Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1762: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có lẽ người bộ Hình đã tới Đạt Châu, sắp sửa xử lý việc này." Hoàng đếthờ ơ đặt chén trà xuống. Lúc này Đại hoàng tử đã đến Đông Di thành để dẹploạn Tiểu Lương quốc, mật tấu vừa nhận được từ Phạm Nhàn gửi về kinh.Hoàng đế chỉ lướt nhìn qua rồi không để tâm, việc nhỏ ở Đông Di của hai đứacon trai chắc sẽ không gặp khó khăn gì."Hạ Đại học sĩ đã nhiều bỏ công sức." Diêu thái giám mắt nhìn mũi, mũinhìn tim, phát biểu rất bình thường.Dù nói bình thường, nhưng ý nghĩa thật sự thâm thúy. Mặc dù Hạ Tông Vĩluôn muốn giữ quan hệ tốt với đám thái giám trong cung, còn bỏ nhiều tâmhuyết và tiền bạc, song không hiểu sao các cung nữ thái giám trong cung đềukính trọng yêu mến Phạm Nhàn từ tận đáy lòng, không hề lung lay.Những lời này của Diêu thái giám rõ ràng là âm thầm đâm Hạ Đại học sĩmột nhát dao, nhưng Khánh Đế vẫn không hề động lòng, chỉ khẽ mỉm cười rồinói: "Hạ Tông Vĩ cũng chỉ sợ chết mà thôi. Nhưng người tên Cao Đạt kia đãsống lâu như vậy, trẫm cũng coi như đã cho An Chỉ đủ mặt mũi, mặc dù... hìnhnhư nó còn không biết tên phản tặc đó vẫn còn sống."Diêu thái giám bỗng giọng run rẩy nói: "Ba ngày nữa, lão Viện trưởng sẽ điqua Đạt Châu, kính xin Hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ.""Để trẫm suy nghĩ thêm," Ánh mắt Khánh Đế bỗng thoáng qua vẻ mỏi mệtvà bất đắc chí, chậm rãi phán.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh nắng nghịch ngợm từ mái ngói Thái Cực điện rời đi như một làn khói,lướt qua các lớp cửa gỗ hậu cung, ào vào Hàm Quang điện rồi lẻn vào SấuPhương cung. Nó vòng quanh gốc cây cổ thụ đã có vết thương vài vòng trướckhi trốn vào Quảng Tín cung đã lâu không người ở. Trong Quảng Tín cung vẫncòn vương mùi oán hận sâu kín dưới cơn gió thu nhè nhẹ. Những tấm màn trắngtrong cung đã cũ nát, không bóng người, chỉ còn rực rỡ trong chốc lát rồi tàn úatrong cô độc.Không khí trong khu vực trước điện cũng khác hẳn với sự thanh tĩnh củahậu cung, đặc biệt là bên trong hoàng thành dựng bằng đá xanh. Phía dưới lớptường đỏ thẫm là không gian nghiêm nghị và nặng nề. Vài tướng sĩ với ánh mắtlạnh lùng canh gác bên ngoài căn phòng, không rõ bên trong đang xảy rachuyện gì."Không biết bao giờ Đại điện hạ mới trở lại," Thống lĩnh cấm quân mới táinhậm, đại tướng phụ trách an nguy cả tòa hoàng thành, Cung Điển đứng bêncạnh người kia, có phần bất an nói nhỏ.Trên đời không nhiều người có thể khiến Cung Điển thành thật đứng hầunhư thế này, và vị ngồi bên bàn kia tất nhiên là một trong số đó. Chính sứ KhuMật viện, người có công dẹp loạn kinh đô, nay được Hoàng đế giao phó binhmã thiên hạ - Diệp soái vuốt ve chén trà, đôi mắt thoáng chút trầm tư, im lặngmột lúc lâu."Sư huynh?" Có lẽ vẻ im lặng này khiến Cung Điển khó chịu, cuối cùngkhông nhịn được gọi nhẹ."Ừm," Diệp Trọng như vừa tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đáp: "Tiểu Phạm Việntrưởng sắp trở lại kinh đô rồi. Đại điện hạ muốn về, sớm nhất cũng phải sangxuân."Hắn liếc Cung Điển một cái, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phứctạp, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm trầm: "Rốt cuộc ngươimuốn hỏi gì? Cho dù Đại điện hạ trở lại kinh đô, chắc chắn sẽ lập tức đượcHoàng đế bệ hạ điều động đến Yến Kinh chuẩn bị việc bắc phạt. Rốt cuộc ngươimuốn hỏi điều gì?"Cung Điển im lặng, cả hắn và Diệp Trọng đều là thân tín của Hoàng đế, thếnhưng trong Hoàng cung chiều nay dường như bình lặng nhưng lại ẩn chứa mộtluồng sát khí khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn mơ hồ đoán chừng luồng sát khínày liên quan đến nhân vật vừa rời khỏi kinh đô không lâu, nếu không sao sưhuynh không ở Khu Mật viện kiểm soát mọi việc mà lại chờ đợi ở hoàng thànhcả ngày như thế."Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Cung Điển hỏi Diệp Trọng."Ta đang chờ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ," Diệp Trọng nói xong lại nghĩ đếnHoàng đế đang quyết định, ánh mắt không kìm được thoáng qua chút lo lắng bấtan. Với địa vị và thực lực của Diệp Trọng, rất ít điều trên đời có thể khiến hắnphải lo như thế. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn Cung Điển thấy cảnhnày.Nhưng Cung Điển đã thấy, và cũng đoán ra được điều mình suy đoán làđúng. Hôm nay bên trong và bên ngoài hoàng thành dường như yên ả nhưngthực chất là nước chảy âm thầm, toàn bộ cấm quân đã nâng cấp phòng vệ lênmức căng thẳng nhất. Cung Điển chỉ tiếp nhận mệnh lệnh từ cung đình chứkhông biết rốt cuộc Hoàng đế trong cung đang phòng ngừa điều gì. Sau đó sángnay, cấm quân nhận được tấu chương từ quân phòng vệ kinh đô, mới hay Sử Phiđã triển khai một vạn năm nghìn quân phòng vệ về phía nam kinh đô, có vẻ nhưtập trận, nhưng cũng giống như chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có lẽ người bộ Hình đã tới Đạt Châu, sắp sửa xử lý việc này." Hoàng đếthờ ơ đặt chén trà xuống. Lúc này Đại hoàng tử đã đến Đông Di thành để dẹploạn Tiểu Lương quốc, mật tấu vừa nhận được từ Phạm Nhàn gửi về kinh.Hoàng đế chỉ lướt nhìn qua rồi không để tâm, việc nhỏ ở Đông Di của hai đứacon trai chắc sẽ không gặp khó khăn gì."Hạ Đại học sĩ đã nhiều bỏ công sức." Diêu thái giám mắt nhìn mũi, mũinhìn tim, phát biểu rất bình thường.Dù nói bình thường, nhưng ý nghĩa thật sự thâm thúy. Mặc dù Hạ Tông Vĩluôn muốn giữ quan hệ tốt với đám thái giám trong cung, còn bỏ nhiều tâmhuyết và tiền bạc, song không hiểu sao các cung nữ thái giám trong cung đềukính trọng yêu mến Phạm Nhàn từ tận đáy lòng, không hề lung lay.Những lời này của Diêu thái giám rõ ràng là âm thầm đâm Hạ Đại học sĩmột nhát dao, nhưng Khánh Đế vẫn không hề động lòng, chỉ khẽ mỉm cười rồinói: "Hạ Tông Vĩ cũng chỉ sợ chết mà thôi. Nhưng người tên Cao Đạt kia đãsống lâu như vậy, trẫm cũng coi như đã cho An Chỉ đủ mặt mũi, mặc dù... hìnhnhư nó còn không biết tên phản tặc đó vẫn còn sống."Diêu thái giám bỗng giọng run rẩy nói: "Ba ngày nữa, lão Viện trưởng sẽ điqua Đạt Châu, kính xin Hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ.""Để trẫm suy nghĩ thêm," Ánh mắt Khánh Đế bỗng thoáng qua vẻ mỏi mệtvà bất đắc chí, chậm rãi phán.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh nắng nghịch ngợm từ mái ngói Thái Cực điện rời đi như một làn khói,lướt qua các lớp cửa gỗ hậu cung, ào vào Hàm Quang điện rồi lẻn vào SấuPhương cung. Nó vòng quanh gốc cây cổ thụ đã có vết thương vài vòng trướckhi trốn vào Quảng Tín cung đã lâu không người ở. Trong Quảng Tín cung vẫncòn vương mùi oán hận sâu kín dưới cơn gió thu nhè nhẹ. Những tấm màn trắngtrong cung đã cũ nát, không bóng người, chỉ còn rực rỡ trong chốc lát rồi tàn úatrong cô độc.Không khí trong khu vực trước điện cũng khác hẳn với sự thanh tĩnh củahậu cung, đặc biệt là bên trong hoàng thành dựng bằng đá xanh. Phía dưới lớptường đỏ thẫm là không gian nghiêm nghị và nặng nề. Vài tướng sĩ với ánh mắtlạnh lùng canh gác bên ngoài căn phòng, không rõ bên trong đang xảy rachuyện gì."Không biết bao giờ Đại điện hạ mới trở lại," Thống lĩnh cấm quân mới táinhậm, đại tướng phụ trách an nguy cả tòa hoàng thành, Cung Điển đứng bêncạnh người kia, có phần bất an nói nhỏ.Trên đời không nhiều người có thể khiến Cung Điển thành thật đứng hầunhư thế này, và vị ngồi bên bàn kia tất nhiên là một trong số đó. Chính sứ KhuMật viện, người có công dẹp loạn kinh đô, nay được Hoàng đế giao phó binhmã thiên hạ - Diệp soái vuốt ve chén trà, đôi mắt thoáng chút trầm tư, im lặngmột lúc lâu."Sư huynh?" Có lẽ vẻ im lặng này khiến Cung Điển khó chịu, cuối cùngkhông nhịn được gọi nhẹ."