Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1735: Chắc phải suy nghĩ như vậy 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Tứ Cố Kiếm đột ngột thò tay vào sau khi chết, quả thực làm đảo lộn kếhoạch của Phạm Nhàn. Y phải lo ngại phản ứng từ kinh đô, từ Hoàng đế. Cóđiều, Phạm Nhàn vẫn có thể chấp nhận một nước cờ tàn nhẫn như vậy, ít nhấtcũng tốt hơn tình huống y từng lo sợ.Y luôn sợ sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, bỗng di mệnh lập Ảnh Tử làm chủnhân Kiếm Lư.Cứ như vậy, Tứ Cố Kiếm đã ép buộc thế lực của Phạm Nhàn đối đầu trựctiếp với Hoàng đế bệ hạ.Tình huống hiện tại, mặc dù cũng khiến Phạm Nhàn và Hoàng đế có thể xảyra khe hở, nhưng Tứ Cố Kiếm vẫn tương đối nhân từ, cho Phạm Nhàn thời gianchuẩn bị.Nghĩ lại thì, chắc vị Đại tông sư ốm yếu trước khi chết đã bày ra nhiều mưukế, Phạm Nhàn không khỏi thở dài, lại nghĩ đến những mưu kế của Khổ Hàtrước khi chết ở Tây Lương và kinh đô, mới biết cảnh giới tông sư không chỉnằm ở tu vi võ đạo, mà còn nằm ở nhân tâm thế sự, không gì không phải là diệutâm huyền niệm.Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lúc, liếc nhìn Thị lang bộ Lễ dưới kiamột cái, khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Chi Lan.Vân Chi Lan khẽ nhíu mày.“Cười cái nào, nếu là diễn kịch thì phải diễn cho hay. Sau này chúng ta sẽ làđồng bọn, cũng như triều đình Đại Khánh ta và Đông Di thành các ngươi.”Phạm Nhàn không nhìn Vân Chi Lan, chỉ mỉm cười giơ tay Vân Chi Lanlên.Bàn tay của chủ nhân thế hệ thứ hai Kiếm Lư và chủ nhân Đông Di khôngrõ thế hệ thứ mấy nắm chặt lấy nhau, đứng trước quan tài đen dưới ánh mắt vôsố người.o O oNghi thức mở lư đơn giản nhưng tự mang vẻ thiêng liêng. Tuy Phạm Nhànkhông có lòng tin thần thánh với kiếm đạo nhưng khi đẩy nhẹ cánh cửa đóng càithen của gian nhà tranh, thái độ cung kính hợp tác của các đệ tử Kiếm Lư dànhcho y dường như đã phát xuất từ tận đáy lòng, kể cả Vương Thập Tam Langcũng không ngoại lệ.Xong xuôi mọi chuyện, Phạm Nhàn quay lại sứ đoàn Nam Khánh, cùng Thịlang bộ Lễ vào một gian phòng yên tĩnh. Lần này chỉ là nghi thức mở lư và đàmphán lần hai, mặc dù đàm phán rất thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn là bước ngoặthợp nhất, nên quan viên cấp cao nhất mà Khánh Quốc cử đến ngoài Phạm Nhànlà vị Thị lang này.Nếu thực sự muốn công bố thiên hạ rằng Đông Di thành quy phục NamKhánh, chỉ sợ không chỉ Thượng thư bộ Lễ mà có lẽ bản thân Hoàng đế bệ hạcũng rất háo hức tự mình đến đây nhận bản đồ, thụ hưởng bái lạy của hàng vạncon dân Đông Di từng là dân dị quốc.Thị lang bộ Lễ trầm ngâm nhìn Tiểu Phạm đại nhân, một lúc sau mới nóinhỏ: "Tiểu Công gia, đừng quá phiền lòng, Đông Di thành nghĩ gì trong lòngchúng ta rõ như ban