Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1737: Chinh phục đơn giản 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không vội vã, song lo ngại Hoàng đế bệ hạ quá nóng lòng. Vớiy, làm thỏa lòng Hoàng đế bệ hạ đồng thời khiến dân chúng Đông Di chấp nhận,không đến mức thiết kỵ Khánh Quốc từ Yến Kinh ào lao tới tàn sát, mới là mụcđích chính. Giống như đi trên sợi dây thép, hai bên là vực sâu, Phạm Nhàn phảicẩn thận từng bước một.o O oChinh phục cần có tuyên truyền, cần mua chuộc lòng người, cần cho ngườiĐông Di một cái cớ để thuyết phục bản thân, cần Phạm Nhàn tính toán mọi việckhông ngừng nghỉ, cần y với thân phận quyền thần Khánh Quốc, chủ nhânKiếm Lư, ở Đông Di thành liên tục tiếp kiến các vị đại nhân có thực quyền khắpnơi, cho đối phương một lời trấn an để họ yên tâm.Đây là việc vất vả, khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn cuối cùng cũng bịquầng thâm dưới mắt phá hủy chút mỹ cảm, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi đến cựcđiểm. Nhưng mỗi lần nghĩ mình đang cứu sống hàng chục vạn sinh mạng, cảmgiác gần như hy sinh vì đạo, lại khiến y tỉnh táo.Ngoài tất cả những điều trên, chinh phục thực ra cần nhất là sức mạnh quânsự hùng hậu không thể chống cự, chỉ dựa trên sức mạnh ấy, người Đông Di mớibị cưỡng ép đau khổ chấp nhận số phận bị Khánh Quốc thôn tính.Vì vậy, sau khi tình hình Đông Di thành tạm ổn định, thiết kỵ Nam Khánhbắt đầu áp sát Đông Di thành, như đám mây đen vùi dập núi non, thế không thểngăn.Đây cũng là điểm mấu chốt của Hoàng đế bệ hạ. Nếu Khánh Quốc khôngđồn trú Đông Di thành, thì coi là chinh phục cái gì?Thời tiết đã vào hạ, mặt trời nóng bức tàn nhẫn chiếu xuống trời cao, khiếnđám góa phụ khổ sở Đông Di cảm thấy đau đớn không thôi dưới ánh nắng gaygắt, xua tan bầu không khí u ám mưa dầm sau khi Đại tông sư Đông Di ra đi,chỉ còn sóng sánh hào quang.Sứ đoàn Bắc Tề đã đi từ lâu. Điều khiến nhiều người khó hiểu là cho dù BắcTề rõ ràng phẫn nộ trước việc Nam Khánh chiếm Đông Di nhưng họ khônghành động gì, chỉ im lặng chứng kiến, có vẻ người Bắc Tề đã chấp nhận sốphận.Hôm nay, ngoài Đông Di thành có hàng trăm người, ngoài sứ đoàn NamKhánh và quan lại Đông Di thành còn có Phạm Nhàn và các đệ tử Kiếm Lư tứxứ tập hợp về.Phạm Nhàn hơi cúi đầu, đứng trên con đường lớn đất vàng đầy bụi bặm, vôthức lại lùi bước, dáng vẻ không hề oai vệ. y cũng không muốn ra oai, bởi ynhận ra rõ ràng tất cả người Đông Di chờ ngoài thành lúc này đều có sắc mặt vôcùng khó coi, tái nhợt, giấu nhẹm cơn giận dữ.Trong thời tiết này, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không cố tình ra dáng trangnghiêm để khiêu khích họ.Mặt đất dần dần rung chuyển, thân thể Vân Chi Lan đứng bên cạnh cũngdần run rẩy. Kẻ từng là đại đồ đệ Kiếm Lư nay là thành chủ Đông Di, cuối cùngkhông