Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1770: Chiếc xe lăn trong gió đêm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong một ngọn núi, đại quân vừa mới hành quân tới đây, nghỉ ngơi chưađược một ngày thì kinh đô quân phòng vệ nhận được báo cáo khẩn cấp từ KhuMật Viện. Sử Phi tiếp nhận bức mật thư, phá dấu niêm phong rồi đọc từng chữmột. Con ngươi hắn co lại rồi lập tức khôi phục bình thường, không trầm tư lâu,bèn đưa thư cho thân binh bên cạnh."Cất kỹ phong thư này đi, ngày mai không được hiện diện! Nếu ta chết, hãygiao phong thư cho Tiểu Phạm đại nhân." Hàng ngàn binh sĩ thuộc quân phòngvệ kinh đô đang chờ lệnh trong sơn cốc, đại tướng Sử Phi chỉ mang theo vàithân binh đứng dưới ánh hoàng hôn, chăm chú nhìn về Đạt Châu đằng trước.Thân binh hơi kinh ngạc, nghĩ bụng quân đội phe Yến Kinh của mình vàTiểu Phạm đại nhân cùng Giám Sát viện vốn chẳng dính dáng gì, không biết thưnày quan trọng thế nào?Sử Phi lạnh lùng cười nhạt, không giải thích gì. Hắn nhìn thuộc hạ dưới sơncốc, trong lòng chẳng chút tự tin, bởi chính hắn cũng không biết rốt cuộc trongquân phòng vệ kinh đô có gian tế của Giám Sát viện hay không.Mặc dù triều đình có chỉ dụ cấm Giám Sát viện xâm nhập vào quân đội,nhưng đại tướng Sử Phi là người thế nào, hắn hoàn toàn không tin.Ngay cả Tần lão gia còn bị gian tế Giám Sát viện ám hại, Sử Phi không nghĩmình lợi hại hơn Tần Nghiệp.Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tăng tốc, áp sát Đạt Châu."Hắn sợ thất bại mà chết, càng sợ sau khi chết Hoàng đế bệ hạ đổ tội giếtTrần lão Viện trưởng cho mình để dỗ dành Tiểu Phạm đại nhân, nên giao thưcho thân binh. Nếu thất bại, phong thư nhất định phải gửi tới tay Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đạt Châu về đêm, Đạt Châu trong vòng vây ngọn đuốc, trên trời dưới đấtđều là ánh sao, sáng sủa không kém gì ban ngày. Trần Bình Bình, nguyên Việntrưởng Giám Sát viện, thần tử trung thành nhất của Hoàng đế Khánh Quốc ngồitrên xe lăn, nhìn mọi người hai bên đường quỳ lạy mình, khuôn mặt không chútrun rẩy. Những nếp nhăn sâu hằn trên da vẫn thẳng tắp, giống những vết tíchkinh hoàng do mưa nước tạo nên trên đồng bằng đất vàng.Đôi tay gầy guộc, già nua chậm rãi vuốt ve tấm thảm lông cừu màu xámnhạt, luôn mềm mại dễ chịu mỗi khi đụng chạm. Mỗi lần vuốt ve nó, Trần BìnhBình cảm thấy như đang vuốt ve thứ gì đó mà mình không có phúc duyên đượcchạm vào.Không mất bao lâu, từ miệng vị thái giám cung đình, Trần Bình Bình đã biếtchuyện gì đã xảy ra trong Đạt Châu thành, cũng như danh tính khâm phạm triềuđình mà đám người Giám Sát viện đang cố cứu chữa.Cao Đạt? Cái tên này Trần Bình Bình không quen thuộc nhưng cũng khôngxa lạ, biết đó là hộ vệ thân tín của Phạm Nhàn. Ông liếc nhìn khâm phạm đầymáu, đôi mắt lạnh lùng dần co lại.Giám Sát viện không biết Cao Đạt còn sống, Trần Bình Bình thầm thở dài,nghĩ bụng kẻ từng là thủ lĩnh Hổ Vệ giờ đây cũng biết sợ chết, hóa ra An