Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1761: Trời sinh một cặp 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho nên hắn ta lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía Cao Đạt.Vị quan viên Giám Sát viện kia nghiêng người, khóe mắt lạnh lùng liếc qua,dường như đang tính toán xử lý tình huống trước mắt thế nào. Nếu là lúc bìnhthường, giờ phút này hắn đã nghĩ ra vô số kế để làm khó dễ đám cung đình vàbộ Hình, nhưng đêm nay gặp Cao Đạt đột ngột, lại nghe triều đình truy nã khâmphạm, nhất là phát hiện âm mưu phía sau tiềm ẩn nguy cơ có thể liên lụy đến Đềtỉ đại nhân, nên tâm trạng vị quan này đang dao động, thật sự chưa nghĩ ra cáchxử lý quyết đoán.Trên ngựa không ai xuống, tất cả mật thám Giám Sát viện và kiếm thủ LụcXử ẩn núp trong bóng tối đều chờ lệnh từ hắn.Mà người này vẫn không nói gì, mãi tới khi thái giám cung đình đi tới bêncạnh Cao Đạt.o O oĐúng lúc đó, một loạt tiếng động ồn ào đột nhiên phá vỡ bầu không khí yêntĩnh và căng thẳng ngoài Đạt Châu thành. Tiếng cười nói và ồn ào của mộtnhóm thiếu nữ bỗng vang lên trong đêm tối. Giống như câu chuyện về hồ tiêntrong truyện cổ tích, đêm tĩnh mịch bỗng chốc biến thành vườn vui chơi.Tai tất cả mọi người như dựng lên, tâm trạng căng thẳng. Giữa đêm khuyathế này, làm sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều nữ nhân đến thế?Ngay sau đó, mắt đám người trợn tròn cả lên. Chưa bao giờ họ tưởng tượngđược rằng có một ngày, không, là có một đêm bản thân lại nhìn thấy nhiều mỹnhân đến thế!Vô số làn váy màu sắc, xinh đẹp như gió, dáng dấp duyên dáng, các mỹ nữtrang điểm khác nhau, ríu rít kéo tới từ phía sau đoàn xe vào khu vực căngthẳng này. Họ dường như không hay biết phía trước đang ở trong bầu không khícăng thẳng như dây cung, vẫn sôi nối nói chuyện phiền muộn dọc đường, ai đólàm bẩn phấn son.Đường về quê dường như xa lắm, ngồi xe lâu như vậy rồi, có phần khó chịu,muốn vào bụi cỏ để đi vệ sinh, nhưng sao không thấy một nam nhân nào ở đâybiết ý tứ như Tiểu Phạm đại nhân, cũng chẳng ai bảo dừng xe, đoàn xe này khókhăn lắm mới dừng lại, nhưng không ai ra đỡ tay nhỏ bé của mình, xe này... thậtđáng ghét.Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình đang ở trongmột hoàn cảnh không chân thực. Đặc biệt là các quan bộ Hình phía trước, nhìncảnh tượng xinh đẹp thướt tha như thể nhìn thấy ma.Tên thái giám cung đình ban nãy còn bình tĩnh bước đi về phía Cao Đạt,bỗng nhiên mí mắt giật giật, đứng bật dậy nhìn các mỹ nữ, chợt nhớ tới khuvườn mà mọi người ở kinh đô đều hay biết.Rồi hắn thấy một chiếc xe lăn màu đen được khiêng xuống từ trên xe ngựa.Trên xe lăn là một ông lão thọt, đầu gối ông phủ chăn lông cừu. Ông nhìntên thủ lĩnh thái giám, giọng khàn khàn ôn tồn nói: "Sao dừng lâu thế? Xem rakhông làm Viện trưởng nữa thì lời nói cũng chẳng có tác dụng bằng thằng nhóckia rồi."Cao thủ cung đình nhìn Trần Bình Bình như nhìn thấy quỷ, không hiểu saovị đại nhân này lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại Đạt Châu thành. Đầu gối hắn runrẩy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị nỗi sợ hãi chi phối.Hắn biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, hắn chỉ nghĩ rằng khi Tiểu Phạm đạinhân không có trong đoàn xe, thì cả Giám Sát viện đâu còn ai dám chính diệnthách thức quyền uy của cung đình. Nhưng hắn đâu ngờ, Tiểu Phạm đại nhânvắng mặt, thì lão Viện trưởng lại... hiện diện trong đoàn xe.Phịch một tiếng, hắn quỳ sụp xuống, cúi đầu thật thấp, cung kính vô cùngthưa: "Lão nô kính bái Viện trưởng đại nhân."