chân, đi về phía bờ. Phạm Nhàn vội vã tiến lên, đỡ thầy lên bờ. Thầytrò nhìn nhau, ánh mắt đều dịu dàng vui mừng.Phạm Nhàn không nhắc tới vấn đề trong kinh đô, không nhắc tới vấn đềThập Gia thôn, Trần Bình Bình, vì y biết rõ ra khơi viễn du là ước nguyện cảđời của Phí Giới lão sư.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trênđỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phútcuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trongtim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thểchậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưngnúi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành mộtvòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưngvô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông,mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơisóng biển đang hít thở trên bờ cát.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.Phương xa có gió thổi tới, mang theo hạt mưa ẩm ướt. Trên trời ánh dương,một đám mây đen hơi dày. Gió mưa kéo đến, như tiễn đưa, như thanh tẩy.o O oNgoại trừ Tứ Cố Kiếm đang hấp hối và Phạm Nhàn, không ai cảm nhậnđược khí tức người kia cố ý phát ra. Phạm Nhàn lặng lẽ rời khỏi gian nhà, điqua phía sau những người quỳ lễ bốn phương dưới đất, lướt nhanh qua Đông Dithành, tăng tốc đến mức nhanh nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua phốphường nhà dân, vượt qua thuyền bè trên cảng, đến một bãi cát vắng vẻ ngoạiĐông Di thành, gần bờ biển Đông Hải.Lúc này, mưa rơi dày đặc xuống bờ cát biển, đánh lên từng hốc nhỏ.Một bóng xám lao qua, sau đó dừng lại cực kỳ mạnh mẽ trên tảng đá xanhbên bờ cát, chính là Phạm Nhàn. Y híp mắt nhìn những hốc nhỏ do mưa rơiđánh lên bờ cát, bỗng nhiên nhớ lại cách đây nhiều năm, dưới vách đá ĐạmChâu, y nhìn nửa chiếc thuyền nhỏ chìm xuống, thấy những dấu vết trên bãi cát.Gió mưa không to lớn hơn, chỉ thổi lành lạnh và dịu dàng như thế, rơi xuốngnhè nhẹ. Mặt trời mọc cao thêm chút nữa, chiếu qua tầng mây mưa. Toàn bộánh sáng Đông Di thành đều trở nên tối sầm lại, nhất là trên biển, sóng vỗ đá,bắn lên vô số tia nước, giao cùng gió mưa lọt qua không trung, khiến biển cảthêm phần mông lung, mờ ảo.Phía sau làn sương mờ mịt từ từ hiện ra bóng dáng một con thuyền khổnglồ, thân thuyền rất lớn, là loại có thể chống chọi sóng to gió lớn dặm ngàn hảitrình. Thuyền không thể cập bờ gần vùng đá ngầm, chỉ hiện ra xa xa giữa biểncả, tuy cách xa vô cùng, nhưng cảm giác áp bách không rõ nguyên do khiếnPhạm Nhàn cảm thấy căng thẳng.Đại dương bỗng trở nên lặng yên trong giây phút này, dù gió mưa vẫn tiếpdiễn, nhưng mưa rơi lên biển vào cát không hề có tiếng động, thế gian trơn trubỗng im lìm, sóng biển không còn hung hăng đánh vào bờ nữa, chỉ nhẹ nhàngvỗ về, giống như hơi thở của vùng đất này.Trong làn sương trắng mờ ảo, mơ hồ xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ đangtiến lại.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu rồi bước trên bãi cát ẩm ướt mềm mại, tiếnvề phía biển, đón chào chiếc thuyền nhỏ ấy đến gần.Trên mũi thuyền, một người đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mái tóc bạcbuộc dây sau gáy, khuôn mặt kỳ lạ, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm khólường, đội một chiếc nón lá trên đầu, tuy nón nhỏ nhưng khiến cơn mưa dịudàng rơi xuống không thể lại gần thuyền.Đuôi thuyền ngồi một người, cũng đội nón, nhưng vành nón không chekhuất mái tóc màu sắc khác mọi người, cũng như nụ cười kỳ lạ đáng sợ ở khóemiệng.Diệp Lưu Vân đến, lúc Tứ Cố Kiếm sắp qua đời, cuối cùng ông cũng đếntiễn đưa.Phạm Nhàn chợt cảm thấy sững sờ, sau đó nhìn người ngồi ở đuôi thuyền,mỉm cười dịu dàng. Phí Giới tiên sinh cũng tới, vào lúc sắp kiệt sức, có thể gặplại người thân yêu giữa lúc Diệp Lưu Vân bất ngờ xuất hiện, xoa dịu phần nàonỗi kinh ngạc mà ông ta mang lại.o O oChiếc thuyền nhỏ tiến gần vào bờ biển, Diệp Lưu Vân lặng lẽ đứng ở mũithuyền, ánh mắt xuyên qua đồi cây xanh ven biển, nhìn về phương xa, đại kháichính là phương xa đó, Tứ Cố Kiếm đang ở trên đồi núi, thảm thiết và lạnh lùngnhìn ra biển.Phạm Nhàn đứng trong mưa gió, lau nước mưa trên mặt, nhìn Diệp LưuVân im lặng không nói một lời, môi mỏng hé mở, cuối cùng vẫn không thốtđược câu nào.Tiếng nước dần vọng lên, Phí Giới từ đuôi thuyền nhảy xuống, trong nướcnông ngập chân, đi về phía bờ. Phạm Nhàn vội vã tiến lên, đỡ thầy lên bờ. Thầytrò nhìn nhau, ánh mắt đều dịu dàng vui mừng.Phạm Nhàn không nhắc tới vấn đề trong kinh đô, không nhắc tới vấn đềThập Gia thôn, Trần Bình Bình, vì y biết rõ ra khơi viễn du là ước nguyện cảđời của Phí Giới lão sư.