Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1736: Chắc phải suy nghĩ như vậy 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lại đến bờ biển ngoài Đông Di thành. Y nhắm mắt, ngồi trêntảng đá, nhìn sóng biển trắng xoá đang lên xuống êm đềm, như thể thấy đượctrong đó đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tứ Cố Kiếm."Cứ đẩy ta về phía con đường ấy, ngươi có nghĩ ta sẽ rất đau khổ không?"Phạm Nhàn hỏi bóng dáng Tứ Cố Kiếm trong sóng biển.Tứ Cố Kiếm như đáp lại: "Ta có bắt buộc phải yêu ngươi và người KhánhQuốc hay không?"Phạm Nhàn lắc đầu.Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Vậy ngươi đau khổ hay Khánh Quốc hỗn loạn, liênquan gì đến ta?"Phạm Nhàn nhìn sóng biển cười nói: "Ta có thể chịu khổ, nhưng không thểchết, hơn nữa Khánh Quốc không thể hỗn loạn, ta yêu Khánh Quốc nhiều hơnĐông Di thành của các ngươi.""Là Đông Di thành của chúng ta.""Ta là người Khánh Quốc.""Ngươi không phải người Khánh Quốc, ngươi là người của thiên hạ."Phạm Nhàn chậm rãi tỉnh dậy từ giấc mơ, nghĩ thầm bản thân thực ra khôngphải là người của thiên hạ này, nhưng sao vẫn không nỡ rời xa người trong thiênhạ này. Chẳng lẽ... đây là chủ nghĩa lý tưởng mà mẫu thân để lại trong cơ thểnày, cuối cùng đã bắt đầu lan tỏa?Mỗi người hãy làm hết sức mình, còn lại là số phận. Nếu không thể ngănchiến tranh đổ máu, không thể thay đổi dòng chảy lịch sử, thì hãy rời bỏ thế giớinày, sống cuộc đời bình lặng của riêng mình.Chắc phải suy nghĩ như vậy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vấn đề Đông Di thành vẫn rắc rối và nhạy cảm, không phải ai cũng có thểchấp nhận chuyện đột ngột trở thành con dân Khánh Quốc. Thương nhân thìtham lam, kỹ nữ thì vô tình, nhưng ngay cả những người trong phố buôn, lầuxanh cũng rất khó chuyển biến ngay lập tức. Đây không giống làm ăn mua bán,sống chết cần giao phó cho người thân quen chứ không phải khách lạ. Cũngkhông giống kiếm khách nơi thanh lâu, làn môi son ngàn người nếm. Thật racác trong lòng các cô nương vẫn mong có một kết thúc.Đặc biệt là các nước chư hầu dưới sự khống chế của Đông Di thành đã códấu hiệu bất ổn. Tống Quốc gần Yến Kinh còn tạm chấp nhận được vì quan lạiquý tộc đã quen với uy thế quân Yến Kinh, không dám phản kháng. Còn một sốnước nhỏ cách xa Khánh Quốc, vừa nghĩ đến việc sắp mất quyền lực và đặcquyền, trở thành con tin vô dụng ở kinh đô Nam Khánh đã âm thầm làm một ítchuyện.Lực lượng của những chư hầu nhỏ bé này không mạnh mẽ nên họ lựa chọnnhững thủ đoạn âm hiểm, âm thầm kích động dòng nước ngầm trong dân gian,rải mục tiêu vào tâm tình của dân Đông Di. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cáccuộc phản kháng khắp nơi đã trở nên dữ dội và thường xuyên hơn những ngàytrước.Điều này nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, muốn tiếp nhận Đông Di thànhhòa bình vốn không phải việc nhỏ có thể hoàn thành trong một sớm một chiều,đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong thiên hạ hai mươi năm qua.Bát Xử Giám Sát viện viện đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhiều quan văn, lầnlượt tiến vào Đông Di thành, cùng Kiếm Lư, phủ thành chủ phối hợp tung ratừng đợt tuyên truyền nối tiếp nhau. Thêm vào đó là sự trợ giúp của mật thámTứ Xử và gian tế mua chuộc ở các nước, cộng thêm Đông Di thành thuận thếhành động, tuyên truyền về hòa bình, không chiến tranh, cùng thịnh vượng... àoào nổi lên.Còn khi trấn áp các cuộc phản kháng, tránh để chúng trở thành binh biếnvượt tầm kiểm soát, thì cần Đông Di thành tự ra tay. Phạm Nhàn không muốnbộ máy quốc gia Khánh Quốc can thiệp vào Đông Di thành quá sớm. Một khiđổ máu, lòng căm hận của người Đông Di sẽ sâu sắc hơn, tình thế sẽ vượt tầmkhống chế.