Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1775: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã bao vây thì đã ra tay, không còn khả năng dừng lại. Chiến mã trong cánhđồng bất an dẫm lên cây cối mùa thu, luôn sẵn sàng xung phong. Sử Phi chậmrãi giơ tay phải lên, hơn ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong cánh đồng bắt đầu thayđổi trận thế, áp sát đoàn xe trên đường lớn, khiến các thiếu nữ trong đoàn xe lạila hét thất thanh."Lùi!" Một tiếng hô vang vọng, sắc bén từ đoàn xe đen vọng lại. Không rõlà vị quan viên nào của Giám Sát viện phụ trách an ninh cho Trần Bình Bình,dưới sự uy hiếp của kỵ binh Khánh Quốc, đã phát lệnh đầu tiên."Lùi""Lùi!"o O oMười hai tiếng hô vang lên, không biết bao nhiêu cung nỏ từ trong xe ngựathò ra, không biết bao nhiêu cung tên ẩn trong gầm xe, sau ngựa, bên cạnh xe,đồng thời trong khu rừng tối om xung quanh, không biết bao nhiêu sát thủ củaGiám Sát viện hoàn toàn ẩn mình.Sau tiếng hô đầu tiên vang khắp hai bên đường, từ ba mươi chiếc xe ngựađen của đoàn xe liên tiếp vang lên vô số tiếng hô lạnh lùng, tiếp đó là âm thanhliên tiếp của các lò xo căng nỏ, tiếng kim loại va chạm, tiếng dây cung đứt gãythê lương, tiếng nỏ nặng nề, tiếng dùi sắt rút ra khỏi vỏ.Vô số âm thanh đáng sợ, như sóng lượn truyền trong đoàn xe dài, theo mộttrật tự thuần thục và ăn ý đến cực điểm, lan truyền cực kỳ nhanh chóng.Đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh lam đáng sợ. Không nghi ngờ gì nữa, khảnăng đầu độc của Tam Xử Giám Sát viện là mạnh nhất thiên hạ.Sử Phi từ từ hạ cánh tay phải xuống, thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươinhanh chóng co lại. Hắn biết sự đáng sợ của Giám Sát viện, nhưng không ngờtrong ba mươi chiếc xe ngựa màu đen chứa đựng nhiều cung thủ như vậy, trongbóng tối ẩn nấp nhiều sát thủ đến thế.Tiếng hô rất sắc bén, Sử Phi biết đó là hiệu lệnh của Giám Sát viện. Một khitiếng hô kết thúc, có người ra lệnh bắn, những mũi tên độc sẽ bắn thẳng vào hơnba ngàn binh sĩ dưới quyền của mình.Cho dù đội kỵ binh có thể phá vỡ vòng vây xe ngựa của Giám Sát viện, thìcũng sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sau khi những mũi tên độc kia đâm vàocơ thể binh lính, bao nhiêu người có thể sống sót?Đôi mắt Sử Phi nheo lại, dường như muốn che giấu hàn ý trong lòng và conngươi co rút. Toàn thân hắn dường như cũng bị những tiếng hô lạnh lùng vôtình kia làm chấn động mãnh liệt.Hắn cưỡi ngựa đứng ở nơi gần đường nhất, có thể thấy rõ vài kiếm sĩ áo vảiđã đứng trước Trần lão Viện trưởng, trong khi Trần lão Viện trưởng vẫn cúi đầuthấp, dường như chẳng hề sợ hãi trước hàng ngàn kỵ binh sắp ập tới.Vó ngựa vốn như sấm sét, giờ hai bên gần trong gang tấc, tiếng sấm nhưvang bên tai. Các quan lại và binh lính Đạt Châu bên đường đã sợ hãi co rúm vềphía sau, còn đám thái giám cung đình và các cao thủ thuộc mười ba nha môndưới quyền bộ Hình thì mặt mày tái mét, không ngờ nhiệm vụ bắt giữ khâmphạm triều đình lại biến thành một chiến dịch bí mật nhất của triều đình.Những người duy nhất sắc mặt không thay đổi là Trần Bình Bình ngồi trênxe lăn, vài gã nam nhân áo gai bên cạnh ông, lão bộc phục vụ phía sau, các quanviên Giám Sát viện cầm nỏ tên trên xe ngựa, cầm cung, cầm móc sắt.Nói cách khác, các quan viên Giám Sát viện có thần kinh thép mà ngườithường không có. Đối mặt với thiết kỵ ồ ạt từ khắp núi rừng, họ không hề chớpmắt, ngón tay bấm dây nỏ không hề run rẩy. Họ không sợ hãi, không căngthẳng, chỉ lạnh lùng chờ đợi hiệu lệnh cuối cùng, sau 12 tiếng hô tiếng hô sẽphản công.Tay Sử Phi siết chặt chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm Trần Bình Bình phíatrước không xa. Hắn cảm thấy cả không gian xung quanh trở nên kỳ lạ vì tháiđộ im lặng lạnh lùng của mọi người Giám Sát viện. Các kỵ binh canh gác xungquanh đường lớn cũng không xa lắm, sao dường như đã xung phong lâu rồi màvẫn chưa tới gần?Cảm giác này quá kỳ lạ, Sử Phi chớp mắt, mới phát hiện mắt mình hơi khôdo căng thẳng gây ảo giác, tay phải mới vừa hạ xuống, các kỵ binh mới bắt đầutăng tốc.Sử Phi đứng đơn độc ở vị trí đầu tiên, không biết lúc nào Giám Sát viện sẽra tay với mình. Cho dù kỵ binh có phá vỡ được phòng tuyến của Giám Sátviện, hắn vẫn không hề vui mừng.Hắn không muốn chứng kiến chuyện đó xảy ra, vì hoàn toàn không kiểmsoát được những gì có thể xảy ra sau đợt tấn công liều chết ấy, ví dụ như mộtlưỡi đao từ sau lưng nhằm thẳng vào mình.o O oNgay lúc đó, Trần Bình Bình trên xe lăn vẫy tay ra hiệu cho Sử Phi, khôngphải động tác của người đang bị truy sát, mà giống như trưởng bối muốn nóiđiều gì.Sử Phi thoáng do dự, bỗng quát lớn: "Dừng lại!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã bao vây thì đã ra tay, không còn khả năng dừng lại. Chiến mã trong cánh