Ừm," Diệp Trọng như vừa tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đáp: "Tiểu Phạm Việntrưởng sắp trở lại kinh đô rồi. Đại điện hạ muốn về, sớm nhất cũng phải sangxuân."Hắn liếc Cung Điển một cái, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phứctạp, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm trầm: "Rốt cuộc ngươimuốn hỏi gì? Cho dù Đại điện hạ trở lại kinh đô, chắc chắn sẽ lập tức đượcHoàng đế bệ hạ điều động đến Yến Kinh chuẩn bị việc bắc phạt. Rốt cuộc ngươimuốn hỏi điều gì?"Cung Điển im lặng, cả hắn và Diệp Trọng đều là thân tín của Hoàng đế, thếnhưng trong Hoàng cung chiều nay dường như bình lặng nhưng lại ẩn chứa mộtluồng sát khí khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn mơ hồ đoán chừng luồng sát khínày liên quan đến nhân vật vừa rời khỏi kinh đô không lâu, nếu không sao sưhuynh không ở Khu Mật viện kiểm soát mọi việc mà lại chờ đợi ở hoàng thànhcả ngày như thế."Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Cung Điển hỏi Diệp Trọng."Ta đang chờ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ," Diệp Trọng nói xong lại nghĩ đếnHoàng đế đang quyết định, ánh mắt không kìm được thoáng qua chút lo lắng bấtan. Với địa vị và thực lực của Diệp Trọng, rất ít điều trên đời có thể khiến hắnphải lo như thế. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn Cung Điển thấy cảnhnày.Nhưng Cung Điển đã thấy, và cũng đoán ra được điều mình suy đoán làđúng. Hôm nay bên trong và bên ngoài hoàng thành dường như yên ả nhưngthực chất là nước chảy âm thầm, toàn bộ cấm quân đã nâng cấp phòng vệ lênmức căng thẳng nhất. Cung Điển chỉ tiếp nhận mệnh lệnh từ cung đình chứkhông biết rốt cuộc Hoàng đế trong cung đang phòng ngừa điều gì. Sau đó sángnay, cấm quân nhận được tấu chương từ quân phòng vệ kinh đô, mới hay Sử Phiđã triển khai một vạn năm nghìn quân phòng vệ về phía nam kinh đô, có vẻ nhưtập trận, nhưng cũng giống như chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có lẽ người bộ Hình đã tới Đạt Châu, sắp sửa xử lý việc này." Hoàng đếthờ ơ đặt chén trà xuống. Lúc này Đại hoàng tử đã đến Đông Di thành để dẹploạn Tiểu Lương quốc, mật tấu vừa nhận được từ Phạm Nhàn gửi về kinh.Hoàng đế chỉ lướt nhìn qua rồi không để tâm, việc nhỏ ở Đông Di của hai đứacon trai chắc sẽ không gặp khó khăn gì."Hạ Đại học sĩ đã nhiều bỏ công sức." Diêu thái giám mắt nhìn mũi, mũinhìn tim, phát biểu rất bình thường.Dù nói bình thường, nhưng ý nghĩa thật sự thâm thúy. Mặc dù Hạ Tông Vĩluôn muốn giữ quan hệ tốt với đám thái giám trong cung, còn bỏ nhiều tâmhuyết và tiền bạc, song không hiểu sao các cung nữ thái giám trong cung đềukính trọng yêu mến Phạm Nhàn từ tận đáy lòng, không hề lung lay.Những lời này của Diêu thái giám rõ ràng là âm thầm đâm Hạ Đại học sĩmột nhát dao, nhưng Khánh Đế vẫn không hề động lòng, chỉ khẽ mỉm cười rồinói: "Hạ Tông Vĩ cũng chỉ sợ chết mà thôi. Nhưng người tên Cao Đạt kia đãsống lâu như vậy, trẫm cũng coi như đã cho An Chỉ đủ mặt mũi, mặc dù... hìnhnhư nó còn không biết tên phản tặc đó vẫn còn sống."Diêu thái giám bỗng giọng run rẩy nói: "Ba ngày nữa, lão Viện trưởng sẽ điqua Đạt Châu, kính xin Hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ.""