Đã có ba đội nghĩa quân bị trấn áp, dĩ nhiên những đội nghĩa quân ấy cũngchỉ là hơn trăm tên cường đạo trên núi rừng. Mười hai đệ tử Kiếm Lư, có mườingười bị Phạm Nhàn phái đi dẹp loạn, truyền đạt chính sách. Hiệu quả ra sao thìPhạm Nhàn vẫn đang chờ phản hồi.Do tình hình bất định, lại thêm tâm lý chống đối vốn có của người Đông Di,một số thương hội thế lực hùng hậu trong thành cũng bắt đầu dao động. Đối mặtxu thế ấy, Phạm Nhàn trực tiếp liên kết với Lý Bá Hoa, nhị đệ tử Kiếm Lư,dùng áp lực kép của Thái Bình tiền trang và Nội Khố trực tiếp răn đe mọi dịđộng của thương nhân.Đồng thời, Phạm Nhàn cùng sứ đoàn khẩn tấu mười bảy tấu chương lênHoàng đế bệ hạ xin chỉ thị, đồng thời bí mật tấu dò hỏi về việc sắp xếp con tincủa các chư hầu, có nên hạ thấp cấp bậc, tránh thúc ép các Vương công tuyệtvọng mà làm chuyện điên rồ.Thu phục một vùng đất không phải việc có thể hoàn thành bằng một chữ kýtrên giấy, mà phụ thuộc vào việc thu phục ý chí và tâm trí của người dân nơiđây, điều này cần nhiều năm, thậm chí hàng chục năm, hơn trăm năm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lại đến bờ biển ngoài Đông Di thành. Y nhắm mắt, ngồi trên
tảng đá, nhìn sóng biển trắng xoá đang lên xuống êm đềm, như thể thấy được
trong đó đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tứ Cố Kiếm.
"Cứ đẩy ta về phía con đường ấy, ngươi có nghĩ ta sẽ rất đau khổ không?"
Phạm Nhàn hỏi bóng dáng Tứ Cố Kiếm trong sóng biển.
Tứ Cố Kiếm như đáp lại: "Ta có bắt buộc phải yêu ngươi và người Khánh
Quốc hay không?"
Phạm Nhàn lắc đầu.
Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Vậy ngươi đau khổ hay Khánh Quốc hỗn loạn, liên
quan gì đến ta?"
Phạm Nhàn nhìn sóng biển cười nói: "Ta có thể chịu khổ, nhưng không thể
chết, hơn nữa Khánh Quốc không thể hỗn loạn, ta yêu Khánh Quốc nhiều hơn
Đông Di thành của các ngươi."
"Là Đông Di thành của chúng ta."
"Ta là người Khánh Quốc."
"Ngươi không phải người Khánh Quốc, ngươi là người của thiên hạ."
Phạm Nhàn chậm rãi tỉnh dậy từ giấc mơ, nghĩ thầm bản thân thực ra không
phải là người của thiên hạ này, nhưng sao vẫn không nỡ rời xa người trong thiên
hạ này. Chẳng lẽ... đây là chủ nghĩa lý tưởng mà mẫu thân để lại trong cơ thể
này, cuối cùng đã bắt đầu lan tỏa?
Mỗi người hãy làm hết sức mình, còn lại là số phận. Nếu không thể ngăn
chiến tranh đổ máu, không thể thay đổi dòng chảy lịch sử, thì hãy rời bỏ thế giới
này, sống cuộc đời bình lặng của riêng mình.
Chắc phải suy nghĩ như vậy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vấn đề Đông Di thành vẫn rắc rối và nhạy cảm, không phải ai cũng có thể
chấp nhận chuyện đột ngột trở thành con dân Khánh Quốc. Thương nhân thì
tham lam, kỹ nữ thì vô tình, nhưng ngay cả những người trong phố buôn, lầu
xanh cũng rất khó chuyển biến ngay lập tức. Đây không giống làm ăn mua bán,
sống chết cần giao phó cho người thân quen chứ không phải khách lạ. Cũng
không giống kiếm khách nơi thanh lâu, làn môi son ngàn người nếm. Thật ra
các trong lòng các cô nương vẫn mong có một kết thúc.
Đặc biệt là các nước chư hầu dưới sự khống chế của Đông Di thành đã có
dấu hiệu bất ổn. Tống Quốc gần Yến Kinh còn tạm chấp nhận được vì quan lại
quý tộc đã quen với uy thế quân Yến Kinh, không dám phản kháng. Còn một số
nước nhỏ cách xa Khánh Quốc, vừa nghĩ đến việc sắp mất quyền lực và đặc
quyền, trở thành con tin vô dụng ở kinh đô Nam Khánh đã âm thầm làm một ít
chuyện.
