Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1731: Mở lư 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cười nhạt, châm biếm nói: "Ta có bóng Ảnh Tử ma che chở phíasau, cần gì đến ngươi. Ta chỉ rất ghét cảm giác này. Ta là ai? Ta không phải làkẻ có thể bị uy hiếp làm việc. Kiếm Lư cần phải thay đổi thái độ. Nếu Vân ChiLan hay Lý Bá Hoa không tin ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục. Thôi vậy,qua vài tháng dẫn đại quân trở lại đây nói chuyện tiếp cũng được."Vương Thập Tam Lang ngẩng lên nhìn y, ánh mắt đầy hoài nghi và đau khổ,nói: "Nhưng ngươi cũng đang uy hiếp đấy thôi."Phạm Nhàn nghiêm túc nhìn y: "Đến mà không đáp lễ thì không đúng lễ. Tarất đau đầu với ý định ngươi thể hiện, ta không muốn ai lợi dụng ngươi đểkhống chế ta.""Chúng ta không có hy vọng như vậy, nhưng...thành thật mà nói, chúng tahoàn toàn không hiểu di ngôn của sư phụ. Nhất là các sư huynh cũng không tiếpxúc nhiều với ngươi, họ không biết ngươi là người thế nào, hoàn toàn không thểtin rằng ngươi sẽ...không quan tâm đến lợi ích Khánh Quốc mà chỉ vì sinh tửcủa Đông Di thành.""Tin hay không là chuyện của họ, ta chỉ cần họ chấp nhận." Phạm Nhànđứng dậy, vỗ nhẹ vai y: "Chúng ta là bạn bè, ta không muốn ngươi trở thànhngười luôn đứng bên cạnh, theo dõi từng cử chỉ của ta.""Bạn bè nên tin tưởng và ủng hộ lẫn nhau, không cần hỏi lý do." Phạm Nhànnhìn Vương Thập Tam Lang nghiêm túc nói: "Thái độ của ngươi là Tứ CốKiếm thể hiện với ta, cũng là thái độ ta thể hiện với Tứ Cố Kiếm. Chính nhờngươi mà ta và Tứ Cố Kiếm mới có được lòng tin này. Nhưng từ nay về sau, tahy vọng ngươi học cách có thái độ riêng... Con người sống là vì bản thân, trênđời đã quá nhiều kẻ gánh vác hận thù quốc gia, ngươi không phù hợp làm việcđó.""Ngươi thì phù hợp à?" Vương Thập Tam Lang hiểu ý y, âm u hỏi."Ta bị cưỡng bức, bị bức lên Lương Sơn." Đôi môi Phạm Nhàn nhếch lên,ánh mắt buồn bã: "Nhìn bên kia tối om, phải chăng là sào huyệt của giặc? Làmtheo giặc hay sao? Làm giặc thật? Ta là giặc? Ta không muốn chạy theo, càngkhông muốn giết sạch."Vương Thập Tam Lang im lặng nhìn y, bỗng hỏi: "Trên đời này, còn ai cóthể ép ngươi làm những việc đó?"Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Không biết, có lẽ về cơ bản, chỉ là tamuốn làm thế mà thôi."o O oVề Hoàng đế, Phạm Nhàn đã suy nghĩ rất kỹ. Như đã nói với phụ thân,trước khi Ngũ Trúc thúc trở về, y không muốn đấu đá với Hoàng đế bệ hạ, cũngchẳng có lý do gì. Dù xưa kia có bi kịch, nhưng với một linh hồn lênh đênhtrong thế gian, mặc dù muốn báo thù cho người phụ nữ đó, nhưng khi đối diệnvới phụ thân, y vẫn do dự.Hơn nữa, Hoàng đế vẫn quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hoàn toàn không thểchiến thắng.Phạm Nhàn chỉ muốn làm cho thế giới này trở nên ôn hòa hơn một chút, phùhợp hơn với suy nghĩ trong lòng mình. Đây có lẽ là điều mà tất cả những ngườixuyên không muốn làm đầu tiên khi đến một thế giới hoàn toàn khác.Y lại cũng không biết rằng Diệp Thao làm vậy, Vũ An Quốc làm vậy, thậmchí cả Diệp Khinh Mi đều làm như vậy. Có lẽ chỉ có Thạch Việt là chưa từng.Thực ra đây chỉ là số phận của những người xuyên không xuất sắc, hoặc nóicách khác, là số phận của những xuyên không gia tài ba. Chứ đám công tử bộtthì không thể nào như thế, hưởng thụ cũng không thể lấp đầy nhu cầu tinh thần.Bản năng tò mò và khát khao kiểm soát của con người sẽ thúc đẩy họ theohướng đó. Và bất kỳ ai có đủ quyền lực, sức mạnh đều sẽ cố gắng sử dụng nóđể thay đổi một số thứ.