Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1732: Mở lư 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điều quan trọng nhất là y đã có thành tựu. Khi khói trắng bốc lên khắpĐông Di thành, những lá cờ triệu hồn phấp phới trong gió xuân, lễ tang Tứ CốKiếm sắp diễn ra. Và các cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di cũng kếtthúc, tình thế thiên hạ cuối cùng đã thay đổi về mặt căn bản. Từ hôm nay, bảnđồ lãnh thổ sẽ trở nên xa lạ.Cuối cùng, Đông Di thành cũng đã quy phục Khánh Quốc trên danh nghĩa.Toàn bộ đại lục ngoại trừ một vùng xanh biếc ở phía tây cùng với một quốc giavẫn im lặng ở phía bắc, đều quy phục dưới gót sắt của Khánh Quốc.Mà Khánh Quốc chưa huy động một binh lính nào, đã đạt được mục đíchnày. Đương nhiên thúc đẩy tất cả là Phạm Nhàn. Vào giây phút này danh vọngcủa y đã lên tới đỉnh cao lịch sử. Và việc y làm chắc chắn sẽ được ghi vào sửsách.Phạm Nhàn bình tĩnh đứng yên trước cửa Kiếm Lư, Vương Thập Tam Langđứng phía sau, mười một đồ đệ Kiếm Lư im lặng đứng cách đó không xa. Sứđoàn Khánh Quốc đứng bên kia y. Các mật thám kiếm thủ của Giám Sát viện thìẩn mình, cảnh giác quan sát xung quanh từ mọi phía.Hôm nay là nghi lễ mở Kiếm Lư năm thứ mười Khánh Lịch, nghi lễ nàyđáng lẽ đã tổ chức từ lâu nhưng vì Tứ Cố Kiếm bệnh nặng sắp qua đời và KiếmLư có đại sự loan báo thiên hạ, nên nhiều nhân vật quan trọng được mời tới.Hôm nay khách khứa quá đông đúc, lại thêm gần đây các tiểu quốc chư hầubốn phía đông Di cùng một số phần tử bất an trong thành đang sôi sục, thậm chímột số nơi đã xuất hiện nghĩa quân, nên Phạm Nhàn thân là biểu tượng xâmlược, trở thành trọng điểm bảo vệ.Nhưng phía Đông Di không quá lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn, vìngười có thể giết y ở đây có lẽ chưa ra đời.Đương nhiên, phán đoán trên loại trừ Đại tông sư duy nhất thế gian, Hoàngđế Khánh Quốc. Dù sao không ai cho rằng Khánh Đế sẽ điên rồ đến mức ám sátcon tư sinh vừa lập đại công của mình.Không ai dám đứng cạnh Phạm Nhàn. Hôm nay trời rất đẹp, xuân sắc tươitắn, mặt trời rực rỡ, mang theo chút hơi ấm của mùa hạ.Vương Thập Tam Lang là người gần Phạm Nhàn nhất, cách y nửa bướcchân.Vẻ mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, đón tiếp các đại thương gia từ khắp nơi trongthiên hạ, đồng thời với tư cách nửa chủ nhà, y tiếp đón sứ đoàn Nam Khánh vàBắc Tề. Trên mặt quan viên Nam Khánh toát lên niềm vui khó kiềm chế, trái lạiquan viên Bắc Tề thì mặt mày cực kỳ khó coi.Khu đất trống phía trước cửa Kiếm Lư đã dựng lên một chiếc lều lớn, trênđó treo vô số hoa giấy màu trắng cùng rèm che, trông không vui nhộn, hoàntoàn không phù hợp với nghi thức mở lư, cũng như báo hiệu thần phục trêndanh nghĩa.Phạm Nhàn chẳng hề để ý điều này, trong lòng quan viên bộ Lễ KhánhQuốc có phần không vui, song cũng không dám thể hiện điều gì. Bởi vì ai aicũng biết, lần mở lư này thực chất nên tính là tang lễ của Tứ Cố Kiếm, quanviên