Lực lượng của những chư hầu nhỏ bé này không mạnh mẽ nên họ lựa chọn
những thủ đoạn âm hiểm, âm thầm kích động dòng nước ngầm trong dân gian,
rải mục tiêu vào tâm tình của dân Đông Di. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, các
cuộc phản kháng khắp nơi đã trở nên dữ dội và thường xuyên hơn những ngày
trước.
Điều này nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, muốn tiếp nhận Đông Di thành
hòa bình vốn không phải việc nhỏ có thể hoàn thành trong một sớm một chiều,
đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong thiên hạ hai mươi năm qua.
Bát Xử Giám Sát viện viện đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhiều quan văn, lần
lượt tiến vào Đông Di thành, cùng Kiếm Lư, phủ thành chủ phối hợp tung ra
từng đợt tuyên truyền nối tiếp nhau. Thêm vào đó là sự trợ giúp của mật thám
Tứ Xử và gian tế mua chuộc ở các nước, cộng thêm Đông Di thành thuận thế
hành động, tuyên truyền về hòa bình, không chiến tranh, cùng thịnh vượng... ào
ào nổi lên.
Còn khi trấn áp các cuộc phản kháng, tránh để chúng trở thành binh biến
vượt tầm kiểm soát, thì cần Đông Di thành tự ra tay. Phạm Nhàn không muốn
bộ máy quốc gia Khánh Quốc can thiệp vào Đông Di thành quá sớm. Một khi
đổ máu, lòng căm hận của người Đông Di sẽ sâu sắc hơn, tình thế sẽ vượt tầm
khống chế.
Đã có ba đội nghĩa quân bị trấn áp, dĩ nhiên những đội nghĩa quân ấy cũng
chỉ là hơn trăm tên cường đạo trên núi rừng. Mười hai đệ tử Kiếm Lư, có mười
người bị Phạm Nhàn phái đi dẹp loạn, truyền đạt chính sách. Hiệu quả ra sao thì
Phạm Nhàn vẫn đang chờ phản hồi.
Do tình hình bất định, lại thêm tâm lý chống đối vốn có của người Đông Di,
một số thương hội thế lực hùng hậu trong thành cũng bắt đầu dao động. Đối mặt
xu thế ấy, Phạm Nhàn trực tiếp liên kết với Lý Bá Hoa, nhị đệ tử Kiếm Lư,
dùng áp lực kép của Thái Bình tiền trang và Nội Khố trực tiếp răn đe mọi dị
động của thương nhân.
Đồng thời, Phạm Nhàn cùng sứ đoàn khẩn tấu mười bảy tấu chương lên
Hoàng đế bệ hạ xin chỉ thị, đồng thời bí mật tấu dò hỏi về việc sắp xếp con tin
của các chư hầu, có nên hạ thấp cấp bậc, tránh thúc ép các Vương công tuyệt
vọng mà làm chuyện điên rồ.
Thu phục một vùng đất không phải việc có thể hoàn thành bằng một chữ ký
trên giấy, mà phụ thuộc vào việc thu phục ý chí và tâm trí của người dân nơi
đây, điều này cần nhiều năm, thậm chí hàng chục năm, hơn trăm năm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lại đến bờ biển ngoài Đông Di thành. Y nhắm mắt, ngồi trêntảng đá, nhìn sóng biển trắng xoá đang lên xuống êm đềm, như thể thấy đượctrong đó đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tứ Cố Kiếm."Cứ đẩy ta về phía con đường ấy, ngươi có nghĩ ta sẽ rất đau khổ không?"Phạm Nhàn hỏi bóng dáng Tứ Cố Kiếm trong sóng biển.Tứ Cố Kiếm như đáp lại: "Ta có bắt buộc phải yêu ngươi và người KhánhQuốc hay không?"Phạm Nhàn lắc đầu.Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Vậy ngươi đau khổ hay Khánh Quốc hỗn loạn, liênquan gì đến ta?"Phạm Nhàn nhìn sóng biển cười nói: "Ta có thể chịu khổ, nhưng không thểchết, hơn nữa Khánh Quốc không thể hỗn loạn, ta yêu Khánh Quốc nhiều hơnĐông Di thành của các ngươi.""Là Đông Di thành của chúng ta.""Ta là người Khánh Quốc.""Ngươi không phải người Khánh Quốc, ngươi là người của thiên hạ."Phạm Nhàn chậm rãi tỉnh dậy từ giấc mơ, nghĩ thầm bản thân thực ra khôngphải là người của thiên hạ này, nhưng sao vẫn không nỡ rời xa người trong thiênhạ này. Chẳng lẽ... đây là chủ nghĩa lý tưởng mà mẫu thân để lại trong cơ thểnày, cuối cùng đã bắt đầu lan