Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1744: Đường về có máu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ là sự bổ sung này khiến y hơi run sợ, đây há chẳng phải là phép thuậtTây Phương? Con người vốn e ngại những điều không rõ nguồn gốc. Điềukhiến Phạm Nhàn thờ ơ hơn, là những thay đổi từ quyển sách nhỏ ấy mang lạivẫn chưa đủ để giải quyết quá nhiều vấn đề, tốc độ bổ sung quá chậm, mức độtiến bộ quá nhỏ...Hạng nhì thiên hạ, dường như mãi mãi chỉ có thể là hạng nhì.Có khoảnh khắc, thậm chí Phạm Nhàn nghĩ mình đã phạm sai lầm lớn. Chodù là Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân hay Hoàng đế bệ hạ, những nhân vậttầm cỡ nhất nhân gian, cho dù ý chí kiên định hay tu luyện chăm chỉ chắc chắnvượt xa bản thân, những vị Đại tông sư ấy chỉ tập trung vào việc tu luyện tuyệthọc cả đời, chưa bao giờ có tâm tư lung tung.Bản thân y học quá nhiều thứ, biết quá nhiều thứ, quá rối rắm.Phạm Nhàn cảm thấy, có lẽ sau này Thập Tam Lang và Đóa Đóa vượt quatrở ngại kia sẽ dễ dàng hơn mình. Có lẽ đây chính là tâm ý mà Tứ Cố Kiếmtừng nói, tâm ý của y vẫn không bằng hai người kia. Bởi vì y quá sợ hãi, nên bấtchấp tất cả để tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn.Loại cố ý này có lẽ dễ dàng, nhưng y thực sự sợ hãi, y sợ chết, y sợ ngườimình quan tâm sẽ chết."Ngày mai ta phải trở về kinh đô." Khóe môi Phạm Nhàn bỗng nhoẻn cười,nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Đông Di thành không loạn, ít nhất thiên hạ hiện tại vẫnđang thái bình, ta cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?"Đúng vậy, Đông Di thành quy phục lãnh thổ Khánh Quốc, dù có những đợtnáo động liên tiếp không ngừng, nhưng bị sức mạnh quân sự hùng hậu củaKhánh Quốc áp chế, phối hợp với thượng tầng Đông Di thành, hoàn toàn khôngthể gây ra sóng gió lớn.Hoàng đế vẫn tin tưởng Phạm Nhàn như trước, Trần Bình Bình sắp rời kinhdưỡng lão, Phạm Nhàn nghĩ tới đó, đứng thẳng hướng về gió biển, cảm thấy vôcùng thoải mái. Cho dù Ngũ Trúc Thúc có về hay không, dường như cứ thuậntheo dòng chảy, giữa y và Hoàng đế luôn tìm được con đường thứ hai.Đổ máu không phải là cần thiết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đổ máu là cần thiết.Khi gió thu đầu mùa bắt đầu thổi qua đồi núi phía sau Đông Di thành, cuốicùng Phạm Nhàn cũng xử lý xong phần lớn công việc trong Đông Di thành, chờđợi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan trở về. Lần đầu tiên xảy ra biến động lớn saukhi Đông Di thành đầu hàng, dân biến ở Tiểu Lương quốc đã bị dập tắt nhờ sựhợp tác của các bên. Ngọn lửa mà đại nho Cô tiên sinh tự thiêu đốt đã nhanhchóng bị máu lửa dập tắt, không kịp lan rộng.Tổng cộng có hơn bốn trăm người Tiểu Lương quốc đã chết, những ngườiĐông Di hào hùng này đã không may nằm trong vũng máu.Phạm Nhàn xem qua tấu chương, dặn dò một số việc với Đại điện hạ rồi leolên đoàn xe rời Đông Di thành, trở lại kinh đô trình báo công việc.Chinh phục một vùng đất, điều đem lại chính là những bận rộn căng thẳngvà tàn sát hàng ngày của các thần tử viễn chinh.Sau khi Đại hoàng tử và Phạm Nhàn chia tay, Đại hoàng tử dẫn quân đónggiữ, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trong Đông Di thành. Lúc này cả hắn vàPhạm Nhàn đều cảm thấy thế cuộc đã định, cứ thế từ từ làm việc, dù là triềuđình Nam Khánh hay là đại thế thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát.Cho nên tâm trạng hai người khá tốt. Vào mùa thu se lạnh, tâm trạng cũngvô cùng thoải mái, vứt bỏ mọi phiền muộn.Thậm chí Phạm Nhàn còn có thể tạm thời không cần cân nhắc vấn đề củaThập Gia thôn. Đối với vị Hạ Tông Vĩ đang nổi mật trong triều, trong mắt y chỉlà một tên hề, không ảnh hưởng gì.Hôm nay là ngày lành, những ngày gần đây đều là những ngày tốt đẹp hiếmcó trong đời Phạm Nhàn.