bộ Lễ cũng không hy vọng trong thời khắc quan trọng như vậy lại chọcgiận những nhân vật mạnh mẽ trong Kiếm Lư.Mặt trời chậm rãi di chuyển lên giữa trời, không khí dần nóng lên, may màĐông Di thành nằm ven biển Đông Hải, có gió biển thổi đêm ngày không dứt,vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chiếc lều lớn che khuất phần lớn ánh nắnggay gắt, quan khách đến dự lễ tuy phải lau mồ hôi nhưng cũng không có nhiềuoán hận.Bỗng nhiên, bên ngoài Kiếm Lư vang lên tiếng pháo nổ, không biết baonhiêu tràng pháo cùng lúc nổ vang, mảnh giấy bị chấn động bay cao, khói mịtmù cũng bắt đầu tràn ngập.Có vẻ đây là một tín hiệu, khắp nơi trong Đông Di thành khổng lồ, cửa mỗinhà buôn, mỗi ngôi nhà đồng loạt đốt pháo đã chuẩn bị từ trước, ngay cả nhữngkỹ viện thường treo đèn lồng hàng đêm ca vũ không dứt cũng thay đèn lồng đỏbằng màu trắng, đặt pháo nổ trước cửa lầu.Các cô nương đã thay đổi y phục trang nhã, mang theo chút bất an lạc lõngnhìn về phía Kiếm Lư.Dân chúng thương gia đứng dưới những tấm bài vị màu trắng trước cửa nhà,nhìn những mảnh pháo nổ tung bay.Em bé trong vòng tay người mẹ bị tiếng pháo vang dội khắp bốn phươngtám hướng Đông Di thành đồng loạt nổ tung làm cho giật mình thức giấc, khócthét lên oa oa.Toàn Đông Di thành chỉ nghe tiếng pháo nổ, tiếng khóc than, mùi lưu huỳnhcay xè bay theo khói bụi bao trùm cả thành.Tiếng pháo vỡ vụn như một kiếp người, khói bay như linh hồn dần dần xarời cõi đời.Phạm Nhàn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhớ lại hồi còn ởngoài Thượng Kinh thành Bắc Tề nghe thấy tiếng pháo rền vang, thầm nghĩ bấtkể là Trang đại gia hay Tứ Cố Kiếm, thật ra đều xa vời những bá tánh bìnhthường kia.Dưới mái lều lớn bên ngoài Kiếm Lư, trong giọng nói của Vân Chi Lan, mọingười quỳ xuống trước chiếc quan tài đen lớn.PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Điều quan trọng nhất là y đã có thành tựu. Khi khói trắng bốc lên khắp
Đông Di thành, những lá cờ triệu hồn phấp phới trong gió xuân, lễ tang Tứ Cố
Kiếm sắp diễn ra. Và các cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di cũng kết
thúc, tình thế thiên hạ cuối cùng đã thay đổi về mặt căn bản. Từ hôm nay, bản
đồ lãnh thổ sẽ trở nên xa lạ.
Cuối cùng, Đông Di thành cũng đã quy phục Khánh Quốc trên danh nghĩa.
Toàn bộ đại lục ngoại trừ một vùng xanh biếc ở phía tây cùng với một quốc gia
vẫn im lặng ở phía bắc, đều quy phục dưới gót sắt của Khánh Quốc.
Mà Khánh Quốc chưa huy động một binh lính nào, đã đạt được mục đích
này. Đương nhiên thúc đẩy tất cả là Phạm Nhàn. Vào giây phút này danh vọng
của y đã lên tới đỉnh cao lịch sử. Và việc y làm chắc chắn sẽ được ghi vào sử
sách.
Phạm Nhàn bình tĩnh đứng yên trước cửa Kiếm Lư, Vương Thập Tam Lang
đứng phía sau, mười một đồ đệ Kiếm Lư im lặng đứng cách đó không xa. Sứ
đoàn Khánh Quốc đứng bên kia y. Các mật thám kiếm thủ của Giám Sát viện thì
ẩn mình, cảnh giác quan sát xung quanh từ mọi phía.
