Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1772: Chiếc xe lăn trong gió đêm 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng Trần Bình Bình không phải thần tử bình thường. Ông không cần lolắng điều đó, ông biết Hoàng đế chỉ muốn hỏi một câu rồi xem thái độ của ông -thái độ với Hoàng đế.Trần Bình Bình bỗng cười, nụ cười hơi quái dị. Dưới ánh đuốc và gió đêm,tựa như những đóa cúc kim tuyến nở rộ bên ngôi Huyền Không miếu, không sợgiá lạnh, không quan tâm trần tục, chỉ nở hoa rực rỡ."Để Cao Đạt dưỡng thương." Ông vuốt nhẹ tay vịn xe lăn, mỉm cười nói.Hàng chục quan viên triều đình tới truy nã khâm phạm và hàng trăm quanbinh Đạt Châu nghe câu nói đó, trái tim đồng loạt lạnh toát. Họ biết Trần lãoViện trưởng quyết can thiệp, dù không dám kháng cự cũng không có sức khángcự, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi trước ba mươi chiếc xe ngựa chở cao thủ và thếlực ẩn trong bóng tối của Giám Sát viện.Nếu Trần Bình Bình muốn che chở cho người này, chắc Hoàng đế cũng sẽchiều ý ông. Hà Thất Can và đám cao thủ bộ Hình đều nghĩ như vậy, sắc mặt họrất khó coi nhưng không ai dám phản đối lời nói của Trần Bình Bình.Vì phản đối cũng vô ích, vô hiệu. Hà Thất Can cảm thấy không cam lòng.Bị điều đến bên Hạ Đại học sĩ, lang thang khắp nơi một năm qua, sắp bắt đượcCao Đạt thì... Nhưng chốc lát sau Hà Thất Can lại nghĩ, cho dù hành động thấtbại nhưng lão cần nói với cấp trên rằng việc này do Trần lão Viện trưởng canthiệp, còn lại đâu liên quan gì đến lão?Đám thiếu nữ xinh đẹp của Trần Viên trở lại, mắt to tròn xoe nhìn đámngười bị vây quanh. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết lão gia nghĩgì, cũng chẳng hề lo lắng. Dù ở Trần Viên, chiến đấu du kích ở kinh đô hay trênđường về quê, bên cạnh họ luôn có người của Giám Sát viện bảo vệ. Mọi quanlại đều tôn trọng họ.Họ là những cô gái mồ côi nghèo khổ mà Trần Bình Bình mua về, chỉ cóngoại hình xinh đẹp và biết hát chút ca từ. Nhưng Trần Bình Bình vẫn nuôidưỡng, bảo vệ họ tạo nên những bông hoa trong nhà kính.Không biết nếu ngọn núi Trần Bình Bình sụp đổ, liệu những bông hoa trongnhà kính kia sẽ ra sao.Trần Bình Bình cúi đầu, nghe giọng nói quen thuộc phía sau, khẽ mỉm cười.Ông không cho đoàn xe vào thành theo lời mời mà chỉ ngồi im trên xe lăn,nhìn đám thái giám và quan lại sắc mặt phức tạp, có vẻ đang suy nghĩ, đang chờđợi điều gì đó.Rồi ông nhắm mắt lại.Ít người hiểu Hoàng đế như Trần Bình Bình. Cao Đạt chỉ là nhân vật nhỏ,dù dùng để thử thách cũng không đủ cứng rắn, nhưng việc liên quan đến tâm trícon người luôn mang tính chủ quan. Dường như lúc này Hoàng đế đang âmthầm nói với ngọn núi Trần Bình Bình, tên khâm phạm này là viên đá trẫm đểlại cho ngươi.Lúc này Trần Bình Bình đang đối mặt với sự lựa chọn.Ông có thể cứu Cao Đạt rồi thong dong trở về quê hương, dù biết sẽ cóngười đến gặp mình nhưng như Diệp Trọng và Diêu thái giám nghĩ, ai có thểgiữ chân Trần Bình Bình trong núi rừng Khánh Quốc?Hoặc ông có thể bỏ mặc Cao Đạt, dẫn đoàn nữ nhân về quê an hưởng tuổigià.Hoàng đế cho Trần Bình Bình cơ hội lựa chọn cuối cùng. Cho dù ông chọncách nào đi nữa cũng có thể là điều Hoàng đế muốn thấy. Bản thân Hoàng đếcũng rõ, nếu Trần Bình Bình không muốn quay lại kinh đô đối mặt với mình thìkhông ai có thể ép buộc được ông.Trần Bình Bình vẫn không cử động. Không khí hai bên đường càng lúc càngkỳ lạ, nhiều người nhận ra ông dường như đang chờ đợi ai đó.Phải chăng còn ai khác đến?Người của Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt tiến lại gần xe lăn, cúi xuống thìthầm vài câu bên tai ông. Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu, Tổng đốc rất chậmnhưng rất quyết đoán.Không lâu sau, phía sau vang lên những âm thanh, không ồn ào mà cẩntrọng.Các quan Giám Sát viện không ngăn cản nhóm người vừa đến mà cảnh giácdõi theo họ tới trung tâm vòng vây.Tri châu Đạt Châu và bọn Hà Thất Can cuối cùng nhìn rõ đoàn người, biếtTrần lão Viện trưởng đang chờ ai, vừa kinh ngạc vừa lạnh toát. Hóa ra Trần lãoViện trưởng đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.Nếu đây là bàn cờ lớn, thì bao gồm cả Hà Thất Can, đám thái giám, quan lạibộ Hình vất vả bao lâu, thậm chí ngay cả kế hoạch mà Hạ Đại học sĩ vạch ra,thực ra cũng chỉ là những quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ.Phe Hạ Đại học sĩ không có thánh chỉ, nên lúc Giám Sát viện can thiệpkhông phải là chống lại thánh ý. Với địa vị của Trần Bình Bình, đương nhiênkhông vấn đề gì.Nhưng rồi thánh chỉ cũng đến.Điều này giống như bàn cờ, phe đỏ bỗng nhảy một con mã lên lưng tượngrồi hỏi vị lão tướng phe đen: Ngài có động đậy không, hay giết con mã này đi?Trong tiểu đội mười người không có thái giám cầm chỉ. Họ mặc giáp trụKhánh quân, oai phong lẫm liệt nhưng gương mặt lộ vẻ phức tạp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng Trần Bình Bình không phải thần tử bình thường. Ông không cần lolắng điều đó, ông biết Hoàng đế chỉ muốn hỏi một câu rồi xem thái độ của ông -thái độ với Hoàng đế.Trần Bình Bình bỗng cười, nụ cười hơi quái dị. Dưới ánh đuốc và gió đêm,tựa như những đóa cúc kim tuyến nở rộ bên ngôi Huyền Không miếu, không sợgiá lạnh, không quan tâm trần tục, chỉ nở hoa rực rỡ."Để Cao Đạt dưỡng thương." Ông vuốt nhẹ tay vịn xe lăn, mỉm cười nói.Hàng chục quan viên triều đình tới truy nã khâm phạm và hàng trăm quanbinh Đạt Châu nghe câu nói đó, trái tim đồng loạt lạnh toát. Họ biết Trần lãoViện trưởng quyết can thiệp, dù không dám kháng cự cũng không có sức khángcự, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi trước ba mươi chiếc xe ngựa chở cao thủ và thếlực ẩn trong bóng tối của Giám Sát viện.Nếu Trần Bình Bình muốn che chở cho người này, chắc Hoàng đế cũng sẽchiều ý ông. Hà Thất Can và đám cao thủ bộ Hình đều nghĩ như vậy, sắc mặt họrất khó coi nhưng không ai dám phản đối lời nói của Trần Bình Bình.Vì phản đối cũng vô ích, vô hiệu. Hà Thất Can cảm thấy không cam lòng.Bị điều đến bên Hạ Đại học sĩ, lang thang khắp nơi một năm qua, sắp bắt đượcCao Đạt thì... Nhưng chốc lát sau Hà Thất Can lại nghĩ, cho dù hành động thấtbại nhưng lão cần nói với cấp trên rằng việc này do Trần lão Viện trưởng canthiệp, còn lại đâu liên quan gì đến lão?Đám thiếu nữ xinh đẹp của Trần Viên trở lại, mắt to tròn xoe nhìn đámngười bị vây quanh. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết lão gia nghĩgì, cũng chẳng hề lo lắng. Dù ở Trần Viên, chiến đấu du kích ở kinh đô hay trênđường về quê, bên cạnh họ luôn có người của Giám Sát viện bảo vệ. Mọi quanlại đều tôn trọng họ.Họ là những cô gái mồ côi nghèo khổ mà Trần Bình Bình mua về, chỉ cóngoại hình xinh đẹp và biết hát chút ca từ. Nhưng Trần Bình Bình vẫn nuôidưỡng, bảo vệ họ tạo nên những bông hoa trong nhà kính.Không biết nếu ngọn núi Trần Bình Bình sụp đổ, liệu những bông hoa trongnhà kính kia sẽ ra sao.Trần Bình Bình cúi đầu, nghe giọng nói quen thuộc phía sau, khẽ mỉm cười.Ông không cho đoàn xe vào thành theo lời mời mà chỉ ngồi im trên xe lăn,nhìn đám thái giám và quan lại sắc mặt phức tạp, có vẻ đang suy nghĩ, đang chờđợi điều gì đó.Rồi ông nhắm mắt lại.