đồng bất an dẫm lên cây cối mùa thu, luôn sẵn sàng xung phong. Sử Phi chậm

rãi giơ tay phải lên, hơn ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong cánh đồng bắt đầu thay

đổi trận thế, áp sát đoàn xe trên đường lớn, khiến các thiếu nữ trong đoàn xe lại

la hét thất thanh.

"Lùi!" Một tiếng hô vang vọng, sắc bén từ đoàn xe đen vọng lại. Không rõ

là vị quan viên nào của Giám Sát viện phụ trách an ninh cho Trần Bình Bình,

dưới sự uy hiếp của kỵ binh Khánh Quốc, đã phát lệnh đầu tiên.

"Lùi"

"Lùi!"

o O o

Mười hai tiếng hô vang lên, không biết bao nhiêu cung nỏ từ trong xe ngựa

thò ra, không biết bao nhiêu cung tên ẩn trong gầm xe, sau ngựa, bên cạnh xe,

đồng thời trong khu rừng tối om xung quanh, không biết bao nhiêu sát thủ của

Giám Sát viện hoàn toàn ẩn mình.

Sau tiếng hô đầu tiên vang khắp hai bên đường, từ ba mươi chiếc xe ngựa

đen của đoàn xe liên tiếp vang lên vô số tiếng hô lạnh lùng, tiếp đó là âm thanh

liên tiếp của các lò xo căng nỏ, tiếng kim loại va chạm, tiếng dây cung đứt gãy

thê lương, tiếng nỏ nặng nề, tiếng dùi sắt rút ra khỏi vỏ.

Vô số âm thanh đáng sợ, như sóng lượn truyền trong đoàn xe dài, theo một

trật tự thuần thục và ăn ý đến cực điểm, lan truyền cực kỳ nhanh chóng.

Đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh lam đáng sợ. Không nghi ngờ gì nữa, khả

năng đầu độc của Tam Xử Giám Sát viện là mạnh nhất thiên hạ.

Sử Phi từ từ hạ cánh tay phải xuống, thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi

nhanh chóng co lại. Hắn biết sự đáng sợ của Giám Sát viện, nhưng không ngờ

trong ba mươi chiếc xe ngựa màu đen chứa đựng nhiều cung thủ như vậy, trong

bóng tối ẩn nấp nhiều sát thủ đến thế.

Tiếng hô rất sắc bén, Sử Phi biết đó là hiệu lệnh của Giám Sát viện. Một khi

tiếng hô kết thúc, có người ra lệnh bắn, những mũi tên độc sẽ bắn thẳng vào hơn

ba ngàn binh sĩ dưới quyền của mình.

Cho dù đội kỵ binh có thể phá vỡ vòng vây xe ngựa của Giám Sát viện, thì

cũng sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sau khi những mũi tên độc kia đâm vào

cơ thể binh lính, bao nhiêu người có thể sống sót?

Đôi mắt Sử Phi nheo lại, dường như muốn che giấu hàn ý trong lòng và con

ngươi co rút. Toàn thân hắn dường như cũng bị những tiếng hô lạnh lùng vô

tình kia làm chấn động mãnh liệt.