tỏa?Mỗi người hãy làm hết sức mình, còn lại là số phận. Nếu không thể ngănchiến tranh đổ máu, không thể thay đổi dòng chảy lịch sử, thì hãy rời bỏ thế giớinày, sống cuộc đời bình lặng của riêng mình.Chắc phải suy nghĩ như vậy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vấn đề Đông Di thành vẫn rắc rối và nhạy cảm, không phải ai cũng có thểchấp nhận chuyện đột ngột trở thành con dân Khánh Quốc. Thương nhân thìtham lam, kỹ nữ thì vô tình, nhưng ngay cả những người trong phố buôn, lầuxanh cũng rất khó chuyển biến ngay lập tức. Đây không giống làm ăn mua bán,sống chết cần giao phó cho người thân quen chứ không phải khách lạ. Cũngkhông giống kiếm khách nơi thanh lâu, làn môi son ngàn người nếm. Thật racác trong lòng các cô nương vẫn mong có một kết thúc.Đặc biệt là các nước chư hầu dưới sự khống chế của Đông Di thành đã códấu hiệu bất ổn. Tống Quốc gần Yến Kinh còn tạm chấp nhận được vì quan lạiquý tộc đã quen với uy thế quân Yến Kinh, không dám phản kháng. Còn một sốnước nhỏ cách xa Khánh Quốc, vừa nghĩ đến việc sắp mất quyền lực và đặcquyền, trở thành con tin vô dụng ở kinh đô Nam Khánh đã âm thầm làm một ítchuyện.Lực lượng của những chư hầu nhỏ bé này không mạnh mẽ nên họ lựa chọnnhững thủ đoạn âm hiểm, âm thầm kích động dòng nước ngầm trong dân gian,rải mục tiêu vào tâm tình của dân Đông Di. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cáccuộc phản kháng khắp nơi đã trở nên dữ dội và thường xuyên hơn những ngàytrước.Điều này nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, muốn tiếp nhận Đông Di thànhhòa bình vốn không phải việc nhỏ có thể hoàn thành trong một sớm một chiều,đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong thiên hạ hai mươi năm qua.Bát Xử Giám Sát viện viện đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhiều quan văn, lầnlượt tiến vào Đông Di thành, cùng Kiếm Lư, phủ thành chủ phối hợp tung ratừng đợt tuyên truyền nối tiếp nhau. Thêm vào đó là sự trợ giúp của mật thámTứ Xử và gian tế mua chuộc ở các nước, cộng thêm Đông Di thành thuận thếhành động, tuyên truyền về hòa bình, không chiến tranh, cùng thịnh vượng... àoào nổi lên.Còn khi trấn áp các cuộc phản kháng, tránh để chúng trở thành binh biếnvượt tầm kiểm soát, thì cần Đông Di thành tự ra tay. Phạm Nhàn không muốnbộ máy quốc gia Khánh Quốc can thiệp vào Đông Di thành quá sớm. Một khiđổ máu, lòng căm hận của người Đông Di sẽ sâu sắc hơn, tình thế sẽ vượt tầmkhống chế.Đã có ba đội nghĩa quân bị trấn áp, dĩ nhiên những đội nghĩa quân ấy cũngchỉ là hơn trăm tên cường đạo trên núi rừng. Mười hai đệ tử Kiếm Lư, có mườingười bị Phạm Nhàn phái đi dẹp loạn, truyền đạt chính sách. Hiệu quả ra sao thìPhạm Nhàn vẫn đang chờ phản hồi.Do tình hình bất định, lại thêm tâm lý chống đối vốn có của người Đông Di,một số thương hội thế lực hùng hậu trong thành cũng bắt đầu dao động. Đối mặtxu thế ấy, Phạm Nhàn trực tiếp liên kết với Lý Bá Hoa, nhị đệ tử Kiếm Lư,dùng áp lực kép của Thái Bình tiền trang và Nội Khố trực tiếp răn đe mọi dịđộng của thương nhân.Đồng thời, Phạm Nhàn cùng sứ đoàn khẩn tấu mười bảy tấu chương lênHoàng đế bệ hạ xin chỉ thị, đồng thời bí mật tấu dò hỏi về việc sắp xếp con tincủa các chư hầu, có nên hạ thấp cấp bậc, tránh thúc ép các Vương công tuyệtvọng mà làm chuyện điên rồ.Thu phục một vùng đất không phải việc có thể hoàn thành bằng một chữ kýtrên giấy, mà phụ thuộc vào việc thu phục ý chí và tâm trí của người dân nơiđây, điều này cần nhiều năm, thậm chí hàng chục năm, hơn trăm năm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