Ít người hiểu Hoàng đế như Trần Bình Bình. Cao Đạt chỉ là nhân vật nhỏ,dù dùng để thử thách cũng không đủ cứng rắn, nhưng việc liên quan đến tâm trícon người luôn mang tính chủ quan. Dường như lúc này Hoàng đế đang âmthầm nói với ngọn núi Trần Bình Bình, tên khâm phạm này là viên đá trẫm đểlại cho ngươi.Lúc này Trần Bình Bình đang đối mặt với sự lựa chọn.Ông có thể cứu Cao Đạt rồi thong dong trở về quê hương, dù biết sẽ cóngười đến gặp mình nhưng như Diệp Trọng và Diêu thái giám nghĩ, ai có thểgiữ chân Trần Bình Bình trong núi rừng Khánh Quốc?Hoặc ông có thể bỏ mặc Cao Đạt, dẫn đoàn nữ nhân về quê an hưởng tuổigià.Hoàng đế cho Trần Bình Bình cơ hội lựa chọn cuối cùng. Cho dù ông chọncách nào đi nữa cũng có thể là điều Hoàng đế muốn thấy. Bản thân Hoàng đếcũng rõ, nếu Trần Bình Bình không muốn quay lại kinh đô đối mặt với mình thìkhông ai có thể ép buộc được ông.Trần Bình Bình vẫn không cử động. Không khí hai bên đường càng lúc càngkỳ lạ, nhiều người nhận ra ông dường như đang chờ đợi ai đó.Phải chăng còn ai khác đến?Người của Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt tiến lại gần xe lăn, cúi xuống thìthầm vài câu bên tai ông. Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu, Tổng đốc rất chậmnhưng rất quyết đoán.Không lâu sau, phía sau vang lên những âm thanh, không ồn ào mà cẩntrọng.Các quan Giám Sát viện không ngăn cản nhóm người vừa đến mà cảnh giácdõi theo họ tới trung tâm vòng vây.Tri châu Đạt Châu và bọn Hà Thất Can cuối cùng nhìn rõ đoàn người, biếtTrần lão Viện trưởng đang chờ ai, vừa kinh ngạc vừa lạnh toát. Hóa ra Trần lãoViện trưởng đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.Nếu đây là bàn cờ lớn, thì bao gồm cả Hà Thất Can, đám thái giám, quan lạibộ Hình vất vả bao lâu, thậm chí ngay cả kế hoạch mà Hạ Đại học sĩ vạch ra,thực ra cũng chỉ là những quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ.Phe Hạ Đại học sĩ không có thánh chỉ, nên lúc Giám Sát viện can thiệpkhông phải là chống lại thánh ý. Với địa vị của Trần Bình Bình, đương nhiênkhông vấn đề gì.Nhưng rồi thánh chỉ cũng đến.Điều này giống như bàn cờ, phe đỏ bỗng nhảy một con mã lên lưng tượngrồi hỏi vị lão tướng phe đen: Ngài có động đậy không, hay giết con mã này đi?Trong tiểu đội mười người không có thái giám cầm chỉ. Họ mặc giáp trụKhánh quân, oai phong lẫm liệt nhưng gương mặt lộ vẻ phức tạp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng Trần Bình Bình không phải thần tử bình thường. Ông không cần lolắng điều đó, ông biết Hoàng đế chỉ muốn hỏi một câu rồi xem thái độ của ông -thái độ với Hoàng đế.Trần Bình Bình bỗng cười, nụ cười hơi quái dị. Dưới ánh đuốc và gió đêm,tựa như những đóa cúc kim tuyến nở rộ bên ngôi Huyền Không miếu, không sợgiá lạnh, không quan tâm trần tục, chỉ nở hoa rực rỡ."Để Cao Đạt dưỡng thương." Ông vuốt nhẹ tay vịn xe lăn, mỉm cười nói.Hàng chục quan viên triều đình tới truy nã khâm phạm và hàng trăm quanbinh Đạt Châu nghe câu nói đó, trái tim đồng loạt lạnh toát. Họ biết Trần lãoViện trưởng quyết can thiệp, dù không dám kháng cự cũng không có sức khángcự, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi trước ba mươi chiếc xe ngựa chở cao thủ và thếlực ẩn trong bóng tối của Giám Sát viện.Nếu Trần Bình Bình muốn che chở cho người này, chắc Hoàng đế cũng sẽchiều ý ông. Hà Thất Can và đám cao thủ bộ Hình đều nghĩ như vậy, sắc mặt họrất khó coi nhưng không ai dám phản đối lời nói của Trần Bình Bình.Vì phản đối cũng vô ích, vô hiệu. Hà Thất Can cảm thấy không cam lòng.Bị điều đến bên Hạ Đại học sĩ, lang thang khắp nơi một năm qua, sắp bắt đượcCao Đạt thì... Nhưng chốc lát sau Hà Thất Can lại nghĩ, cho dù hành động thấtbại nhưng lão cần nói với cấp trên rằng việc này do Trần lão Viện trưởng canthiệp, còn lại đâu liên quan gì đến lão?