ngày. Không thấy kinh ngạc, kẻ địch tự thua.""Mặc dù nói thế, vẫn còn chút không thỏa đáng." Phạm Nhàn thở dài, ônhòa nói: "Vẫn cần phiền đại nhân gấp gáp viết tấu chương, gửi về kinh đô, nhấtthiết phải để bệ hạ sớm biết việc này."Y không khỏi lo lắng nói: "Hôm nay nếu không bị ép buộc đột ngột nhưvậy, theo lý thì dù thế nào cũng phải có chiếu chỉ mới dám tiếp nhận.""Người Đông Di thành vẫn còn có phần không cam lòng." Thị lang lắc đầunói: "Nhưng bệ hạ thánh minh, nhất định có thể nhìn ra âm mưu gây xích míchcủa chúng."Phạm Nhàn mỉm cười, biết vị Thị lang đại nhân này nhận ra ưu tư của bảnthân, chẳng qua đối phương không biết suy nghĩ trong lòng mình. Đương nhiêny sẽ không nói toạc ra, cau mày nói: “Xem ra ta còn phải về kinh một lần.”"Hiện tại mặc dù đàm phán thuận lợi, nhưng phía Đông Di thành vẫn còn áccảm mãnh liệt." Thị lang bộ Lễ đảo mắt, nói: "Nếu không có Tiểu Công gia trấnthủ, chỉ e việc này sẽ xảy ra biến cố. Trước khi lên đường, bệ hạ hạ nghiêm chỉ,nhất định phải làm một hơi cho xong việc này. Ta thấy Công gia vẫn tiếp tục ởlại trấn thủ, những việc cụ thể này để hạ quan quay lại kinh bẩm tấu triều đình."Phạm Nhàn đang chờ đợi chính lời này, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:"Đại nhân vất vả rồi."o O oTrong lòng Phạm Nhàn như đè nặng tảng đá. Y biết thân phận chủ nhânKiếm Lư sẽ không khiến Hoàng đế mất lòng tin vào mình ngay lập tức, chỉ lànhững năm qua, y đã làm nhiều việc quá đáng dựa trên lòng tin ấy. Không biếtngày nào, miếng thịt ấy sẽ bị y ăn hết.Nước cờ này của Tứ Cố Kiếm chính là phòng ngừa việc sau này Phạm Nhàncó thể bán đứng Đông Di thành. Trước tiên lão ta sẽ bán Đông Di thành choPhạm Nhàn. Thà tặng Phạm Nhàn chứ không tặng Khánh Đế. Nếu Tứ Cố Kiếmthua cuộc, cũng chỉ có kết cục đó. Còn Phạm Nhàn và Hoàng đế có ầm ĩ đếnmức nào, liên quan gì đến người đã khuất như Tứ Cố Kiếm?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Tứ Cố Kiếm đột ngột thò tay vào sau khi chết, quả thực làm đảo lộn kếhoạch của Phạm Nhàn. Y phải lo ngại phản ứng từ kinh đô, từ Hoàng đế. Cóđiều, Phạm Nhàn vẫn có thể chấp nhận một nước cờ tàn nhẫn như vậy, ít nhấtcũng tốt hơn tình huống y từng lo sợ.Y luôn sợ sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, bỗng di mệnh lập Ảnh Tử làm chủnhân Kiếm Lư.Cứ như vậy, Tứ Cố Kiếm đã ép buộc thế lực của Phạm Nhàn đối đầu trựctiếp với Hoàng đế bệ hạ.Tình huống hiện tại, mặc dù cũng khiến Phạm Nhàn và Hoàng đế có thể xảyra khe hở, nhưng Tứ Cố Kiếm vẫn tương đối nhân từ, cho Phạm Nhàn thời gianchuẩn bị.Nghĩ lại thì, chắc vị Đại tông sư ốm yếu trước khi chết đã bày ra nhiều mưukế, Phạm Nhàn không khỏi thở dài, lại nghĩ đến những mưu kế của Khổ Hàtrước khi chết ở Tây Lương và kinh đô, mới biết cảnh giới tông sư không chỉnằm ở tu vi võ đạo, mà còn nằm ở nhân tâm thế sự, không gì không phải là diệutâm huyền niệm.Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lúc, liếc nhìn Thị lang bộ Lễ dưới kiamột cái, khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Chi Lan.Vân Chi Lan khẽ nhíu mày.“Cười cái nào, nếu là diễn kịch thì phải diễn cho hay. Sau này chúng ta sẽ làđồng bọn, cũng như triều đình Đại Khánh ta và Đông Di thành các ngươi.”Phạm Nhàn không nhìn Vân Chi Lan, chỉ mỉm cười giơ tay Vân Chi Lanlên.Bàn tay của chủ nhân thế hệ thứ hai Kiếm Lư và chủ nhân Đông Di khôngrõ thế hệ thứ mấy nắm chặt lấy nhau, đứng trước quan tài đen dưới ánh mắt vôsố người.o O oNghi thức mở lư đơn giản nhưng tự mang vẻ thiêng liêng. Tuy Phạm Nhànkhông có lòng tin thần thánh với kiếm đạo nhưng khi đẩy nhẹ cánh cửa đóng càithen của gian nhà tranh, thái độ cung kính hợp tác của các đệ tử Kiếm Lư dànhcho y dường như đã phát xuất từ tận đáy lòng, kể cả Vương Thập Tam Langcũng không ngoại lệ.Xong xuôi mọi chuyện, Phạm Nhàn quay lại sứ đoàn Nam Khánh, cùng Thịlang bộ Lễ vào một gian phòng yên tĩnh. Lần này chỉ là nghi thức mở lư và đàmphán lần hai, mặc dù đàm phán rất thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn là bước ngoặthợp nhất, nên quan viên cấp cao nhất mà Khánh Quốc cử đến ngoài Phạm Nhànlà vị Thị lang này.Nếu thực sự muốn công bố thiên hạ rằng Đông Di thành quy phục NamKhánh, chỉ sợ không chỉ Thượng thư bộ Lễ mà có lẽ bản thân Hoàng đế bệ hạcũng rất háo hức tự mình đến đây nhận bản đồ, thụ hưởng bái lạy của hàng vạncon dân Đông Di từng là dân dị quốc.Thị lang bộ Lễ trầm ngâm nhìn Tiểu Phạm đại nhân, một lúc sau mới nóinhỏ: "Tiểu Công gia, đừng quá phiền lòng, Đông Di thành nghĩ gì trong lòngchúng ta rõ như ban ngày. Không thấy kinh ngạc, kẻ địch tự thua.""Mặc dù nói thế, vẫn còn chút không thỏa đáng." Phạm Nhàn thở dài, ônhòa nói: "Vẫn cần phiền đại nhân gấp gáp viết tấu chương, gửi về kinh đô, nhấtthiết phải để bệ hạ sớm biết việc này."Y không khỏi lo lắng nói: "Hôm nay nếu không bị ép buộc đột ngột nhưvậy, theo lý thì dù thế nào cũng phải có chiếu chỉ mới dám tiếp nhận.""Người Đông Di thành vẫn còn có phần không cam lòng." Thị lang lắc đầunói: "Nhưng bệ hạ thánh minh, nhất định có thể nhìn ra âm mưu gây xích míchcủa chúng."Phạm Nhàn mỉm cười, biết vị Thị lang đại nhân này nhận ra ưu tư của bảnthân, chẳng qua đối phương không biết suy nghĩ trong lòng mình. Đương nhiêny sẽ không nói toạc ra, cau mày nói: “Xem ra ta còn phải về kinh một lần.”"Hiện tại mặc dù đàm phán thuận lợi, nhưng phía Đông Di thành vẫn còn áccảm mãnh liệt." Thị lang bộ Lễ đảo mắt, nói: "Nếu không có Tiểu Công gia trấnthủ, chỉ e việc này sẽ xảy ra biến cố. Trước khi lên