Hôm nay là nghi lễ mở Kiếm Lư năm thứ mười Khánh Lịch, nghi lễ này
đáng lẽ đã tổ chức từ lâu nhưng vì Tứ Cố Kiếm bệnh nặng sắp qua đời và Kiếm
Lư có đại sự loan báo thiên hạ, nên nhiều nhân vật quan trọng được mời tới.
Hôm nay khách khứa quá đông đúc, lại thêm gần đây các tiểu quốc chư hầu
bốn phía đông Di cùng một số phần tử bất an trong thành đang sôi sục, thậm chí
một số nơi đã xuất hiện nghĩa quân, nên Phạm Nhàn thân là biểu tượng xâm
lược, trở thành trọng điểm bảo vệ.
Nhưng phía Đông Di không quá lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn, vì
người có thể giết y ở đây có lẽ chưa ra đời.
Đương nhiên, phán đoán trên loại trừ Đại tông sư duy nhất thế gian, Hoàng
đế Khánh Quốc. Dù sao không ai cho rằng Khánh Đế sẽ điên rồ đến mức ám sát
con tư sinh vừa lập đại công của mình.
Không ai dám đứng cạnh Phạm Nhàn. Hôm nay trời rất đẹp, xuân sắc tươi
tắn, mặt trời rực rỡ, mang theo chút hơi ấm của mùa hạ.
Vương Thập Tam Lang là người gần Phạm Nhàn nhất, cách y nửa bước
chân.
Vẻ mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, đón tiếp các đại thương gia từ khắp nơi trong
thiên hạ, đồng thời với tư cách nửa chủ nhà, y tiếp đón sứ đoàn Nam Khánh và
Bắc Tề. Trên mặt quan viên Nam Khánh toát lên niềm vui khó kiềm chế, trái lại
quan viên Bắc Tề thì mặt mày cực kỳ khó coi.
Khu đất trống phía trước cửa Kiếm Lư đã dựng lên một chiếc lều lớn, trên
đó treo vô số hoa giấy màu trắng cùng rèm che, trông không vui nhộn, hoàn
toàn không phù hợp với nghi thức mở lư, cũng như báo hiệu thần phục trên
danh nghĩa.
Phạm Nhàn chẳng hề để ý điều này, trong lòng quan viên bộ Lễ Khánh
Quốc có phần không vui, song cũng không dám thể hiện điều gì. Bởi vì ai ai
cũng biết, lần mở lư này thực chất nên tính là tang lễ của Tứ Cố Kiếm, quan
viên bộ Lễ cũng không hy vọng trong thời khắc quan trọng như vậy lại chọc
giận những nhân vật mạnh mẽ trong Kiếm Lư.
Mặt trời chậm rãi di chuyển lên giữa trời, không khí dần nóng lên, may mà
Đông Di thành nằm ven biển Đông Hải, có gió biển thổi đêm ngày không dứt,
vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chiếc lều lớn che khuất phần lớn ánh nắng
gay gắt, quan khách đến dự lễ tuy phải lau mồ hôi nhưng cũng không có nhiều
oán hận.
Bỗng nhiên, bên ngoài Kiếm Lư vang lên tiếng pháo nổ, không biết bao
nhiêu tràng pháo cùng lúc nổ vang, mảnh giấy bị chấn động bay cao, khói mịt
mù cũng bắt đầu tràn ngập.
Có vẻ đây là một tín hiệu, khắp nơi trong Đông Di thành khổng lồ, cửa mỗi
nhà buôn, mỗi ngôi nhà đồng loạt đốt pháo đã chuẩn bị từ trước, ngay cả những
kỹ viện thường treo đèn lồng hàng đêm ca vũ không dứt cũng thay đèn lồng đỏ
bằng màu trắng, đặt pháo nổ trước cửa lầu.
