Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1773: Chiếc xe lăn trong gió đêm 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị tiểu đội trưởng dẫn dầu giơ cao thánh chỉ màu vàng.Tiếng vó ngựa vang lên, phá vỡ yên tĩnh ngoài Đạt Châu thành. Tất cảxuống ngựa, cúi chào Trần Bình Bình trên xe lăn. Tiểu đội trưởng run run đọcthánh ý.Thánh ý không liên quan gì đến Trần Bình Bình đang về hưu, chỉ nhắm vàoCao Đạt, lệnh cho quan lại bộ Hình nhanh chóng bắt hắn về kinh xét xử. Ai cảntrở sẽ bị xử tội mưu phản.Đọc xong, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt trên cỏ.Mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía ông già trên xe lăn. Dù là kẻ ngu cũngthấy có vấn đề, vừa rồi Giám Sát viện còn nói không có thánh chỉ, giờ đây thánhchỉ xuất hiện ở Đạt Châu.Tri châu Đạt Châu vô thức lùi ra ngoài. Ai nấy đều lùi lại một bước, nhận rađây là ván cờ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng. Họ không có tư cách candự, thậm chí cả nhìn cũng không được.Tiểu đội trưởng run rẩy đọc xong, cất thánh chỉ vào ngực rồi quỳ gối trướcxe lăn hạ giọng thưa bẩm: "Mạt tướng là Phó tướng quân phòng vệ kinh đôChính Hùng, phụng lệnh đại tướng Sử Phi, đến trợ giúp cung đình và bộ Hìnhbắt khâm phạm, kính xin lão Viện trưởng nhường đường."Sắc mặt Trần Bình Bình tái nhợt, ông biết cuối cùng cảnh tượng này cũngtới, bệ hạ vẫn chưa phá hủy con đường cuối cùng. Có điều đó là vì bệ hạ đã sớmbiết chắc chắn mình sẽ phá hỏng con đường cuối cùng này.Vẫn là câu nói cũ, việc này khởi đầu từ Cao Đạt, nhưng lại không liên quangì đến Cao Đạt, chỉ là giữa ông và Hoàng đế có những câu hỏi với nhau màthôi.o O oỞ phía xa trên núi, mọi thứ yên bình, tất cả ngựa đều ngậm viên thuốc.Những con chiến mã của Khánh Quốc được huấn luyện rất tốt, ngay cả tiếngchân đạp đất cũng không phát ra một tiếng động. Hàng ngàn kỵ binh tinh nhuệthuộc quân phòng vệ kinh đô đợi trong sơn cốc núi này, chờ mệnh lệnh tối hậuphát động tấn công. Hàng ngàn áo giáp sắt lao về phía ba mươi cỗ xe ngựa đentrên đường lớn. Có lẽ không phải là nhiệm vụ chiến đấu quá khó khăn nhưng dùlà Đại tướng Sử Phi cầm đầu, hay là những giáo quan và binh lính quân phòngvệ kinh đô đã biết tình hình phía sau đều cảm thấy đây có lẽ là trận chiến khókhăn nhất trong cuộc đời mình.Sử Phi im lặng ngồi trên lưng ngựa, hạ ống nhòm một mắt trong tay cũng hạxuống. Hắn không quên, cả Khánh Quốc chỉ sản xuất được vài ống nhòm nhưthế này, và cái trong tay hắn là món quà Tiểu Phạm đại nhân tặng vào dịp nămmới.Cuộc đời này Sử Phi trải qua bao trận chiến, thực sự là người thân kinh báchchiến. Ba năm trước, cuộc nổi loạn ở Đông Sơn Khánh Quốc, chủ tướng YếnTiểu Ất dẫn theo vài ngàn thân tín bao vây Đại Đông sơn, toàn bộ doanh trạiChinh Bắc quân rơi vào hỗn loạn. Mặc dù sau đó cuộc nổi loạn thất bại thảmhại, nhưng Chinh Bắc quân như rắn mất đầu, rất có thể xảy ra binh biến hoặctan rã. Khi ấy, Sử Phi nhận sắc lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cưỡi ngựa đơn độc tiếnvào doanh trại, chỉ với một tờ thánh chỉ đã khuất phục được hàng vạn quân sĩ.Chính nhờ công lao lớn này, hắn trở thành thống lĩnh quân phòng vệ quân kinhđô ngày nay.Một người có thể khuất phục hàng chục vạn người, nhưng hôm nay hàngngàn người đi đối đầu với một ông lão ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển,trong lòng Sử Phi vẫn cực kỳ lo lắng.Đội tuyên chỉ đã đi rồi, trong lòng Sử Phi cầu nguyện Trần lão Viện trưởngsẽ lui lại trước thánh chỉ, nhưng không hiểu vì sao, hắn biết Trần Bình Bình sẽkhông lùi, dù chỉ một bước.Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng đế bệ hạ biết Trần Bình Bìnhkhông muốn lùi, nên mới để lại cho Trần Bình Bình một lối thoát.Hắn không rõ Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng đã có chuyện gì với nhau,nhưng biết chắc chắn đó là rạn nứt sâu sắc giữa hai người, khiến cho dù TrầnViện trưởng đã già yếu nhưng hai bên vẫn phải đối mặt tay đôi một trận.Bên kia, ánh lửa chiếu xuống con đường, dường như chìm trong im lặng,sau đó dường như Trần Bình Bình lại chậm rãi lắc đầu.Sử Phi hít một hơi dài, gió lạnh trong sơn cốc lọt vào lá phổi của hắn, khiếnhắn lạnh tới tiếng tái, Hắn chậm rãi hạ mảnh giáp che mặt xuống, trầm giọngnói: “Chuẩn bị.”Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị vây quanh Việntrưởng đã về hưu Trần Bình Bình của Giám Sát viện.o O o"Bệ hạ muốn ta quay lại, có những điều muốn hỏi ta." Trần Bình Bình ngồitrên xe lăn, mỉm cười nói: "Điều này ta đã nghĩ tới từ lâu, chỉ không ngờ phảiđến bây giờ ngài mới đến hỏi ta, cũng không ngờ rằng chỉ là hỏi thăm, mà lạigây ra nhiều chuyện như vậy."Ông lắc đầu thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa hiểu rõ ta."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị tiểu đội trưởng dẫn dầu giơ cao thánh chỉ màu vàng.Tiếng vó ngựa vang lên, phá vỡ yên tĩnh ngoài Đạt Châu thành. Tất cảxuống ngựa, cúi chào Trần Bình Bình trên xe lăn. Tiểu đội trưởng run run đọcthánh ý.Thánh ý không liên quan gì đến Trần Bình Bình đang về hưu, chỉ nhắm vàoCao Đạt, lệnh cho quan lại bộ Hình nhanh chóng bắt hắn về kinh xét xử. Ai cảntrở sẽ bị xử tội mưu phản.Đọc xong, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt trên cỏ.Mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía ông già trên xe lăn. Dù là kẻ ngu cũngthấy có vấn đề, vừa rồi Giám Sát viện còn nói không có thánh chỉ, giờ đây thánhchỉ xuất hiện ở Đạt Châu.Tri châu Đạt Châu vô thức lùi ra ngoài. Ai nấy đều lùi lại một bước, nhận rađây là ván cờ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng. Họ không có tư cách candự, thậm chí cả nhìn cũng không được.Tiểu đội trưởng run rẩy đọc xong, cất thánh chỉ vào ngực rồi quỳ gối trướcxe lăn hạ giọng thưa bẩm: "Mạt tướng là Phó tướng quân phòng vệ kinh đôChính Hùng, phụng lệnh đại tướng Sử Phi, đến trợ giúp cung đình và bộ Hìnhbắt khâm phạm, kính xin lão Viện trưởng nhường đường."Sắc mặt Trần Bình Bình tái nhợt, ông biết cuối cùng cảnh tượng này cũngtới, bệ hạ vẫn chưa phá hủy con đường cuối cùng. Có điều đó là vì bệ hạ đã sớmbiết chắc chắn mình sẽ phá hỏng con đường cuối cùng này.Vẫn là câu nói cũ, việc này khởi đầu từ Cao Đạt, nhưng lại không liên quangì đến Cao Đạt, chỉ là giữa ông và Hoàng đế có những câu hỏi với nhau màthôi.o O oỞ phía xa trên núi, mọi thứ yên bình, tất cả ngựa đều ngậm viên thuốc.Những con chiến mã của Khánh Quốc được huấn luyện rất tốt, ngay cả tiếngchân đạp đất cũng không phát ra một tiếng động. Hàng ngàn kỵ binh tinh nhuệthuộc quân phòng vệ kinh đô đợi trong sơn cốc núi này, chờ mệnh lệnh tối hậuphát động tấn công. Hàng ngàn áo giáp sắt lao về phía ba mươi cỗ xe ngựa đentrên đường lớn. Có lẽ không phải là nhiệm vụ chiến đấu quá khó khăn nhưng dùlà Đại tướng Sử Phi cầm đầu, hay là những giáo quan và binh lính quân phòngvệ kinh đô đã biết tình hình phía sau đều cảm thấy đây có lẽ là trận chiến khókhăn nhất trong cuộc đời mình.Sử Phi im lặng ngồi trên lưng ngựa, hạ ống nhòm một mắt trong