kiềm chế được nỗi trống rỗng ảm đạm trong lòng, bắt đầu run rẩy.Sắc mặt bọn quan lại phủ thành chủ Đông Di vô cùng khó coi, sắc mặt cácđệ tử Kiếm Lư cũng hơi tái nhợt, càng run rẩy bao nhiêu càng lộ rõ tâm trạngthật sự.Cuối con đường lớn có tiếng sấm ầm ầm, khiến đất đai rung chuyển. Hạt cátvàng trên mặt đất cũng bắt đầu xao động.Một kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt rồi hai, ba, mười, trăm, ngàn... lít nhalít nhít kỵ binh tràn ngập từ phương tây áp về phía Đông Di thành. Một khí thếsát phạt hùng tráng từ đó bao trùm tất cả mọi người ở ngoại thành.Khánh quân đến rồi.o O oKỵ binh đen kịt dần dần áp sát Đông Di thành. Bọn họ đại diện cho quân lựchùng mạnh của Khánh Quốc, thể hiện ý chí không thể cản trở của Hoàng đế, đạidiện cho sự chinh phục.Khánh quân đồn trú Đông Di có tổng cộng vạn người, do năm đạo quânbiên ải điều động trong một tháng, tập hợp vội vàng nhưng không hề lộn xộn,bởi đó đều là binh lính cũ Tây Chinh quân, dưới sự chỉ huy của Đại hoàng tử,chiến lực kinh người.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Khánh quân khí thế bức người tiến tới, mỉm cườitrào phúng, sửa sang y phục rồi đón tiếp. Lúc này, y không khỏi nhớ lại nhữngđấu khẩu với Hoàng đế trong tấu chương. Tứ Cố Kiếm bàn giao lúc lâm chungkhiến y phải tốn bao nhiêu miệng lưỡi để thuyết phục Hoàng đế lão tử. Đươngnhiên Hoàng đế bệ hạ cũng hiểu rõ, muốn dân chúng Đông Di cam tâm chấpnhận, Đại hoàng tử và Phạm Nhàn thực sự là hai sự lựa chọn không tệ.Do nhân số Hắc Kỵ ít ỏi, chỉ có thể chọn Tây Chinh quân của Đại hoàng tử,nhưng Phạm Nhàn tin chắc rằng trong số đội quân này, số tướng lĩnh thuộc Tâychinh thực sự không nhiều, Đại hoàng tử chỉ làm lễ ra mắt ở Đông Di rồi cũngphải trở về, Hoàng đế sẽ không cho phép con trưởng thường trú ở Đông Di.Nghĩ đến vị Hoàng đế bệ hạ ở kinh đô xa xôi nhưng vẫn điều khiển Đông Ditừ tít tắp, tâm trạng Phạm Nhàn bắt đầu phức tạp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không vội vã, song lo ngại Hoàng đế bệ hạ quá nóng lòng. Vớiy, làm thỏa lòng Hoàng đế bệ hạ đồng thời khiến dân chúng Đông Di chấp nhận,không đến mức thiết kỵ Khánh Quốc từ Yến Kinh ào lao tới tàn sát, mới là mụcđích chính. Giống như đi trên sợi dây thép, hai bên là vực sâu, Phạm Nhàn phảicẩn thận từng bước một.o O oChinh phục cần có tuyên truyền, cần mua chuộc lòng người, cần cho ngườiĐông Di một cái cớ để thuyết phục bản thân, cần Phạm Nhàn tính toán mọi việckhông ngừng nghỉ, cần y với thân phận quyền thần Khánh Quốc, chủ nhânKiếm Lư, ở Đông Di thành liên tục tiếp kiến các vị đại nhân có thực quyền khắpnơi, cho đối phương một lời trấn an để họ yên tâm.