Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1745: Đường về có máu 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong hành trình gần 20 ngày tới Yến Kinh, đoàn xe đen đã bị tập kích tới 7lần. Quân tiếp viện từ Yến Kinh cũng như Hắc Kỵ đóng ở biên giới đều khôngvào hỗ trợ. Đại hoàng tử chỉ phái một đội quân ngàn người cho Phạm Nhàn nênviệc đối phó bảy cuộc tấn công lớn thực sự vất vả.Phạm Nhàn cũng không còn hứng thú ngắm cảnh mà chìm vào trầm tư. Antoàn của cá nhân y không thành vấn đề, tập kích của nghĩa quân chỉ bỏ lại vô sốthi thể rồi bất đắc dĩ rút lui. Nhưng thuộc hạ của y, đặc biệt là Tây Chinh quândưới trướng Đại hoàng tử cũng phải trả giá không ít.Do bị vây hãm trong chiến dịch tấn công liên miên không nghỉ, đã ba ngàynay không nhận được báo cáo Giám Sát viện tuyệt mật từ kinh đô.Phạm Nhàn vén màn xe ngựa lên, mắt nhìn về phía tây, trong lòng thầm cầunguyện mọi thứ ở kinh đô bình yên, người thân yêu của mình đều bình an.o O oKhi Phạm Nhàn đang vượt qua dãy núi, bên trong lãnh thổ Khánh Quốc,cũng có một đoàn xe dài đang cô độc tiến lên trong đêm tối. Đoàn xe cũng hoàntoàn là màu đen, trong chiếc xe ngựa rộng lớn có một ông lão đắp chăn lôngcừu trên đầu gối. Ánh mắt ông hơi mờ đục, nhìn con đường ban đêm dường nhưvô tận.Ông là cựu Viện trưởng Giám Sát viện, ngầm thao túng thế lực hắc ámKhánh Quốc hàng chục năm, thần tử trung thành nhất của Khánh Đế, kẻ thù lớnnhất mà giới văn thần Khánh Quốc ghét cay ghét đắng, tên cướp già mà ngườiBắc Tề và Đông Di khiếp sợ, từng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc thiên hạ,Trần Bình Bình lão đại nhân, cuối cùng cũng lên đường về quê dưỡng lão.Lần rời khỏi kinh đô này không phải thăm quê mà là về an dưỡng. Đượcthưởng công lao hạng nhất, về quê dưỡng lão là vinh dự hiếm có mà Hoàng đếbệ hạ dành cho lão chó mực này, tất cả văn thần Khánh Quốc đều nghĩ như vậy.Quê nhà Trần Bình Bình ở phía đông Khánh Quốc, nếu nhìn trên bản đồ thìở ngay phía dưới Đông Di thành, nhưng cách Đạm Châu, Giao Châu khá xa, lạigần với Giang Nam hơn. Đó là vùng đất nghèo nàn, lạc hậu.Đoàn xe cô độc của ông còn cách quê nhà rất xa. Hôm nay đoàn xe đi quaĐạt Châu, nơi ông nhất định phải đi đến trên đường về quê.Đoàn xe không báo trước với các quan phủ dọc đường, để tránh khiến họhoảng sợ, sửa soạn đón tiếp nồng hậu.Nhưng hôm nay Đạt Châu lại rực rỡ đèn đuốc, các viên chức trong phủ bịthượng quan bộ Hình quở trách, tất bật tìm kiếm điều gì đó.Trần Bình Bình híp mắt lại, ông không nhớ trong Đạt Châu có nhân vậtquan trọng nào. Ông vén màn xe lên, gọi một viên quan mặt mũi xa lạ đến, nhẹgiọng hỏi vài câu.Khuôn mặt viên quan ấy xa lạ, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ tinh quái sau khi trảiqua nhiều biến cố sự đời, cười ôn hòa đáp: "Khi Đề ti đại nhân trở về triều,chúng ta đã sớm đến nơi."Trần Bình Bình ừ một tiếng có phần mệt mỏi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp,ông nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong cung trước lúc rời kinh.