tay cũng hạxuống. Hắn không quên, cả Khánh Quốc chỉ sản xuất được vài ống nhòm nhưthế này, và cái trong tay hắn là món quà Tiểu Phạm đại nhân tặng vào dịp nămmới.Cuộc đời này Sử Phi trải qua bao trận chiến, thực sự là người thân kinh báchchiến. Ba năm trước, cuộc nổi loạn ở Đông Sơn Khánh Quốc, chủ tướng YếnTiểu Ất dẫn theo vài ngàn thân tín bao vây Đại Đông sơn, toàn bộ doanh trạiChinh Bắc quân rơi vào hỗn loạn. Mặc dù sau đó cuộc nổi loạn thất bại thảmhại, nhưng Chinh Bắc quân như rắn mất đầu, rất có thể xảy ra binh biến hoặctan rã. Khi ấy, Sử Phi nhận sắc lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cưỡi ngựa đơn độc tiếnvào doanh trại, chỉ với một tờ thánh chỉ đã khuất phục được hàng vạn quân sĩ.Chính nhờ công lao lớn này, hắn trở thành thống lĩnh quân phòng vệ quân kinhđô ngày nay.Một người có thể khuất phục hàng chục vạn người, nhưng hôm nay hàngngàn người đi đối đầu với một ông lão ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển,trong lòng Sử Phi vẫn cực kỳ lo lắng.Đội tuyên chỉ đã đi rồi, trong lòng Sử Phi cầu nguyện Trần lão Viện trưởngsẽ lui lại trước thánh chỉ, nhưng không hiểu vì sao, hắn biết Trần Bình Bình sẽkhông lùi, dù chỉ một bước.Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng đế bệ hạ biết Trần Bình Bìnhkhông muốn lùi, nên mới để lại cho Trần Bình Bình một lối thoát.Hắn không rõ Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng đã có chuyện gì với nhau,nhưng biết chắc chắn đó là rạn nứt sâu sắc giữa hai người, khiến cho dù TrầnViện trưởng đã già yếu nhưng hai bên vẫn phải đối mặt tay đôi một trận.Bên kia, ánh lửa chiếu xuống con đường, dường như chìm trong im lặng,sau đó dường như Trần Bình Bình lại chậm rãi lắc đầu.Sử Phi hít một hơi dài, gió lạnh trong sơn cốc lọt vào lá phổi của hắn, khiếnhắn lạnh tới tiếng tái, Hắn chậm rãi hạ mảnh giáp che mặt xuống, trầm giọngnói: “Chuẩn bị.”Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị vây quanh Việntrưởng đã về hưu Trần Bình Bình của Giám Sát viện.o O o"Bệ hạ muốn ta quay lại, có những điều muốn hỏi ta." Trần Bình Bình ngồitrên xe lăn, mỉm cười nói: "Điều này ta đã nghĩ tới từ lâu, chỉ không ngờ phảiđến bây giờ ngài mới đến hỏi ta, cũng không ngờ rằng chỉ là hỏi thăm, mà lạigây ra nhiều chuyện như vậy."Ông lắc đầu thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa hiểu rõ ta."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị tiểu đội trưởng dẫn dầu giơ cao thánh chỉ màu vàng.Tiếng vó ngựa vang lên, phá vỡ yên tĩnh ngoài Đạt Châu thành. Tất cảxuống ngựa, cúi chào Trần Bình Bình trên xe lăn. Tiểu đội trưởng run run đọcthánh ý.Thánh ý không liên quan gì đến Trần Bình Bình đang về hưu, chỉ nhắm vàoCao Đạt, lệnh cho quan lại bộ Hình nhanh chóng bắt hắn về kinh xét xử. Ai cảntrở sẽ bị xử tội mưu phản.Đọc xong, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt trên cỏ.Mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía ông già trên xe lăn. Dù là kẻ ngu cũngthấy có vấn đề, vừa rồi Giám Sát viện còn nói không có thánh chỉ, giờ đây thánhchỉ xuất hiện ở Đạt Châu.Tri châu Đạt Châu vô thức lùi ra ngoài. Ai nấy đều lùi lại một bước, nhận rađây là ván cờ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng. Họ không có tư cách candự, thậm chí cả nhìn cũng không được.Tiểu đội trưởng run rẩy đọc xong, cất thánh chỉ vào ngực rồi quỳ gối trướcxe lăn hạ giọng thưa bẩm: "Mạt tướng là Phó tướng quân phòng vệ kinh đôChính Hùng, phụng lệnh đại tướng Sử Phi, đến trợ giúp cung đình