Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1733: Mở lư 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, sau đó nghe Vân Chi Lan tuyên bố di ngôn củaTứ Cố Kiếm.Như đã đoán trước, lúc hấp hối cuối cùng Tứ Cố Kiếm đã tha thứ cho ý đồphản bội của Vân Chi Lan trước kia, trao cho hắn chức vụ thành chủ Đông Dithành. Vân Chi Lan vốn chủ trì công việc thường ngày của Kiếm Lư, thông thạothế sự, việc hắn kế nhiệm thành chủ, với tính cách hậm hực của hắn, chắc chắncó thể tạo thành sự cân bằng với người Nam Khánh đến nhận Đông Di.Phạm Nhàn không để ý điều này, im lặng lắng nghe, chỉ nghĩ rằng Tứ CốKiếm phải truyền Kiếm Lư cho Thập Tam Lang, bản thân mới có thể lợi dụngmối quan hệ thân cận của hai người để thực sự khống chế được mười hai thanhkiếm đáng sợ kia.Đang suy nghĩ, y nghe thấy câu nói cuối cùng của Vân Chi Lan, con mắtkhông khỏi híp lại.o O o“Phạm Nhàn mẫu tịch Đông Di, ta đích thân truyền thụ kiếm kỹ, thực là đạitài, lệnh cho chủ trì... mở lư.”Phạm Nhàn híp mắt lại, con ngươi co rút, sau đó trực tiếp đứng dậy phíatrước lều lớn, duỗi thẳng lưng, im lặng nhìn Vân Chi Lan đang ngâm tụng.Vào lúc này, mọi người xung quanh Kiếm Lư đều quỳ xuống, kể cả cácthành viên trong sứ đoàn Khánh Quốc cũng rất thành kính quỳ xuống trước linhcữu của vị Đại tông sư này. Đây là nghi thức tế nhị mà Hoàng đế Khánh Quốcđã tự mình phê chuẩn từ trước, không ai có ý kiến gì.Thế nên khi Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, y trở nên vô cùng nổi bật giữa hơnngàn người hiện diện. Chỉ có y và Vân Chi Lan đứng trước chiếc quan tài đenlớn.Trong đời Phạm Nhàn không bao giờ muốn quỳ lạy ai cả, ngoại trừ tổ tiênvà mỗi lần vào triều kiến Hoàng đế. Ngay cả lần này y cũng miễn cưỡng quỳxuống, chỉ vì tôn trọng bậc cường giả và kính trọng người đã khuất. Nhưng lờidi ngôn do Vân Chi Lan truyền lại khiến y choáng váng, cảm giác tôn kính dànhcho Tứ Cố Kiếm trong lòng y đã hóa thành cơn tức giận âm ỉ.Tất cả mọi người đều nghe rõ lời di ngôn của Tứ Cố Kiếm do Vân Chi Lantuyên đọc. Đó là lời Tứ Cố Kiếm nói với mười ba đệ tử Kiếm Lư quỳ bêngiường lúc hấp hối. Vân Chi Lan không thể làm giả được, cũng chẳng dám làmgiả, nên tất cả đều đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, người đang đứng thẳng dậy trướcmọi người.Mẫu thân xuất xứ Đông Di?Tự thân