Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1738: Chinh phục đơn giản 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận vì ychưa nhận thánh chỉ đã nhận Kiếm Lư, ngược lại dường như biết Phạm Nhànđang lo lắng điều gì, ngài đã gửi cho y một chỉ dụ khẩn cấp, trong đó vẫn chỉ cóhai chữ như trong hộp ngọc năm xưa."An Chi"Khánh Đế đang trấn an tấm lòng Phạm Nhàn. Nghĩ đến đây, Phạm Nhànkhông khỏi xúc động, lòng tin của Hoàng đế dành cho mình thật đáng cảm kích.Nhưng y cũng biết, một khi Hoàng đế lão tử trở mặt sẽ lạnh lùng vô tình đến thếnào, nên trong lòng y thậm chí không dám cảm động.Bụi mù bay lên như rồng, cánh quân tiến về đại thành, tốc độ kỵ binh KhánhQuốc dần tăng. Phạm Nhàn nhíu mày, che miệng mũi lại, không rõ đây là mệnhlệnh của ai, không biết liệu nó có khiến người Đông Di cảm thấy mâu thuẫn haykhông.Y nghiêm nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài vẻ tức giận thoáng hiệntrên mặt các cao thủ Kiếm Lư, các quan lại phủ thành chủ cùng vương công chưhầu đến chào hỏi đều tái mặt, đầy vẻ khiếp đảm, dường như chẳng còn ý chíkháng cự.Hàng vạn kỵ binh ào ạt kéo đến, uy phong lẫm liệt, khiến phần lớn ngườiĐông Di đều sợ hãi, mất hết ý chí kháng cự.Nhìn cảnh tượng đó, Phạm Nhàn khẽ thở dài, huyết khí của người Đông Diquả thật non kém. Đại hoàng tử tuy hơi thô bạo, nhưng lại đâm trúng điểm yếucủa đối phương, không biết có phải Hoàng đế đã dặn trước hay không.Dù sao, người Đông Di bớt nóng máu cũng là điều tốt đối với Phạm Nhàn.Y chẳng bao giờ hy vọng người Bắc Tề sẽ đầu hàng dễ dàng như vậy. Càng ítđổ máu, càng tốt.Móng ngựa đạp long trời, chỉ trong chốc lát đã tới ngoại ô Đông Di thành.Hàng vạn kỵ binh trong bộ giáp đỏ thẫm lấp lánh dưới nắng, khiến bụi mù dầnlắng xuống, lộ rõ hình dáng oai phong lẫm liệt của đội quân Khánh. Bọn họ tậptrung đông đúc, vây quanh Đông Di thành.Yên tâm, hoàn toàn yên tâm, thậm chí những con chiến mã đang ngọ nguậyđầu cũng như bị quân kỳ của Khánh Quốc chấn nhiếp, không dám giậm móng,không dám thở mạnh.Một vạn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người tới tiếp đónphía trước Đông Di thành.Quan viên quyền quý thương nhân Đông Di thành sợ vỡ mật chứng kiếncảnh tượng này, nhìn Khánh quân kỷ luật nghiêm minh, túc sát kiêu ngạo, trangbị hoàn mỹ, cùng vẻ tự tin bá đạo từ tận xương tủy. Mọi người không khỏi suynghĩ, giả như trước lúc rời xa trần thế, Kiếm Thánh đại nhân không để lại dinguyện quyết tâm hàng Khánh, đám quân đội Khánh Quốc này khởi xướng tấncông Đông Di thành, không biết Đông Di thành có thể chống cự lại mấy ngày,hay là... mấy phút?Cạch cạch cạch, một tràng vó ngựa cô độc phá vỡ bầu không khí tĩnh lặngtrước cửa thành. Kỵ binh Khánh Quốc phía trước tách ra, chủ soái đi từ trongtới, kèm theo đó là đội nghi trượng rườm rà tới cực điểm, cũng hoa mỹ tới cựcđiểm.Nghi trượng Thiên tử Khánh Quốc theo quân đội Khánh Quốc đi tới ngoàiĐông Di thành.Chủ soái Đại điện hạ đi bên cạnh nghi trượng thiên tử, hắn mặc trên ngườimột bộ giáp nhẹ màu bạc, eo dắt bội kiếm, trường thương ở bên, phía sau là mộttấm áo choàng đỏ ngầu, bay phần bật trong gió biển và bụi đất.