Áo gấm đi đêm cả đời cần định lực của cao tăng, nhưng ngay cả cao tăngcũng không nhịn được hỏi ý kiến Shakespeare trước lúc lâm chung.Vì vậy, khi đã có địa vị nhất định trên thế giới này, Phạm Nhàn cũng sẽ mặcnhững bộ y phục lộng lẫy, đứng dưới ánh nắng và làm những điều mình cho làđúng.Điều đó có thể không tốt cho thế giới, nhưng ít nhất cũng là lựa chọn tốt vớiriêng y. Lịch sử là một khối bột mềm mại để các cường giả tùy ý nhào nặn, vàhọ cho rằng nặn thành một cô gái xinh đẹp là tốt nhất. Có người lại cho là nênnặn thành một thanh đại đao, chém loạn xạ khắp chợ.Ai đúng ai sai, để lịch sử phán xét vậy. Dù sao trước khi lịch sử kết luận,những cường giả đã trở thành bộ xương. Và họ phải làm những điều đó, thậttriệt để, thỏa mãn và không uổng phí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đã trải qua kiếp thứ hai này, vào cuối xuân năm thứ mườiKhánh Lịch, cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao. Lúc này, quyền thần trẻ tuổi củaKhánh Quốc đã có quyền lực, đại quyền Giám Sát viện, có tiền bạc, phần lớntiền của thiên hạ nằm trong vòng kiểm soát của y, và y có danh tiếng vang khắpthiên hạ.PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cười nhạt, châm biếm nói: "Ta có bóng Ảnh Tử ma che chở phíasau, cần gì đến ngươi. Ta chỉ rất ghét cảm giác này. Ta là ai? Ta không phải làkẻ có thể bị uy hiếp làm việc. Kiếm Lư cần phải thay đổi thái độ. Nếu Vân ChiLan hay Lý Bá Hoa không tin ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục. Thôi vậy,qua vài tháng dẫn đại quân trở lại đây nói chuyện tiếp cũng được."Vương Thập Tam Lang ngẩng lên nhìn y, ánh mắt đầy hoài nghi và đau khổ,nói: "Nhưng ngươi cũng đang uy hiếp đấy thôi."Phạm Nhàn nghiêm túc nhìn y: "Đến mà không đáp lễ thì không đúng lễ. Tarất đau đầu với ý định ngươi thể hiện, ta không muốn ai lợi dụng ngươi đểkhống chế ta.""Chúng ta không có hy vọng như vậy, nhưng...thành thật mà nói, chúng tahoàn toàn không hiểu di ngôn của sư phụ. Nhất là các sư huynh cũng không tiếpxúc nhiều với ngươi, họ không biết ngươi là người thế nào, hoàn toàn không thểtin rằng ngươi sẽ...không quan tâm đến lợi ích Khánh Quốc mà chỉ vì sinh tửcủa Đông Di thành.""Tin hay không là chuyện của họ, ta chỉ cần họ chấp nhận." Phạm Nhànđứng dậy, vỗ nhẹ vai y: "Chúng ta là bạn bè, ta không muốn ngươi trở thànhngười luôn đứng bên cạnh, theo dõi từng cử chỉ của ta.""Bạn bè nên tin tưởng và ủng hộ lẫn nhau, không cần hỏi lý do." Phạm Nhànnhìn Vương Thập Tam Lang nghiêm túc nói: "Thái độ của ngươi là Tứ CốKiếm thể hiện với ta, cũng là thái độ ta thể hiện với Tứ Cố Kiếm. Chính nhờngươi mà ta và Tứ Cố Kiếm mới có được lòng tin này. Nhưng từ nay về sau, tahy vọng ngươi học cách có thái độ riêng... Con người sống là vì bản thân, trênđời đã quá nhiều kẻ gánh vác hận thù quốc gia, ngươi không phù hợp làm việcđó.""Ngươi thì phù hợp à?" Vương Thập Tam Lang hiểu ý y, âm u hỏi."Ta bị cưỡng bức, bị bức lên Lương Sơn." Đôi môi Phạm Nhàn nhếch lên,ánh mắt buồn bã: "Nhìn bên kia tối om, phải chăng là sào huyệt của giặc? Làmtheo giặc hay sao? Làm giặc thật? Ta là giặc? Ta không muốn chạy theo, càngkhông muốn giết sạch."Vương Thập Tam Lang im lặng nhìn y, bỗng hỏi: "Trên đời này, còn ai cóthể ép ngươi làm những việc đó?"Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Không biết, có lẽ về cơ bản, chỉ là tamuốn làm thế mà thôi."o O oVề Hoàng đế, Phạm Nhàn đã suy nghĩ rất kỹ. Như đã nói với phụ thân,trước khi Ngũ Trúc thúc trở về, y không muốn đấu đá với Hoàng đế bệ hạ, cũngchẳng có lý do gì. Dù xưa kia có bi kịch, nhưng với một linh hồn lênh đênhtrong thế gian, mặc dù muốn báo thù cho người phụ nữ đó, nhưng khi đối diệnvới phụ thân, y vẫn do dự.Hơn nữa, Hoàng đế vẫn quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hoàn toàn không thểchiến thắng.Phạm Nhàn chỉ muốn làm cho thế giới này trở nên ôn hòa hơn một chút, phùhợp hơn với suy nghĩ trong lòng mình. Đây có lẽ là điều mà tất cả những ngườixuyên không muốn làm đầu tiên khi đến một thế giới hoàn toàn khác.Y lại cũng không biết rằng Diệp Thao làm vậy, Vũ An Quốc làm vậy, thậmchí cả Diệp Khinh Mi đều làm như vậy. Có lẽ chỉ có Thạch Việt là chưa từng.Thực ra đây chỉ là số phận của những người xuyên không xuất sắc, hoặc nóicách khác, là số phận của những xuyên không gia tài ba. Chứ đám công tử bộtthì không thể nào như thế, hưởng thụ cũng không thể lấp đầy nhu cầu tinh thần.Bản năng tò mò và khát khao kiểm soát của con người sẽ thúc đẩy họ theohướng đó. Và bất kỳ ai có đủ quyền lực, sức mạnh đều sẽ cố gắng sử dụng nóđể thay đổi một số thứ.Áo gấm đi đêm cả đời cần định lực của cao tăng, nhưng ngay cả cao tăngcũng không nhịn được hỏi ý kiến Shakespeare trước lúc lâm chung.Vì vậy, khi đã có địa vị nhất định trên thế giới này, Phạm Nhàn cũng sẽ mặcnhững bộ y phục lộng lẫy, đứng dưới ánh nắng và làm những điều mình cho làđúng.Điều đó có thể không tốt cho thế giới, nhưng ít nhất cũng là lựa chọn tốt vớiriêng y. Lịch sử là một khối bột mềm mại để các cường giả tùy ý nhào nặn, vàhọ cho rằng nặn thành một cô gái xinh đẹp là tốt nhất. Có người lại cho là nênnặn thành một thanh đại đao, chém loạn xạ khắp chợ.Ai đúng ai sai, để lịch sử phán xét vậy. Dù sao trước khi lịch sử kết luận,những cường giả đã trở thành bộ xương. Và họ phải làm những điều đó, thậttriệt để, thỏa mãn và không uổng phí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đã trải qua kiếp thứ hai này, vào cuối xuân năm thứ mườiKhánh Lịch, cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao. Lúc này, quyền thần trẻ tuổi củaKhánh Quốc đã có quyền lực, đại quyền Giám Sát viện, có tiền bạc, phần lớntiền của thiên hạ nằm trong vòng kiểm soát của y, và y có danh tiếng vang khắpthiên hạ.PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cười nhạt, châm biếm nói: "Ta có bóng Ảnh Tử ma che chở phíasau, cần gì đến ngươi. Ta chỉ rất ghét cảm giác này. Ta là ai? Ta không phải làkẻ có thể bị uy hiếp làm việc. Kiếm Lư cần phải thay đổi thái độ. Nếu Vân ChiLan hay Lý Bá Hoa không tin ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục. Thôi vậy,qua vài tháng dẫn đại quân trở lại đây nói chuyện tiếp cũng được."Vương Thập Tam Lang ngẩng lên nhìn y, ánh mắt đầy hoài nghi và đau khổ,nói: "Nhưng ngươi cũng đang uy hiếp đấy thôi."Phạm Nhàn nghiêm túc nhìn y: "Đến mà không đáp lễ thì không đúng lễ. Tarất đau đầu với ý định ngươi thể hiện, ta không muốn ai lợi dụng ngươi đểkhống chế ta.""Chúng ta không có hy vọng như vậy, nhưng...thành thật mà nói, chúng tahoàn toàn không hiểu di ngôn của sư phụ. Nhất là các sư huynh cũng không tiếpxúc nhiều với ngươi, họ không biết ngươi là người thế nào, hoàn toàn không thểtin rằng ngươi sẽ...không quan tâm đến lợi ích Khánh Quốc mà chỉ vì sinh tửcủa Đông Di thành.""Tin hay không là chuyện của họ, ta chỉ cần họ chấp nhận." Phạm Nhànđứng dậy, vỗ nhẹ vai y: "Chúng ta là bạn bè, ta không muốn ngươi trở