đường, bệ hạ hạ nghiêm chỉ,nhất định phải làm một hơi cho xong việc này. Ta thấy Công gia vẫn tiếp tục ởlại trấn thủ, những việc cụ thể này để hạ quan quay lại kinh bẩm tấu triều đình."Phạm Nhàn đang chờ đợi chính lời này, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:"Đại nhân vất vả rồi."o O oTrong lòng Phạm Nhàn như đè nặng tảng đá. Y biết thân phận chủ nhânKiếm Lư sẽ không khiến Hoàng đế mất lòng tin vào mình ngay lập tức, chỉ lànhững năm qua, y đã làm nhiều việc quá đáng dựa trên lòng tin ấy. Không biếtngày nào, miếng thịt ấy sẽ bị y ăn hết.Nước cờ này của Tứ Cố Kiếm chính là phòng ngừa việc sau này Phạm Nhàncó thể bán đứng Đông Di thành. Trước tiên lão ta sẽ bán Đông Di thành choPhạm Nhàn. Thà tặng Phạm Nhàn chứ không tặng Khánh Đế. Nếu Tứ Cố Kiếmthua cuộc, cũng chỉ có kết cục đó. Còn Phạm Nhàn và Hoàng đế có ầm ĩ đếnmức nào, liên quan gì đến người đã khuất như Tứ Cố Kiếm?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Tứ Cố Kiếm đột ngột thò tay vào sau khi chết, quả thực làm đảo lộn kếhoạch của Phạm Nhàn. Y phải lo ngại phản ứng từ kinh đô, từ Hoàng đế. Cóđiều, Phạm Nhàn vẫn có thể chấp nhận một nước cờ tàn nhẫn như vậy, ít nhấtcũng tốt hơn tình huống y từng lo sợ.Y luôn sợ sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, bỗng di mệnh lập Ảnh Tử làm chủnhân Kiếm Lư.Cứ như vậy, Tứ Cố Kiếm đã ép buộc thế lực của Phạm Nhàn đối đầu trựctiếp với Hoàng đế bệ hạ.Tình huống hiện tại, mặc dù cũng khiến Phạm Nhàn và Hoàng đế có thể xảyra khe hở, nhưng Tứ Cố Kiếm vẫn tương đối nhân từ, cho Phạm Nhàn thời gianchuẩn bị.Nghĩ lại thì, chắc vị Đại tông sư ốm yếu trước khi chết đã bày ra nhiều mưukế, Phạm Nhàn không khỏi thở dài, lại nghĩ đến những mưu kế của Khổ Hàtrước khi chết ở Tây Lương và kinh đô, mới biết cảnh giới tông sư không chỉnằm ở tu vi võ đạo, mà còn nằm ở nhân tâm thế sự, không gì không phải là diệutâm huyền niệm.Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lúc, liếc nhìn Thị lang bộ Lễ dưới kiamột cái, khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Chi Lan.Vân Chi Lan khẽ nhíu mày.“Cười cái nào, nếu là diễn kịch thì phải diễn cho hay. Sau này chúng ta sẽ làđồng bọn, cũng như triều đình Đại Khánh ta và Đông Di thành các ngươi.”Phạm Nhàn không nhìn Vân Chi Lan, chỉ mỉm cười giơ tay Vân Chi Lanlên.Bàn tay của chủ nhân thế hệ thứ hai Kiếm Lư và chủ nhân Đông Di khôngrõ thế hệ thứ mấy nắm chặt lấy nhau, đứng trước quan tài đen dưới ánh mắt vôsố người.o O oNghi thức mở lư đơn giản nhưng tự mang vẻ thiêng liêng. Tuy Phạm Nhànkhông có lòng tin thần thánh với kiếm đạo nhưng khi đẩy nhẹ cánh cửa đóng càithen của gian nhà tranh, thái độ cung kính hợp tác của các đệ tử Kiếm Lư dànhcho y dường như đã phát xuất từ tận