Đại hoàng tử khẽ kéo cương ngựa, nghi trượng Thiên tử theo đó đi tới trướcmọi người, ánh mắt bình tĩnh mà phức tạp nhìn về phía mọi người trước cửaĐông Di thành.Bầu không khí tĩnh lặng không chút tiếng động.Vân Chi Lan nhắm mắt, yên lặng một hồi lâu, tầm mắt dần hạ thấp, sau đóchậm rãi quỳ về phía chiến mã và nghi trượng Thiên tử.Thành chủ Đông Di thành đã quỳ, tất cả các quan viên cũng quỳ xuống theo,các vương công chư hầu cũng quỳ xuống, lít nha lít nhít đầy mặt đất, hướng tớiquân đội Nam Khánh, hướng tới Thiên tử Nam Khánh, biểu thị thái độ thầnphục của mình.Các đệ tử Kiếm Lư không quỳ xuống, dù họ biết đây là quyết định bất đắcdĩ trước lúc sư phụ viên tịch, dù họ biết đại sư huynh đã rời lư ra ngoài, vì bátánh Đông Di thành mà phải quỳ trước quân đội Khánh Quốc, nhưng họ khôngphải quan lại Đông Di, họ là người tự do, chính xác hơn, họ là người giang hồ.Người giang hồ có quy tắc riêng, họ không ràng buộc gì, nên họ có thể nhìnchằm chằm đội quân Khánh Quốc khí thế kinh người, chật kín núi đồi, trongmắt không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm chiến ý phẫn nộ.Hơn nửa số cường giả cửu phẩm trong thiên hạ đều ở đây, họ không sợ aicả.Đại hoàng tử ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn các đệ tử Kiếm Lư bướng bỉnhkhông chịu cúi đầu, định mở miệng nói gì đó, thì bỗng nghe thấy từ phía bênvang lên đến một giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng có phần mệt mỏi:"Đệ tử Kiếm Lư nghe lệnh!" Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Quay về phủ thànhchủ giữ gìn trị an."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận vì y
chưa nhận thánh chỉ đã nhận Kiếm Lư, ngược lại dường như biết Phạm Nhàn
đang lo lắng điều gì, ngài đã gửi cho y một chỉ dụ khẩn cấp, trong đó vẫn chỉ có
hai chữ như trong hộp ngọc năm xưa.
"An Chi"
Khánh Đế đang trấn an tấm lòng Phạm Nhàn. Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn
không khỏi xúc động, lòng tin của Hoàng đế dành cho mình thật đáng cảm kích.
Nhưng y cũng biết, một khi Hoàng đế lão tử trở mặt sẽ lạnh lùng vô tình đến thế
nào, nên trong lòng y thậm chí không dám cảm động.
Bụi mù bay lên như rồng, cánh quân tiến về đại thành, tốc độ kỵ binh Khánh
Quốc dần tăng. Phạm Nhàn nhíu mày, che miệng mũi lại, không rõ đây là mệnh
lệnh của ai, không biết liệu nó có khiến người Đông Di cảm thấy mâu thuẫn hay
không.
Y nghiêm nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài vẻ tức giận thoáng hiện
trên mặt các cao thủ Kiếm Lư, các quan lại phủ thành chủ cùng vương công chư
hầu đến chào hỏi đều tái mặt, đầy vẻ khiếp đảm, dường như chẳng còn ý chí
kháng cự.
Hàng vạn kỵ binh ào ạt kéo đến, uy phong lẫm liệt, khiến phần lớn người
Đông Di đều sợ hãi, mất hết ý chí kháng cự.
Nhìn cảnh tượng đó, Phạm Nhàn khẽ thở dài, huyết khí của người Đông Di
quả thật non kém. Đại hoàng tử tuy hơi thô bạo, nhưng lại đâm trúng điểm yếu
của đối phương, không biết có phải Hoàng đế đã dặn trước hay không.
Dù sao, người Đông Di bớt nóng máu cũng là điều tốt đối với Phạm Nhàn.
Y chẳng bao giờ hy vọng người Bắc Tề sẽ đầu hàng dễ dàng như vậy. Càng ít
đổ máu, càng tốt.
Móng ngựa đạp long trời, chỉ trong chốc lát đã tới ngoại ô Đông Di thành.
Hàng vạn kỵ binh trong bộ giáp đỏ thẫm lấp lánh dưới nắng, khiến bụi mù dần
lắng xuống, lộ rõ hình dáng oai phong lẫm liệt của đội quân Khánh. Bọn họ tập
trung đông đúc, vây quanh Đông Di thành.
Yên tâm, hoàn toàn yên tâm, thậm chí những con chiến mã đang ngọ nguậy
đầu cũng như bị quân kỳ của Khánh Quốc chấn nhiếp, không dám giậm móng,
không dám thở mạnh.
Một vạn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người tới tiếp đón
phía trước Đông Di thành.