Đoàn xe màu đen của Giám Sát viện rời Đông Di thành, chậm rãi di chuyểntrên đường về kinh. Phạm Nhàn không vội về kinh, ngắm nhìn cảnh vật xungquanh vàng óng ánh rực rỡ, lá cây đủ màu rực rỡ và núi đồi thu phủ màu sắcdầu như tranh vẽ, thực sự thú vị.Dĩ nhiên, máu vẫn không ngừng chảy dọc đường. Là quyền thần KhánhQuốc, chủ nhân Kiếm Lư, đại diện cho kẻ xâm lược, con tư sinh được KhánhĐế sủng ái nhất, trên đường về kinh tất nhiên Phạm Nhàn trở thành mục tiêu tấncông của các nghĩa quân, loạn dân của các nước chư hầu xung quanh Đông Dithành.Có lẽ không nên gọi là loạn dân, mà là nghĩa sĩ. Những kẻ vì nghĩa diệtgian, không chịu đầu hàng trong Đông Di thành, can đảm vào rừng núi chiếnđấu với quân xâm lược Khánh Quốc, phần lớn là giang hồ hiệp khách. Nhữngngười có võ nghệ này rất trực tiếp bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình.Không biết những người này làm thế nào điều tra được thời gian PhạmNhàn rời Đông Di thành, nắm được lộ trình đoàn xe Giám Sát viện quay vềkinh, dọc đường liên tục tập k
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ là sự bổ sung này khiến y hơi run sợ, đây há chẳng phải là phép thuậtTây Phương? Con người vốn e ngại những điều không rõ nguồn gốc. Điềukhiến Phạm Nhàn thờ ơ hơn, là những thay đổi từ quyển sách nhỏ ấy mang lạivẫn chưa đủ để giải quyết quá nhiều vấn đề, tốc độ bổ sung quá chậm, mức độtiến bộ quá nhỏ...Hạng nhì thiên hạ, dường như mãi mãi chỉ có thể là hạng nhì.Có khoảnh khắc, thậm chí Phạm Nhàn nghĩ mình đã phạm sai lầm lớn. Chodù là Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân hay Hoàng đế bệ hạ, những nhân vậttầm cỡ nhất nhân gian, cho dù ý chí kiên định hay tu luyện chăm chỉ chắc chắnvượt xa bản thân, những vị Đại tông sư ấy chỉ tập trung vào việc tu luyện tuyệthọc cả đời, chưa bao giờ có tâm tư lung tung.Bản thân y học quá nhiều thứ, biết quá nhiều thứ, quá rối rắm.Phạm Nhàn cảm thấy, có lẽ sau này Thập Tam Lang và Đóa Đóa vượt quatrở ngại kia sẽ dễ dàng hơn mình. Có lẽ đây chính là tâm ý mà Tứ Cố Kiếmtừng nói, tâm ý của y vẫn không bằng hai người kia. Bởi vì y quá sợ hãi, nên bấtchấp tất cả để tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn.Loại cố ý này có lẽ dễ dàng, nhưng y thực sự sợ hãi, y sợ chết, y sợ ngườimình quan tâm sẽ chết."Ngày mai ta phải trở về kinh đô." Khóe môi Phạm Nhàn bỗng nhoẻn cười,nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Đông Di thành không loạn, ít nhất thiên hạ hiện tại vẫnđang thái bình, ta cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?"Đúng vậy, Đông Di thành quy phục lãnh thổ Khánh Quốc, dù có những đợtnáo động liên tiếp không ngừng, nhưng bị sức mạnh quân sự hùng hậu củaKhánh Quốc áp chế, phối hợp với thượng tầng Đông Di thành, hoàn toàn khôngthể gây ra sóng gió lớn.Hoàng đế vẫn tin tưởng Phạm Nhàn như trước, Trần Bình Bình sắp rời kinhdưỡng lão, Phạm Nhàn nghĩ tới đó, đứng thẳng hướng về gió biển, cảm thấy vôcùng thoải mái. Cho dù Ngũ Trúc Thúc có về hay không, dường như cứ thuậntheo dòng chảy, giữa y và Hoàng đế luôn tìm được con đường thứ hai.