ChiNhi thường ngày làm việc trông lạnh nhạt nhàm chán lại có sức ảnh hưởng lớnđến người khác như vậy.Như Trần Bình Bình từng lẩm bẩm, người mẹ tinh quái sinh ra đứa con tinhquáikhông phải trùng hợp, mà là nhân quả tất yếu, sự việc đã được định trướcrồi đưa đến hiện tại. Cũng giống như hôm nay đoàn xe ngựa màu đen của GiámSát viện chỉ vô tình đi ngang Đạt Châu, lại gặp đội truy nã khâm phạm của triềuđình, và khâm phạm bị truy nã lại là người quen cũ của Phạm Nhàn.Đây không phải trùng hợp hay tình cờ, có lẽ Phía sau tất cả đều là sắp đặt."Hạ đại nhân thật tài giỏi, có thể tìm ra khâm phạm trốn chạy." Trần BìnhBình ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nói. Lão bộc phía sau đẩy chiếc xe lăn của ôngvề phía đám người.Tiếng xe lăn lộp cộp trên đường khiến người ta rùng mình.Trong cung, thái giám Hà Thất Can có vai vế rất cao, nhưng tính tình âmđộc, không được quý nhân trong cung sủng ái nên chức vị không quan trọngcho lắm. Nhưng ở trong cung hàng chục năm, đương nhiên lão biết cần phải thểhiện thái độ ra sao.Lão dẫn hai thái giám và cao thủ của mười ba nha môn bộ Hình giãn vòngvây, sợ Trần lão Viện trưởng cho là đám người bọn mình có địch ý.Hà Thất Can biết Trần lão Viện trưởng là người đáng sợ thế nào, lão khônghy vọng gì cả. Nếu Trần lão Viện trưởng đã lên tiếng, đám người kia khó có thểđem khâm phạm về. Nhưng lão cũng không nghĩ rằng vị lão thần đã về hưu sẽvì một tên khâm phạm tầm thường mà làm trái ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, bởi dùsao Trần lão Viện trưởng là thuộc hạ trung thành nhất của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Hà Thất Can đã xem nhẹ hai điều: một là Trần Bình Bình biết CaoĐạt là người của Phạm Nhàn, và Phạm Nhàn không bao giờ thích người khácđối phó với thuộc hạ của mình, kể cả là người được phái tới từ trong cung; hailà Trần Bình Bình đang đắm chìm trong những cảm xúc rất phức tạp, nhìn tênkhâm phạm triều đình đang hôn mê trên đất, suy nghĩ những điều người ngoàikhông thể hiểu được
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong một ngọn núi, đại quân vừa mới hành quân tới đây, nghỉ ngơi chưađược một ngày thì kinh đô quân phòng vệ nhận được báo cáo khẩn cấp từ KhuMật Viện. Sử Phi tiếp nhận bức mật thư, phá dấu niêm phong rồi đọc từng chữmột. Con ngươi hắn co lại rồi lập tức khôi phục bình thường, không trầm tư lâu,bèn đưa thư cho thân binh bên cạnh."Cất kỹ phong thư này đi, ngày mai không được hiện diện! Nếu ta chết, hãygiao phong thư cho Tiểu Phạm đại nhân." Hàng ngàn binh sĩ thuộc quân phòngvệ kinh đô đang chờ lệnh trong sơn cốc, đại tướng Sử Phi chỉ mang theo vàithân binh đứng dưới ánh hoàng hôn, chăm chú nhìn về Đạt Châu đằng trước.Thân binh hơi kinh ngạc, nghĩ bụng quân đội phe Yến Kinh của mình vàTiểu Phạm đại nhân cùng Giám Sát viện vốn chẳng dính dáng gì, không biết thưnày quan trọng thế nào?Sử Phi lạnh lùng cười nhạt, không giải thích gì. Hắn nhìn thuộc hạ dưới sơncốc, trong lòng chẳng chút tự tin, bởi chính hắn cũng không biết rốt cuộc trongquân phòng vệ kinh đô có gian tế của Giám Sát viện hay không.Mặc dù triều đình có chỉ dụ cấm Giám Sát viện xâm nhập vào quân đội,nhưng đại tướng Sử Phi là người thế nào, hắn hoàn toàn không tin.Ngay cả Tần lão gia còn bị gian tế Giám Sát viện ám hại, Sử Phi không nghĩmình lợi hại hơn Tần Nghiệp.Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tăng tốc, áp sát Đạt Châu."Hắn sợ thất bại mà chết, càng sợ sau khi chết Hoàng đế bệ hạ đổ tội giếtTrần lão Viện trưởng cho mình để dỗ dành Tiểu Phạm đại nhân, nên giao thưcho thân binh. Nếu thất bại, phong thư nhất định phải gửi tới tay Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đạt Châu về đêm, Đạt Châu trong vòng vây ngọn đuốc, trên trời dưới đấtđều là ánh sao, sáng sủa không kém gì ban ngày. Trần Bình Bình, nguyên Việntrưởng Giám Sát viện, thần tử trung thành nhất của Hoàng đế Khánh Quốc ngồitrên xe lăn, nhìn mọi người hai bên đường quỳ lạy mình, khuôn mặt không chútrun rẩy. Những nếp nhăn sâu hằn trên da vẫn thẳng tắp, giống những vết tíchkinh hoàng do mưa nước tạo nên trên đồng bằng đất vàng.Đôi tay gầy guộc, già nua chậm rãi vuốt ve tấm thảm lông cừu màu xámnhạt, luôn mềm mại dễ chịu mỗi khi đụng chạm. Mỗi lần vuốt ve nó, Trần BìnhBình cảm thấy như đang vuốt ve thứ gì đó mà mình không có phúc duyên đượcchạm vào.Không mất bao lâu, từ miệng vị thái giám cung đình, Trần Bình Bình đã biếtchuyện gì đã xảy ra trong Đạt Châu thành, cũng như danh tính khâm phạm triềuđình mà đám người Giám Sát viện đang cố cứu chữa.Cao Đạt? Cái tên này Trần Bình Bình không quen thuộc nhưng cũng khôngxa lạ, biết đó là hộ vệ thân tín của Phạm Nhàn. Ông liếc nhìn khâm phạm đầymáu, đôi mắt lạnh lùng dần co lại.Giám Sát viện không biết Cao Đạt còn sống, Trần Bình Bình thầm thở dài,nghĩ bụng kẻ từng là thủ lĩnh Hổ Vệ giờ đây cũng biết sợ chết, hóa ra An ChiNhi thường ngày làm việc trông lạnh nhạt nhàm chán lại có sức ảnh hưởng lớnđến người khác như vậy.Như Trần Bình Bình từng lẩm bẩm, người mẹ tinh quái sinh ra đứa con tinhquáikhông phải trùng hợp, mà là nhân quả tất yếu, sự việc đã được định trướcrồi đưa đến hiện tại. Cũng giống như hôm nay đoàn xe ngựa màu đen của GiámSát viện chỉ vô tình đi ngang Đạt Châu, lại gặp đội truy nã khâm phạm của triềuđình, và khâm phạm bị truy nã lại là người quen cũ của Phạm Nhàn.Đây không phải trùng hợp hay tình cờ, có lẽ Phía sau tất cả đều là sắp đặt."Hạ đại nhân thật tài giỏi, có thể tìm ra khâm phạm trốn chạy." Trần BìnhBình ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nói. Lão bộc phía sau đẩy chiếc xe lăn của ôngvề phía đám người.Tiếng xe lăn lộp cộp trên đường khiến người ta rùng mình.Trong cung, thái giám Hà Thất Can có vai vế rất cao, nhưng tính tình âmđộc, không được quý nhân trong cung sủng ái nên chức vị không quan trọngcho lắm. Nhưng ở trong cung hàng chục năm, đương nhiên lão