Các cô nương đã thay đổi y phục trang nhã, mang theo chút bất an lạc lõng
nhìn về phía Kiếm Lư.
Dân chúng thương gia đứng dưới những tấm bài vị màu trắng trước cửa nhà,
nhìn những mảnh pháo nổ tung bay.
Em bé trong vòng tay người mẹ bị tiếng pháo vang dội khắp bốn phương
tám hướng Đông Di thành đồng loạt nổ tung làm cho giật mình thức giấc, khóc
thét lên oa oa.
Toàn Đông Di thành chỉ nghe tiếng pháo nổ, tiếng khóc than, mùi lưu huỳnh
cay xè bay theo khói bụi bao trùm cả thành.
Tiếng pháo vỡ vụn như một kiếp người, khói bay như linh hồn dần dần xa
rời cõi đời.
Phạm Nhàn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhớ lại hồi còn ở
ngoài Thượng Kinh thành Bắc Tề nghe thấy tiếng pháo rền vang, thầm nghĩ bất
kể là Trang đại gia hay Tứ Cố Kiếm, thật ra đều xa vời những bá tánh bình
thường kia.
Dưới mái lều lớn bên ngoài Kiếm Lư, trong giọng nói của Vân Chi Lan, mọi
người quỳ xuống trước chiếc quan tài đen lớn.
PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điều quan trọng nhất là y đã có thành tựu. Khi khói trắng bốc lên khắpĐông Di thành, những lá cờ triệu hồn phấp phới trong gió xuân, lễ tang Tứ CốKiếm sắp diễn ra. Và các cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di cũng kếtthúc, tình thế thiên hạ cuối cùng đã thay đổi về mặt căn bản. Từ hôm nay, bảnđồ lãnh thổ sẽ trở nên xa lạ.Cuối cùng, Đông Di thành cũng đã quy phục Khánh Quốc trên danh nghĩa.Toàn bộ đại lục ngoại trừ một vùng xanh biếc ở phía tây cùng với một quốc giavẫn im lặng ở phía bắc, đều quy phục dưới gót sắt của Khánh Quốc.Mà Khánh Quốc chưa huy động một binh lính nào, đã đạt được mục đíchnày. Đương nhiên thúc đẩy tất cả là Phạm Nhàn. Vào giây phút này danh vọngcủa y đã lên tới đỉnh cao lịch sử. Và việc y làm chắc chắn sẽ được ghi vào sửsách.Phạm Nhàn bình tĩnh đứng yên trước cửa Kiếm Lư, Vương Thập Tam Langđứng phía sau, mười một đồ đệ Kiếm Lư im lặng đứng cách đó không xa. Sứđoàn Khánh Quốc đứng bên kia y. Các mật thám kiếm thủ của Giám Sát viện thìẩn mình, cảnh giác quan sát xung quanh từ mọi phía.Hôm nay là nghi lễ mở Kiếm Lư năm thứ mười Khánh Lịch, nghi lễ nàyđáng lẽ đã tổ chức từ lâu nhưng vì Tứ Cố Kiếm bệnh nặng sắp qua đời và KiếmLư có đại sự loan báo thiên hạ, nên nhiều nhân vật quan trọng được mời tới.Hôm nay khách khứa quá đông đúc, lại thêm gần đây các tiểu quốc chư hầubốn phía đông Di cùng một số phần tử bất an trong thành đang sôi sục, thậm chímột số nơi đã xuất hiện nghĩa quân, nên Phạm Nhàn thân là biểu tượng xâmlược, trở thành trọng điểm bảo vệ.Nhưng phía Đông Di không quá lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn, vìngười có thể giết y ở đây có lẽ chưa ra đời.