Ông đã thấy rõ những ý đồ sâu xa nhất trong lòng Hoàng đế bệ hạ.Trên đời này, không ai hiểu rõ Khánh Đế hơn Trần Bình Bình, nên ánh mắtông rất phức tạp. Còn vị quan lạ mặt bên xe ngựa nhìn chằm chằm vào ĐạtChâu rực sáng và bóng người đầy máu vừa thoát vòng vây, ánh mắt sau cơnkhiếp sợ cũng trở nên phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhiều năm sau, khi Giám Sát viện bắt đầu truy tìm sự thật về vụ việc lớnxảy ra vào đầu thu năm thứ mười Khánh Quốc, vẫn còn rất nhiều điều khó cóthể giải thích rõ ràng. Việc Viện trưởng Phạm Nhàn bị các nghĩa quân Đông Diphục kích trên đường từ Đông Di về kinh, liệu có phải do ai đó trong triều cố ýrò rỉ thông tin, hay chỉ là trùng hợp?Dù sao, chỉ có thể là quan viên cấp cao trong Giám Sát viện mới biết đượchành tung của Tiểu Công gia.Còn Đạt Châu trên hành trình về quê của lão Viện trưởng lại trở nên nhộnnhịp, đẫm máu, đó là trùng hợp hay sắp đặt sẵn? Có lẽ là thiên ý, nhưng lúc đóbầu trời đã thay đổi từ lâu, các quan viên tình báo Nhị Xử của Giám Sát viện đãkhông điều tra sâu thêm.Nhưng ít nhất thì đám quan viên bộ Hình làm việc tại Đạt Châu cũng khônghề hay biết vào đêm đó, bên ngoài thành còn có một đoàn xe đen của Giám Sátviện, càng không biết rằng trong đoàn xe chở theo ông lão mà cả triều kính sợ làTrần Viện trưởng.Họ chỉ là thi hành lệnh bí mật từ quan trên, dành cả hơn một năm để truy bắtmột khâm phạm. Không ai biết tên tuổi gì của khâm phạm, tất cả manh mối làvõ công và ngoại hình khâm phạm từng sử dụng. Còn trong ba năm qua, khâmphạm ấy đã thay đổi thành dạng gì thì chẳng một ai rõ.Có lẽ đây chính là ý trời, để Trần Bình Bình gặp phải trận vây bắt này ở ĐạtChâu. Chính vì Trần Bình Bình thấu hiểu ý trời, ông mới dừng lại hành trình trởvề Đạt Châu của mình, quay trở lại kinh đô nơi ông vốn phải ở lại suốt đời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong hành trình gần 20 ngày tới Yến Kinh, đoàn xe đen đã bị tập kích tới 7lần. Quân tiếp viện từ Yến Kinh cũng như Hắc Kỵ đóng ở biên giới đều khôngvào hỗ trợ. Đại hoàng tử chỉ phái một đội quân ngàn người cho Phạm Nhàn nênviệc đối phó bảy cuộc tấn công lớn thực sự vất vả.Phạm Nhàn cũng không còn hứng thú ngắm cảnh mà chìm vào trầm tư. Antoàn của cá nhân y không thành vấn đề, tập kích của nghĩa quân chỉ bỏ lại vô sốthi thể rồi bất đắc dĩ rút lui. Nhưng thuộc hạ của y, đặc biệt là Tây Chinh quândưới trướng Đại hoàng tử cũng phải trả giá không ít.Do bị vây hãm trong chiến dịch tấn công liên miên không nghỉ, đã ba ngàynay không nhận được báo cáo Giám Sát viện tuyệt mật từ kinh đô.Phạm Nhàn vén màn xe ngựa lên, mắt nhìn về phía tây, trong lòng thầm cầunguyện mọi thứ ở kinh đô bình yên, người thân yêu của mình đều bình an.o O oKhi Phạm Nhàn đang vượt qua dãy núi, bên trong lãnh thổ Khánh Quốc,cũng có một đoàn xe dài đang cô độc tiến lên trong đêm tối. Đoàn xe cũng hoàntoàn là màu đen, trong chiếc xe ngựa rộng lớn có một ông lão đắp chăn lôngcừu trên đầu gối. Ánh mắt ông hơi mờ đục, nhìn con đường ban đêm dường nhưvô tận.