Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1765: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trước mặt ngài là vài cuộn sách mỏng. Một cuộn ghi chép về vụ ám sát bíẩn Tam hoàng tử trong thâm cung lúc kinh đô phản loạn. Một cuộn về bí mậtđiều tra Huyền Không miếu, đặc biệt là va chạm giữa Ảnh Tử chủ sự thật sựcủa Lục Xử Giám Sát viện với Tứ Cố Kiếm tại phủ Thành chủ Đông Di thànhnăm nay. Còn có việc Phạm Nhàn bí mật đưa Ảnh Tử bị thương nặng về GiangNam. Cuộn thứ ba ghi chép vụ phục kích Phạm Nhàn năm xưa tại sơn cốc, cùnghiện tượng bất thường của Giám Sát viện lúc đó, và hai cỗ nỏ thủ thành đượcđem ra khỏi Bính phường Nội Khố.Cuộn điều tra thứ tư dày nhất nhưng cũng mơ hồ nhất. Sau 3 năm điều tra bímật của cung đình và triều đình nhưng trước sự che giấu cố ý của Trần BìnhBình, Khánh Đế chỉ tìm ra được chút manh mối về vụ hỏa hoạn mùa xuân ởkinh đô. Kẻ phản bội nào đó trong Giám Sát viện nhắm thẳng vào nội cung, tháitử, Trưởng công chúa và đêm mưa dông đó.Còn nhiều cuộn khác nữa..."Lão tam, lão nhị, Thừa Càn, Vân Duệ..." Sắc mặt Hoàng đế hơi tái nhợt,ngài gạt sang một bên một cuộn sách mỏng rồi lần lượt đọc ra bốn cái tên, némsang bốn cuộn sách.Cuối cùng ông nhặt vài cuộn sách lên, ngón tay siết chặt rồi đặt nhẹ xuốngbên cạnh, thở dài: "Đây là An Chi."Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt đã biến mất, chỉcòn nỗi buồn và nụ cười tự giễu: "Thần tử trung thành nhất của trẫm từng có ýđịnh giết hết các con trai của trẫm, hoặc ép trẫm phải giết chúng."Lông mày của ngài nhăn lại: "Điều khiến trẫm bất ngờ nhất là ngay cả AnChi mà con chó già đó cũng không tha. Hồi đó nếu không nhờ mạng lớn, chắcnó đã sớm chết dưới tay lão ta."Khánh Đế chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sátkhí, trầm giọng nói: "Mang lão chó già đó về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việcnày là thế nào."Diêu công công không dám nói thêm, cúi sâu rồi bước ra khỏi Ngự Thưphòng. Chân lão ta gần như mềm nhũn, vì lão hiểu tâm trạng của bệ hạ hơn aihết, câu nói thấp thoáng sát khí kia đã nói lên quá nhiều điều.Khi lão rời phòng, Hoàng đế lạnh lùng phán: "Truyền lời cho Ngôn BăngVân, cứ nói trẫm đang nhìn hắn đấy. Lại bảo Sử Phi, trẫm muốn còn sống."Sắc mặt Hoàng đế vẫn lạnh lẽo: "Nếu con chó già chết, hắn cũng đừng cósống sót mà về gặp ta!""Đem lão chó già đó còn sống về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thếnào!" Hoàng đế nhắc lại mệnh lệnh, giáng một chưởng xuống bàn làm nó vỡvụn thành bột gỗ bay khắp phòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa trưa, Hạ Đại học sĩ đặt tay lên trán che nắng, không để ý mồ hôi chảyđầm đìa trên mặt, vội vã rời khỏi hoàng thành tĩnh mịch. Hắn không vào MônHạ Trung Thư mà thẳng tiến lên kiệu, đến nha môn Đô Sát viện. Bước vào nhamôn, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi, hơi choáng váng bước vàotrong sảnh. Hắn ngồi cô đơn nơi đó nửa ngày mới tỉnh táo trở lại.Lúc trước được Hoàng đế triệu kiến, chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng HạTông Vĩ đã hiểu, mọi âm mưu bí mật của hắn đều rơi vào tầm mắt của Hoàngđế bệ hạ. Hoàng đế biết hắn đang điều tra điều gì nhưng chỉ lười quan tâm, chỉlạnh lùng nhìn hắn.Nghĩ vậy, Hạ Đại học sĩ không khỏi rùng mình khiếp sợ. Với đôi mắt thôngtuệ của Hoàng đế bệ hạ, việc này sao có thể qua mắt được? Nhưng điều khiếnhắn bất ngờ là Hoàng đế không trách mắng gì, chỉ mệt mỏi dặn dò vài câu rồisai hắn lui.Hạ Tông Vĩ ngồi trầm tư trong sảnh đường mát mẻ của Đô Sát viện. Hoàngđế không tức giận là vì sao? Hay là cung đình và bộ Hình đã tra ra manh mối gìở Đạt Châu? Liệu Hổ Vệ Cao Đạt hay Vương Khải Niên còn sống? Đạt Châucách kinh đô không xa nhưng việc truyền tin vẫn mất thời gian. Hạ Tông Vĩ chỉbiết hồi hộp chờ tin từ Đạt Châu. Hắn vẫn không hề hay biết hành động truy bắtCao Đạt của hắn đã vô tình ngăn cản Trần lão Viện trưởng về quê, đồng thời tạocơ hội cho Trần Bình Bình ra tay.