Đây là việc vất vả, khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn cuối cùng cũng bịquầng thâm dưới mắt phá hủy chút mỹ cảm, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi đến cựcđiểm. Nhưng mỗi lần nghĩ mình đang cứu sống hàng chục vạn sinh mạng, cảmgiác gần như hy sinh vì đạo, lại khiến y tỉnh táo.Ngoài tất cả những điều trên, chinh phục thực ra cần nhất là sức mạnh quânsự hùng hậu không thể chống cự, chỉ dựa trên sức mạnh ấy, người Đông Di mớibị cưỡng ép đau khổ chấp nhận số phận bị Khánh Quốc thôn tính.Vì vậy, sau khi tình hình Đông Di thành tạm ổn định, thiết kỵ Nam Khánhbắt đầu áp sát Đông Di thành, như đám mây đen vùi dập núi non, thế không thểngăn.Đây cũng là điểm mấu chốt của Hoàng đế bệ hạ. Nếu Khánh Quốc khôngđồn trú Đông Di thành, thì coi là chinh phục cái gì?Thời tiết đã vào hạ, mặt trời nóng bức tàn nhẫn chiếu xuống trời cao, khiếnđám góa phụ khổ sở Đông Di cảm thấy đau đớn không thôi dưới ánh nắng gaygắt, xua tan bầu không khí u ám mưa dầm sau khi Đại tông sư Đông Di ra đi,chỉ còn sóng sánh hào quang.Sứ đoàn Bắc Tề đã đi từ lâu. Điều khiến nhiều người khó hiểu là cho dù BắcTề rõ ràng phẫn nộ trước việc Nam Khánh chiếm Đông Di nhưng họ khônghành động gì, chỉ im lặng chứng kiến, có vẻ người Bắc Tề đã chấp nhận sốphận.Hôm nay, ngoài Đông Di thành có hàng trăm người, ngoài sứ đoàn NamKhánh và quan lại Đông Di thành còn có Phạm Nhàn và các đệ tử Kiếm Lư tứxứ tập hợp về.Phạm Nhàn hơi cúi đầu, đứng trên con đường lớn đất vàng đầy bụi bặm, vôthức lại lùi bước, dáng vẻ không hề oai vệ. y cũng không muốn ra oai, bởi ynhận ra rõ ràng tất cả người Đông Di chờ ngoài thành lúc này đều có sắc mặt vôcùng khó coi, tái nhợt, giấu nhẹm cơn giận dữ.Trong thời tiết này, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không cố tình ra dáng trangnghiêm để khiêu khích họ.Mặt đất dần dần rung chuyển, thân thể Vân Chi Lan đứng bên cạnh cũngdần run rẩy. Kẻ từng là đại đồ đệ Kiếm Lư nay là thành chủ Đông Di, cuối cùngkhông kiềm chế được nỗi trống rỗng ảm đạm trong lòng, bắt đầu run rẩy.Sắc mặt bọn quan lại phủ thành chủ Đông Di vô cùng khó coi, sắc mặt cácđệ tử Kiếm Lư cũng hơi tái nhợt, càng run rẩy bao nhiêu càng lộ rõ tâm trạngthật sự.Cuối con đường lớn có tiếng sấm ầm ầm, khiến đất đai rung chuyển. Hạt cátvàng trên mặt đất cũng bắt đầu xao động.Một kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt rồi hai, ba, mười, trăm, ngàn... lít nhalít nhít kỵ binh tràn ngập từ phương tây áp về phía Đông Di thành. Một khí thếsát phạt hùng tráng từ đó bao trùm tất cả mọi người ở ngoại thành.Khánh quân đến rồi.o O oKỵ binh đen kịt dần dần áp sát Đông Di thành. Bọn họ đại diện cho quân lựchùng mạnh của Khánh Quốc, thể hiện ý chí không thể cản trở của Hoàng đế, đạidiện cho sự chinh phục.Khánh quân đồn trú Đông Di có tổng cộng vạn người, do năm đạo quânbiên ải điều động trong một tháng, tập hợp vội vàng nhưng không hề lộn xộn,bởi đó đều là binh lính cũ Tây Chinh quân, dưới sự chỉ huy của Đại hoàng tử,chiến lực kinh người.