Ông là cựu Viện trưởng Giám Sát viện, ngầm thao túng thế lực hắc ámKhánh Quốc hàng chục năm, thần tử trung thành nhất của Khánh Đế, kẻ thù lớnnhất mà giới văn thần Khánh Quốc ghét cay ghét đắng, tên cướp già mà ngườiBắc Tề và Đông Di khiếp sợ, từng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc thiên hạ,Trần Bình Bình lão đại nhân, cuối cùng cũng lên đường về quê dưỡng lão.Lần rời khỏi kinh đô này không phải thăm quê mà là về an dưỡng. Đượcthưởng công lao hạng nhất, về quê dưỡng lão là vinh dự hiếm có mà Hoàng đếbệ hạ dành cho lão chó mực này, tất cả văn thần Khánh Quốc đều nghĩ như vậy.Quê nhà Trần Bình Bình ở phía đông Khánh Quốc, nếu nhìn trên bản đồ thìở ngay phía dưới Đông Di thành, nhưng cách Đạm Châu, Giao Châu khá xa, lạigần với Giang Nam hơn. Đó là vùng đất nghèo nàn, lạc hậu.Đoàn xe cô độc của ông còn cách quê nhà rất xa. Hôm nay đoàn xe đi quaĐạt Châu, nơi ông nhất định phải đi đến trên đường về quê.Đoàn xe không báo trước với các quan phủ dọc đường, để tránh khiến họhoảng sợ, sửa soạn đón tiếp nồng hậu.Nhưng hôm nay Đạt Châu lại rực rỡ đèn đuốc, các viên chức trong phủ bịthượng quan bộ Hình quở trách, tất bật tìm kiếm điều gì đó.Trần Bình Bình híp mắt lại, ông không nhớ trong Đạt Châu có nhân vậtquan trọng nào. Ông vén màn xe lên, gọi một viên quan mặt mũi xa lạ đến, nhẹgiọng hỏi vài câu.Khuôn mặt viên quan ấy xa lạ, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ tinh quái sau khi trảiqua nhiều biến cố sự đời, cười ôn hòa đáp: "Khi Đề ti đại nhân trở về triều,chúng ta đã sớm đến nơi."Trần Bình Bình ừ một tiếng có phần mệt mỏi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp,ông nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong cung trước lúc rời kinh.Ông đã thấy rõ những ý đồ sâu xa nhất trong lòng Hoàng đế bệ hạ.Trên đời này, không ai hiểu rõ Khánh Đế hơn Trần Bình Bình, nên ánh mắtông rất phức tạp. Còn vị quan lạ mặt bên xe ngựa nhìn chằm chằm vào ĐạtChâu rực sáng và bóng người đầy máu vừa thoát vòng vây, ánh mắt sau cơnkhiếp sợ cũng trở nên phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhiều năm sau, khi Giám Sát viện bắt đầu truy tìm sự thật về vụ việc lớnxảy ra vào đầu thu năm thứ mười Khánh Quốc, vẫn còn rất nhiều điều khó cóthể giải thích rõ ràng. Việc Viện trưởng Phạm Nhàn bị các nghĩa quân Đông Diphục kích trên đường từ Đông Di về kinh, liệu có phải do ai đó trong triều cố ýrò rỉ thông tin, hay chỉ là trùng hợp?Dù sao, chỉ có thể là quan viên cấp cao trong Giám Sát viện mới biết đượchành tung của Tiểu Công gia.Còn Đạt Châu trên hành trình về quê của lão Viện trưởng lại trở