thànhngười luôn đứng bên cạnh, theo dõi từng cử chỉ của ta.""Bạn bè nên tin tưởng và ủng hộ lẫn nhau, không cần hỏi lý do." Phạm Nhànnhìn Vương Thập Tam Lang nghiêm túc nói: "Thái độ của ngươi là Tứ CốKiếm thể hiện với ta, cũng là thái độ ta thể hiện với Tứ Cố Kiếm. Chính nhờngươi mà ta và Tứ Cố Kiếm mới có được lòng tin này. Nhưng từ nay về sau, tahy vọng ngươi học cách có thái độ riêng... Con người sống là vì bản thân, trênđời đã quá nhiều kẻ gánh vác hận thù quốc gia, ngươi không phù hợp làm việcđó.""Ngươi thì phù hợp à?" Vương Thập Tam Lang hiểu ý y, âm u hỏi."Ta bị cưỡng bức, bị bức lên Lương Sơn." Đôi môi Phạm Nhàn nhếch lên,ánh mắt buồn bã: "Nhìn bên kia tối om, phải chăng là sào huyệt của giặc? Làmtheo giặc hay sao? Làm giặc thật? Ta là giặc? Ta không muốn chạy theo, càngkhông muốn giết sạch."Vương Thập Tam Lang im lặng nhìn y, bỗng hỏi: "Trên đời này, còn ai cóthể ép ngươi làm những việc đó?"Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Không biết, có lẽ về cơ bản, chỉ là tamuốn làm thế mà thôi."o O oVề Hoàng đế, Phạm Nhàn đã suy nghĩ rất kỹ. Như đã nói với phụ thân,trước khi Ngũ Trúc thúc trở về, y không muốn đấu đá với Hoàng đế bệ hạ, cũngchẳng có lý do gì. Dù xưa kia có bi kịch, nhưng với một linh hồn lênh đênhtrong thế gian, mặc dù muốn báo thù cho người phụ nữ đó, nhưng khi đối diệnvới phụ thân, y vẫn do dự.Hơn nữa, Hoàng đế vẫn quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hoàn toàn không thểchiến thắng.Phạm Nhàn chỉ muốn làm cho thế giới này trở nên ôn hòa hơn một chút, phùhợp hơn với suy nghĩ trong lòng mình. Đây có lẽ là điều mà tất cả những ngườixuyên không muốn làm đầu tiên khi đến một thế giới hoàn toàn khác.Y lại cũng không biết rằng Diệp Thao làm vậy, Vũ An Quốc làm vậy, thậmchí cả Diệp Khinh Mi đều làm như vậy. Có lẽ chỉ có Thạch Việt là chưa từng.Thực ra đây chỉ là số phận của những người xuyên không xuất sắc, hoặc nóicách khác, là số phận của những xuyên không gia tài ba. Chứ đám công tử bộtthì không thể nào như thế, hưởng thụ cũng không thể lấp đầy nhu cầu tinh thần.Bản năng tò mò và khát khao kiểm soát của con người sẽ thúc đẩy họ theohướng đó. Và bất kỳ ai có đủ quyền lực, sức mạnh đều sẽ cố gắng sử dụng nóđể thay đổi một số thứ.Áo gấm đi đêm cả đời cần định lực của cao tăng, nhưng ngay cả cao tăngcũng không nhịn được hỏi ý kiến Shakespeare trước lúc lâm chung.Vì vậy, khi đã có địa vị nhất định trên thế giới này, Phạm Nhàn cũng sẽ mặcnhững bộ y phục lộng lẫy, đứng dưới ánh nắng và làm những điều mình cho làđúng.Điều đó có thể không tốt cho thế giới, nhưng ít nhất cũng là lựa chọn tốt vớiriêng y. Lịch sử là một khối bột mềm mại để các cường giả tùy ý nhào nặn, vàhọ cho rằng nặn thành một cô gái xinh đẹp là tốt nhất. Có người lại cho là nênnặn thành một thanh đại đao, chém loạn xạ khắp chợ.Ai đúng ai sai, để lịch sử phán xét vậy. Dù sao trước khi lịch sử kết luận,những cường giả đã trở thành bộ xương. Và họ phải làm những điều đó, thậttriệt để, thỏa mãn và không uổng phí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đã trải qua kiếp thứ hai này, vào cuối xuân năm thứ mườiKhánh Lịch, cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao. Lúc này, quyền thần trẻ tuổi củaKhánh Quốc đã có quyền lực, đại quyền Giám Sát viện, có tiền bạc, phần lớntiền của thiên hạ nằm trong vòng kiểm soát của y, và y có danh tiếng vang khắpthiên hạ.PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

Chương 1731: Mở lư 1