biết cần phải thểhiện thái độ ra sao.Lão dẫn hai thái giám và cao thủ của mười ba nha môn bộ Hình giãn vòngvây, sợ Trần lão Viện trưởng cho là đám người bọn mình có địch ý.Hà Thất Can biết Trần lão Viện trưởng là người đáng sợ thế nào, lão khônghy vọng gì cả. Nếu Trần lão Viện trưởng đã lên tiếng, đám người kia khó có thểđem khâm phạm về. Nhưng lão cũng không nghĩ rằng vị lão thần đã về hưu sẽvì một tên khâm phạm tầm thường mà làm trái ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, bởi dùsao Trần lão Viện trưởng là thuộc hạ trung thành nhất của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Hà Thất Can đã xem nhẹ hai điều: một là Trần Bình Bình biết CaoĐạt là người của Phạm Nhàn, và Phạm Nhàn không bao giờ thích người khácđối phó với thuộc hạ của mình, kể cả là người được phái tới từ trong cung; hailà Trần Bình Bình đang đắm chìm trong những cảm xúc rất phức tạp, nhìn tênkhâm phạm triều đình đang hôn mê trên đất, suy nghĩ những điều người ngoàikhông thể hiểu được
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong một ngọn núi, đại quân vừa mới hành quân tới đây, nghỉ ngơi chưađược một ngày thì kinh đô quân phòng vệ nhận được báo cáo khẩn cấp từ KhuMật Viện. Sử Phi tiếp nhận bức mật thư, phá dấu niêm phong rồi đọc từng chữmột. Con ngươi hắn co lại rồi lập tức khôi phục bình thường, không trầm tư lâu,bèn đưa thư cho thân binh bên cạnh."Cất kỹ phong thư này đi, ngày mai không được hiện diện! Nếu ta chết, hãygiao phong thư cho Tiểu Phạm đại nhân." Hàng ngàn binh sĩ thuộc quân phòngvệ kinh đô đang chờ lệnh trong sơn cốc, đại tướng Sử Phi chỉ mang theo vàithân binh đứng dưới ánh hoàng hôn, chăm chú nhìn về Đạt Châu đằng trước.Thân binh hơi kinh ngạc, nghĩ bụng quân đội phe Yến Kinh của mình vàTiểu Phạm đại nhân cùng Giám Sát viện vốn chẳng dính dáng gì, không biết thưnày quan trọng thế nào?Sử Phi lạnh lùng cười nhạt, không giải thích gì. Hắn nhìn thuộc hạ dưới sơncốc, trong lòng chẳng chút tự tin, bởi chính hắn cũng không biết rốt cuộc trongquân phòng vệ kinh đô có gian tế của Giám Sát viện hay không.Mặc dù triều đình có chỉ dụ cấm Giám Sát viện xâm nhập vào quân đội,nhưng đại tướng Sử Phi là người thế nào, hắn hoàn toàn không tin.Ngay cả Tần lão gia còn bị gian tế Giám Sát viện ám hại, Sử Phi không nghĩmình lợi hại hơn Tần Nghiệp.Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tăng tốc, áp sát Đạt Châu."Hắn sợ thất bại mà chết, càng sợ sau khi chết Hoàng đế bệ hạ đổ tội giếtTrần lão Viện trưởng cho mình để dỗ dành Tiểu Phạm đại nhân, nên giao thưcho thân binh. Nếu thất bại, phong thư nhất định phải gửi tới tay Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đạt Châu về đêm, Đạt Châu trong vòng vây ngọn đuốc, trên trời dưới đấtđều là ánh sao, sáng sủa không kém gì ban ngày. Trần Bình Bình, nguyên Việntrưởng Giám Sát viện, thần tử trung thành nhất của Hoàng đế Khánh Quốc ngồitrên xe lăn, nhìn mọi người hai bên đường quỳ lạy mình, khuôn mặt không chútrun rẩy. Những nếp nhăn sâu hằn trên da vẫn thẳng tắp, giống những vết tíchkinh hoàng do mưa nước tạo nên trên đồng bằng đất vàng.