Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1769: Quân tử, đồng bọn, đường lui 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lão đi đến Thái Cực điện, dựa vào cột hành lang, tận hưởng thời gian nhànrỗi hiếm hoi. Các thái giám, cung nữ đi ngang kính cẩn cúi chào rồi lặng lẽ điqua. Diêu thái giám nhắm mắt tận hưởng nắng chiều mùa thu, thầm thở dài:"Lão Viện trưởng, nếu đã đi rồi thì đừng quay lại, Hoàng đế bệ hạ cũng khôngmuốn ngươi quay lại."Đúng vậy, vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình của Khánh Quốc đã âm thầm điềutra một thời gian dài rồi vẫn trái với bản tính, cho Trần Bình Bình một cơ hội,cơ hội tự biện hộ, cơ hội rời đi. Nhưng trước khi đi, Trần Bình Bình đã không tựbiện bạch, giờ lại gặp Hổ Vệ Cao Đạt bị truy nã ngoài Đạt Châu thành, để xemlão có chịu rời đi hay không.Nếu Trần Bình Bình chịu rời đi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, còn nếu không,lão phải quay lại kinh đô ngay lập tức.Điều này không phải tình cảm của Khánh Đế dành cho Trần Bình Bình màchủ yếu là thẩm vấn, chất vấn, lặng lẽ hỏi han tâm can của Trần Bình Bình.Khánh Đế và Trần Bình Bình quen biết đồng hành cùng nhau hàng chụcnăm, ngài có thể chấp nhận bất cứ ai phản bội mình, vì vị đế vương đa nghichưa bao giờ tin tưởng ai cả. Nhưng ngài không thể chấp nhận Trần Bình Bìnhphản bội mình, thậm chí ngài cũng không tin vào bất kỳ sự thật nào mình điềutra ra.Một người sống trên đời luôn sợ cô đơn, đặc biệt là người ngồi trên ngaivàng. Có lẽ chính Khánh Đế cũng không ý thức được, Trần Bình Bình, lão giàtàn tật cô độc kia, là ngọn lửa duy nhất làm ấm trái tim giá lạnh của ngài.Vì thế Hoàng đế tức giận, lo lắng, và đến cuối cùng vẫn mang theo chút bấtan xem xét bản thân và Trần Bình Bình.Có lẽ người duy nhất người nhìn thấu được tất cả, chỉ có vị tổng quản tháigiám tựa vào cột Thái Cực điện, ngả lưng phơi nắng.Hồng lão thái gia thích phơi nắng, Diêu thái giám cũng thích phơi nắng, Hầucông công chết dưới tay Phạm Nhàn cũng thích phơi nắng. Có lẽ vì nhữngngười thiếu hụt này chứa đựng quá nhiều bí mật, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ ai,nên bọn họ biết rất rõ vui buồn của đế vương. Nhưng bọn họ không thể nói ra,không thể suy nghĩ, nên chỉ có thể để mặt trời chiếu rọi cơ thể, kẻo những bímật mốc meo ấy, kẻo những cảm xúc lạnh lẽo khiến bọn họ đóng băng.Diêu thái giám nhắm mắt, chậm rãi hít thở. Lão không phải Hồng TứDương, cũng chẳng có tinh thần hi sinh để Khánh Quốc thống nhất thiên hạ. lãochỉ là người thận trọng, mục tiêu là sống sót bình an. Với lão, ngoài sợ hãi, lãokhông có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng."Hôm nay trời nắng đẹp thật đấy." Đới công công từ trong điện bước ra, tựavào bên cạnh Lão, cười nói.Diêu thái giám liếc nhìn đồng nghiệp, lúc đầu hai người cùng nhập cungnhưng cuộc sống cung đình của Đới công công lại không bằng hắn. Đới côngcông từng phục vụ trong cung của Thục Quý phi, được sủng ái, giao phó việctruyền chỉ cho đại thần. Sau này thất sủng, lão sống cực khổ trong cung cho đếnkhi được Phạm Nhàn giúp đỡ, lập công trong biến loạn cung đình mới dần lấylại địa vị.Trong cung ai cũng sợ Diêu thái giám là người gần gũi nhất bên Hoàng đế.Nhưng Đới công công không có vẻ e sợ, hai người là bạn cũ, huống hồ giờ đâyĐới công công cũng có chút quyền lực, còn có Phạm Nhàn sau lưng.Diêu thái giám không nói gì, chỉ tránh sang một bên nhường nửa cột hànhlang.Đới công công nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi, ngược lại thở dài: "Năm xưalúc chúng ta mới vào cung, cũng từng lười biếng nằm phơi nắng ở đây, kết quảbị Hồng lão công công đánh năm mươi gậy, có còn nhớ không?"