Để trẫm suy nghĩ thêm," Ánh mắt Khánh Đế bỗng thoáng qua vẻ mỏi mệtvà bất đắc chí, chậm rãi phán.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh nắng nghịch ngợm từ mái ngói Thái Cực điện rời đi như một làn khói,lướt qua các lớp cửa gỗ hậu cung, ào vào Hàm Quang điện rồi lẻn vào SấuPhương cung. Nó vòng quanh gốc cây cổ thụ đã có vết thương vài vòng trướckhi trốn vào Quảng Tín cung đã lâu không người ở. Trong Quảng Tín cung vẫncòn vương mùi oán hận sâu kín dưới cơn gió thu nhè nhẹ. Những tấm màn trắngtrong cung đã cũ nát, không bóng người, chỉ còn rực rỡ trong chốc lát rồi tàn úatrong cô độc.Không khí trong khu vực trước điện cũng khác hẳn với sự thanh tĩnh củahậu cung, đặc biệt là bên trong hoàng thành dựng bằng đá xanh. Phía dưới lớptường đỏ thẫm là không gian nghiêm nghị và nặng nề. Vài tướng sĩ với ánh mắtlạnh lùng canh gác bên ngoài căn phòng, không rõ bên trong đang xảy rachuyện gì."Không biết bao giờ Đại điện hạ mới trở lại," Thống lĩnh cấm quân mới táinhậm, đại tướng phụ trách an nguy cả tòa hoàng thành, Cung Điển đứng bêncạnh người kia, có phần bất an nói nhỏ.Trên đời không nhiều người có thể khiến Cung Điển thành thật đứng hầunhư thế này, và vị ngồi bên bàn kia tất nhiên là một trong số đó. Chính sứ KhuMật viện, người có công dẹp loạn kinh đô, nay được Hoàng đế giao phó binhmã thiên hạ - Diệp soái vuốt ve chén trà, đôi mắt thoáng chút trầm tư, im lặngmột lúc lâu."Sư huynh?" Có lẽ vẻ im lặng này khiến Cung Điển khó chịu, cuối cùngkhông nhịn được gọi nhẹ."Ừm," Diệp Trọng như vừa tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đáp: "Tiểu Phạm Việntrưởng sắp trở lại kinh đô rồi. Đại điện hạ muốn về, sớm nhất cũng phải sangxuân."Hắn liếc Cung Điển một cái, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phứctạp, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm trầm: "Rốt cuộc ngươimuốn hỏi gì? Cho dù Đại điện hạ trở lại kinh đô, chắc chắn sẽ lập tức đượcHoàng đế bệ hạ điều động đến Yến Kinh chuẩn bị việc bắc phạt. Rốt cuộc ngươimuốn hỏi điều gì?"Cung Điển im lặng, cả hắn và Diệp Trọng đều là thân tín của Hoàng đế, thếnhưng trong Hoàng cung chiều nay dường như bình lặng nhưng lại ẩn chứa mộtluồng sát khí khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn mơ hồ đoán chừng luồng sát khínày liên quan đến nhân vật vừa rời khỏi kinh đô không lâu, nếu không sao sưhuynh không ở Khu Mật viện kiểm soát mọi việc mà lại chờ đợi ở hoàng thànhcả ngày như thế."Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Cung Điển hỏi Diệp Trọng."Ta đang chờ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ," Diệp Trọng nói xong lại nghĩ đếnHoàng đế đang quyết định, ánh mắt không kìm được thoáng qua chút lo lắng bấtan. Với địa vị và thực lực của Diệp Trọng, rất ít điều trên đời có thể khiến hắnphải lo như thế. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn Cung Điển thấy cảnhnày.Nhưng Cung Điển đã thấy, và cũng đoán ra được điều mình suy đoán làđúng. Hôm nay bên trong và bên ngoài hoàng thành dường như yên ả nhưngthực chất là nước chảy âm thầm, toàn bộ cấm quân đã nâng cấp phòng vệ lênmức căng thẳng nhất. Cung Điển chỉ tiếp nhận mệnh lệnh từ cung đình chứkhông biết rốt cuộc Hoàng đế trong cung đang phòng ngừa điều gì. Sau đó sángnay, cấm quân nhận được tấu chương từ quân phòng vệ kinh đô, mới hay Sử Phiđã triển khai một vạn năm nghìn quân phòng vệ về phía nam kinh đô, có vẻ nhưtập trận, nhưng cũng giống như chuẩn bị cho một trận đánh lớn.