Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1774: Chiếc xe lăn trong gió đêm 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quan viên Giám Sát viện bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, nghiến răng nói:"Ngài phải tuân theo chỉ dụ!""Không, cả đời này ta đã phụng theo chỉ dụ, giờ đã gần chết, ta còn phụngcái gì nữa?" Trần Bình Bình cười nói: "Bệ hạ muốn hỏi ta một số chuyện, thì...sao ta lại không muốn đích thân đi hỏi ngài một vài điều?"Sau đó khuôn mặt ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn hàngtrăm người dưới ánh đuốc, lạnh lùng nói: "Cả đời người, luôn có những thắcmắc âm ỉ trong lòng đã lâu, rất muốn hỏi ra."Lời vừa dứt, bên ngoài Đạt Châu thành vang lên tiếng vó ngựa như sấm,bóng giáp lung linh dưới ánh trăng, chỉ trong chớp mắt đã át đi ánh sáng đuốc.Chỉ thấy phía sau đường lớn một làn khói bụi bay lên trong đêm tối, chỉ trongvài nhịp thở đã đến gần đoàn xe liên miên.Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt, im lặng mà oai hùng tràn tới.Sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trướcmắt. Những thiếu nữ mảnh mai trong đoàn xe thấy vậy càng không nhịn được lahét thất thanh.Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, sắc mặt không hề thay đổi, có điều khóemôi nở một nụ cười chế nhạo. Ông không nói gì, tất cả thuộc hạ Giám Sát việnđều không ra tay, bọn họ nắm chặt dùi sắt, ngón tay đặt lên nỏ, căng thẳng nhìnchằm chằm vào đoàn kỵ binh kéo tới từ đồng ruộng hai bên đường lớn.Không giống những trận chiến thông thường, điều khiến người ta hoangmang là hàng ngàn kỵ binh này không tận dụng cơ hội này để trực tiếp xông vàođoàn xe giết chóc, mà tự nguyện từ bỏ ưu thế xung kích của kỵ binh. Vào giâyphút cuối cùng, họ giảm tốc độ xuống, chỉ hóa thành ba mũi nhọn bao vây bamươi chiếc xe ngựa lại.Hàng ngàn thiết kỵ giữa con đường chính đen tối, ngọn đuốc đỏ rực và ánhtrăng bạc trong veo, tạo nên một cảnh tượng khiến lòng người rợn gáy.Một không khí căng thẳng đến tột độ.o O oLão bộc đẩy xe lăn chậm rãi quay người, Trần Bình Bình chống cằm trêntay vịn nhìn vị tướng quân khoác áo giáp đứng bên đường, mỉm cười nói: "Bangàn sáu trăm người, muốn bắt ta về, Sử tướng quân, có phải ngươi đánh giáthấp ta quá không?"Trên lưng ngựa, trong lòng Sử Phi vẫn đang đắn đo, hắn chưa ra lệnh tấncông ngay vì hy vọng tình thế còn có thể xoay chuyển. Hắn không muốn mâuthuẫn trực tiếp với Giám Sát viện, không biết Trần lão Viện trưởng còn hậuchiêu gì, cũng chẳng quan tâm đến hậu chiêu đó, nhưng hắn phải cân nhắc, nếutrung thành với Hoàng đế bệ hạ mà trở thành kẻ thù không đội trời chung vớiGiám Sát viện, cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.Hắn sợ Trần Bình Bình, cũng sợ Phạm Nhàn, nhưng hắn còn sợ Hoàng đếbệ hạ hơn nữa, nên hôm nay hắn đến đây nhưng vẫn chưa ra tay.Nghe câu hỏi Trần lão Viện trưởng, cơ thể hắn run lên trên lưng ngựa, giọngkhàn khàn đau đớn nói: "Lão Viện trưởng, nếu ngài kháng chỉ... giúp đỡ khâmphạm, mạt tướng sẽ phải..."Chưa dứt lời, Trần Bình Bình đã cau mày cười: "Quả nhiên, vấn đề luônnằm ở thần tử kháng chỉ, chứ không phải việc quân vương phái quân giết hại lãothần trở về quê hương... " Ông thở dài: "Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, ngay cảlúc này vẫn không quên giữ hình tượng vĩ đại và chính trực, tất nhiên rồi, kẻ âmu như ta cũng phải diễn tốt vai trò của mình."Trong ba mươi chiếc xe ngựa, ngoại trừ những chiếc chở hành lý và cácthiếu nữ, đoàn hộ tống của Giám Sát viện chỉ có hơn một trăm người. Nhưnghơn một trăm quan chức Giám Sát viện này, đối mặt với hơn ba ngàn kỵ binhthủ vệ kinh đô vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.Sử Phi im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở dài. Trong mắtGiám Sát viện bây giờ chỉ còn Trần lão Viện trưởng, đâu còn để ý đến Hoàng đếbệ hạ? Đối với thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, rõ ràng các quan viên Giám Sátviện chỉ biết bảo vệ an nguy của lão Viện trưởng, thậm chí còn không cần suynghĩ, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ lại kiêng kị việc này như vậy.Trong rừng cây hai bên đường, bóng người lờ mờ hiện ra, không ai biếttrong Lục Xử của Giám Sát viện có bao nhiêu sát thủ ẩn náu.Sử Phi bỗng cảm thấy trong lòng se lạnh.Trần Bình Bình nhắm mắt, dựa vào xe lăn, như muốn ngủ thiếp đi trong làngió đêm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sử Phi nhìn hắn lão trên xe lăn, im lặng một lúc rồi chậm rãi kéo mặt nạ lên,để lộ gương mặt kiên quyết lạnh lùng. Dù sao hắn cũng là trụ cột quân độiKhánh Quốc, từ khi nhậm chức thống lĩnh lĩnh quân phòng vệ kinh đô, hắn đãbiết cuộc đời mình không còn đơn thuần là chống chọi dưới uy hiếp củaThượng Quan Hổ ở phương bắc. Dù chủ động hay bị động, hắn phải lựa chọn.Trước thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, hắn không thể lựa chọn, chỉ có thể đến ĐạtChâu rồi bao vây đoàn xe về quê của Trần Bình Bình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quan viên Giám Sát viện bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, nghiến răng nói:

"Ngài phải tuân theo chỉ dụ!"

"Không, cả đời này ta đã phụng theo chỉ dụ, giờ đã gần chết, ta còn phụng

cái gì nữa?" Trần Bình Bình cười nói: "Bệ hạ muốn hỏi ta một số chuyện, thì...

sao ta lại không muốn đích thân đi hỏi ngài một vài điều?"

Sau đó khuôn mặt ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn hàng

trăm người dưới ánh đuốc, lạnh lùng nói: "Cả đời người, luôn có những thắc

mắc âm ỉ trong lòng đã lâu, rất muốn hỏi ra."

Lời vừa dứt, bên ngoài Đạt Châu thành vang lên tiếng vó ngựa như sấm,

bóng giáp lung linh dưới ánh trăng, chỉ trong chớp mắt đã át đi ánh sáng đuốc.

Chỉ thấy phía sau đường lớn một làn khói bụi bay lên trong đêm tối, chỉ trong

vài nhịp thở đã đến gần đoàn xe liên miên.

Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt, im lặng mà oai hùng tràn tới.

Sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước

mắt. Những thiếu nữ mảnh mai trong đoàn xe thấy vậy càng không nhịn được la

hét thất thanh.

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, sắc mặt không hề thay đổi, có điều khóe

môi nở một nụ cười chế nhạo. Ông không nói gì, tất cả thuộc hạ Giám Sát viện

đều không ra tay, bọn họ nắm chặt dùi sắt, ngón tay đặt lên nỏ, căng thẳng nhìn

chằm chằm vào đoàn kỵ binh kéo tới từ đồng ruộng hai bên đường lớn.

Không giống những trận chiến thông thường, điều khiến người ta hoang

mang là hàng ngàn kỵ binh này không tận dụng cơ hội này để trực tiếp xông vào

đoàn xe giết chóc, mà tự nguyện từ bỏ ưu thế xung kích của kỵ binh. Vào giây

phút cuối cùng, họ giảm tốc độ xuống, chỉ hóa thành ba mũi nhọn bao vây ba

mươi chiếc xe ngựa lại.

Hàng ngàn thiết kỵ giữa con đường chính đen tối, ngọn đuốc đỏ rực và ánh

trăng bạc trong veo, tạo nên một cảnh tượng khiến lòng người rợn gáy.

Một không khí căng thẳng đến tột độ.

o O o

Lão bộc đẩy xe lăn chậm rãi quay người, Trần Bình Bình chống cằm trên

tay vịn nhìn vị tướng quân khoác áo giáp đứng bên đường, mỉm cười nói: "Ba

ngàn sáu trăm người, muốn bắt ta về, Sử tướng quân, có phải ngươi đánh giá

thấp ta quá không?"

Trên lưng ngựa, trong lòng Sử Phi vẫn đang đắn đo, hắn chưa ra lệnh tấn

công ngay vì hy vọng tình thế còn có thể xoay chuyển. Hắn không muốn mâu

thuẫn trực tiếp với Giám Sát viện, không biết Trần lão Viện trưởng còn hậu

chiêu gì, cũng chẳng quan tâm đến hậu chiêu đó, nhưng hắn phải cân nhắc, nếu

trung thành với Hoàng đế bệ hạ mà trở thành kẻ thù không đội trời chung với

Giám Sát viện, cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.