truyền thụ kiếm kỹ?Thật sự là đại tài?Chủ trì mở lư?Vô số ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi, tò mò đổ dồn vào Phạm Nhàn, nhưngkhông thể làm tà áo của y rung động chút nào. Y chỉ im lặng nhìn Vân Chi Lan,dường như muốn phân biệt lời nói này có phải ảo giác của mình, hay là sự thật.Một câu nói đơn giản lại tiết lộ đến bốn thông tin mà Tứ Cố Kiếm muốnloan báo với thiên hạ.Mẫu thân của Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, tuy cô từng góp sức giúpKhánh Quốc quật khởi giữa thiên hạ, nhưng cuối cùng cô vẫn xuất thân từ ĐôngDi thành, điều này chẳng phải bí mật gì. Còn việc truyền thụ kiếm kỹ, trong dihuấn của Tứ Cố Kiếm, lão đã nói như thế, mọi người tự nhiên cũng tin vậy. Mộtbậc Đại tông sư vốn có tư cách truyền thụ chân nghĩa Tứ Cố Kiếm cho TiểuPhạm đại nhân. Còn việc xưng tụng là đại tài, mọi người cũng cho rằng TiểuPhạm đại nhân đảm đương được.Vấn đề là, trong những thông tin ấy vẫn lộ ra một hương vị thân cận, nhưmuốn kéo Phạm Nhàn về Đông Di thành.Mẫu hệ chỉ là huyết thống thân sơ, truyền kiếm là nghĩa sư đồ, còn đại tài làsự công nhận của Đông Di thành dành cho Phạm Nhàn.Điều quan trọng nhất, là sau cùng để Phạm Nhàn chủ trì mở lư.Kiếm Lư hiện thế mấy chục năm, chỉ có hai mươi năm là thật sự có nghithức mở lư thu nhận đồ đệ, và mỗi lần chủ trì đều không ai khác ngoài Tứ CốKiếm.Ngoại trừ ba năm bị trọng thương chờ chết, Tứ Cố Kiếm rất coi trọng nghithức mở Kiếm Lư, điều này cũng tạo nên một thừa nhận ngầm trong thiên hạ.Ai chủ trì mở lư, người đó chính là chủ nhân Kiếm Lư.Di huấn của Tứ Cố Kiếm chỉ định Phạm Nhàn chủ trì mở lư, đương nhiên làtrao lại cho Phạm Nhàn tòa Kiếm Lư hàm chứa vô số cao thủ, đệ tử đời thứ bavà kế tiếp.o O oĐây quả thật là điều Phạm Nhàn không lường trước được. Trong hai ngàyqua, Phạm Nhàn vẫn đang suy nghĩ cách thức nào để có thể thực sự sai khiếnmười hai thanh kiếm ngoại trừ Vân Chi Lân. Thập Tam Lang thì không cần lolắng, Phạm Nhàn đã thấu hiểu tính cách của chàng trai trẻ này. Vậy còn nhữngcao thủ Kiếm Lư khác thì sao?Không ngờ, Tứ Cố Kiếm đã sớm thay Phạm Nhàn nghĩ tới vấn đề này, giảiquyết vấn đề này. Chỉ có điều cách giải quyết vấn đề lại khiến Phạm Nhànkhông khỏi choáng váng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, sau đó nghe Vân Chi Lan tuyên bố di ngôn của