Đám quan lại quân sĩ trợn mắt ngạc nhiên, lập tức đoán ra thân phận lão thọtnày. Uy thế suốt mấy chục năm qua trong Khánh Quốc khiến bọn họ không dámmanh động, quỳ sụp xuống đất, kể cả vị Tri châu kia cũng không ngoại lệ.Dọc hai bên đường, quan lại quỳ gối san sát, hướng về phía lão thọt bên xengựa. Trần Bình Bình nhìn bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, bỗng nắm tay ho nhẹ haitiếng, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc kỳ lạ, lẩm bẩm một mình: "Diệp tử nói đúngthật, mẹ nó, quả thực quá trùng hợp."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn ngày trước, trong hoàng cung kinh đô. Cả tòa cung điện trang nghiêmđược bao phủ trong nắng cuối mùa thu dịu dàng. Ánh nắng se se lạnh mang theotrong lành và bình yên đến khắp nơi. Khánh Quốc đang trong những ngày vuisướng, từ trên xuống dưới từ bệ hạ tới thường dân, ai nấy đều thoát lên khí thếtươi vui hớn hở. Ngay cả không khí se lạnh thường ngày ở hoàng cung cũngdường như đã thay đổi, những ánh nắng lướt qua trên Thái Cực điện không cònbuồn tẻ nữa mà trở nên nghịch ngợm.Chỉ riêng Ngự Thư phòng vẫn không thay đổi, mùa đông sưởi ấm, mùa hèđá lạnh, bốn mùa như xuân khiến người ta chán ngán. Chủ nhân của nơi đây,Hoàng đế bệ hạ oai hùng của Khánh Quốc chính là nhân vật đáng sợ không hềthay đổi qua hàng chục năm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho nên hắn ta lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía Cao Đạt.Vị quan viên Giám Sát viện kia nghiêng người, khóe mắt lạnh lùng liếc qua,dường như đang tính toán xử lý tình huống trước mắt thế nào. Nếu là lúc bìnhthường, giờ phút này hắn đã nghĩ ra vô số kế để làm khó dễ đám cung đình vàbộ Hình, nhưng đêm nay gặp Cao Đạt đột ngột, lại nghe triều đình truy nã khâmphạm, nhất là phát hiện âm mưu phía sau tiềm ẩn nguy cơ có thể liên lụy đến Đềtỉ đại nhân, nên tâm trạng vị quan này đang dao động, thật sự chưa nghĩ ra cáchxử lý quyết đoán.Trên ngựa không ai xuống, tất cả mật thám Giám Sát viện và kiếm thủ LụcXử ẩn núp trong bóng tối đều chờ lệnh từ hắn.Mà người này vẫn không nói gì, mãi tới khi thái giám cung đình đi tới bêncạnh Cao Đạt.o O oĐúng lúc đó, một loạt tiếng động ồn ào đột nhiên phá vỡ bầu không khí yêntĩnh và căng thẳng ngoài Đạt Châu thành. Tiếng cười nói và ồn ào của mộtnhóm thiếu nữ bỗng vang lên trong đêm tối. Giống như câu chuyện về hồ tiêntrong truyện cổ tích, đêm tĩnh mịch bỗng chốc biến thành vườn vui chơi.Tai tất cả mọi người như dựng lên, tâm trạng căng thẳng. Giữa đêm khuyathế này, làm sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều nữ nhân đến thế?Ngay sau đó, mắt đám người trợn tròn cả lên. Chưa bao giờ họ tưởng tượngđược rằng có một ngày, không, là có một đêm bản thân lại nhìn thấy nhiều mỹnhân đến thế!Vô số làn váy màu sắc, xinh đẹp như gió, dáng dấp duyên dáng, các mỹ nữtrang điểm khác nhau, ríu rít kéo tới từ phía sau đoàn xe vào khu vực căngthẳng này. Họ dường như không hay biết phía trước đang ở trong bầu không khícăng thẳng như dây cung, vẫn sôi nối nói chuyện phiền muộn dọc đường, ai đólàm bẩn phấn son.Đường về quê dường như xa lắm, ngồi xe lâu như vậy rồi, có phần khó chịu,muốn vào bụi cỏ để đi vệ sinh, nhưng sao không thấy một nam nhân nào ở đâybiết ý tứ như Tiểu Phạm đại nhân, cũng chẳng ai bảo dừng xe, đoàn xe này khókhăn lắm mới dừng lại, nhưng không ai ra đỡ tay nhỏ bé của mình, xe này... thậtđáng ghét.Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình đang ở trongmột hoàn cảnh không chân thực. Đặc biệt là các quan bộ Hình phía trước, nhìncảnh tượng xinh đẹp thướt tha như thể nhìn thấy ma.Tên thái giám cung đình ban nãy còn bình tĩnh bước đi về phía Cao Đạt,bỗng nhiên mí mắt giật giật, đứng bật dậy nhìn các mỹ nữ, chợt nhớ tới khuvườn mà mọi người ở kinh đô đều hay biết.Rồi hắn thấy một chiếc xe lăn màu đen được khiêng xuống từ trên xe ngựa.Trên xe lăn là một ông lão thọt, đầu gối ông phủ chăn lông cừu. Ông nhìntên thủ lĩnh thái giám, giọng khàn khàn ôn tồn nói: "Sao dừng lâu thế? Xem rakhông làm Viện trưởng nữa thì lời nói cũng chẳng có tác dụng bằng thằng nhóckia rồi."Cao thủ cung đình nhìn Trần Bình Bình như nhìn thấy quỷ, không hiểu saovị đại nhân này lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại Đạt Châu thành. Đầu gối hắn runrẩy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị nỗi sợ hãi chi phối.Hắn biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, hắn chỉ nghĩ rằng khi Tiểu Phạm đạinhân không có trong đoàn xe, thì cả Giám Sát viện đâu còn ai dám chính diệnthách thức quyền uy của cung đình. Nhưng hắn đâu ngờ, Tiểu Phạm đại nhânvắng mặt, thì lão Viện trưởng lại... hiện diện trong đoàn xe.Phịch một tiếng, hắn quỳ sụp xuống, cúi đầu thật thấp, cung kính vô cùngthưa: "Lão nô kính bái Viện trưởng đại nhân."Đám quan lại quân sĩ trợn mắt ngạc nhiên, lập tức đoán ra thân phận lão thọtnày. Uy thế suốt mấy chục năm qua trong Khánh Quốc khiến bọn họ không dámmanh động, quỳ sụp xuống đất, kể cả vị Tri châu kia cũng không ngoại lệ.Dọc hai bên đường, quan lại quỳ gối san sát, hướng về phía lão thọt bên xengựa. Trần Bình Bình nhìn bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, bỗng nắm tay ho nhẹ haitiếng, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc kỳ lạ, lẩm bẩm một mình: "Diệp tử nói đúngthật, mẹ nó, quả thực quá trùng hợp."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn ngày trước, trong hoàng cung kinh đô. Cả tòa cung điện trang nghiêmđược bao phủ trong nắng cuối mùa thu dịu dàng. Ánh nắng se se lạnh mang theotrong lành và bình yên đến khắp nơi. Khánh Quốc đang trong những ngày vuisướng, từ trên xuống dưới từ bệ hạ tới thường dân, ai nấy đều thoát lên khí thếtươi vui hớn hở. Ngay cả không khí se lạnh thường ngày ở hoàng cung cũngdường như đã thay đổi, những ánh nắng lướt qua trên Thái Cực điện không cònbuồn tẻ nữa mà trở nên nghịch ngợm.Chỉ riêng Ngự Thư phòng vẫn không thay đổi, mùa đông sưởi ấm, mùa hèđá lạnh, bốn mùa như xuân khiến người ta chán ngán. Chủ nhân của nơi đây,Hoàng đế bệ hạ oai hùng của Khánh Quốc chính là nhân vật đáng sợ không hềthay đổi qua hàng chục năm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho nên hắn ta lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía Cao Đạt.Vị quan viên Giám Sát viện kia nghiêng người, khóe mắt lạnh lùng liếc qua,dường như đang tính toán xử lý tình huống trước mắt thế nào. Nếu là lúc bìnhthường, giờ phút này hắn đã nghĩ ra vô số kế để làm khó dễ đám cung đình vàbộ Hình, nhưng đêm nay gặp Cao Đạt đột ngột, lại nghe triều đình truy nã khâmphạm, nhất là phát hiện âm mưu phía sau tiềm ẩn nguy cơ có thể liên lụy đến Đềtỉ đại nhân, nên tâm trạng vị quan này đang dao động, thật sự chưa nghĩ ra cáchxử lý quyết đoán.Trên ngựa không ai xuống, tất cả mật thám Giám Sát viện và kiếm thủ LụcXử ẩn núp trong bóng tối đều chờ lệnh từ hắn.Mà người này vẫn không nói gì, mãi tới khi thái giám cung đình đi tới bêncạnh Cao Đạt.o O oĐúng lúc đó, một loạt tiếng động ồn ào đột nhiên phá vỡ bầu không khí yêntĩnh và căng thẳng ngoài Đạt Châu thành. Tiếng cười nói và ồn ào của mộtnhóm thiếu nữ bỗng vang lên trong đêm tối. Giống như câu chuyện về hồ tiêntrong truyện cổ tích, đêm tĩnh mịch bỗng chốc biến thành vườn vui chơi.Tai tất cả mọi người như dựng lên, tâm trạng căng thẳng. Giữa