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Khánh quân khí thế bức người tiến tới, mỉm cườitrào phúng, sửa sang y phục rồi đón tiếp. Lúc này, y không khỏi nhớ lại nhữngđấu khẩu với Hoàng đế trong tấu chương. Tứ Cố Kiếm bàn giao lúc lâm chungkhiến y phải tốn bao nhiêu miệng lưỡi để thuyết phục Hoàng đế lão tử. Đươngnhiên Hoàng đế bệ hạ cũng hiểu rõ, muốn dân chúng Đông Di cam tâm chấpnhận, Đại hoàng tử và Phạm Nhàn thực sự là hai sự lựa chọn không tệ.Do nhân số Hắc Kỵ ít ỏi, chỉ có thể chọn Tây Chinh quân của Đại hoàng tử,nhưng Phạm Nhàn tin chắc rằng trong số đội quân này, số tướng lĩnh thuộc Tâychinh thực sự không nhiều, Đại hoàng tử chỉ làm lễ ra mắt ở Đông Di rồi cũngphải trở về, Hoàng đế sẽ không cho phép con trưởng thường trú ở Đông Di.Nghĩ đến vị Hoàng đế bệ hạ ở kinh đô xa xôi nhưng vẫn điều khiển Đông Ditừ tít tắp, tâm trạng Phạm Nhàn bắt đầu phức tạp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không vội vã, song lo ngại Hoàng đế bệ hạ quá nóng lòng. Vớiy, làm thỏa lòng Hoàng đế bệ hạ đồng thời khiến dân chúng Đông Di chấp nhận,không đến mức thiết kỵ Khánh Quốc từ Yến Kinh ào lao tới tàn sát, mới là mụcđích chính. Giống như đi trên sợi dây thép, hai bên là vực sâu, Phạm Nhàn phảicẩn thận từng bước một.o O oChinh phục cần có tuyên truyền, cần mua chuộc lòng người, cần cho ngườiĐông Di một cái cớ để thuyết phục bản thân, cần Phạm Nhàn tính toán mọi việckhông ngừng nghỉ, cần y với thân phận quyền thần Khánh Quốc, chủ nhânKiếm Lư, ở Đông Di thành liên tục tiếp kiến các vị đại nhân có thực quyền khắpnơi, cho đối phương một lời trấn an để họ yên tâm.Đây là việc vất vả, khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn cuối cùng cũng bịquầng thâm dưới mắt phá hủy chút mỹ cảm, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi đến cựcđiểm. Nhưng mỗi lần nghĩ mình đang cứu sống hàng chục vạn sinh mạng, cảmgiác gần như hy sinh vì đạo, lại khiến y tỉnh táo.Ngoài tất cả những điều trên, chinh phục thực ra cần nhất là sức mạnh quânsự hùng hậu không thể chống cự, chỉ dựa trên sức mạnh ấy, người Đông Di mớibị cưỡng ép đau khổ chấp nhận số phận bị Khánh Quốc thôn tính.Vì vậy, sau khi tình hình Đông Di thành tạm ổn định, thiết kỵ Nam Khánhbắt đầu áp sát Đông Di thành, như đám mây đen vùi dập núi non, thế không thểngăn.Đây cũng là điểm mấu chốt của Hoàng đế bệ hạ. Nếu Khánh Quốc khôngđồn trú Đông Di thành, thì coi là chinh phục cái gì?Thời tiết đã vào hạ, mặt trời nóng bức tàn nhẫn chiếu xuống trời cao, khiếnđám góa phụ khổ sở Đông Di cảm thấy đau đớn không thôi dưới ánh nắng gaygắt, xua tan bầu không khí u ám mưa dầm sau khi Đại tông sư Đông Di ra đi,chỉ còn sóng sánh hào quang.Sứ đoàn Bắc Tề đã đi từ lâu. Điều khiến nhiều người