Đương nhiên Diêu thái giám nhớ rõ, trong số các tiểu thái giám hồi đó, TiểuHầu Tử đã chết. Lão thở dài, biết Đới công công muốn hỏi gì, chắc đối phươngcũng đã nhận ra điều bất thường trong cung hôm nay. Chỉ là việc quá lớn, cảthiên hạ có lẽ chỉ năm người biết, huống hồ Đới công công lại rất thân với PhạmNhàn, việc này càng phải giấu kín.Diêu thái giám mỉm cười, híp mắt nhìn mặt trời bên tay trái: "Bạn bè ngàyxưa, cuối cùng có mấy ai còn nhớ tình cảm nhận gậy chung ngày ấy?""Chúng ta còn sống là tốt rồi." Đới công công lắc đầu.Diêu thái giám bỗng ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, thấy một thái giám trẻtuổi đang cúi mình tiến lại gần. Hắn hỏi nhỏ: "Gần đây Hồng Trúc theo bênngươi, thế nào?""Có lẽ cách đây ba năm đứa trẻ này bị tổn thương nặng nề, càng ngày càngít nói." Rõ ràng Đới công công rất thích tiểu thái giám thông minh mà im lặngkia, thở dài: "Xưa kia cũng là nhân vật nổi bật Đông Cung, không ngờ cuốicùng lại ra nông nỗi này.""Năm đó hắn ta cũng hầu hạ trong Ngự Thư phòng, im lặng...cũng tốt thôi."Diêu thái giám bình thản nói: "Năm đó ngươi nói nhiều quá."Đới công công cười tự giễu, không nói gì nữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lão đi đến Thái Cực điện, dựa vào cột hành lang, tận hưởng thời gian nhànrỗi hiếm hoi. Các thái giám, cung nữ đi ngang kính cẩn cúi chào rồi lặng lẽ điqua. Diêu thái giám nhắm mắt tận hưởng nắng chiều mùa thu, thầm thở dài:"Lão Viện trưởng, nếu đã đi rồi thì đừng quay lại, Hoàng đế bệ hạ cũng khôngmuốn ngươi quay lại."Đúng vậy, vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình của Khánh Quốc đã âm thầm điềutra một thời gian dài rồi vẫn trái với bản tính, cho Trần Bình Bình một cơ hội,cơ hội tự biện hộ, cơ hội rời đi. Nhưng trước khi đi, Trần Bình Bình đã không tựbiện bạch, giờ lại gặp Hổ Vệ Cao Đạt bị truy nã ngoài Đạt Châu thành, để xemlão có chịu rời đi hay không.Nếu Trần Bình Bình chịu rời đi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, còn nếu không,lão phải quay lại kinh đô ngay lập tức.Điều này không phải tình cảm của Khánh Đế dành cho Trần Bình Bình màchủ yếu là thẩm vấn, chất vấn, lặng lẽ hỏi han tâm can của Trần Bình Bình.Khánh Đế và Trần Bình Bình quen biết đồng hành cùng nhau hàng chụcnăm, ngài có thể chấp nhận bất cứ ai phản bội mình, vì vị đế vương đa nghichưa bao giờ tin tưởng ai cả. Nhưng ngài không thể chấp nhận Trần Bình Bìnhphản bội mình, thậm chí ngài cũng không tin vào bất kỳ sự thật nào mình điềutra ra.Một người sống trên đời luôn sợ cô đơn, đặc biệt là người ngồi trên ngaivàng. Có lẽ chính Khánh Đế cũng không ý thức được, Trần Bình Bình, lão giàtàn tật cô độc kia, là ngọn lửa duy nhất làm ấm trái tim giá lạnh của ngài.Vì thế Hoàng đế tức giận, lo lắng, và đến cuối cùng vẫn mang theo chút bấtan xem xét bản thân và Trần Bình Bình.Có lẽ người duy nhất người nhìn thấu được tất cả, chỉ có vị tổng quản tháigiám tựa vào cột Thái Cực điện, ngả lưng phơi nắng.Hồng lão thái gia thích phơi nắng, Diêu thái giám cũng thích phơi nắng, Hầucông công chết dưới tay Phạm Nhàn cũng thích phơi nắng. Có lẽ vì nhữngngười thiếu hụt này chứa đựng quá nhiều bí mật, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ ai,nên bọn họ biết rất rõ vui buồn của đế vương. Nhưng bọn họ không thể nói ra,không thể suy nghĩ, nên chỉ có thể để mặt trời chiếu rọi cơ thể, kẻo những bímật mốc meo ấy, kẻo những cảm xúc lạnh lẽo khiến bọn họ đóng băng.Diêu thái giám nhắm mắt, chậm rãi hít thở. Lão không