đêm khuyathế này, làm sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều nữ nhân đến thế?Ngay sau đó, mắt đám người trợn tròn cả lên. Chưa bao giờ họ tưởng tượngđược rằng có một ngày, không, là có một đêm bản thân lại nhìn thấy nhiều mỹnhân đến thế!Vô số làn váy màu sắc, xinh đẹp như gió, dáng dấp duyên dáng, các mỹ nữtrang điểm khác nhau, ríu rít kéo tới từ phía sau đoàn xe vào khu vực căngthẳng này. Họ dường như không hay biết phía trước đang ở trong bầu không khícăng thẳng như dây cung, vẫn sôi nối nói chuyện phiền muộn dọc đường, ai đólàm bẩn phấn son.Đường về quê dường như xa lắm, ngồi xe lâu như vậy rồi, có phần khó chịu,muốn vào bụi cỏ để đi vệ sinh, nhưng sao không thấy một nam nhân nào ở đâybiết ý tứ như Tiểu Phạm đại nhân, cũng chẳng ai bảo dừng xe, đoàn xe này khókhăn lắm mới dừng lại, nhưng không ai ra đỡ tay nhỏ bé của mình, xe này... thậtđáng ghét.Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình đang ở trongmột hoàn cảnh không chân thực. Đặc biệt là các quan bộ Hình phía trước, nhìncảnh tượng xinh đẹp thướt tha như thể nhìn thấy ma.Tên thái giám cung đình ban nãy còn bình tĩnh bước đi về phía Cao Đạt,bỗng nhiên mí mắt giật giật, đứng bật dậy nhìn các mỹ nữ, chợt nhớ tới khuvườn mà mọi người ở kinh đô đều hay biết.Rồi hắn thấy một chiếc xe lăn màu đen được khiêng xuống từ trên xe ngựa.Trên xe lăn là một ông lão thọt, đầu gối ông phủ chăn lông cừu. Ông nhìntên thủ lĩnh thái giám, giọng khàn khàn ôn tồn nói: "Sao dừng lâu thế? Xem rakhông làm Viện trưởng nữa thì lời nói cũng chẳng có tác dụng bằng thằng nhóckia rồi."Cao thủ cung đình nhìn Trần Bình Bình như nhìn thấy quỷ, không hiểu saovị đại nhân này lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại Đạt Châu thành. Đầu gối hắn runrẩy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị nỗi sợ hãi chi phối.Hắn biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, hắn chỉ nghĩ rằng khi Tiểu Phạm đạinhân không có trong đoàn xe, thì cả Giám Sát viện đâu còn ai dám chính diệnthách thức quyền uy của cung đình. Nhưng hắn đâu ngờ, Tiểu Phạm đại nhânvắng mặt, thì lão Viện trưởng lại... hiện diện trong đoàn xe.Phịch một tiếng, hắn quỳ sụp xuống, cúi đầu thật thấp, cung kính vô cùngthưa: "Lão nô kính bái Viện trưởng đại nhân."Đám quan lại quân sĩ trợn mắt ngạc nhiên, lập tức đoán ra thân phận lão thọtnày. Uy thế suốt mấy chục năm qua trong Khánh Quốc khiến bọn họ không dámmanh động, quỳ sụp xuống đất, kể cả vị Tri châu kia cũng không ngoại lệ.Dọc hai bên đường, quan lại quỳ gối san sát, hướng về phía lão thọt bên xengựa. Trần Bình Bình nhìn bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, bỗng nắm tay ho nhẹ haitiếng, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc kỳ lạ, lẩm bẩm một mình: "Diệp tử nói đúngthật, mẹ nó, quả thực quá trùng hợp."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn ngày trước, trong hoàng cung kinh đô. Cả tòa cung điện trang nghiêmđược bao phủ trong nắng cuối mùa thu dịu dàng. Ánh nắng se se lạnh mang theotrong lành và bình yên đến khắp nơi. Khánh Quốc đang trong những ngày vuisướng, từ trên xuống dưới từ bệ hạ tới thường dân, ai nấy đều thoát lên khí thếtươi vui hớn hở. Ngay cả không khí se lạnh thường ngày ở hoàng cung cũngdường như đã thay đổi, những ánh nắng lướt qua trên Thái Cực điện không cònbuồn tẻ nữa mà trở nên nghịch ngợm.Chỉ riêng Ngự Thư phòng vẫn không thay đổi, mùa đông sưởi ấm, mùa hèđá lạnh, bốn mùa như xuân khiến người ta chán ngán. Chủ nhân của nơi đây,Hoàng đế bệ hạ oai hùng của Khánh Quốc chính là nhân vật đáng sợ không hềthay đổi qua hàng chục năm.