Đổ máu không phải là cần thiết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đổ máu là cần thiết.Khi gió thu đầu mùa bắt đầu thổi qua đồi núi phía sau Đông Di thành, cuốicùng Phạm Nhàn cũng xử lý xong phần lớn công việc trong Đông Di thành, chờđợi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan trở về. Lần đầu tiên xảy ra biến động lớn saukhi Đông Di thành đầu hàng, dân biến ở Tiểu Lương quốc đã bị dập tắt nhờ sựhợp tác của các bên. Ngọn lửa mà đại nho Cô tiên sinh tự thiêu đốt đã nhanhchóng bị máu lửa dập tắt, không kịp lan rộng.Tổng cộng có hơn bốn trăm người Tiểu Lương quốc đã chết, những ngườiĐông Di hào hùng này đã không may nằm trong vũng máu.Phạm Nhàn xem qua tấu chương, dặn dò một số việc với Đại điện hạ rồi leolên đoàn xe rời Đông Di thành, trở lại kinh đô trình báo công việc.Chinh phục một vùng đất, điều đem lại chính là những bận rộn căng thẳngvà tàn sát hàng ngày của các thần tử viễn chinh.Sau khi Đại hoàng tử và Phạm Nhàn chia tay, Đại hoàng tử dẫn quân đónggiữ, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trong Đông Di thành. Lúc này cả hắn vàPhạm Nhàn đều cảm thấy thế cuộc đã định, cứ thế từ từ làm việc, dù là triềuđình Nam Khánh hay là đại thế thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát.Cho nên tâm trạng hai người khá tốt. Vào mùa thu se lạnh, tâm trạng cũngvô cùng thoải mái, vứt bỏ mọi phiền muộn.Thậm chí Phạm Nhàn còn có thể tạm thời không cần cân nhắc vấn đề củaThập Gia thôn. Đối với vị Hạ Tông Vĩ đang nổi mật trong triều, trong mắt y chỉlà một tên hề, không ảnh hưởng gì.Hôm nay là ngày lành, những ngày gần đây đều là những ngày tốt đẹp hiếmcó trong đời Phạm Nhàn.Đoàn xe màu đen của Giám Sát viện rời Đông Di thành, chậm rãi di chuyểntrên đường về kinh. Phạm Nhàn không vội về kinh, ngắm nhìn cảnh vật xungquanh vàng óng ánh rực rỡ, lá cây đủ màu rực rỡ và núi đồi thu phủ màu sắcdầu như tranh vẽ, thực sự thú vị.Dĩ nhiên, máu vẫn không ngừng chảy dọc đường. Là quyền thần KhánhQuốc, chủ nhân Kiếm Lư, đại diện cho kẻ xâm lược, con tư sinh được KhánhĐế sủng ái nhất, trên đường về kinh tất nhiên Phạm Nhàn trở thành mục tiêu tấncông của các nghĩa quân, loạn dân của các nước chư hầu xung quanh Đông Dithành.Có lẽ không nên gọi là loạn dân, mà là nghĩa sĩ. Những kẻ vì nghĩa diệtgian, không chịu đầu hàng trong Đông Di thành, can đảm vào rừng núi chiếnđấu với quân xâm lược Khánh Quốc, phần lớn là giang hồ hiệp khách. Nhữngngười có võ nghệ này rất trực tiếp bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình.Không biết những người này làm thế nào điều tra được thời gian PhạmNhàn rời Đông Di thành, nắm được lộ trình đoàn xe Giám Sát viện quay vềkinh, dọc đường liên tục tập k
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ là sự bổ sung này khiến y hơi run sợ, đây há chẳng phải là phép thuậtTây Phương? Con người vốn e ngại những điều không rõ nguồn gốc. Điềukhiến Phạm Nhàn thờ ơ hơn, là những thay đổi từ quyển sách nhỏ ấy mang lạivẫn chưa đủ để giải quyết quá nhiều vấn đề, tốc độ bổ sung quá chậm, mức độtiến bộ quá nhỏ...Hạng nhì thiên hạ, dường như mãi mãi chỉ có thể là hạng nhì.Có khoảnh khắc, thậm chí Phạm Nhàn nghĩ mình đã phạm sai lầm lớn. Chodù là Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân hay Hoàng đế bệ hạ, những nhân vậttầm cỡ nhất nhân gian, cho dù ý chí kiên định hay tu luyện chăm chỉ chắc chắnvượt xa bản thân, những vị Đại tông sư ấy chỉ tập trung vào việc tu luyện tuyệthọc cả đời, chưa bao giờ có tâm tư lung tung.Bản thân y học quá nhiều thứ, biết quá nhiều thứ, quá rối rắm.Phạm Nhàn cảm thấy, có lẽ sau này Thập Tam Lang và Đóa Đóa vượt quatrở ngại kia sẽ dễ dàng hơn mình. Có lẽ đây chính là tâm ý mà Tứ Cố Kiếmtừng nói, tâm ý của y vẫn không bằng hai người kia. Bởi vì y quá sợ hãi, nên bấtchấp tất cả để tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn.Loại cố ý này có lẽ dễ dàng, nhưng y thực sự sợ hãi, y sợ chết, y sợ ngườimình quan tâm sẽ chết."Ngày mai ta phải trở về kinh đô." Khóe môi Phạm Nhàn bỗng nhoẻn cười,nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Đông Di thành không loạn, ít nhất thiên hạ hiện tại vẫnđang thái bình, ta cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?"