phải Hồng TứDương, cũng chẳng có tinh thần hi sinh để Khánh Quốc thống nhất thiên hạ. lãochỉ là người thận trọng, mục tiêu là sống sót bình an. Với lão, ngoài sợ hãi, lãokhông có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng."Hôm nay trời nắng đẹp thật đấy." Đới công công từ trong điện bước ra, tựavào bên cạnh Lão, cười nói.Diêu thái giám liếc nhìn đồng nghiệp, lúc đầu hai người cùng nhập cungnhưng cuộc sống cung đình của Đới công công lại không bằng hắn. Đới côngcông từng phục vụ trong cung của Thục Quý phi, được sủng ái, giao phó việctruyền chỉ cho đại thần. Sau này thất sủng, lão sống cực khổ trong cung cho đếnkhi được Phạm Nhàn giúp đỡ, lập công trong biến loạn cung đình mới dần lấylại địa vị.Trong cung ai cũng sợ Diêu thái giám là người gần gũi nhất bên Hoàng đế.Nhưng Đới công công không có vẻ e sợ, hai người là bạn cũ, huống hồ giờ đâyĐới công công cũng có chút quyền lực, còn có Phạm Nhàn sau lưng.Diêu thái giám không nói gì, chỉ tránh sang một bên nhường nửa cột hànhlang.Đới công công nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi, ngược lại thở dài: "Năm xưalúc chúng ta mới vào cung, cũng từng lười biếng nằm phơi nắng ở đây, kết quảbị Hồng lão công công đánh năm mươi gậy, có còn nhớ không?"Đương nhiên Diêu thái giám nhớ rõ, trong số các tiểu thái giám hồi đó, TiểuHầu Tử đã chết. Lão thở dài, biết Đới công công muốn hỏi gì, chắc đối phươngcũng đã nhận ra điều bất thường trong cung hôm nay. Chỉ là việc quá lớn, cảthiên hạ có lẽ chỉ năm người biết, huống hồ Đới công công lại rất thân với PhạmNhàn, việc này càng phải giấu kín.Diêu thái giám mỉm cười, híp mắt nhìn mặt trời bên tay trái: "Bạn bè ngàyxưa, cuối cùng có mấy ai còn nhớ tình cảm nhận gậy chung ngày ấy?""Chúng ta còn sống là tốt rồi." Đới công công lắc đầu.Diêu thái giám bỗng ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, thấy một thái giám trẻtuổi đang cúi mình tiến lại gần. Hắn hỏi nhỏ: "Gần đây Hồng Trúc theo bênngươi, thế nào?""Có lẽ cách đây ba năm đứa trẻ này bị tổn thương nặng nề, càng ngày càngít nói." Rõ ràng Đới công công rất thích tiểu thái giám thông minh mà im lặngkia, thở dài: "Xưa kia cũng là nhân vật nổi bật Đông Cung, không ngờ cuốicùng lại ra nông nỗi này.""Năm đó hắn ta cũng hầu hạ trong Ngự Thư phòng, im lặng...cũng tốt thôi."Diêu thái giám bình thản nói: "Năm đó ngươi nói nhiều quá."Đới công công cười tự giễu, không nói gì nữa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lão đi đến Thái Cực điện, dựa vào cột hành lang, tận hưởng thời gian nhànrỗi hiếm hoi. Các thái giám, cung nữ đi ngang kính cẩn cúi chào rồi lặng lẽ điqua. Diêu thái giám nhắm mắt tận hưởng nắng chiều mùa thu, thầm thở dài:"Lão Viện trưởng, nếu đã đi rồi thì đừng quay lại, Hoàng đế bệ hạ cũng khôngmuốn ngươi quay lại."Đúng vậy, vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình của Khánh Quốc đã âm thầm điềutra một thời gian dài rồi vẫn trái với bản tính, cho Trần Bình Bình một cơ hội,cơ hội tự biện hộ, cơ hội rời đi. Nhưng trước khi đi, Trần Bình Bình đã không tựbiện bạch, giờ lại gặp Hổ Vệ Cao Đạt bị truy nã ngoài Đạt Châu thành, để xemlão có chịu rời đi hay không.Nếu Trần Bình Bình chịu rời đi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, còn nếu không,lão phải quay lại kinh đô ngay lập tức.