Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1779: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị quan viên kia cúi đầu thở dài: "Ngài đã quyết định rồi, chúng ta khôngthể thay đổi. Có lẽ chỉ có Tiểu Phạm đại nhân mới có thể.""Không, ngay cả hắn cũng không thể thay đổi được chuyện này." Trần BìnhBình lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng tưởng mình là người chạy nhanh nhất thiênhạ rồi muốn đi báo cho Phạm Nhàn. Ta giữ lại ngươi ở đây là để ra lệnh chongươi, sau này ngươi và Hắc Kỵ hộ tống ba mươi xe ngựa thẳng đến Giang Bắc,phải đi với tốc độ nhanh nhất vào Đông Di thành rồi tìm người ta đã nói vớingươi trước đó, qua hắn ta tìm đến Thập Gia thôn."Vị quan viên bất ngờ khi suy nghĩ trong lòng bị lão Viện trưởng lột trần chỉvới một câu nói. Khuôn mặt cứng đờ thoáng chút bi thương."Đừng lúc khóc lúc cười như vậy, nếu không cái mặt nạ cũng che khôngđược mấy ngày đâu." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta. "Vương Khải Niên,trước đó ngươi tự ý trốn khỏi Đại Đông sơn, tưởng là vì Phạm Nhàn, nhưng cónghĩ việc đó đem đến bao nhiêu rắc rối cho ta và Phạm Nhàn hay chưa?"Hóa ra vị quan viên đeo mặt nạ chính là Vương Khải Niên, đã mất tích banăm! Phạm Nhàn biết lão ta lẩn trốn dưới sắp đặt của Trần Bình Bình, từng bímật điều tra nhưng không ngờ Trần Bình Bình lại bố trí lão ta ngay trong GiámSát viện!Vương Khải Niên thở dài: "Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao ngài lại muốnquay về? Chẳng lẽ ngài không nghĩ, cho rằng dù cuối cùng ngài chết hay sống,Tiểu Phạm đại nhân vẫn sẽ rơi vào rắc rối mà ngài không muốn kéo đến chohắn?"Trần Bình Bình không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn xe màu đen của mình,bỗng cảm thấy màu đen thật đẹp mắt, khiến lòng hân hoan.o O oQuân phòng vệ kinh đô khiêm tốn nhường đường, hai mươi chín chiếc xengựa đen tiếp tục tiến về phía đông Khánh Quốc dưới ánh mắt phức tạp của cácquan viên Giám Sát viện và tiếng khóc thương tiếc của các mỹ nữ Trần Viên.Chiếc xe lăn màu đen cô độc ở lại. Trần Bình Bình lau mái tóc bạc phơ,mỉm cười bảo lão bộc: "Thân thể ngươi khỏe hơn ta, đâu cần theo ta về chịuchết."Lão bộc nhoẻn miệng cười không nói gì. Một số Hắc Kỵ trên núi đã tách ra,bí mật theo sau hai mươi chín chiếc xe ngựa rời đi. Những Hắc Kỵ còn lại vẫnđứng canh chừng trên núi, giám sát động tĩnh của quân phòng vệ kinh đô.Sử Phi vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: "Mạttướng thay mặt quân phòng vệ cảm tạ ơn đức lão Viện trưởng đã tha chết."Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì.Sử Phi cúi đầu hỏi: "Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao.""Nếu trước đó ta muốn đi, ngươi sẽ làm gì?" Trần Bình Bình mở mí mắtnhìn về phía ánh lửa lập lòe trên con đường xa.Sử Phi im lặng một lát rồi nói: "Ta là thần tử của Hoàng đế bệ hạ, cho dùbiết không thắng nổi nhưng ta vẫn phải chiến đấu tới người cuối cùng.""Đúng vậy, đây là thỏa hiệp. Ta ở lại, ngươi chết ít đi vài người, những binhsĩ Giám Sát viện của ta cũng chết ít đi vài người... Phải biết ta chưa bao giờ coirẻ mạng sống của mình như vậy." Trần Bình Bình cười nói: "Ta là một lão giàrồi, mạng sống thực sự không còn ý nghĩa.""Quân phòng vệ kinh đô trung thành với Khánh Quốc, Giám Sát viện trungthành với Khánh Quốc, ta cũng trung thành với Khánh Quốc." Ông lão trên xelăn ôn tồn nói: "Cuộc đời ta đã giết không ít người, nhưng chỉ giết kẻ địch,không quen giết người nhà."Sử Phi không hiểu, đặc biệt là không hiểu thế nào là trung thành với KhánhQuốc, bốn ngàn Hắc Kỵ vượt quy định là thế nào? Kháng chỉ bất tuân là thếnào?Trần