Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1764: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lần hành động này nhằm vào Trần Bình Bình, tức là nhằm vào cả Giám Sátviện."Phạm Nhàn?" Diệp Trọng bất chợt mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn ta giờ mớirời khỏi Đông Di thành, một khi thuyền đã ra khơi, hắn còn làm gì được nữa?Cho dù Trần Bình Bình có ơn truyền thụ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ củabệ hạ. Thân là con trai, Phạm Nhàn đâu thể vì một thủ trưởng cũ mà nổi loạnnảy sinh ý báo thù phụ thân mình?"Cung Điển suy nghĩ kỹ lại rồi chậm rãi gật đầu. Hai vị trọng thần quân độinày đều cho rằng Phạm Nhàn có thể nắm Giám Sát viện là ý tứ của bệ hạ, cònTrần Bình Bình chỉ giúp đỡ truyền kinh nghiệm, hoàn toàn không biết tình cảmPhạm Nhàn dành cho Trần Bình Bình cũng như câu chuyện nhiều năm về trướcliên quan đến việc này."Sử Phi đã dẫn quân phòng vệ kinh đô nam tiến," Diệp Trọng chậm rãi nói:"Ta chỉ hy vọng chuyện này gây sóng gió càng nhỏ càng tốt.""Không thể nào," Cung Điển phủ định ngay ảo tưởng của Diệp Soái. Họ đềulà thần tử của Khánh Quốc, đều mong muốn đất nước giữ được ổn định hài hòađể tiến tới tương lai rực rỡ nhất. Nhưng ai cũng biết, chiến tranh giữa bệ hạ vàTrần Bình Bình chắc chắn sẽ tạo ra vực sâu khó lường cho đất nước.“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào.” Diệp Trọng sắc mặt như sắt, nói từngcâu từng chữ một: “Ta chỉ biết, nếu bệ hạ muốn bắt Trần Viện trưởng, chắc chắnlà Viện trưởng đã làm gì đó.”Cung Điển lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy."o O oNếu Hoàng đế vĩ đại của Khánh Quốc là vị thần trong ánh mặt trời, cao vờivợi, rực rỡ chói mắt, thống trị thiên hạ, thì Trần Bình Bình chấp chưởng GiámSát viện hàng chục năm là bậc vương giả trong bóng tối, luôn thận trọng ẩnmình sau ánh hào quang của bệ hạ, giúp bệ hạ hoàn thành những việc ngàikhông tiện làm, xử lý những việc tối tăm cho Khánh Quốc.Triều đình Khánh Quốc hàng chục năm qua luôn diễn ra cuộc chiến giữa hệthống quan lại và Giám Sát viện, cho dù là quyền thần Lâm Nhược Phủ thời đóhay Đô Sát viện sau này, chưa ai lay chuyển được vị thế của Trần Bình Bìnhtrong triều, cũng chưa ai làm giảm đi lòng tin và sự sủng ái của bệ hạ dành choông.Đám quan lại đã quen với điều đó, đã tuyệt vọng từ lâu. Họ cho rằng bệ hạvà Trần Bình Bình là một cặp quân thần độc nhất, có thể tin tưởng nhau suốt đờicho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vẫn là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối,giữa lòng tin của quân và thần, quả thực là một cặp trời sinh.Chính vì vậy mà Cung Điển kinh hãi, Diệp Trọng lo lắng, họ không dámtưởng tượng nếu ánh sáng và bóng tối xung đột sẽ kéo theo bao nhiêu nănglượng khủng khiếp, và những năng lượng đó chỉ e không thể dẹp tan bằng mộtđạo quân.Trong số những người am hiểu nội tình, Sử Phi đang hướng về phía đôngnam kinh đô là người tâm trạng nặng nề nhất. Giống như Cung Điển, dù nghĩcách nào hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại ra tay với Trần lão Viện trưởng,trong khi ông ấy đã từ quan về quê. Quan trọng hơn, tại sao lại là chính hắn?Sử Phi càng nghĩ đến việc phải đối mặt Trần Bình Bình càng thấy lạnh sốnglưng, cho dù đang phi nước đại trong làn gió thu. Hắn thà đối đầu bọn Man digiết người như ngóe bên Tây Hồ, hay Thượng Sam Hổ dụng binh như thần củaBắc Tề, còn hơn phải đối mặt lão thọt chỉ có vài trăm người đi theo, trong đócòn có cả mấy chục nữ quyến.Hắn dẫn bốn nghìn tinh binh, đã sớm đến một ngọn núi gần Đạt Châu, căngthẳng và lo lắng chờ đợi thời khắc ấy. May là bệ hạ vẫn chưa nói rõ ý chỉ, nênhắn chưa phải xuất quân, hy vọng mãi mãi không phải ra trận, cầu mong bệ hạthay đổi ý định, cũng tốt cho mình bảo toàn tính mạng.Kể từ lúc rời thành để bắt Trần Viện trưởng về kinh, Đại tướng Sử Phi cócảm giác phải hy sinh tính mạng.Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại hướng kinh đô, hai mắt híp lại, âm thầmcầu khẩn cuối cùng ý chỉ của bệ hạ vĩnh viễn không đến.o O oDiêu công công im lặng đứng trong Ngự Thư phòng. Lời nói run rẩy trướcđó chỉ là bổn phận của một nô tài, giống như tất cả các tướng lĩnh, đại thần nôtài của Khánh Quốc, lão cũng không muốn thấy Bệ hạ và Trần Viện trưởng trởmặt.Nhưng sau khi kế nhiệm làm thái giám tổng quản của triều đình KhánhQuốc, Diêu thái giám biết quá nhiều bí mật nên cho rằng mình hiểu được lý dovì sao bệ hạ đột nhiên có ý định diệt trừ Trần lão Viện trưởng. Vì vậy lão chỉđứng bên cạnh, căng thẳng và bất an, không dám nói gì thêm.Hoàng đế vẫn đang suy nghĩ. Trước đó trong ánh mắt ngài thoáng qua chúthoang mang, đối với bậc đế tâm như trời cao, cảm xúc ấy là điều hiếm thấytrong nhiều năm, có lẽ chỉ có Trần Bình Bình, người bạn từ thuở nhỏ luôn trungthành, đã nhiều lần cứu mạng ngài, lập công lao to lớn cho Khánh Quốc, mớikhiến ngài rơi vào trạng thái đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lần hành động này nhằm vào Trần Bình Bình, tức là nhằm vào cả Giám Sátviện."Phạm Nhàn?" Diệp Trọng bất chợt mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn ta giờ mớirời khỏi Đông Di thành, một khi thuyền đã ra khơi, hắn còn làm gì được nữa?Cho dù Trần Bình Bình có ơn truyền thụ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ củabệ hạ. Thân là con trai, Phạm Nhàn đâu thể vì một thủ trưởng cũ mà nổi loạnnảy sinh ý báo thù phụ thân mình?"Cung Điển suy nghĩ kỹ lại rồi chậm rãi gật đầu. Hai vị trọng thần quân độinày đều cho rằng Phạm Nhàn có thể nắm Giám Sát viện là ý tứ của bệ hạ, cònTrần Bình Bình chỉ giúp đỡ truyền kinh nghiệm, hoàn toàn không biết tình cảmPhạm Nhàn dành cho Trần Bình Bình cũng như câu chuyện nhiều năm về trướcliên quan đến việc này."Sử Phi đã dẫn quân phòng vệ kinh đô nam tiến," Diệp Trọng chậm rãi nói:"Ta chỉ hy vọng chuyện này gây sóng gió càng nhỏ càng tốt.""Không thể nào," Cung Điển phủ định ngay ảo tưởng của Diệp Soái. Họ đềulà thần tử của Khánh Quốc, đều mong muốn đất nước giữ được ổn định hài hòađể tiến tới tương lai rực rỡ nhất. Nhưng ai cũng biết, chiến tranh giữa bệ hạ vàTrần Bình Bình chắc chắn sẽ tạo ra vực sâu khó lường cho đất nước.“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào.” Diệp Trọng sắc mặt như sắt, nói từngcâu từng chữ một: “Ta chỉ biết, nếu bệ hạ muốn bắt Trần Viện trưởng, chắc chắnlà Viện trưởng đã làm gì đó.”Cung Điển lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy."o O oNếu Hoàng đế vĩ đại của Khánh Quốc là vị thần trong ánh mặt trời, cao vờivợi, rực rỡ chói mắt, thống trị thiên hạ, thì Trần Bình Bình chấp chưởng GiámSát viện hàng chục năm là bậc vương giả trong bóng tối, luôn thận trọng ẩnmình sau ánh hào quang của bệ hạ, giúp bệ hạ hoàn thành những việc ngàikhông tiện làm, xử lý những việc tối tăm cho Khánh Quốc.Triều đình Khánh Quốc hàng chục năm qua luôn diễn ra cuộc chiến giữa hệthống quan lại và Giám Sát viện, cho dù là quyền thần Lâm Nhược Phủ thời đóhay Đô Sát viện sau này, chưa ai lay chuyển được vị thế của Trần Bình Bìnhtrong triều, cũng chưa ai làm giảm đi lòng tin và sự sủng ái của bệ hạ dành choông.