Quan viên quyền quý thương nhân Đông Di thành sợ vỡ mật chứng kiến
cảnh tượng này, nhìn Khánh quân kỷ luật nghiêm minh, túc sát kiêu ngạo, trang
bị hoàn mỹ, cùng vẻ tự tin bá đạo từ tận xương tủy. Mọi người không khỏi suy
nghĩ, giả như trước lúc rời xa trần thế, Kiếm Thánh đại nhân không để lại di
nguyện quyết tâm hàng Khánh, đám quân đội Khánh Quốc này khởi xướng tấn
công Đông Di thành, không biết Đông Di thành có thể chống cự lại mấy ngày,
hay là... mấy phút?
Cạch cạch cạch, một tràng vó ngựa cô độc phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng
trước cửa thành. Kỵ binh Khánh Quốc phía trước tách ra, chủ soái đi từ trong
tới, kèm theo đó là đội nghi trượng rườm rà tới cực điểm, cũng hoa mỹ tới cực
điểm.
Nghi trượng Thiên tử Khánh Quốc theo quân đội Khánh Quốc đi tới ngoài
Đông Di thành.
Chủ soái Đại điện hạ đi bên cạnh nghi trượng thiên tử, hắn mặc trên người
một bộ giáp nhẹ màu bạc, eo dắt bội kiếm, trường thương ở bên, phía sau là một
tấm áo choàng đỏ ngầu, bay phần bật trong gió biển và bụi đất.
Đại hoàng tử khẽ kéo cương ngựa, nghi trượng Thiên tử theo đó đi tới trước
mọi người, ánh mắt bình tĩnh mà phức tạp nhìn về phía mọi người trước cửa
Đông Di thành.
Bầu không khí tĩnh lặng không chút tiếng động.
Vân Chi Lan nhắm mắt, yên lặng một hồi lâu, tầm mắt dần hạ thấp, sau đó
chậm rãi quỳ về phía chiến mã và nghi trượng Thiên tử.
Thành chủ Đông Di thành đã quỳ, tất cả các quan viên cũng quỳ xuống theo,
các vương công chư hầu cũng quỳ xuống, lít nha lít nhít đầy mặt đất, hướng tới
quân đội Nam Khánh, hướng tới Thiên tử Nam Khánh, biểu thị thái độ thần
phục của mình.
Các đệ tử Kiếm Lư không quỳ xuống, dù họ biết đây là quyết định bất đắc
dĩ trước lúc sư phụ viên tịch, dù họ biết đại sư huynh đã rời lư ra ngoài, vì bá
tánh Đông Di thành mà phải quỳ trước quân đội Khánh Quốc, nhưng họ không
phải quan lại Đông Di, họ là người tự do, chính xác hơn, họ là người giang hồ.
Người giang hồ có quy tắc riêng, họ không ràng buộc gì, nên họ có thể nhìn
chằm chằm đội quân Khánh Quốc khí thế kinh người, chật kín núi đồi, trong
mắt không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm chiến ý phẫn nộ.
Hơn nửa số cường giả cửu phẩm trong thiên hạ đều ở đây, họ không sợ ai
cả.
Đại hoàng tử ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn các đệ tử Kiếm Lư bướng bỉnh
không chịu cúi đầu, định mở miệng nói gì đó, thì bỗng nghe thấy từ phía bên
vang lên đến một giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng có phần mệt mỏi:
"Đệ tử Kiếm Lư nghe lệnh!" Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Quay về phủ thành
chủ giữ gìn trị an."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vượt ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận vì ychưa nhận thánh chỉ đã nhận Kiếm Lư, ngược lại dường như biết Phạm Nhànđang lo lắng điều gì, ngài đã gửi cho y một chỉ dụ khẩn cấp, trong đó vẫn chỉ cóhai chữ như trong hộp ngọc năm xưa."An Chi"Khánh Đế đang trấn an tấm lòng Phạm Nhàn. Nghĩ đến đây, Phạm Nhànkhông khỏi xúc động, lòng tin của Hoàng đế dành cho mình thật đáng cảm kích.Nhưng y cũng biết, một khi Hoàng đế lão tử trở mặt sẽ lạnh lùng vô tình đến thếnào, nên trong lòng y thậm chí không dám cảm động.Bụi mù bay lên như rồng, cánh quân tiến về đại thành, tốc độ kỵ binh KhánhQuốc dần tăng. Phạm Nhàn nhíu mày, che miệng mũi lại, không rõ đây là mệnhlệnh của ai, không biết liệu nó có khiến người Đông Di cảm thấy mâu thuẫn haykhông.Y nghiêm nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài vẻ tức giận thoáng hiệntrên mặt các cao thủ Kiếm Lư, các quan lại phủ thành chủ cùng vương công chưhầu đến chào hỏi đều tái mặt, đầy vẻ khiếp đảm, dường