và bộ Hìnhbắt khâm phạm, kính xin lão Viện trưởng nhường đường."Sắc mặt Trần Bình Bình tái nhợt, ông biết cuối cùng cảnh tượng này cũngtới, bệ hạ vẫn chưa phá hủy con đường cuối cùng. Có điều đó là vì bệ hạ đã sớmbiết chắc chắn mình sẽ phá hỏng con đường cuối cùng này.Vẫn là câu nói cũ, việc này khởi đầu từ Cao Đạt, nhưng lại không liên quangì đến Cao Đạt, chỉ là giữa ông và Hoàng đế có những câu hỏi với nhau màthôi.o O oỞ phía xa trên núi, mọi thứ yên bình, tất cả ngựa đều ngậm viên thuốc.Những con chiến mã của Khánh Quốc được huấn luyện rất tốt, ngay cả tiếngchân đạp đất cũng không phát ra một tiếng động. Hàng ngàn kỵ binh tinh nhuệthuộc quân phòng vệ kinh đô đợi trong sơn cốc núi này, chờ mệnh lệnh tối hậuphát động tấn công. Hàng ngàn áo giáp sắt lao về phía ba mươi cỗ xe ngựa đentrên đường lớn. Có lẽ không phải là nhiệm vụ chiến đấu quá khó khăn nhưng dùlà Đại tướng Sử Phi cầm đầu, hay là những giáo quan và binh lính quân phòngvệ kinh đô đã biết tình hình phía sau đều cảm thấy đây có lẽ là trận chiến khókhăn nhất trong cuộc đời mình.Sử Phi im lặng ngồi trên lưng ngựa, hạ ống nhòm một mắt trong tay cũng hạxuống. Hắn không quên, cả Khánh Quốc chỉ sản xuất được vài ống nhòm nhưthế này, và cái trong tay hắn là món quà Tiểu Phạm đại nhân tặng vào dịp nămmới.Cuộc đời này Sử Phi trải qua bao trận chiến, thực sự là người thân kinh báchchiến. Ba năm trước, cuộc nổi loạn ở Đông Sơn Khánh Quốc, chủ tướng YếnTiểu Ất dẫn theo vài ngàn thân tín bao vây Đại Đông sơn, toàn bộ doanh trạiChinh Bắc quân rơi vào hỗn loạn. Mặc dù sau đó cuộc nổi loạn thất bại thảmhại, nhưng Chinh Bắc quân như rắn mất đầu, rất có thể xảy ra binh biến hoặctan rã. Khi ấy, Sử Phi nhận sắc lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cưỡi ngựa đơn độc tiếnvào doanh trại, chỉ với một tờ thánh chỉ đã khuất phục được hàng vạn quân sĩ.Chính nhờ công lao lớn này, hắn trở thành thống lĩnh quân phòng vệ quân kinhđô ngày nay.Một người có thể khuất phục hàng chục vạn người, nhưng hôm nay hàngngàn người đi đối đầu với một ông lão ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển,trong lòng Sử Phi vẫn cực kỳ lo lắng.Đội tuyên chỉ đã đi rồi, trong lòng Sử Phi cầu nguyện Trần lão Viện trưởngsẽ lui lại trước thánh chỉ, nhưng không hiểu vì sao, hắn biết Trần Bình Bình sẽkhông lùi, dù chỉ một bước.Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng đế bệ hạ biết Trần Bình Bìnhkhông muốn lùi, nên mới để lại cho Trần Bình Bình một lối thoát.Hắn không rõ Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng đã có chuyện gì với nhau,nhưng biết chắc chắn đó là rạn nứt sâu sắc giữa hai người, khiến cho dù TrầnViện trưởng đã già yếu nhưng hai bên vẫn phải đối mặt tay đôi một trận.Bên kia, ánh lửa chiếu xuống con đường, dường như chìm trong im lặng,sau đó dường như Trần Bình Bình lại chậm rãi lắc đầu.Sử Phi hít một hơi dài, gió lạnh trong sơn cốc lọt vào lá phổi của hắn, khiếnhắn lạnh tới tiếng tái, Hắn chậm rãi hạ mảnh giáp che mặt xuống, trầm giọngnói: “Chuẩn bị.”Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị vây quanh Việntrưởng đã về hưu Trần Bình Bình của Giám Sát viện.o O o"Bệ hạ muốn ta quay lại, có những điều muốn hỏi ta." Trần Bình Bình ngồitrên xe lăn, mỉm cười nói: "Điều này ta đã nghĩ tới từ lâu, chỉ không ngờ phảiđến bây giờ ngài mới đến hỏi ta, cũng không ngờ rằng chỉ là hỏi thăm, mà lạigây ra nhiều chuyện như vậy."Ông lắc đầu thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa hiểu rõ ta."