Đương nhiên, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng đế ra tay.Không chỉ Hạ Tông Vĩ mà cả Hồ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, cácquan lại tam tự lục bộ của Khánh Quốc cũng không ai đoán được hôm nay đấtnước đang ở trong tình trạng xao động. Họ chỉ cảm nhận được một mùi vị kỳ lạnào đó, nhưng chẳng ai liên tưởng tới Trần lão Viện trưởng đã về hưu.Ngay cả người thông minh nhất cũng không thể nghĩ tới xung đột giữaHoàng đế và Trần Bình Bình, huống hồ là thần tử không dám suy nghĩ theohướng đó.Kể cả quan lại Giám Sát viện cũng không hề nghi ngờ lòng trung thànhtuyệt đối của lão Tổ tông đối với Khánh Quốc và Hoàng đế bệ hạ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trước mặt ngài là vài cuộn sách mỏng. Một cuộn ghi chép về vụ ám sát bíẩn Tam hoàng tử trong thâm cung lúc kinh đô phản loạn. Một cuộn về bí mậtđiều tra Huyền Không miếu, đặc biệt là va chạm giữa Ảnh Tử chủ sự thật sựcủa Lục Xử Giám Sát viện với Tứ Cố Kiếm tại phủ Thành chủ Đông Di thànhnăm nay. Còn có việc Phạm Nhàn bí mật đưa Ảnh Tử bị thương nặng về GiangNam. Cuộn thứ ba ghi chép vụ phục kích Phạm Nhàn năm xưa tại sơn cốc, cùnghiện tượng bất thường của Giám Sát viện lúc đó, và hai cỗ nỏ thủ thành đượcđem ra khỏi Bính phường Nội Khố.Cuộn điều tra thứ tư dày nhất nhưng cũng mơ hồ nhất. Sau 3 năm điều tra bímật của cung đình và triều đình nhưng trước sự che giấu cố ý của Trần BìnhBình, Khánh Đế chỉ tìm ra được chút manh mối về vụ hỏa hoạn mùa xuân ởkinh đô. Kẻ phản bội nào đó trong Giám Sát viện nhắm thẳng vào nội cung, tháitử, Trưởng công chúa và đêm mưa dông đó.Còn nhiều cuộn khác nữa..."Lão tam, lão nhị, Thừa Càn, Vân Duệ..." Sắc mặt Hoàng đế hơi tái nhợt,ngài gạt sang một bên một cuộn sách mỏng rồi lần lượt đọc ra bốn cái tên, némsang bốn cuộn sách.Cuối cùng ông nhặt vài cuộn sách lên, ngón tay siết chặt rồi đặt nhẹ xuốngbên cạnh, thở dài: "Đây là An Chi."Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt đã biến mất, chỉcòn nỗi buồn và nụ cười tự giễu: "Thần tử trung thành nhất của trẫm từng có ýđịnh giết hết các con trai của trẫm, hoặc ép trẫm phải giết chúng."Lông mày của ngài nhăn lại: "Điều khiến trẫm bất ngờ nhất là ngay cả AnChi mà con chó già đó cũng không tha. Hồi đó nếu không nhờ mạng lớn, chắcnó đã sớm chết dưới tay lão ta."Khánh Đế chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sátkhí, trầm giọng nói: "Mang lão chó già đó về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việcnày là thế nào."Diêu công công không dám nói thêm, cúi sâu rồi bước ra khỏi Ngự Thưphòng. Chân lão ta gần như mềm nhũn, vì lão hiểu tâm trạng của bệ hạ hơn aihết, câu nói thấp thoáng sát khí kia đã nói lên quá nhiều điều.Khi lão rời phòng, Hoàng đế lạnh lùng phán: "Truyền lời cho Ngôn BăngVân, cứ nói trẫm đang nhìn hắn đấy. Lại bảo Sử Phi, trẫm muốn còn sống."Sắc mặt Hoàng đế vẫn lạnh lẽo: "Nếu con chó già chết, hắn cũng đừng cósống sót mà về gặp ta!""