Đám quan lại đã quen với điều đó, đã tuyệt vọng từ lâu. Họ cho rằng bệ hạvà Trần Bình Bình là một cặp quân thần độc nhất, có thể tin tưởng nhau suốt đờicho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vẫn là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối,giữa lòng tin của quân và thần, quả thực là một cặp trời sinh.Chính vì vậy mà Cung Điển kinh hãi, Diệp Trọng lo lắng, họ không dámtưởng tượng nếu ánh sáng và bóng tối xung đột sẽ kéo theo bao nhiêu nănglượng khủng khiếp, và những năng lượng đó chỉ e không thể dẹp tan bằng mộtđạo quân.Trong số những người am hiểu nội tình, Sử Phi đang hướng về phía đôngnam kinh đô là người tâm trạng nặng nề nhất. Giống như Cung Điển, dù nghĩcách nào hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại ra tay với Trần lão Viện trưởng,trong khi ông ấy đã từ quan về quê. Quan trọng hơn, tại sao lại là chính hắn?Sử Phi càng nghĩ đến việc phải đối mặt Trần Bình Bình càng thấy lạnh sốnglưng, cho dù đang phi nước đại trong làn gió thu. Hắn thà đối đầu bọn Man digiết người như ngóe bên Tây Hồ, hay Thượng Sam Hổ dụng binh như thần củaBắc Tề, còn hơn phải đối mặt lão thọt chỉ có vài trăm người đi theo, trong đócòn có cả mấy chục nữ quyến.Hắn dẫn bốn nghìn tinh binh, đã sớm đến một ngọn núi gần Đạt Châu, căngthẳng và lo lắng chờ đợi thời khắc ấy. May là bệ hạ vẫn chưa nói rõ ý chỉ, nênhắn chưa phải xuất quân, hy vọng mãi mãi không phải ra trận, cầu mong bệ hạthay đổi ý định, cũng tốt cho mình bảo toàn tính mạng.Kể từ lúc rời thành để bắt Trần Viện trưởng về kinh, Đại tướng Sử Phi cócảm giác phải hy sinh tính mạng.Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại hướng kinh đô, hai mắt híp lại, âm thầmcầu khẩn cuối cùng ý chỉ của bệ hạ vĩnh viễn không đến.o O oDiêu công công im lặng đứng trong Ngự Thư phòng. Lời nói run rẩy trướcđó chỉ là bổn phận của một nô tài, giống như tất cả các tướng lĩnh, đại thần nôtài của Khánh Quốc, lão cũng không muốn thấy Bệ hạ và Trần Viện trưởng trởmặt.Nhưng sau khi kế nhiệm làm thái giám tổng quản của triều đình KhánhQuốc, Diêu thái giám biết quá nhiều bí mật nên cho rằng mình hiểu được lý dovì sao bệ hạ đột nhiên có ý định diệt trừ Trần lão Viện trưởng. Vì vậy lão chỉđứng bên cạnh, căng thẳng và bất an, không dám nói gì thêm.Hoàng đế vẫn đang suy nghĩ. Trước đó trong ánh mắt ngài thoáng qua chúthoang mang, đối với bậc đế tâm như trời cao, cảm xúc ấy là điều hiếm thấytrong nhiều năm, có lẽ chỉ có Trần Bình Bình, người bạn từ thuở nhỏ luôn trungthành, đã nhiều lần cứu mạng ngài, lập công lao to lớn cho Khánh Quốc, mớikhiến ngài rơi vào trạng thái đó.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lần hành động này nhằm vào Trần Bình Bình, tức là nhằm vào cả Giám Sátviện."Phạm Nhàn?" Diệp Trọng bất chợt mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn ta giờ mớirời khỏi Đông Di thành, một khi thuyền đã ra khơi, hắn còn làm gì được nữa?Cho dù Trần Bình Bình có ơn truyền thụ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ củabệ hạ. Thân là con trai, Phạm Nhàn đâu thể vì một thủ trưởng cũ mà nổi loạnnảy sinh ý báo thù phụ thân mình?"Cung Điển suy nghĩ kỹ lại rồi chậm rãi gật đầu. Hai vị trọng thần quân độinày đều cho rằng Phạm Nhàn có thể nắm Giám Sát viện là ý tứ của bệ hạ, cònTrần Bình Bình chỉ giúp đỡ truyền kinh nghiệm, hoàn toàn không biết tình cảmPhạm Nhàn dành cho Trần Bình Bình cũng như câu chuyện nhiều năm về trướcliên quan đến việc này."Sử Phi đã dẫn quân phòng vệ kinh đô nam tiến," Diệp Trọng chậm rãi nói:"Ta chỉ hy vọng chuyện này gây sóng gió càng nhỏ càng tốt.""Không thể nào," Cung Điển phủ định ngay ảo tưởng của Diệp Soái. Họ đềulà thần tử của Khánh Quốc, đều mong muốn đất nước giữ được ổn định hài hòađể tiến tới tương lai rực rỡ nhất. Nhưng ai cũng biết, chiến tranh giữa bệ hạ vàTrần Bình Bình chắc chắn sẽ tạo ra vực sâu khó lường cho đất nước.