Tứ Cố Kiếm.

Như đã đoán trước, lúc hấp hối cuối cùng Tứ Cố Kiếm đã tha thứ cho ý đồ

phản bội của Vân Chi Lan trước kia, trao cho hắn chức vụ thành chủ Đông Di

thành. Vân Chi Lan vốn chủ trì công việc thường ngày của Kiếm Lư, thông thạo

thế sự, việc hắn kế nhiệm thành chủ, với tính cách hậm hực của hắn, chắc chắn

có thể tạo thành sự cân bằng với người Nam Khánh đến nhận Đông Di.

Phạm Nhàn không để ý điều này, im lặng lắng nghe, chỉ nghĩ rằng Tứ Cố

Kiếm phải truyền Kiếm Lư cho Thập Tam Lang, bản thân mới có thể lợi dụng

mối quan hệ thân cận của hai người để thực sự khống chế được mười hai thanh

kiếm đáng sợ kia.

Đang suy nghĩ, y nghe thấy câu nói cuối cùng của Vân Chi Lan, con mắt

không khỏi híp lại.

o O o

“Phạm Nhàn mẫu tịch Đông Di, ta đích thân truyền thụ kiếm kỹ, thực là đại

tài, lệnh cho chủ trì... mở lư.”

Phạm Nhàn híp mắt lại, con ngươi co rút, sau đó trực tiếp đứng dậy phía

trước lều lớn, duỗi thẳng lưng, im lặng nhìn Vân Chi Lan đang ngâm tụng.

Vào lúc này, mọi người xung quanh Kiếm Lư đều quỳ xuống, kể cả các

thành viên trong sứ đoàn Khánh Quốc cũng rất thành kính quỳ xuống trước linh

cữu của vị Đại tông sư này. Đây là nghi thức tế nhị mà Hoàng đế Khánh Quốc

đã tự mình phê chuẩn từ trước, không ai có ý kiến gì.

Thế nên khi Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, y trở nên vô cùng nổi bật giữa hơn

ngàn người hiện diện. Chỉ có y và Vân Chi Lan đứng trước chiếc quan tài đen

lớn.

Trong đời Phạm Nhàn không bao giờ muốn quỳ lạy ai cả, ngoại trừ tổ tiên

và mỗi lần vào triều kiến Hoàng đế. Ngay cả lần này y cũng miễn cưỡng quỳ

xuống, chỉ vì tôn trọng bậc cường giả và kính trọng người đã khuất. Nhưng lời

di ngôn do Vân Chi Lan truyền lại khiến y choáng váng, cảm giác tôn kính dành

cho Tứ Cố Kiếm trong lòng y đã hóa thành cơn tức giận âm ỉ.

Tất cả mọi người đều nghe rõ lời di ngôn của Tứ Cố Kiếm do Vân Chi Lan

tuyên đọc. Đó là lời Tứ Cố Kiếm nói với mười ba đệ tử Kiếm Lư quỳ bên

giường lúc hấp hối. Vân Chi Lan không thể làm giả được, cũng chẳng dám làm

giả, nên tất cả đều đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, người đang đứng thẳng dậy trước

mọi người.

Mẫu thân xuất xứ Đông Di?

Tự thân truyền thụ kiếm kỹ?

Thật sự là đại tài?

Chủ trì mở lư?

Vô số ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi, tò mò đổ dồn vào Phạm Nhàn, nhưng

không thể làm tà áo của y rung động chút nào. Y chỉ im lặng nhìn Vân Chi Lan,

dường như muốn phân biệt lời nói này có phải ảo giác của mình, hay là sự thật.

Một câu nói đơn giản lại tiết lộ đến bốn thông tin mà Tứ Cố Kiếm muốn

loan báo với thiên hạ.

Mẫu thân của Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, tuy cô từng góp sức giúp

Khánh Quốc quật khởi giữa thiên hạ, nhưng cuối cùng cô vẫn xuất thân từ Đông

Di thành, điều này chẳng phải bí mật gì. Còn việc truyền thụ kiếm kỹ, trong di

huấn của Tứ Cố Kiếm, lão đã nói như thế, mọi người tự nhiên cũng tin vậy. Một

bậc Đại tông sư vốn có tư cách truyền thụ chân nghĩa Tứ Cố Kiếm cho Tiểu

Phạm đại nhân. Còn việc xưng tụng là đại tài, mọi người cũng cho rằng Tiểu

Phạm đại nhân đảm đương được.

Vấn đề là, trong những thông tin ấy vẫn lộ ra một hương vị thân cận, như

muốn kéo Phạm Nhàn về Đông Di thành.

Mẫu hệ chỉ là huyết thống thân sơ, truyền kiếm là nghĩa sư đồ, còn đại tài là

sự công nhận của Đông Di thành dành cho Phạm Nhàn.

Điều quan trọng nhất, là sau cùng để Phạm Nhàn chủ trì mở lư.

Kiếm Lư hiện thế mấy chục năm, chỉ có hai mươi năm là thật sự có nghi

thức mở lư thu nhận đồ đệ, và mỗi lần chủ trì đều không ai khác ngoài Tứ Cố

Kiếm.

Ngoại trừ ba năm bị trọng thương chờ chết, Tứ Cố Kiếm rất coi trọng nghi

thức mở Kiếm Lư, điều này cũng tạo nên một thừa nhận ngầm trong thiên hạ.