khó hiểu là cho dù BắcTề rõ ràng phẫn nộ trước việc Nam Khánh chiếm Đông Di nhưng họ khônghành động gì, chỉ im lặng chứng kiến, có vẻ người Bắc Tề đã chấp nhận sốphận.Hôm nay, ngoài Đông Di thành có hàng trăm người, ngoài sứ đoàn NamKhánh và quan lại Đông Di thành còn có Phạm Nhàn và các đệ tử Kiếm Lư tứxứ tập hợp về.Phạm Nhàn hơi cúi đầu, đứng trên con đường lớn đất vàng đầy bụi bặm, vôthức lại lùi bước, dáng vẻ không hề oai vệ. y cũng không muốn ra oai, bởi ynhận ra rõ ràng tất cả người Đông Di chờ ngoài thành lúc này đều có sắc mặt vôcùng khó coi, tái nhợt, giấu nhẹm cơn giận dữ.Trong thời tiết này, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không cố tình ra dáng trangnghiêm để khiêu khích họ.Mặt đất dần dần rung chuyển, thân thể Vân Chi Lan đứng bên cạnh cũngdần run rẩy. Kẻ từng là đại đồ đệ Kiếm Lư nay là thành chủ Đông Di, cuối cùngkhông kiềm chế được nỗi trống rỗng ảm đạm trong lòng, bắt đầu run rẩy.Sắc mặt bọn quan lại phủ thành chủ Đông Di vô cùng khó coi, sắc mặt cácđệ tử Kiếm Lư cũng hơi tái nhợt, càng run rẩy bao nhiêu càng lộ rõ tâm trạngthật sự.Cuối con đường lớn có tiếng sấm ầm ầm, khiến đất đai rung chuyển. Hạt cátvàng trên mặt đất cũng bắt đầu xao động.Một kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt rồi hai, ba, mười, trăm, ngàn... lít nhalít nhít kỵ binh tràn ngập từ phương tây áp về phía Đông Di thành. Một khí thếsát phạt hùng tráng từ đó bao trùm tất cả mọi người ở ngoại thành.Khánh quân đến rồi.o O oKỵ binh đen kịt dần dần áp sát Đông Di thành. Bọn họ đại diện cho quân lựchùng mạnh của Khánh Quốc, thể hiện ý chí không thể cản trở của Hoàng đế, đạidiện cho sự chinh phục.Khánh quân đồn trú Đông Di có tổng cộng vạn người, do năm đạo quânbiên ải điều động trong một tháng, tập hợp vội vàng nhưng không hề lộn xộn,bởi đó đều là binh lính cũ Tây Chinh quân, dưới sự chỉ huy của Đại hoàng tử,chiến lực kinh người.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Khánh quân khí thế bức người tiến tới, mỉm cườitrào phúng, sửa sang y phục rồi đón tiếp. Lúc này, y không khỏi nhớ lại nhữngđấu khẩu với Hoàng đế trong tấu chương. Tứ Cố Kiếm bàn giao lúc lâm chungkhiến y phải tốn bao nhiêu miệng lưỡi để thuyết phục Hoàng đế lão tử. Đươngnhiên Hoàng đế bệ hạ cũng hiểu rõ, muốn dân chúng Đông Di cam tâm chấpnhận, Đại hoàng tử và Phạm Nhàn thực sự là hai sự lựa chọn không tệ.Do nhân số Hắc Kỵ ít ỏi, chỉ có thể chọn Tây Chinh quân của Đại hoàng tử,nhưng Phạm Nhàn tin chắc rằng trong số đội quân này, số tướng lĩnh thuộc Tâychinh thực sự không nhiều, Đại hoàng tử chỉ làm lễ ra mắt ở Đông Di rồi cũngphải trở về, Hoàng đế sẽ không cho phép con trưởng thường trú ở Đông Di.Nghĩ đến vị Hoàng đế bệ hạ ở kinh đô xa xôi nhưng vẫn điều khiển Đông Ditừ tít tắp, tâm trạng Phạm Nhàn bắt đầu phức tạp.