Đám thiếu nữ xinh đẹp của Trần Viên trở lại, mắt to tròn xoe nhìn đámngười bị vây quanh. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết lão gia nghĩgì, cũng chẳng hề lo lắng. Dù ở Trần Viên, chiến đấu du kích ở kinh đô hay trênđường về quê, bên cạnh họ luôn có người của Giám Sát viện bảo vệ. Mọi quanlại đều tôn trọng họ.Họ là những cô gái mồ côi nghèo khổ mà Trần Bình Bình mua về, chỉ cóngoại hình xinh đẹp và biết hát chút ca từ. Nhưng Trần Bình Bình vẫn nuôidưỡng, bảo vệ họ tạo nên những bông hoa trong nhà kính.Không biết nếu ngọn núi Trần Bình Bình sụp đổ, liệu những bông hoa trongnhà kính kia sẽ ra sao.Trần Bình Bình cúi đầu, nghe giọng nói quen thuộc phía sau, khẽ mỉm cười.Ông không cho đoàn xe vào thành theo lời mời mà chỉ ngồi im trên xe lăn,nhìn đám thái giám và quan lại sắc mặt phức tạp, có vẻ đang suy nghĩ, đang chờđợi điều gì đó.Rồi ông nhắm mắt lại.Ít người hiểu Hoàng đế như Trần Bình Bình. Cao Đạt chỉ là nhân vật nhỏ,dù dùng để thử thách cũng không đủ cứng rắn, nhưng việc liên quan đến tâm trícon người luôn mang tính chủ quan. Dường như lúc này Hoàng đế đang âmthầm nói với ngọn núi Trần Bình Bình, tên khâm phạm này là viên đá trẫm đểlại cho ngươi.Lúc này Trần Bình Bình đang đối mặt với sự lựa chọn.Ông có thể cứu Cao Đạt rồi thong dong trở về quê hương, dù biết sẽ cóngười đến gặp mình nhưng như Diệp Trọng và Diêu thái giám nghĩ, ai có thểgiữ chân Trần Bình Bình trong núi rừng Khánh Quốc?Hoặc ông có thể bỏ mặc Cao Đạt, dẫn đoàn nữ nhân về quê an hưởng tuổigià.Hoàng đế cho Trần Bình Bình cơ hội lựa chọn cuối cùng. Cho dù ông chọncách nào đi nữa cũng có thể là điều Hoàng đế muốn thấy. Bản thân Hoàng đếcũng rõ, nếu Trần Bình Bình không muốn quay lại kinh đô đối mặt với mình thìkhông ai có thể ép buộc được ông.Trần Bình Bình vẫn không cử động. Không khí hai bên đường càng lúc càngkỳ lạ, nhiều người nhận ra ông dường như đang chờ đợi ai đó.Phải chăng còn ai khác đến?Người của Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt tiến lại gần xe lăn, cúi xuống thìthầm vài câu bên tai ông. Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu, Tổng đốc rất chậmnhưng rất quyết đoán.Không lâu sau, phía sau vang lên những âm thanh, không ồn ào mà cẩntrọng.Các quan Giám Sát viện không ngăn cản nhóm người vừa đến mà cảnh giácdõi theo họ tới trung tâm vòng vây.Tri châu Đạt Châu và bọn Hà Thất Can cuối cùng nhìn rõ đoàn người, biếtTrần lão Viện trưởng đang chờ ai, vừa kinh ngạc vừa lạnh toát. Hóa ra Trần lãoViện trưởng đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.Nếu đây là bàn cờ lớn, thì bao gồm cả Hà Thất Can, đám thái giám, quan lạibộ Hình vất vả bao lâu, thậm chí ngay cả kế hoạch mà Hạ Đại học sĩ vạch ra,thực ra cũng chỉ là những quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ.Phe Hạ Đại học sĩ không có thánh chỉ, nên lúc Giám Sát viện can thiệpkhông phải là chống lại thánh ý. Với địa vị của Trần Bình Bình, đương nhiênkhông vấn đề gì.Nhưng rồi thánh chỉ cũng đến.Điều này giống như bàn cờ, phe đỏ bỗng nhảy một con mã lên lưng tượngrồi hỏi vị lão tướng phe đen: Ngài có động đậy không, hay giết con mã này đi?Trong tiểu đội mười người không có thái giám cầm chỉ. Họ mặc giáp trụKhánh quân, oai phong lẫm liệt nhưng gương mặt lộ vẻ phức tạp.