Hắn cưỡi ngựa đứng ở nơi gần đường nhất, có thể thấy rõ vài kiếm sĩ áo vải

đã đứng trước Trần lão Viện trưởng, trong khi Trần lão Viện trưởng vẫn cúi đầu

thấp, dường như chẳng hề sợ hãi trước hàng ngàn kỵ binh sắp ập tới.

Vó ngựa vốn như sấm sét, giờ hai bên gần trong gang tấc, tiếng sấm như

vang bên tai. Các quan lại và binh lính Đạt Châu bên đường đã sợ hãi co rúm về

phía sau, còn đám thái giám cung đình và các cao thủ thuộc mười ba nha môn

dưới quyền bộ Hình thì mặt mày tái mét, không ngờ nhiệm vụ bắt giữ khâm

phạm triều đình lại biến thành một chiến dịch bí mật nhất của triều đình.

Những người duy nhất sắc mặt không thay đổi là Trần Bình Bình ngồi trên

xe lăn, vài gã nam nhân áo gai bên cạnh ông, lão bộc phục vụ phía sau, các quan

viên Giám Sát viện cầm nỏ tên trên xe ngựa, cầm cung, cầm móc sắt.

Nói cách khác, các quan viên Giám Sát viện có thần kinh thép mà người

thường không có. Đối mặt với thiết kỵ ồ ạt từ khắp núi rừng, họ không hề chớp

mắt, ngón tay bấm dây nỏ không hề run rẩy. Họ không sợ hãi, không căng

thẳng, chỉ lạnh lùng chờ đợi hiệu lệnh cuối cùng, sau 12 tiếng hô tiếng hô sẽ

phản công.

Tay Sử Phi siết chặt chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm Trần Bình Bình phía

trước không xa. Hắn cảm thấy cả không gian xung quanh trở nên kỳ lạ vì thái

độ im lặng lạnh lùng của mọi người Giám Sát viện. Các kỵ binh canh gác xung

quanh đường lớn cũng không xa lắm, sao dường như đã xung phong lâu rồi mà

vẫn chưa tới gần?

Cảm giác này quá kỳ lạ, Sử Phi chớp mắt, mới phát hiện mắt mình hơi khô

do căng thẳng gây ảo giác, tay phải mới vừa hạ xuống, các kỵ binh mới bắt đầu

tăng tốc.

Sử Phi đứng đơn độc ở vị trí đầu tiên, không biết lúc nào Giám Sát viện sẽ

ra tay với mình. Cho dù kỵ binh có phá vỡ được phòng tuyến của Giám Sát

viện, hắn vẫn không hề vui mừng.

Hắn không muốn chứng kiến chuyện đó xảy ra, vì hoàn toàn không kiểm

soát được những gì có thể xảy ra sau đợt tấn công liều chết ấy, ví dụ như một

lưỡi đao từ sau lưng nhằm thẳng vào mình.

o O o

Ngay lúc đó, Trần Bình Bình trên xe lăn vẫy tay ra hiệu cho Sử Phi, không

phải động tác của người đang bị truy sát, mà giống như trưởng bối muốn nói

điều gì.