Hắn sợ Trần Bình Bình, cũng sợ Phạm Nhàn, nhưng hắn còn sợ Hoàng đế

bệ hạ hơn nữa, nên hôm nay hắn đến đây nhưng vẫn chưa ra tay.

Nghe câu hỏi Trần lão Viện trưởng, cơ thể hắn run lên trên lưng ngựa, giọng

khàn khàn đau đớn nói: "Lão Viện trưởng, nếu ngài kháng chỉ... giúp đỡ khâm

phạm, mạt tướng sẽ phải..."

Chưa dứt lời, Trần Bình Bình đã cau mày cười: "Quả nhiên, vấn đề luôn

nằm ở thần tử kháng chỉ, chứ không phải việc quân vương phái quân giết hại lão

thần trở về quê hương... " Ông thở dài: "Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, ngay cả

lúc này vẫn không quên giữ hình tượng vĩ đại và chính trực, tất nhiên rồi, kẻ âm

u như ta cũng phải diễn tốt vai trò của mình."

Trong ba mươi chiếc xe ngựa, ngoại trừ những chiếc chở hành lý và các

thiếu nữ, đoàn hộ tống của Giám Sát viện chỉ có hơn một trăm người. Nhưng

hơn một trăm quan chức Giám Sát viện này, đối mặt với hơn ba ngàn kỵ binh

thủ vệ kinh đô vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Sử Phi im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở dài. Trong mắt

Giám Sát viện bây giờ chỉ còn Trần lão Viện trưởng, đâu còn để ý đến Hoàng đế

bệ hạ? Đối với thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, rõ ràng các quan viên Giám Sát

viện chỉ biết bảo vệ an nguy của lão Viện trưởng, thậm chí còn không cần suy

nghĩ, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ lại kiêng kị việc này như vậy.

Trong rừng cây hai bên đường, bóng người lờ mờ hiện ra, không ai biết

trong Lục Xử của Giám Sát viện có bao nhiêu sát thủ ẩn náu.

Sử Phi bỗng cảm thấy trong lòng se lạnh.

Trần Bình Bình nhắm mắt, dựa vào xe lăn, như muốn ngủ thiếp đi trong làn

gió đêm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sử Phi nhìn hắn lão trên xe lăn, im lặng một lúc rồi chậm rãi kéo mặt nạ lên,

để lộ gương mặt kiên quyết lạnh lùng. Dù sao hắn cũng là trụ cột quân đội

Khánh Quốc, từ khi nhậm chức thống lĩnh lĩnh quân phòng vệ kinh đô, hắn đã

biết cuộc đời mình không còn đơn thuần là chống chọi dưới uy hiếp của

Thượng Quan Hổ ở phương bắc. Dù chủ động hay bị động, hắn phải lựa chọn.

Trước thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, hắn không thể lựa chọn, chỉ có thể đến Đạt