nên nhộnnhịp, đẫm máu, đó là trùng hợp hay sắp đặt sẵn? Có lẽ là thiên ý, nhưng lúc đóbầu trời đã thay đổi từ lâu, các quan viên tình báo Nhị Xử của Giám Sát viện đãkhông điều tra sâu thêm.Nhưng ít nhất thì đám quan viên bộ Hình làm việc tại Đạt Châu cũng khônghề hay biết vào đêm đó, bên ngoài thành còn có một đoàn xe đen của Giám Sátviện, càng không biết rằng trong đoàn xe chở theo ông lão mà cả triều kính sợ làTrần Viện trưởng.Họ chỉ là thi hành lệnh bí mật từ quan trên, dành cả hơn một năm để truy bắtmột khâm phạm. Không ai biết tên tuổi gì của khâm phạm, tất cả manh mối làvõ công và ngoại hình khâm phạm từng sử dụng. Còn trong ba năm qua, khâmphạm ấy đã thay đổi thành dạng gì thì chẳng một ai rõ.Có lẽ đây chính là ý trời, để Trần Bình Bình gặp phải trận vây bắt này ở ĐạtChâu. Chính vì Trần Bình Bình thấu hiểu ý trời, ông mới dừng lại hành trình trởvề Đạt Châu của mình, quay trở lại kinh đô nơi ông vốn phải ở lại suốt đời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong hành trình gần 20 ngày tới Yến Kinh, đoàn xe đen đã bị tập kích tới 7lần. Quân tiếp viện từ Yến Kinh cũng như Hắc Kỵ đóng ở biên giới đều khôngvào hỗ trợ. Đại hoàng tử chỉ phái một đội quân ngàn người cho Phạm Nhàn nênviệc đối phó bảy cuộc tấn công lớn thực sự vất vả.Phạm Nhàn cũng không còn hứng thú ngắm cảnh mà chìm vào trầm tư. Antoàn của cá nhân y không thành vấn đề, tập kích của nghĩa quân chỉ bỏ lại vô sốthi thể rồi bất đắc dĩ rút lui. Nhưng thuộc hạ của y, đặc biệt là Tây Chinh quândưới trướng Đại hoàng tử cũng phải trả giá không ít.Do bị vây hãm trong chiến dịch tấn công liên miên không nghỉ, đã ba ngàynay không nhận được báo cáo Giám Sát viện tuyệt mật từ kinh đô.Phạm Nhàn vén màn xe ngựa lên, mắt nhìn về phía tây, trong lòng thầm cầunguyện mọi thứ ở kinh đô bình yên, người thân yêu của mình đều bình an.o O oKhi Phạm Nhàn đang vượt qua dãy núi, bên trong lãnh thổ Khánh Quốc,cũng có một đoàn xe dài đang cô độc tiến lên trong đêm tối. Đoàn xe cũng hoàntoàn là màu đen, trong chiếc xe ngựa rộng lớn có một ông lão đắp chăn lôngcừu trên đầu gối. Ánh mắt ông hơi mờ đục, nhìn con đường ban đêm dường nhưvô tận.Ông là cựu Viện trưởng Giám Sát viện, ngầm thao túng thế lực hắc ámKhánh Quốc hàng chục năm, thần tử trung thành nhất của Khánh Đế, kẻ thù lớnnhất mà giới văn thần Khánh Quốc ghét cay ghét đắng, tên cướp già mà ngườiBắc Tề và Đông Di khiếp sợ, từng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc thiên hạ,Trần Bình Bình lão đại nhân, cuối cùng cũng lên đường về quê dưỡng lão.Lần rời khỏi kinh đô này không phải thăm quê mà là về an dưỡng. Đượcthưởng công lao hạng nhất, về quê dưỡng lão là vinh dự hiếm có mà Hoàng đếbệ hạ dành cho lão chó mực này, tất cả văn thần Khánh Quốc đều nghĩ như vậy.Quê nhà Trần Bình Bình ở phía đông Khánh Quốc, nếu nhìn trên bản đồ thìở ngay phía dưới Đông Di thành, nhưng cách Đạm Châu, Giao Châu khá xa, lạigần với Giang Nam hơn. Đó là vùng đất nghèo nàn, lạc hậu.