Sử Phi thoáng do dự, bỗng quát lớn: "Dừng lại!"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã bao vây thì đã ra tay, không còn khả năng dừng lại. Chiến mã trong cánhđồng bất an dẫm lên cây cối mùa thu, luôn sẵn sàng xung phong. Sử Phi chậmrãi giơ tay phải lên, hơn ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong cánh đồng bắt đầu thayđổi trận thế, áp sát đoàn xe trên đường lớn, khiến các thiếu nữ trong đoàn xe lạila hét thất thanh."Lùi!" Một tiếng hô vang vọng, sắc bén từ đoàn xe đen vọng lại. Không rõlà vị quan viên nào của Giám Sát viện phụ trách an ninh cho Trần Bình Bình,dưới sự uy hiếp của kỵ binh Khánh Quốc, đã phát lệnh đầu tiên."Lùi""Lùi!"o O oMười hai tiếng hô vang lên, không biết bao nhiêu cung nỏ từ trong xe ngựathò ra, không biết bao nhiêu cung tên ẩn trong gầm xe, sau ngựa, bên cạnh xe,đồng thời trong khu rừng tối om xung quanh, không biết bao nhiêu sát thủ củaGiám Sát viện hoàn toàn ẩn mình.Sau tiếng hô đầu tiên vang khắp hai bên đường, từ ba mươi chiếc xe ngựađen của đoàn xe liên tiếp vang lên vô số tiếng hô lạnh lùng, tiếp đó là âm thanhliên tiếp của các lò xo căng nỏ, tiếng kim loại va chạm, tiếng dây cung đứt gãythê lương, tiếng nỏ nặng nề, tiếng dùi sắt rút ra khỏi vỏ.Vô số âm thanh đáng sợ, như sóng lượn truyền trong đoàn xe dài, theo mộttrật tự thuần thục và ăn ý đến cực điểm, lan truyền cực kỳ nhanh chóng.Đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh lam đáng sợ. Không nghi ngờ gì nữa, khảnăng đầu độc của Tam Xử Giám Sát viện là mạnh nhất thiên hạ.Sử Phi từ từ hạ cánh tay phải xuống, thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươinhanh chóng co lại. Hắn biết sự đáng sợ của Giám Sát viện, nhưng không ngờtrong ba mươi chiếc xe ngựa màu đen chứa đựng nhiều cung thủ như vậy, trongbóng tối ẩn nấp nhiều sát thủ đến thế.Tiếng hô rất sắc bén, Sử Phi biết đó là hiệu lệnh của Giám Sát viện. Một khitiếng hô kết thúc, có người ra lệnh bắn, những mũi tên độc sẽ bắn thẳng vào hơnba ngàn binh sĩ dưới quyền của mình.Cho dù đội kỵ binh có thể phá vỡ vòng vây xe ngựa của Giám Sát viện, thìcũng sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sau khi những mũi tên độc kia đâm vàocơ thể binh lính, bao nhiêu người có thể sống sót?Đôi mắt Sử Phi nheo lại, dường như muốn che giấu hàn ý trong lòng và conngươi co rút. Toàn thân hắn dường như cũng bị những tiếng hô lạnh lùng vôtình kia làm chấn động mãnh liệt.Hắn cưỡi ngựa đứng ở nơi gần đường nhất, có thể thấy rõ vài kiếm sĩ áo vảiđã đứng trước Trần lão Viện trưởng, trong khi Trần lão Viện trưởng vẫn cúi đầuthấp, dường như chẳng hề sợ hãi trước hàng ngàn kỵ binh sắp ập tới.Vó ngựa vốn như sấm sét, giờ hai bên gần trong gang tấc, tiếng sấm nhưvang bên tai. Các quan lại và binh lính Đạt Châu bên đường đã sợ hãi co rúm vềphía sau, còn đám thái giám cung đình và các cao thủ thuộc mười ba nha môndưới quyền bộ Hình thì mặt mày tái mét, không ngờ nhiệm vụ bắt giữ khâmphạm triều đình lại biến thành một chiến dịch bí mật nhất của triều đình.Những người duy nhất sắc mặt không thay đổi là Trần Bình Bình ngồi trênxe lăn, vài gã nam nhân áo gai bên cạnh ông, lão bộc phục vụ phía sau, các quanviên Giám Sát viện cầm nỏ tên trên xe ngựa, cầm cung, cầm móc sắt.Nói cách khác, các quan viên Giám Sát viện có thần kinh thép mà ngườithường không có. Đối mặt với thiết kỵ ồ ạt từ khắp núi rừng, họ không hề chớpmắt, ngón tay bấm dây nỏ không hề run rẩy. Họ không sợ hãi, không căngthẳng, chỉ lạnh lùng chờ đợi hiệu lệnh cuối cùng, sau 12 tiếng hô tiếng hô sẽphản công.Tay Sử Phi siết chặt chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm Trần Bình Bình phíatrước không xa. Hắn cảm thấy cả không gian xung quanh trở nên kỳ lạ vì tháiđộ im lặng lạnh lùng của mọi người Giám Sát viện. Các kỵ binh canh gác xungquanh đường lớn cũng không xa lắm, sao dường như đã xung phong lâu rồi màvẫn chưa tới gần?Cảm giác này quá kỳ lạ, Sử Phi chớp mắt, mới phát hiện mắt mình hơi khôdo căng thẳng gây ảo giác, tay phải mới vừa hạ xuống, các kỵ binh mới bắt đầutăng tốc.Sử Phi đứng đơn độc ở vị trí đầu tiên, không biết lúc nào Giám Sát viện sẽra tay với mình. Cho dù kỵ binh có phá vỡ được phòng tuyến của Giám Sátviện, hắn vẫn không hề vui mừng.Hắn không muốn chứng kiến chuyện đó xảy ra, vì hoàn toàn không kiểmsoát được những gì có thể xảy ra sau đợt tấn công liều chết ấy, ví dụ như mộtlưỡi đao từ sau lưng nhằm thẳng vào mình.o O oNgay lúc đó, Trần Bình Bình trên xe lăn vẫy tay ra hiệu cho Sử Phi, khôngphải động tác của người đang bị truy sát, mà giống như trưởng bối muốn nóiđiều gì.Sử Phi thoáng do dự, bỗng quát lớn: "Dừng lại!"

Chương 1775: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 1