Đương nhiên, phán đoán trên loại trừ Đại tông sư duy nhất thế gian, Hoàngđế Khánh Quốc. Dù sao không ai cho rằng Khánh Đế sẽ điên rồ đến mức ám sátcon tư sinh vừa lập đại công của mình.Không ai dám đứng cạnh Phạm Nhàn. Hôm nay trời rất đẹp, xuân sắc tươitắn, mặt trời rực rỡ, mang theo chút hơi ấm của mùa hạ.Vương Thập Tam Lang là người gần Phạm Nhàn nhất, cách y nửa bướcchân.Vẻ mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, đón tiếp các đại thương gia từ khắp nơi trongthiên hạ, đồng thời với tư cách nửa chủ nhà, y tiếp đón sứ đoàn Nam Khánh vàBắc Tề. Trên mặt quan viên Nam Khánh toát lên niềm vui khó kiềm chế, trái lạiquan viên Bắc Tề thì mặt mày cực kỳ khó coi.Khu đất trống phía trước cửa Kiếm Lư đã dựng lên một chiếc lều lớn, trênđó treo vô số hoa giấy màu trắng cùng rèm che, trông không vui nhộn, hoàntoàn không phù hợp với nghi thức mở lư, cũng như báo hiệu thần phục trêndanh nghĩa.Phạm Nhàn chẳng hề để ý điều này, trong lòng quan viên bộ Lễ KhánhQuốc có phần không vui, song cũng không dám thể hiện điều gì. Bởi vì ai aicũng biết, lần mở lư này thực chất nên tính là tang lễ của Tứ Cố Kiếm, quanviên bộ Lễ cũng không hy vọng trong thời khắc quan trọng như vậy lại chọcgiận những nhân vật mạnh mẽ trong Kiếm Lư.Mặt trời chậm rãi di chuyển lên giữa trời, không khí dần nóng lên, may màĐông Di thành nằm ven biển Đông Hải, có gió biển thổi đêm ngày không dứt,vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chiếc lều lớn che khuất phần lớn ánh nắnggay gắt, quan khách đến dự lễ tuy phải lau mồ hôi nhưng cũng không có nhiềuoán hận.Bỗng nhiên, bên ngoài Kiếm Lư vang lên tiếng pháo nổ, không biết baonhiêu tràng pháo cùng lúc nổ vang, mảnh giấy bị chấn động bay cao, khói mịtmù cũng bắt đầu tràn ngập.Có vẻ đây là một tín hiệu, khắp nơi trong Đông Di thành khổng lồ, cửa mỗinhà buôn, mỗi ngôi nhà đồng loạt đốt pháo đã chuẩn bị từ trước, ngay cả nhữngkỹ viện thường treo đèn lồng hàng đêm ca vũ không dứt cũng thay đèn lồng đỏbằng màu trắng, đặt pháo nổ trước cửa lầu.Các cô nương đã thay đổi y phục trang nhã, mang theo chút bất an lạc lõngnhìn về phía Kiếm Lư.Dân chúng thương gia đứng dưới những tấm bài vị màu trắng trước cửa nhà,nhìn những mảnh pháo nổ tung bay.Em bé trong vòng tay người mẹ bị tiếng pháo vang dội khắp bốn phươngtám hướng Đông Di thành đồng loạt nổ tung làm cho giật mình thức giấc, khócthét lên oa oa.Toàn Đông Di thành chỉ nghe tiếng pháo nổ, tiếng khóc than, mùi lưu huỳnhcay xè bay theo khói bụi bao trùm cả thành.Tiếng pháo vỡ vụn như một kiếp người, khói bay như linh hồn dần dần xarời cõi đời.Phạm Nhàn im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhớ lại hồi còn ởngoài Thượng Kinh thành Bắc Tề nghe thấy tiếng pháo rền vang, thầm nghĩ bấtkể là Trang đại gia hay Tứ Cố Kiếm, thật ra đều xa vời những bá tánh bìnhthường kia.Dưới mái lều lớn bên ngoài Kiếm Lư, trong giọng nói của Vân Chi Lan, mọingười quỳ xuống trước chiếc quan tài đen lớn.PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D