Đoàn xe cô độc của ông còn cách quê nhà rất xa. Hôm nay đoàn xe đi quaĐạt Châu, nơi ông nhất định phải đi đến trên đường về quê.Đoàn xe không báo trước với các quan phủ dọc đường, để tránh khiến họhoảng sợ, sửa soạn đón tiếp nồng hậu.Nhưng hôm nay Đạt Châu lại rực rỡ đèn đuốc, các viên chức trong phủ bịthượng quan bộ Hình quở trách, tất bật tìm kiếm điều gì đó.Trần Bình Bình híp mắt lại, ông không nhớ trong Đạt Châu có nhân vậtquan trọng nào. Ông vén màn xe lên, gọi một viên quan mặt mũi xa lạ đến, nhẹgiọng hỏi vài câu.Khuôn mặt viên quan ấy xa lạ, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ tinh quái sau khi trảiqua nhiều biến cố sự đời, cười ôn hòa đáp: "Khi Đề ti đại nhân trở về triều,chúng ta đã sớm đến nơi."Trần Bình Bình ừ một tiếng có phần mệt mỏi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp,ông nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong cung trước lúc rời kinh.Ông đã thấy rõ những ý đồ sâu xa nhất trong lòng Hoàng đế bệ hạ.Trên đời này, không ai hiểu rõ Khánh Đế hơn Trần Bình Bình, nên ánh mắtông rất phức tạp. Còn vị quan lạ mặt bên xe ngựa nhìn chằm chằm vào ĐạtChâu rực sáng và bóng người đầy máu vừa thoát vòng vây, ánh mắt sau cơnkhiếp sợ cũng trở nên phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhiều năm sau, khi Giám Sát viện bắt đầu truy tìm sự thật về vụ việc lớnxảy ra vào đầu thu năm thứ mười Khánh Quốc, vẫn còn rất nhiều điều khó cóthể giải thích rõ ràng. Việc Viện trưởng Phạm Nhàn bị các nghĩa quân Đông Diphục kích trên đường từ Đông Di về kinh, liệu có phải do ai đó trong triều cố ýrò rỉ thông tin, hay chỉ là trùng hợp?Dù sao, chỉ có thể là quan viên cấp cao trong Giám Sát viện mới biết đượchành tung của Tiểu Công gia.Còn Đạt Châu trên hành trình về quê của lão Viện trưởng lại trở nên nhộnnhịp, đẫm máu, đó là trùng hợp hay sắp đặt sẵn? Có lẽ là thiên ý, nhưng lúc đóbầu trời đã thay đổi từ lâu, các quan viên tình báo Nhị Xử của Giám Sát viện đãkhông điều tra sâu thêm.Nhưng ít nhất thì đám quan viên bộ Hình làm việc tại Đạt Châu cũng khônghề hay biết vào đêm đó, bên ngoài thành còn có một đoàn xe đen của Giám Sátviện, càng không biết rằng trong đoàn xe chở theo ông lão mà cả triều kính sợ làTrần Viện trưởng.Họ chỉ là thi hành lệnh bí mật từ quan trên, dành cả hơn một năm để truy bắtmột khâm phạm. Không ai biết tên tuổi gì của khâm phạm, tất cả manh mối làvõ công và ngoại hình khâm phạm từng sử dụng. Còn trong ba năm qua, khâmphạm ấy đã thay đổi thành dạng gì thì chẳng một ai rõ.Có lẽ đây chính là ý trời, để Trần Bình Bình gặp phải trận vây bắt này ở ĐạtChâu. Chính vì Trần Bình Bình thấu hiểu ý trời, ông mới dừng lại hành trình trởvề Đạt Châu của mình, quay trở lại kinh đô nơi ông vốn phải ở lại suốt đời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