Đúng vậy, Đông Di thành quy phục lãnh thổ Khánh Quốc, dù có những đợtnáo động liên tiếp không ngừng, nhưng bị sức mạnh quân sự hùng hậu củaKhánh Quốc áp chế, phối hợp với thượng tầng Đông Di thành, hoàn toàn khôngthể gây ra sóng gió lớn.Hoàng đế vẫn tin tưởng Phạm Nhàn như trước, Trần Bình Bình sắp rời kinhdưỡng lão, Phạm Nhàn nghĩ tới đó, đứng thẳng hướng về gió biển, cảm thấy vôcùng thoải mái. Cho dù Ngũ Trúc Thúc có về hay không, dường như cứ thuậntheo dòng chảy, giữa y và Hoàng đế luôn tìm được con đường thứ hai.Đổ máu không phải là cần thiết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đổ máu là cần thiết.Khi gió thu đầu mùa bắt đầu thổi qua đồi núi phía sau Đông Di thành, cuốicùng Phạm Nhàn cũng xử lý xong phần lớn công việc trong Đông Di thành, chờđợi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan trở về. Lần đầu tiên xảy ra biến động lớn saukhi Đông Di thành đầu hàng, dân biến ở Tiểu Lương quốc đã bị dập tắt nhờ sựhợp tác của các bên. Ngọn lửa mà đại nho Cô tiên sinh tự thiêu đốt đã nhanhchóng bị máu lửa dập tắt, không kịp lan rộng.Tổng cộng có hơn bốn trăm người Tiểu Lương quốc đã chết, những ngườiĐông Di hào hùng này đã không may nằm trong vũng máu.Phạm Nhàn xem qua tấu chương, dặn dò một số việc với Đại điện hạ rồi leolên đoàn xe rời Đông Di thành, trở lại kinh đô trình báo công việc.Chinh phục một vùng đất, điều đem lại chính là những bận rộn căng thẳngvà tàn sát hàng ngày của các thần tử viễn chinh.Sau khi Đại hoàng tử và Phạm Nhàn chia tay, Đại hoàng tử dẫn quân đónggiữ, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trong Đông Di thành. Lúc này cả hắn vàPhạm Nhàn đều cảm thấy thế cuộc đã định, cứ thế từ từ làm việc, dù là triềuđình Nam Khánh hay là đại thế thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát.Cho nên tâm trạng hai người khá tốt. Vào mùa thu se lạnh, tâm trạng cũngvô cùng thoải mái, vứt bỏ mọi phiền muộn.Thậm chí Phạm Nhàn còn có thể tạm thời không cần cân nhắc vấn đề củaThập Gia thôn. Đối với vị Hạ Tông Vĩ đang nổi mật trong triều, trong mắt y chỉlà một tên hề, không ảnh hưởng gì.Hôm nay là ngày lành, những ngày gần đây đều là những ngày tốt đẹp hiếmcó trong đời Phạm Nhàn.Đoàn xe màu đen của Giám Sát viện rời Đông Di thành, chậm rãi di chuyểntrên đường về kinh. Phạm Nhàn không vội về kinh, ngắm nhìn cảnh vật xungquanh vàng óng ánh rực rỡ, lá cây đủ màu rực rỡ và núi đồi thu phủ màu sắcdầu như tranh vẽ, thực sự thú vị.Dĩ nhiên, máu vẫn không ngừng chảy dọc đường. Là quyền thần KhánhQuốc, chủ nhân Kiếm Lư, đại diện cho kẻ xâm lược, con tư sinh được KhánhĐế sủng ái nhất, trên đường về kinh tất nhiên Phạm Nhàn trở thành mục tiêu tấncông của các nghĩa quân, loạn dân của các nước chư hầu xung quanh Đông Dithành.Có lẽ không nên gọi là loạn dân, mà là nghĩa sĩ. Những kẻ vì nghĩa diệtgian, không chịu đầu hàng trong Đông Di thành, can đảm vào rừng núi chiếnđấu với quân xâm lược Khánh Quốc, phần lớn là giang hồ hiệp khách. Nhữngngười có võ nghệ này rất trực tiếp bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình.Không biết những người này làm thế nào điều tra được thời gian PhạmNhàn rời Đông Di thành, nắm được lộ trình đoàn xe Giám Sát viện quay vềkinh, dọc đường liên tục tập k