Ai chủ trì mở lư, người đó chính là chủ nhân Kiếm Lư.

Di huấn của Tứ Cố Kiếm chỉ định Phạm Nhàn chủ trì mở lư, đương nhiên là

trao lại cho Phạm Nhàn tòa Kiếm Lư hàm chứa vô số cao thủ, đệ tử đời thứ ba

và kế tiếp.

o O o

Đây quả thật là điều Phạm Nhàn không lường trước được. Trong hai ngày

qua, Phạm Nhàn vẫn đang suy nghĩ cách thức nào để có thể thực sự sai khiến

mười hai thanh kiếm ngoại trừ Vân Chi Lân. Thập Tam Lang thì không cần lo

lắng, Phạm Nhàn đã thấu hiểu tính cách của chàng trai trẻ này. Vậy còn những

cao thủ Kiếm Lư khác thì sao?

Không ngờ, Tứ Cố Kiếm đã sớm thay Phạm Nhàn nghĩ tới vấn đề này, giải

quyết vấn đề này. Chỉ có điều cách giải quyết vấn đề lại khiến Phạm Nhàn

không khỏi choáng váng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cũng quỳ xuống, sau đó nghe Vân Chi Lan tuyên bố di ngôn củaTứ Cố Kiếm.Như đã đoán trước, lúc hấp hối cuối cùng Tứ Cố Kiếm đã tha thứ cho ý đồphản bội của Vân Chi Lan trước kia, trao cho hắn chức vụ thành chủ Đông Dithành. Vân Chi Lan vốn chủ trì công việc thường ngày của Kiếm Lư, thông thạothế sự, việc hắn kế nhiệm thành chủ, với tính cách hậm hực của hắn, chắc chắncó thể tạo thành sự cân bằng với người Nam Khánh đến nhận Đông Di.Phạm Nhàn không để ý điều này, im lặng lắng nghe, chỉ nghĩ rằng Tứ CốKiếm phải truyền Kiếm Lư cho Thập Tam Lang, bản thân mới có thể lợi dụngmối quan hệ thân cận của hai người để thực sự khống chế được mười hai thanhkiếm đáng sợ kia.Đang suy nghĩ, y nghe thấy câu nói cuối cùng của Vân Chi Lan, con mắtkhông khỏi híp lại.o O o“Phạm Nhàn mẫu tịch Đông Di, ta đích thân truyền thụ kiếm kỹ, thực là đạitài, lệnh cho chủ trì... mở lư.”Phạm Nhàn híp mắt lại, con ngươi co rút, sau đó trực tiếp đứng dậy phíatrước lều lớn, duỗi thẳng lưng, im lặng nhìn Vân Chi Lan đang ngâm tụng.Vào lúc này, mọi người xung quanh Kiếm Lư đều quỳ xuống, kể cả cácthành viên trong sứ đoàn Khánh Quốc cũng rất thành kính quỳ xuống trước linhcữu của vị Đại tông sư này. Đây là nghi thức tế nhị mà Hoàng đế Khánh Quốcđã tự mình phê chuẩn từ trước, không ai có ý kiến gì.Thế nên khi Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, y trở nên vô cùng nổi bật giữa hơnngàn người hiện diện. Chỉ có y và Vân Chi Lan đứng trước chiếc quan tài đenlớn.Trong đời Phạm Nhàn không bao giờ muốn quỳ lạy ai cả, ngoại trừ tổ tiênvà mỗi lần vào triều kiến Hoàng đế. Ngay cả lần này y cũng miễn cưỡng quỳxuống, chỉ vì tôn trọng bậc cường giả và kính trọng người đã khuất. Nhưng lờidi ngôn do Vân Chi Lan truyền lại khiến y choáng váng, cảm giác tôn kính dànhcho Tứ Cố Kiếm trong lòng y đã hóa thành cơn tức giận âm ỉ.Tất cả mọi người đều