Đem lão chó già đó còn sống về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thếnào!" Hoàng đế nhắc lại mệnh lệnh, giáng một chưởng xuống bàn làm nó vỡvụn thành bột gỗ bay khắp phòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa trưa, Hạ Đại học sĩ đặt tay lên trán che nắng, không để ý mồ hôi chảyđầm đìa trên mặt, vội vã rời khỏi hoàng thành tĩnh mịch. Hắn không vào MônHạ Trung Thư mà thẳng tiến lên kiệu, đến nha môn Đô Sát viện. Bước vào nhamôn, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi, hơi choáng váng bước vàotrong sảnh. Hắn ngồi cô đơn nơi đó nửa ngày mới tỉnh táo trở lại.Lúc trước được Hoàng đế triệu kiến, chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng HạTông Vĩ đã hiểu, mọi âm mưu bí mật của hắn đều rơi vào tầm mắt của Hoàngđế bệ hạ. Hoàng đế biết hắn đang điều tra điều gì nhưng chỉ lười quan tâm, chỉlạnh lùng nhìn hắn.Nghĩ vậy, Hạ Đại học sĩ không khỏi rùng mình khiếp sợ. Với đôi mắt thôngtuệ của Hoàng đế bệ hạ, việc này sao có thể qua mắt được? Nhưng điều khiếnhắn bất ngờ là Hoàng đế không trách mắng gì, chỉ mệt mỏi dặn dò vài câu rồisai hắn lui.Hạ Tông Vĩ ngồi trầm tư trong sảnh đường mát mẻ của Đô Sát viện. Hoàngđế không tức giận là vì sao? Hay là cung đình và bộ Hình đã tra ra manh mối gìở Đạt Châu? Liệu Hổ Vệ Cao Đạt hay Vương Khải Niên còn sống? Đạt Châucách kinh đô không xa nhưng việc truyền tin vẫn mất thời gian. Hạ Tông Vĩ chỉbiết hồi hộp chờ tin từ Đạt Châu. Hắn vẫn không hề hay biết hành động truy bắtCao Đạt của hắn đã vô tình ngăn cản Trần lão Viện trưởng về quê, đồng thời tạocơ hội cho Trần Bình Bình ra tay.Đương nhiên, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng đế ra tay.Không chỉ Hạ Tông Vĩ mà cả Hồ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, cácquan lại tam tự lục bộ của Khánh Quốc cũng không ai đoán được hôm nay đấtnước đang ở trong tình trạng xao động. Họ chỉ cảm nhận được một mùi vị kỳ lạnào đó, nhưng chẳng ai liên tưởng tới Trần lão Viện trưởng đã về hưu.Ngay cả người thông minh nhất cũng không thể nghĩ tới xung đột giữaHoàng đế và Trần Bình Bình, huống hồ là thần tử không dám suy nghĩ theohướng đó.Kể cả quan lại Giám Sát viện cũng không hề nghi ngờ lòng trung thànhtuyệt đối của lão Tổ tông đối với Khánh Quốc và Hoàng đế bệ hạ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trước mặt ngài là vài cuộn sách mỏng. Một cuộn ghi chép về vụ ám sát bíẩn Tam hoàng tử trong thâm cung lúc kinh đô phản loạn. Một cuộn về bí mậtđiều tra Huyền Không miếu, đặc biệt là va chạm giữa Ảnh Tử chủ sự thật sựcủa Lục Xử Giám Sát viện với Tứ Cố Kiếm tại phủ Thành chủ Đông Di thànhnăm nay. Còn có việc Phạm Nhàn bí mật đưa Ảnh Tử bị thương nặng về GiangNam. Cuộn thứ ba ghi chép vụ phục kích Phạm Nhàn năm xưa tại sơn cốc, cùnghiện tượng bất thường của Giám Sát viện lúc đó, và hai cỗ nỏ thủ thành đượcđem ra khỏi Bính phường Nội Khố.Cuộn điều tra thứ tư dày nhất nhưng cũng mơ hồ nhất. Sau 3 năm điều tra bímật của cung đình và triều đình nhưng trước sự che giấu cố ý của Trần BìnhBình, Khánh Đế chỉ tìm ra được chút manh mối về vụ hỏa hoạn mùa xuân ởkinh đô. Kẻ phản bội nào đó trong Giám Sát viện nhắm thẳng vào nội cung, tháitử, Trưởng công chúa và đêm mưa dông đó.Còn nhiều cuộn khác nữa..."Lão tam, lão nhị, Thừa Càn, Vân Duệ..." Sắc mặt Hoàng đế hơi tái nhợt,ngài gạt sang một bên một cuộn sách mỏng rồi lần lượt đọc ra bốn cái tên, némsang bốn cuộn sách.Cuối cùng ông nhặt vài cuộn sách lên, ngón tay siết chặt rồi đặt nhẹ xuốngbên cạnh, thở dài: "Đây là An Chi."Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt đã biến mất, chỉcòn nỗi buồn và nụ cười tự giễu: "Thần tử trung thành nhất của trẫm từng có ýđịnh giết hết các con trai của trẫm, hoặc ép trẫm phải giết chúng."Lông mày của ngài nhăn lại: "Điều khiến trẫm bất ngờ nhất là ngay cả AnChi mà con chó già đó cũng không tha. Hồi đó nếu không nhờ mạng lớn, chắcnó đã sớm chết dưới tay lão ta."Khánh Đế chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sátkhí, trầm giọng nói: "Mang lão chó già đó về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việcnày là thế nào."Diêu công công không dám nói thêm, cúi sâu rồi bước ra khỏi Ngự Thưphòng. Chân lão ta gần như mềm nhũn, vì lão hiểu tâm trạng của bệ hạ hơn aihết, câu nói thấp thoáng sát khí kia đã nói lên quá nhiều điều.Khi lão rời phòng, Hoàng đế lạnh lùng phán: "Truyền lời cho Ngôn BăngVân, cứ nói trẫm đang nhìn hắn đấy. Lại bảo Sử Phi, trẫm muốn còn sống."Sắc mặt Hoàng đế vẫn lạnh lẽo: "Nếu con chó già chết, hắn cũng đừng cósống sót mà về gặp ta!""Đem lão chó già đó còn sống về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thếnào!" Hoàng đế nhắc lại mệnh lệnh, giáng một chưởng xuống bàn làm nó vỡvụn thành bột gỗ bay khắp phòng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa trưa, Hạ Đại học sĩ đặt tay lên trán che nắng, không để ý mồ hôi chảyđầm đìa trên mặt, vội vã rời khỏi hoàng thành tĩnh mịch. Hắn không vào MônHạ Trung Thư mà thẳng tiến lên kiệu, đến nha môn Đô Sát viện. Bước vào nhamôn, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi, hơi choáng váng bước vàotrong sảnh. Hắn ngồi cô đơn nơi đó nửa ngày mới tỉnh táo trở lại.Lúc trước được Hoàng đế triệu kiến, chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng HạTông Vĩ đã hiểu, mọi âm mưu bí mật của hắn đều rơi vào tầm mắt của Hoàngđế bệ hạ. Hoàng đế biết hắn đang điều tra điều gì nhưng chỉ lười quan tâm, chỉlạnh lùng nhìn hắn.Nghĩ vậy, Hạ Đại học sĩ không khỏi rùng mình khiếp sợ. Với đôi mắt thôngtuệ của Hoàng đế bệ hạ, việc này sao có thể qua mắt được? Nhưng điều khiếnhắn bất ngờ là Hoàng đế không trách mắng gì, chỉ mệt mỏi dặn dò vài câu rồisai hắn lui.Hạ Tông Vĩ ngồi trầm tư trong sảnh đường mát mẻ của Đô Sát viện. Hoàngđế không tức giận là vì sao? Hay là cung đình và bộ Hình đã tra ra manh mối gìở Đạt Châu? Liệu Hổ Vệ Cao Đạt hay Vương Khải Niên còn sống? Đạt Châucách kinh đô không xa nhưng việc truyền tin vẫn mất thời gian. Hạ Tông Vĩ chỉbiết hồi hộp chờ tin từ Đạt Châu. Hắn vẫn không hề hay biết hành động truy bắtCao Đạt của hắn đã vô tình ngăn cản Trần lão Viện trưởng về quê, đồng thời tạocơ hội cho Trần Bình Bình ra tay.Đương nhiên, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng đế ra tay.Không chỉ Hạ Tông Vĩ mà cả Hồ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, cácquan lại tam tự lục bộ của Khánh Quốc cũng không ai đoán được hôm nay đấtnước đang ở trong tình trạng xao động. Họ chỉ cảm nhận được một mùi vị kỳ lạnào đó, nhưng chẳng ai liên tưởng tới Trần lão Viện trưởng đã về hưu.Ngay cả người thông minh nhất cũng không thể nghĩ tới xung đột giữaHoàng đế và Trần Bình Bình, huống hồ là thần tử không dám suy nghĩ theohướng đó.Kể cả quan lại Giám Sát viện cũng không hề nghi ngờ lòng trung thànhtuyệt đối của lão Tổ tông đối với Khánh Quốc và Hoàng đế bệ hạ.

Chương 1765: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 4