như chẳng còn ý chíkháng cự.Hàng vạn kỵ binh ào ạt kéo đến, uy phong lẫm liệt, khiến phần lớn ngườiĐông Di đều sợ hãi, mất hết ý chí kháng cự.Nhìn cảnh tượng đó, Phạm Nhàn khẽ thở dài, huyết khí của người Đông Diquả thật non kém. Đại hoàng tử tuy hơi thô bạo, nhưng lại đâm trúng điểm yếucủa đối phương, không biết có phải Hoàng đế đã dặn trước hay không.Dù sao, người Đông Di bớt nóng máu cũng là điều tốt đối với Phạm Nhàn.Y chẳng bao giờ hy vọng người Bắc Tề sẽ đầu hàng dễ dàng như vậy. Càng ítđổ máu, càng tốt.Móng ngựa đạp long trời, chỉ trong chốc lát đã tới ngoại ô Đông Di thành.Hàng vạn kỵ binh trong bộ giáp đỏ thẫm lấp lánh dưới nắng, khiến bụi mù dầnlắng xuống, lộ rõ hình dáng oai phong lẫm liệt của đội quân Khánh. Bọn họ tậptrung đông đúc, vây quanh Đông Di thành.Yên tâm, hoàn toàn yên tâm, thậm chí những con chiến mã đang ngọ nguậyđầu cũng như bị quân kỳ của Khánh Quốc chấn nhiếp, không dám giậm móng,không dám thở mạnh.Một vạn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người tới tiếp đónphía trước Đông Di thành.Quan viên quyền quý thương nhân Đông Di thành sợ vỡ mật chứng kiếncảnh tượng này, nhìn Khánh quân kỷ luật nghiêm minh, túc sát kiêu ngạo, trangbị hoàn mỹ, cùng vẻ tự tin bá đạo từ tận xương tủy. Mọi người không khỏi suynghĩ, giả như trước lúc rời xa trần thế, Kiếm Thánh đại nhân không để lại dinguyện quyết tâm hàng Khánh, đám quân đội Khánh Quốc này khởi xướng tấncông Đông Di thành, không biết Đông Di thành có thể chống cự lại mấy ngày,hay là... mấy phút?Cạch cạch cạch, một tràng vó ngựa cô độc phá vỡ bầu không khí tĩnh lặngtrước cửa thành. Kỵ binh Khánh Quốc phía trước tách ra, chủ soái đi từ trongtới, kèm theo đó là đội nghi trượng rườm rà tới cực điểm, cũng hoa mỹ tới cựcđiểm.Nghi trượng Thiên tử Khánh Quốc theo quân đội Khánh Quốc đi tới ngoàiĐông Di thành.Chủ soái Đại điện hạ đi bên cạnh nghi trượng thiên tử, hắn mặc trên ngườimột bộ giáp nhẹ màu bạc, eo dắt bội kiếm, trường thương ở bên, phía sau là mộttấm áo choàng đỏ ngầu, bay phần bật trong gió biển và bụi đất.Đại hoàng tử khẽ kéo cương ngựa, nghi trượng Thiên tử theo đó đi tới trướcmọi người, ánh mắt bình tĩnh mà phức tạp nhìn về phía mọi người trước cửaĐông Di thành.Bầu không khí tĩnh lặng không chút tiếng động.Vân Chi Lan nhắm mắt, yên lặng một hồi lâu, tầm mắt dần hạ thấp, sau đóchậm rãi quỳ về phía chiến mã và nghi trượng Thiên tử.Thành chủ Đông Di thành đã quỳ, tất cả các quan viên cũng quỳ xuống theo,các vương công chư hầu cũng quỳ xuống, lít nha lít nhít đầy mặt đất, hướng tớiquân đội Nam Khánh, hướng tới Thiên tử Nam Khánh, biểu thị thái độ thầnphục của mình.Các đệ tử Kiếm Lư không quỳ xuống, dù họ biết đây là quyết định bất đắcdĩ trước lúc sư phụ viên tịch, dù họ biết đại sư huynh đã rời lư ra ngoài, vì bátánh Đông Di thành mà phải quỳ trước quân đội Khánh Quốc, nhưng họ khôngphải quan lại Đông Di, họ là người tự do, chính xác hơn, họ là người giang hồ.Người giang hồ có quy tắc riêng, họ không ràng buộc gì, nên họ có thể nhìnchằm chằm đội quân Khánh Quốc khí thế kinh người, chật kín núi đồi, trongmắt không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm chiến ý phẫn nộ.Hơn nửa số cường giả cửu phẩm trong thiên hạ đều ở đây, họ không sợ aicả.Đại hoàng tử ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn các đệ tử Kiếm Lư bướng bỉnhkhông chịu cúi đầu, định mở miệng nói gì đó, thì bỗng nghe thấy từ phía bênvang lên đến một giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng có phần mệt mỏi:"Đệ tử Kiếm Lư nghe lệnh!" Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Quay về phủ thànhchủ giữ gìn trị an."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