Châu rồi bao vây đoàn xe về quê của Trần Bình Bình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quan viên Giám Sát viện bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, nghiến răng nói:"Ngài phải tuân theo chỉ dụ!""Không, cả đời này ta đã phụng theo chỉ dụ, giờ đã gần chết, ta còn phụngcái gì nữa?" Trần Bình Bình cười nói: "Bệ hạ muốn hỏi ta một số chuyện, thì...sao ta lại không muốn đích thân đi hỏi ngài một vài điều?"Sau đó khuôn mặt ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn hàngtrăm người dưới ánh đuốc, lạnh lùng nói: "Cả đời người, luôn có những thắcmắc âm ỉ trong lòng đã lâu, rất muốn hỏi ra."Lời vừa dứt, bên ngoài Đạt Châu thành vang lên tiếng vó ngựa như sấm,bóng giáp lung linh dưới ánh trăng, chỉ trong chớp mắt đã át đi ánh sáng đuốc.Chỉ thấy phía sau đường lớn một làn khói bụi bay lên trong đêm tối, chỉ trongvài nhịp thở đã đến gần đoàn xe liên miên.Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt, im lặng mà oai hùng tràn tới.Sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trướcmắt. Những thiếu nữ mảnh mai trong đoàn xe thấy vậy càng không nhịn được lahét thất thanh.Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, sắc mặt không hề thay đổi, có điều khóemôi nở một nụ cười chế nhạo. Ông không nói gì, tất cả thuộc hạ Giám Sát việnđều không ra tay, bọn họ nắm chặt dùi sắt, ngón tay đặt lên nỏ, căng thẳng nhìnchằm chằm vào đoàn kỵ binh kéo tới từ đồng ruộng hai bên đường lớn.Không giống những trận chiến thông thường, điều khiến người ta hoangmang là hàng ngàn kỵ binh này không tận dụng cơ hội này để trực tiếp xông vàođoàn xe giết chóc, mà tự nguyện từ bỏ ưu thế xung kích của kỵ binh. Vào giâyphút cuối cùng, họ giảm tốc độ xuống, chỉ hóa thành ba mũi nhọn bao vây bamươi chiếc xe ngựa lại.Hàng ngàn thiết kỵ giữa con đường chính đen tối, ngọn đuốc đỏ rực và ánhtrăng bạc trong veo, tạo nên một cảnh tượng khiến lòng người rợn gáy.Một không khí căng thẳng đến tột độ.o O oLão bộc đẩy xe lăn chậm rãi quay người, Trần Bình Bình chống cằm trêntay vịn nhìn vị tướng quân khoác áo giáp đứng bên đường, mỉm cười nói: "Bangàn sáu trăm người, muốn bắt ta về, Sử tướng quân, có phải ngươi đánh giáthấp ta quá không?"Trên lưng ngựa, trong lòng Sử Phi vẫn đang đắn đo, hắn chưa ra lệnh tấncông ngay vì hy vọng tình thế còn có thể xoay chuyển. Hắn không muốn mâuthuẫn trực tiếp với Giám Sát viện, không biết Trần lão Viện trưởng còn hậuchiêu gì, cũng chẳng quan tâm đến hậu chiêu đó, nhưng hắn phải cân nhắc, nếutrung thành với Hoàng đế bệ hạ mà trở thành kẻ thù không đội trời chung vớiGiám Sát viện, cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.Hắn sợ Trần Bình Bình, cũng sợ Phạm Nhàn, nhưng hắn còn sợ Hoàng đếbệ hạ hơn nữa, nên hôm nay hắn đến đây nhưng vẫn chưa ra tay.Nghe câu hỏi Trần lão Viện trưởng, cơ thể hắn run lên trên lưng ngựa, giọngkhàn khàn đau đớn nói: "Lão Viện trưởng, nếu ngài kháng chỉ... giúp đỡ khâmphạm, mạt tướng sẽ phải..."Chưa dứt lời, Trần Bình Bình đã cau mày cười: "Quả nhiên, vấn đề luônnằm ở thần tử kháng chỉ, chứ không phải việc quân vương phái quân giết hại lãothần trở về quê hương... " Ông thở dài: "Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, ngay cảlúc này vẫn không quên giữ hình tượng vĩ đại và chính trực, tất nhiên rồi, kẻ âmu như ta cũng phải diễn tốt vai trò của mình."Trong ba mươi chiếc xe ngựa, ngoại trừ những chiếc chở hành lý và cácthiếu nữ, đoàn hộ tống của Giám Sát viện chỉ có hơn một trăm người. Nhưnghơn một trăm quan chức Giám Sát viện này, đối mặt với hơn ba ngàn kỵ binhthủ vệ kinh đô vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.Sử Phi im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở dài. Trong mắtGiám Sát viện bây giờ chỉ còn Trần lão Viện trưởng, đâu còn để ý đến Hoàng đếbệ hạ? Đối với thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, rõ ràng các quan viên Giám Sátviện chỉ biết bảo vệ an nguy của lão Viện trưởng, thậm chí còn không cần suynghĩ, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ lại kiêng kị việc này như vậy.Trong rừng cây hai bên đường, bóng người lờ mờ hiện ra, không ai biếttrong Lục Xử của Giám Sát viện có bao nhiêu sát thủ ẩn náu.Sử Phi bỗng cảm thấy trong lòng se lạnh.Trần Bình Bình nhắm mắt, dựa vào xe lăn, như muốn ngủ thiếp đi trong làngió đêm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sử Phi nhìn hắn lão trên xe lăn, im lặng một lúc rồi chậm rãi kéo mặt nạ lên,để lộ gương mặt kiên quyết lạnh lùng. Dù sao hắn cũng là trụ cột quân độiKhánh Quốc, từ khi nhậm chức thống lĩnh lĩnh quân phòng vệ kinh đô, hắn đãbiết cuộc đời mình không còn đơn thuần là chống chọi dưới uy hiếp củaThượng Quan Hổ ở phương bắc. Dù chủ động hay bị động, hắn phải lựa chọn.Trước thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, hắn không thể lựa chọn, chỉ có thể đến ĐạtChâu rồi bao vây đoàn xe về quê của Trần Bình Bình.

Chương 1774: Chiếc xe lăn trong gió đêm 5