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trênđỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phútcuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trongtim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thểchậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưngnúi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành mộtvòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưngvô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông,mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơisóng biển đang hít thở trên bờ cát.Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.Phương xa có gió thổi tới, mang theo hạt mưa ẩm ướt. Trên trời ánh dương,một đám mây đen hơi dày. Gió mưa kéo đến, như tiễn đưa, như thanh tẩy.o O oNgoại trừ Tứ Cố Kiếm đang hấp hối và Phạm Nhàn, không ai cảm nhậnđược khí tức người kia cố ý phát ra. Phạm Nhàn lặng lẽ rời khỏi gian nhà, điqua phía sau những người quỳ lễ bốn phương dưới đất, lướt nhanh qua Đông Dithành, tăng tốc đến mức nhanh nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua phốphường nhà dân, vượt qua thuyền bè trên cảng, đến một bãi cát vắng vẻ ngoạiĐông Di thành, gần bờ biển Đông Hải.Lúc này, mưa rơi dày đặc xuống bờ cát biển, đánh lên từng hốc nhỏ.Một bóng xám lao qua, sau đó dừng lại cực kỳ mạnh mẽ trên tảng đá xanhbên bờ cát, chính là Phạm Nhàn. Y híp mắt nhìn những hốc nhỏ do mưa rơiđánh lên bờ cát, bỗng nhiên nhớ lại cách đây nhiều năm, dưới vách đá ĐạmChâu, y nhìn nửa chiếc thuyền nhỏ chìm xuống, thấy những dấu vết trên bãi cát.Gió mưa không to lớn hơn, chỉ thổi lành lạnh và dịu dàng như thế, rơi xuốngnhè nhẹ. Mặt trời mọc cao thêm chút nữa, chiếu qua tầng mây mưa. Toàn bộánh sáng Đông Di thành đều trở nên tối sầm lại, nhất là trên biển, sóng vỗ đá,bắn lên vô số tia nước, giao cùng gió mưa lọt qua không trung, khiến biển cảthêm phần mông lung, mờ ảo.Phía sau làn sương mờ mịt từ từ hiện ra bóng dáng một con thuyền khổnglồ, thân thuyền rất lớn, là loại có thể chống chọi sóng to gió lớn dặm ngàn hảitrình. Thuyền không thể cập bờ gần vùng đá ngầm, chỉ hiện ra xa xa giữa biểncả, tuy cách xa vô cùng, nhưng cảm giác áp bách không rõ nguyên do khiếnPhạm Nhàn cảm thấy căng thẳng.Đại dương bỗng trở nên lặng yên trong giây phút này, dù gió mưa vẫn tiếpdiễn, nhưng mưa rơi lên biển vào cát không hề có tiếng động, thế gian trơn trubỗng im lìm, sóng biển không còn hung hăng đánh vào bờ nữa, chỉ nhẹ nhàngvỗ về, giống như hơi thở của vùng đất này.Trong làn sương trắng mờ ảo, mơ hồ xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ đangtiến lại.Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu rồi bước trên bãi cát ẩm ướt mềm mại, tiếnvề phía biển, đón chào chiếc thuyền nhỏ ấy đến gần.Trên mũi thuyền, một người đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mái tóc bạcbuộc dây sau gáy, khuôn mặt kỳ lạ, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm khólường, đội một chiếc nón lá trên đầu, tuy nón nhỏ nhưng khiến cơn mưa dịudàng rơi xuống không thể lại gần thuyền.Đuôi thuyền ngồi một người, cũng đội nón, nhưng vành nón không chekhuất mái tóc màu sắc khác mọi người, cũng như nụ cười kỳ lạ đáng sợ ở khóemiệng.Diệp Lưu Vân đến, lúc Tứ Cố Kiếm sắp qua đời, cuối cùng ông cũng đếntiễn đưa.Phạm Nhàn chợt cảm thấy sững sờ, sau đó nhìn người ngồi ở đuôi thuyền,mỉm cười dịu dàng. Phí Giới tiên sinh cũng tới, vào lúc sắp kiệt sức, có thể gặplại người thân yêu giữa lúc Diệp Lưu Vân bất ngờ xuất hiện, xoa dịu phần nàonỗi kinh ngạc mà ông ta mang lại.o O oChiếc thuyền nhỏ tiến gần vào bờ biển, Diệp Lưu Vân lặng lẽ đứng ở mũithuyền, ánh mắt xuyên qua đồi cây xanh ven biển, nhìn về phương xa, đại kháichính là phương xa đó, Tứ Cố Kiếm đang ở trên đồi núi, thảm thiết và lạnh lùngnhìn ra biển.Phạm Nhàn đứng trong mưa gió, lau nước mưa trên mặt, nhìn Diệp LưuVân im lặng không nói một lời, môi mỏng hé mở, cuối cùng vẫn không thốtđược câu nào.Tiếng nước dần vọng lên, Phí Giới từ đuôi thuyền nhảy xuống, trong nướcnông ngập chân, đi về phía bờ. Phạm Nhàn vội vã tiến lên, đỡ thầy lên bờ. Thầytrò nhìn nhau, ánh mắt đều dịu dàng vui mừng.Phạm Nhàn không nhắc tới vấn đề trong kinh đô, không nhắc tới vấn đềThập Gia thôn, Trần Bình Bình, vì y biết rõ ra khơi viễn du là ước nguyện cảđời của Phí Giới lão sư.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1721: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 7