nghe rõ lời di ngôn của Tứ Cố Kiếm do Vân Chi Lantuyên đọc. Đó là lời Tứ Cố Kiếm nói với mười ba đệ tử Kiếm Lư quỳ bêngiường lúc hấp hối. Vân Chi Lan không thể làm giả được, cũng chẳng dám làmgiả, nên tất cả đều đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, người đang đứng thẳng dậy trướcmọi người.Mẫu thân xuất xứ Đông Di?Tự thân truyền thụ kiếm kỹ?Thật sự là đại tài?Chủ trì mở lư?Vô số ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi, tò mò đổ dồn vào Phạm Nhàn, nhưngkhông thể làm tà áo của y rung động chút nào. Y chỉ im lặng nhìn Vân Chi Lan,dường như muốn phân biệt lời nói này có phải ảo giác của mình, hay là sự thật.Một câu nói đơn giản lại tiết lộ đến bốn thông tin mà Tứ Cố Kiếm muốnloan báo với thiên hạ.Mẫu thân của Phạm Nhàn là Diệp Khinh Mi, tuy cô từng góp sức giúpKhánh Quốc quật khởi giữa thiên hạ, nhưng cuối cùng cô vẫn xuất thân từ ĐôngDi thành, điều này chẳng phải bí mật gì. Còn việc truyền thụ kiếm kỹ, trong dihuấn của Tứ Cố Kiếm, lão đã nói như thế, mọi người tự nhiên cũng tin vậy. Mộtbậc Đại tông sư vốn có tư cách truyền thụ chân nghĩa Tứ Cố Kiếm cho TiểuPhạm đại nhân. Còn việc xưng tụng là đại tài, mọi người cũng cho rằng TiểuPhạm đại nhân đảm đương được.Vấn đề là, trong những thông tin ấy vẫn lộ ra một hương vị thân cận, nhưmuốn kéo Phạm Nhàn về Đông Di thành.Mẫu hệ chỉ là huyết thống thân sơ, truyền kiếm là nghĩa sư đồ, còn đại tài làsự công nhận của Đông Di thành dành cho Phạm Nhàn.Điều quan trọng nhất, là sau cùng để Phạm Nhàn chủ trì mở lư.Kiếm Lư hiện thế mấy chục năm, chỉ có hai mươi năm là thật sự có nghithức mở lư thu nhận đồ đệ, và mỗi lần chủ trì đều không ai khác ngoài Tứ CốKiếm.Ngoại trừ ba năm bị trọng thương chờ chết, Tứ Cố Kiếm rất coi trọng nghithức mở Kiếm Lư, điều này cũng tạo nên một thừa nhận ngầm trong thiên hạ.Ai chủ trì mở lư, người đó chính là chủ nhân Kiếm Lư.Di huấn của Tứ Cố Kiếm chỉ định Phạm Nhàn chủ trì mở lư, đương nhiên làtrao lại cho Phạm Nhàn tòa Kiếm Lư hàm chứa vô số cao thủ, đệ tử đời thứ bavà kế tiếp.o O oĐây quả thật là điều Phạm Nhàn không lường trước được. Trong hai ngàyqua, Phạm Nhàn vẫn đang suy nghĩ cách thức nào để có thể thực sự sai khiếnmười hai thanh kiếm ngoại trừ Vân Chi Lân. Thập Tam Lang thì không cần lolắng, Phạm Nhàn đã thấu hiểu tính cách của chàng trai trẻ này. Vậy còn nhữngcao thủ Kiếm Lư khác thì sao?Không ngờ, Tứ Cố Kiếm đã sớm thay Phạm Nhàn nghĩ tới vấn đề này, giảiquyết vấn đề này. Chỉ có điều cách giải quyết vấn đề lại khiến Phạm Nhànkhông khỏi choáng váng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑PS:Mong các độc giả ủng hộ chút Ngọc Phiếu :D

Chương 1733: Mở lư 3