Đôi tay gầy guộc, già nua chậm rãi vuốt ve tấm thảm lông cừu màu xámnhạt, luôn mềm mại dễ chịu mỗi khi đụng chạm. Mỗi lần vuốt ve nó, Trần BìnhBình cảm thấy như đang vuốt ve thứ gì đó mà mình không có phúc duyên đượcchạm vào.Không mất bao lâu, từ miệng vị thái giám cung đình, Trần Bình Bình đã biếtchuyện gì đã xảy ra trong Đạt Châu thành, cũng như danh tính khâm phạm triềuđình mà đám người Giám Sát viện đang cố cứu chữa.Cao Đạt? Cái tên này Trần Bình Bình không quen thuộc nhưng cũng khôngxa lạ, biết đó là hộ vệ thân tín của Phạm Nhàn. Ông liếc nhìn khâm phạm đầymáu, đôi mắt lạnh lùng dần co lại.Giám Sát viện không biết Cao Đạt còn sống, Trần Bình Bình thầm thở dài,nghĩ bụng kẻ từng là thủ lĩnh Hổ Vệ giờ đây cũng biết sợ chết, hóa ra An ChiNhi thường ngày làm việc trông lạnh nhạt nhàm chán lại có sức ảnh hưởng lớnđến người khác như vậy.Như Trần Bình Bình từng lẩm bẩm, người mẹ tinh quái sinh ra đứa con tinhquáikhông phải trùng hợp, mà là nhân quả tất yếu, sự việc đã được định trướcrồi đưa đến hiện tại. Cũng giống như hôm nay đoàn xe ngựa màu đen của GiámSát viện chỉ vô tình đi ngang Đạt Châu, lại gặp đội truy nã khâm phạm của triềuđình, và khâm phạm bị truy nã lại là người quen cũ của Phạm Nhàn.Đây không phải trùng hợp hay tình cờ, có lẽ Phía sau tất cả đều là sắp đặt."Hạ đại nhân thật tài giỏi, có thể tìm ra khâm phạm trốn chạy." Trần BìnhBình ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nói. Lão bộc phía sau đẩy chiếc xe lăn của ôngvề phía đám người.Tiếng xe lăn lộp cộp trên đường khiến người ta rùng mình.Trong cung, thái giám Hà Thất Can có vai vế rất cao, nhưng tính tình âmđộc, không được quý nhân trong cung sủng ái nên chức vị không quan trọngcho lắm. Nhưng ở trong cung hàng chục năm, đương nhiên lão biết cần phải thểhiện thái độ ra sao.Lão dẫn hai thái giám và cao thủ của mười ba nha môn bộ Hình giãn vòngvây, sợ Trần lão Viện trưởng cho là đám người bọn mình có địch ý.Hà Thất Can biết Trần lão Viện trưởng là người đáng sợ thế nào, lão khônghy vọng gì cả. Nếu Trần lão Viện trưởng đã lên tiếng, đám người kia khó có thểđem khâm phạm về. Nhưng lão cũng không nghĩ rằng vị lão thần đã về hưu sẽvì một tên khâm phạm tầm thường mà làm trái ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, bởi dùsao Trần lão Viện trưởng là thuộc hạ trung thành nhất của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng Hà Thất Can đã xem nhẹ hai điều: một là Trần Bình Bình biết CaoĐạt là người của Phạm Nhàn, và Phạm Nhàn không bao giờ thích người khácđối phó với thuộc hạ của mình, kể cả là người được phái tới từ trong cung; hailà Trần Bình Bình đang đắm chìm trong những cảm xúc rất phức tạp, nhìn tênkhâm phạm triều đình đang hôn mê trên đất, suy nghĩ những điều người ngoàikhông thể hiểu được