Điều này không phải tình cảm của Khánh Đế dành cho Trần Bình Bình màchủ yếu là thẩm vấn, chất vấn, lặng lẽ hỏi han tâm can của Trần Bình Bình.Khánh Đế và Trần Bình Bình quen biết đồng hành cùng nhau hàng chụcnăm, ngài có thể chấp nhận bất cứ ai phản bội mình, vì vị đế vương đa nghichưa bao giờ tin tưởng ai cả. Nhưng ngài không thể chấp nhận Trần Bình Bìnhphản bội mình, thậm chí ngài cũng không tin vào bất kỳ sự thật nào mình điềutra ra.Một người sống trên đời luôn sợ cô đơn, đặc biệt là người ngồi trên ngaivàng. Có lẽ chính Khánh Đế cũng không ý thức được, Trần Bình Bình, lão giàtàn tật cô độc kia, là ngọn lửa duy nhất làm ấm trái tim giá lạnh của ngài.Vì thế Hoàng đế tức giận, lo lắng, và đến cuối cùng vẫn mang theo chút bấtan xem xét bản thân và Trần Bình Bình.Có lẽ người duy nhất người nhìn thấu được tất cả, chỉ có vị tổng quản tháigiám tựa vào cột Thái Cực điện, ngả lưng phơi nắng.Hồng lão thái gia thích phơi nắng, Diêu thái giám cũng thích phơi nắng, Hầucông công chết dưới tay Phạm Nhàn cũng thích phơi nắng. Có lẽ vì nhữngngười thiếu hụt này chứa đựng quá nhiều bí mật, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ ai,nên bọn họ biết rất rõ vui buồn của đế vương. Nhưng bọn họ không thể nói ra,không thể suy nghĩ, nên chỉ có thể để mặt trời chiếu rọi cơ thể, kẻo những bímật mốc meo ấy, kẻo những cảm xúc lạnh lẽo khiến bọn họ đóng băng.Diêu thái giám nhắm mắt, chậm rãi hít thở. Lão không phải Hồng TứDương, cũng chẳng có tinh thần hi sinh để Khánh Quốc thống nhất thiên hạ. lãochỉ là người thận trọng, mục tiêu là sống sót bình an. Với lão, ngoài sợ hãi, lãokhông có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng."Hôm nay trời nắng đẹp thật đấy." Đới công công từ trong điện bước ra, tựavào bên cạnh Lão, cười nói.Diêu thái giám liếc nhìn đồng nghiệp, lúc đầu hai người cùng nhập cungnhưng cuộc sống cung đình của Đới công công lại không bằng hắn. Đới côngcông từng phục vụ trong cung của Thục Quý phi, được sủng ái, giao phó việctruyền chỉ cho đại thần. Sau này thất sủng, lão sống cực khổ trong cung cho đếnkhi được Phạm Nhàn giúp đỡ, lập công trong biến loạn cung đình mới dần lấylại địa vị.Trong cung ai cũng sợ Diêu thái giám là người gần gũi nhất bên Hoàng đế.Nhưng Đới công công không có vẻ e sợ, hai người là bạn cũ, huống hồ giờ đâyĐới công công cũng có chút quyền lực, còn có Phạm Nhàn sau lưng.Diêu thái giám không nói gì, chỉ tránh sang một bên nhường nửa cột hànhlang.Đới công công nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi, ngược lại thở dài: "Năm xưalúc chúng ta mới vào cung, cũng từng lười biếng nằm phơi nắng ở đây, kết quảbị Hồng lão công công đánh năm mươi gậy, có còn nhớ không?"Đương nhiên Diêu thái giám nhớ rõ, trong số các tiểu thái giám hồi đó, TiểuHầu Tử đã chết. Lão thở dài, biết Đới công công muốn hỏi gì, chắc đối phươngcũng đã nhận ra điều bất thường trong cung hôm nay. Chỉ là việc quá lớn, cảthiên hạ có lẽ chỉ năm người biết, huống hồ Đới công công lại rất thân với PhạmNhàn, việc này càng phải giấu kín.Diêu thái giám mỉm cười, híp mắt nhìn mặt trời bên tay trái: "Bạn bè ngàyxưa, cuối cùng có mấy ai còn nhớ tình cảm nhận gậy chung ngày ấy?""Chúng ta còn sống là tốt rồi." Đới công công lắc đầu.Diêu thái giám bỗng ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, thấy một thái giám trẻtuổi đang cúi mình tiến lại gần. Hắn hỏi nhỏ: "Gần đây Hồng Trúc theo bênngươi, thế nào?""Có lẽ cách đây ba năm đứa trẻ này bị tổn thương nặng nề, càng ngày càngít nói." Rõ ràng Đới công công rất thích tiểu thái giám thông minh mà im lặngkia, thở dài: "Xưa kia cũng là nhân vật nổi bật Đông Cung, không ngờ cuốicùng lại ra nông nỗi này.""Năm đó hắn ta cũng hầu hạ trong Ngự Thư phòng, im lặng...cũng tốt thôi."Diêu thái giám bình thản nói: "Năm đó ngươi nói nhiều quá."Đới công công cười tự giễu, không nói gì nữa.