đáy lòng, kể cả Vương Thập Tam Langcũng không ngoại lệ.Xong xuôi mọi chuyện, Phạm Nhàn quay lại sứ đoàn Nam Khánh, cùng Thịlang bộ Lễ vào một gian phòng yên tĩnh. Lần này chỉ là nghi thức mở lư và đàmphán lần hai, mặc dù đàm phán rất thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn là bước ngoặthợp nhất, nên quan viên cấp cao nhất mà Khánh Quốc cử đến ngoài Phạm Nhànlà vị Thị lang này.Nếu thực sự muốn công bố thiên hạ rằng Đông Di thành quy phục NamKhánh, chỉ sợ không chỉ Thượng thư bộ Lễ mà có lẽ bản thân Hoàng đế bệ hạcũng rất háo hức tự mình đến đây nhận bản đồ, thụ hưởng bái lạy của hàng vạncon dân Đông Di từng là dân dị quốc.Thị lang bộ Lễ trầm ngâm nhìn Tiểu Phạm đại nhân, một lúc sau mới nóinhỏ: "Tiểu Công gia, đừng quá phiền lòng, Đông Di thành nghĩ gì trong lòngchúng ta rõ như ban ngày. Không thấy kinh ngạc, kẻ địch tự thua.""Mặc dù nói thế, vẫn còn chút không thỏa đáng." Phạm Nhàn thở dài, ônhòa nói: "Vẫn cần phiền đại nhân gấp gáp viết tấu chương, gửi về kinh đô, nhấtthiết phải để bệ hạ sớm biết việc này."Y không khỏi lo lắng nói: "Hôm nay nếu không bị ép buộc đột ngột nhưvậy, theo lý thì dù thế nào cũng phải có chiếu chỉ mới dám tiếp nhận.""Người Đông Di thành vẫn còn có phần không cam lòng." Thị lang lắc đầunói: "Nhưng bệ hạ thánh minh, nhất định có thể nhìn ra âm mưu gây xích míchcủa chúng."Phạm Nhàn mỉm cười, biết vị Thị lang đại nhân này nhận ra ưu tư của bảnthân, chẳng qua đối phương không biết suy nghĩ trong lòng mình. Đương nhiêny sẽ không nói toạc ra, cau mày nói: “Xem ra ta còn phải về kinh một lần.”"Hiện tại mặc dù đàm phán thuận lợi, nhưng phía Đông Di thành vẫn còn áccảm mãnh liệt." Thị lang bộ Lễ đảo mắt, nói: "Nếu không có Tiểu Công gia trấnthủ, chỉ e việc này sẽ xảy ra biến cố. Trước khi lên đường, bệ hạ hạ nghiêm chỉ,nhất định phải làm một hơi cho xong việc này. Ta thấy Công gia vẫn tiếp tục ởlại trấn thủ, những việc cụ thể này để hạ quan quay lại kinh bẩm tấu triều đình."Phạm Nhàn đang chờ đợi chính lời này, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:"Đại nhân vất vả rồi."o O oTrong lòng Phạm Nhàn như đè nặng tảng đá. Y biết thân phận chủ nhânKiếm Lư sẽ không khiến Hoàng đế mất lòng tin vào mình ngay lập tức, chỉ lànhững năm qua, y đã làm nhiều việc quá đáng dựa trên lòng tin ấy. Không biếtngày nào, miếng thịt ấy sẽ bị y ăn hết.Nước cờ này của Tứ Cố Kiếm chính là phòng ngừa việc sau này Phạm Nhàncó thể bán đứng Đông Di thành. Trước tiên lão ta sẽ bán Đông Di thành choPhạm Nhàn. Thà tặng Phạm Nhàn chứ không tặng Khánh Đế. Nếu Tứ Cố Kiếmthua cuộc, cũng chỉ có kết cục đó. Còn Phạm Nhàn và Hoàng đế có ầm ĩ đếnmức nào, liên quan gì đến người đã khuất như Tứ Cố Kiếm?

Chương 1735: Chắc phải suy nghĩ như vậy 2