“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào.” Diệp Trọng sắc mặt như sắt, nói từngcâu từng chữ một: “Ta chỉ biết, nếu bệ hạ muốn bắt Trần Viện trưởng, chắc chắnlà Viện trưởng đã làm gì đó.”Cung Điển lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy."o O oNếu Hoàng đế vĩ đại của Khánh Quốc là vị thần trong ánh mặt trời, cao vờivợi, rực rỡ chói mắt, thống trị thiên hạ, thì Trần Bình Bình chấp chưởng GiámSát viện hàng chục năm là bậc vương giả trong bóng tối, luôn thận trọng ẩnmình sau ánh hào quang của bệ hạ, giúp bệ hạ hoàn thành những việc ngàikhông tiện làm, xử lý những việc tối tăm cho Khánh Quốc.Triều đình Khánh Quốc hàng chục năm qua luôn diễn ra cuộc chiến giữa hệthống quan lại và Giám Sát viện, cho dù là quyền thần Lâm Nhược Phủ thời đóhay Đô Sát viện sau này, chưa ai lay chuyển được vị thế của Trần Bình Bìnhtrong triều, cũng chưa ai làm giảm đi lòng tin và sự sủng ái của bệ hạ dành choông.Đám quan lại đã quen với điều đó, đã tuyệt vọng từ lâu. Họ cho rằng bệ hạvà Trần Bình Bình là một cặp quân thần độc nhất, có thể tin tưởng nhau suốt đờicho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vẫn là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối,giữa lòng tin của quân và thần, quả thực là một cặp trời sinh.Chính vì vậy mà Cung Điển kinh hãi, Diệp Trọng lo lắng, họ không dámtưởng tượng nếu ánh sáng và bóng tối xung đột sẽ kéo theo bao nhiêu nănglượng khủng khiếp, và những năng lượng đó chỉ e không thể dẹp tan bằng mộtđạo quân.Trong số những người am hiểu nội tình, Sử Phi đang hướng về phía đôngnam kinh đô là người tâm trạng nặng nề nhất. Giống như Cung Điển, dù nghĩcách nào hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại ra tay với Trần lão Viện trưởng,trong khi ông ấy đã từ quan về quê. Quan trọng hơn, tại sao lại là chính hắn?Sử Phi càng nghĩ đến việc phải đối mặt Trần Bình Bình càng thấy lạnh sốnglưng, cho dù đang phi nước đại trong làn gió thu. Hắn thà đối đầu bọn Man digiết người như ngóe bên Tây Hồ, hay Thượng Sam Hổ dụng binh như thần củaBắc Tề, còn hơn phải đối mặt lão thọt chỉ có vài trăm người đi theo, trong đócòn có cả mấy chục nữ quyến.Hắn dẫn bốn nghìn tinh binh, đã sớm đến một ngọn núi gần Đạt Châu, căngthẳng và lo lắng chờ đợi thời khắc ấy. May là bệ hạ vẫn chưa nói rõ ý chỉ, nênhắn chưa phải xuất quân, hy vọng mãi mãi không phải ra trận, cầu mong bệ hạthay đổi ý định, cũng tốt cho mình bảo toàn tính mạng.Kể từ lúc rời thành để bắt Trần Viện trưởng về kinh, Đại tướng Sử Phi cócảm giác phải hy sinh tính mạng.Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại hướng kinh đô, hai mắt híp lại, âm thầmcầu khẩn cuối cùng ý chỉ của bệ hạ vĩnh viễn không đến.o O oDiêu công công im lặng đứng trong Ngự Thư phòng. Lời nói run rẩy trướcđó chỉ là bổn phận của một nô tài, giống như tất cả các tướng lĩnh, đại thần nôtài của Khánh Quốc, lão cũng không muốn thấy Bệ hạ và Trần Viện trưởng trởmặt.Nhưng sau khi kế nhiệm làm thái giám tổng quản của triều đình KhánhQuốc, Diêu thái giám biết quá nhiều bí mật nên cho rằng mình hiểu được lý dovì sao bệ hạ đột nhiên có ý định diệt trừ Trần lão Viện trưởng. Vì vậy lão chỉđứng bên cạnh, căng thẳng và bất an, không dám nói gì thêm.Hoàng đế vẫn đang suy nghĩ. Trước đó trong ánh mắt ngài thoáng qua chúthoang mang, đối với bậc đế tâm như trời cao, cảm xúc ấy là điều hiếm thấytrong nhiều năm, có lẽ chỉ có Trần Bình Bình, người bạn từ thuở nhỏ luôn trungthành, đã nhiều lần cứu mạng ngài, lập công lao to lớn cho Khánh Quốc, mớikhiến ngài rơi vào trạng thái đó.