Bình Bình không nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng. Trong lòng ông, KhánhQuốc là Khánh Quốc, Hoàng đế bệ hạ là Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ông từ lâuhai thứ đó không còn là một. Ông muốn về kinh hỏi nam nhân ấy vài điều,nhưng không muốn vì mâu thuẫn giữa ông và nam nhân ấy mà đẩy Khánh Quốcvào hỗn loạn, cũng không muốn chiến tranh giữa triều đình và Giám Sát việnkhiến vô số dân chúng Khánh Quốc lang thang cơ cực.Vì thế ông chọn quay về kinh đô, để Giám Sát viện lui trước mặt quânphòng vệ kinh đô. Xét cho cùng, đây là cuộc chiến giữa Trần Bình Bình vàKhánh Đế, cả hai đều không muốn biến nó thành chiến tranh nội bộ KhánhQuốc."Quay về đi." Trần Bình Bình nhẹ nhàng nói."Vâng... Viện trưởng đại nhân." Đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lòng SửPhi, hắn vẫy tay gọi chiếc xe ngựa đen mà Giám Sát viện để riêng. Cực kỳ cungkính hành lễ với Trần Bình Bình rồi cẩn thận đưa chiếc xe lăn đen vào trong xengựa màu đen.Đường cong do Hắc Kỵ tạo nên trên núi chợt trở nên hỗn loạn. Trần BìnhBình ngồi bên cửa xe dường như cảm nhận được điều gì, bỗng quay đầu lạinhìn, ánh mắt sắc bén vô cùng!Chỉ trong chốc lát, Hắc Kỵ bất đắc dĩ và bi ai đã bình tĩnh trở lại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị quan viên kia cúi đầu thở dài: "Ngài đã quyết định rồi, chúng ta khôngthể thay đổi. Có lẽ chỉ có Tiểu Phạm đại nhân mới có thể.""Không, ngay cả hắn cũng không thể thay đổi được chuyện này." Trần BìnhBình lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng tưởng mình là người chạy nhanh nhất thiênhạ rồi muốn đi báo cho Phạm Nhàn. Ta giữ lại ngươi ở đây là để ra lệnh chongươi, sau này ngươi và Hắc Kỵ hộ tống ba mươi xe ngựa thẳng đến Giang Bắc,phải đi với tốc độ nhanh nhất vào Đông Di thành rồi tìm người ta đã nói vớingươi trước đó, qua hắn ta tìm đến Thập Gia thôn."Vị quan viên bất ngờ khi suy nghĩ trong lòng bị lão Viện trưởng lột trần chỉvới một câu nói. Khuôn mặt cứng đờ thoáng chút bi thương."Đừng lúc khóc lúc cười như vậy, nếu không cái mặt nạ cũng che khôngđược mấy ngày đâu." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta. "Vương Khải Niên,trước đó ngươi tự ý trốn khỏi Đại Đông sơn, tưởng là vì Phạm Nhàn, nhưng cónghĩ việc đó đem đến bao nhiêu rắc rối cho ta và Phạm Nhàn hay chưa?"Hóa ra vị quan viên đeo mặt nạ chính là Vương Khải Niên, đã mất tích banăm! Phạm Nhàn biết lão ta lẩn trốn dưới sắp đặt của Trần Bình Bình, từng bímật điều tra nhưng không ngờ Trần Bình Bình lại bố trí lão ta ngay trong GiámSát viện!Vương Khải Niên thở dài: "Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao ngài lại muốnquay về? Chẳng lẽ ngài không nghĩ, cho rằng dù cuối cùng ngài chết hay sống,Tiểu Phạm đại nhân vẫn sẽ rơi vào rắc rối mà ngài không muốn kéo đến chohắn?"Trần Bình Bình không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn xe màu đen của mình,bỗng cảm thấy màu đen thật đẹp mắt, khiến lòng hân hoan.o O oQuân phòng vệ kinh đô khiêm tốn nhường đường, hai mươi chín chiếc xengựa đen tiếp tục tiến về phía đông Khánh Quốc dưới ánh mắt phức tạp của cácquan viên Giám Sát viện và tiếng khóc thương tiếc của các mỹ nữ Trần Viên.Chiếc xe lăn màu đen cô độc ở lại. Trần Bình Bình lau mái tóc bạc phơ,mỉm cười bảo lão bộc: "Thân thể ngươi khỏe hơn ta, đâu cần theo ta về chịuchết."Lão bộc nhoẻn miệng cười không nói gì. Một số Hắc Kỵ trên núi đã tách ra,bí mật theo sau hai mươi chín chiếc xe ngựa rời đi. Những Hắc Kỵ còn lại vẫnđứng canh chừng trên núi, giám sát động tĩnh của quân phòng vệ kinh đô.Sử Phi vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: "Mạttướng thay mặt quân phòng vệ cảm tạ ơn đức lão Viện trưởng đã tha chết."Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì.Sử Phi cúi đầu hỏi: "Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao.""Nếu trước đó ta muốn đi, ngươi sẽ làm gì?" Trần Bình Bình mở mí mắtnhìn về phía ánh lửa lập lòe trên con đường xa.Sử Phi im lặng một lát rồi nói: "Ta là thần tử của Hoàng đế bệ hạ, cho dùbiết không thắng nổi nhưng ta vẫn phải chiến đấu tới người cuối cùng.""Đúng vậy, đây là thỏa hiệp. Ta ở lại, ngươi chết ít đi vài người, những binhsĩ Giám Sát viện của ta cũng chết ít đi vài người... Phải biết ta chưa bao giờ coirẻ mạng sống của mình như vậy." Trần Bình Bình cười nói: "Ta là một lão giàrồi, mạng sống thực sự không còn ý nghĩa.""Quân phòng vệ kinh đô trung thành với Khánh Quốc, Giám Sát viện trungthành với Khánh Quốc, ta cũng trung thành với Khánh Quốc." Ông lão trên xelăn ôn tồn nói: "Cuộc đời ta đã giết không ít người, nhưng chỉ giết kẻ địch,không quen giết người nhà."Sử Phi không hiểu, đặc biệt là không hiểu thế nào là trung thành với KhánhQuốc, bốn ngàn Hắc Kỵ vượt quy định là thế nào? Kháng chỉ bất tuân là thếnào?Trần Bình Bình không nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng. Trong lòng ông, KhánhQuốc là Khánh Quốc, Hoàng đế bệ hạ là Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ông từ lâuhai thứ đó không còn là một. Ông muốn về kinh hỏi nam nhân ấy vài điều,nhưng không muốn vì mâu thuẫn giữa ông và nam nhân ấy mà đẩy Khánh Quốcvào hỗn loạn, cũng không muốn chiến tranh giữa triều đình và Giám Sát việnkhiến vô số dân chúng Khánh Quốc lang thang cơ cực.Vì thế ông chọn quay về kinh đô, để Giám Sát viện lui trước mặt quânphòng vệ kinh đô. Xét cho cùng, đây là cuộc chiến giữa Trần Bình Bình vàKhánh Đế, cả hai đều không muốn biến nó thành chiến tranh nội bộ KhánhQuốc."Quay về đi." Trần Bình Bình nhẹ nhàng nói."Vâng... Viện trưởng đại nhân." Đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lòng SửPhi, hắn vẫy tay gọi chiếc xe ngựa đen mà Giám Sát viện để riêng. Cực kỳ cungkính hành lễ với Trần Bình Bình rồi cẩn thận đưa chiếc xe lăn đen vào trong xengựa màu đen.Đường cong do Hắc Kỵ tạo nên trên núi chợt trở nên hỗn loạn. Trần BìnhBình ngồi bên cửa xe dường như cảm nhận được điều gì, bỗng quay đầu lạinhìn, ánh mắt sắc bén vô cùng!Chỉ trong chốc lát, Hắc Kỵ bất đắc dĩ và bi ai đã bình tĩnh trở lại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vị quan viên kia cúi đầu thở dài: "Ngài đã quyết định rồi, chúng ta khôngthể thay đổi. Có lẽ chỉ có Tiểu Phạm đại nhân mới có thể.""Không, ngay cả hắn cũng không thể thay đổi được chuyện này." Trần BìnhBình lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng tưởng mình là người chạy nhanh nhất thiênhạ rồi muốn đi báo cho Phạm Nhàn. Ta giữ lại ngươi ở đây là để ra lệnh chongươi, sau này ngươi và Hắc Kỵ hộ tống ba mươi xe ngựa thẳng đến Giang Bắc,phải đi với tốc độ nhanh nhất vào Đông Di thành rồi tìm người ta đã nói vớingươi trước đó, qua hắn ta tìm đến Thập Gia thôn."Vị quan viên bất ngờ khi suy nghĩ trong lòng bị lão Viện trưởng lột trần chỉvới một câu nói. Khuôn mặt cứng đờ thoáng chút bi thương."Đừng lúc khóc lúc cười như vậy, nếu không cái mặt nạ cũng che khôngđược mấy ngày đâu." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta. "Vương Khải Niên,trước đó ngươi tự ý trốn khỏi Đại Đông sơn, tưởng là vì Phạm Nhàn, nhưng cónghĩ việc đó đem đến bao nhiêu rắc rối cho ta và Phạm Nhàn hay chưa?"Hóa ra vị quan viên đeo mặt nạ chính là Vương Khải Niên, đã mất tích banăm! Phạm Nhàn biết lão ta lẩn trốn dưới sắp đặt của Trần Bình Bình, từng bímật điều tra nhưng không ngờ Trần Bình Bình lại bố trí lão ta ngay trong GiámSát viện!Vương Khải Niên thở dài: "Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao ngài lại muốnquay về? Chẳng lẽ ngài không nghĩ, cho rằng dù cuối cùng ngài chết hay sống,Tiểu Phạm đại nhân vẫn sẽ rơi vào rắc rối mà ngài không muốn kéo đến chohắn?"Trần Bình Bình không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn xe màu đen của mình,bỗng cảm thấy màu đen thật đẹp mắt, khiến lòng hân hoan.o O oQuân phòng vệ kinh đô khiêm tốn nhường đường, hai mươi chín chiếc xengựa đen tiếp tục tiến về phía đông Khánh Quốc dưới ánh mắt phức tạp của cácquan viên Giám Sát viện và tiếng khóc thương tiếc của các mỹ nữ Trần Viên.Chiếc xe lăn màu đen cô độc ở lại. Trần Bình Bình lau mái tóc bạc phơ,mỉm cười bảo lão bộc: "Thân thể ngươi khỏe hơn ta, đâu cần theo ta về chịuchết."Lão bộc nhoẻn miệng cười không nói gì. Một số Hắc Kỵ trên núi đã tách ra,bí mật theo sau hai mươi chín chiếc xe ngựa rời đi. Những Hắc Kỵ còn lại vẫnđứng canh chừng trên núi, giám sát động tĩnh của quân phòng vệ kinh đô.Sử Phi vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: "Mạttướng thay mặt quân phòng vệ cảm tạ ơn đức lão Viện trưởng đã tha chết."Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì.Sử Phi cúi đầu hỏi: "Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao.""Nếu trước đó ta muốn đi, ngươi sẽ làm gì?" Trần Bình Bình mở mí mắtnhìn về phía ánh lửa lập lòe trên con đường xa.Sử Phi im lặng một lát rồi nói: "Ta là thần tử của Hoàng đế bệ hạ, cho dùbiết không thắng nổi nhưng ta vẫn phải chiến đấu tới người cuối cùng.""Đúng vậy, đây là thỏa hiệp. Ta ở lại, ngươi chết ít đi vài người, những binhsĩ Giám Sát viện của ta cũng chết ít đi vài người... Phải biết ta chưa bao giờ coirẻ mạng sống của mình như vậy." Trần Bình Bình cười nói: "Ta là một lão giàrồi, mạng sống thực sự không còn ý nghĩa.""Quân phòng vệ kinh đô trung thành với Khánh Quốc, Giám Sát viện trungthành với Khánh Quốc, ta cũng trung thành với Khánh Quốc." Ông lão trên xelăn ôn tồn nói: "Cuộc đời ta đã giết không ít người, nhưng chỉ giết kẻ địch,không quen giết người nhà."Sử Phi không hiểu, đặc biệt là không hiểu thế nào là trung thành với KhánhQuốc, bốn ngàn Hắc Kỵ vượt quy định là thế nào? Kháng chỉ bất tuân là thếnào?Trần Bình Bình không nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng. Trong lòng ông, KhánhQuốc là Khánh Quốc, Hoàng đế bệ hạ là Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ông từ lâuhai thứ đó không còn là một. Ông muốn về kinh hỏi nam nhân ấy vài điều,nhưng không muốn vì mâu thuẫn giữa ông và nam nhân ấy mà đẩy Khánh Quốcvào hỗn loạn, cũng không muốn chiến tranh giữa triều đình và Giám Sát việnkhiến vô số dân chúng Khánh Quốc lang thang cơ cực.Vì thế ông chọn quay về kinh đô, để Giám Sát viện lui trước mặt quânphòng vệ kinh đô. Xét cho cùng, đây là cuộc chiến giữa Trần Bình Bình vàKhánh Đế, cả hai đều không muốn biến nó thành chiến tranh nội bộ KhánhQuốc."Quay về đi." Trần Bình Bình nhẹ nhàng nói."Vâng... Viện trưởng đại nhân." Đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lòng SửPhi, hắn vẫy tay gọi chiếc xe ngựa đen mà Giám Sát viện để riêng. Cực kỳ cungkính hành lễ với Trần Bình Bình rồi cẩn thận đưa chiếc xe lăn đen vào trong xengựa màu đen.Đường cong do Hắc Kỵ tạo nên trên núi chợt trở nên hỗn loạn. Trần BìnhBình ngồi bên cửa xe dường như cảm nhận được điều gì, bỗng quay đầu lạinhìn, ánh mắt sắc bén vô cùng!Chỉ trong chốc lát, Hắc Kỵ bất đắc dĩ và bi ai đã bình tĩnh trở lại.

Chương 1779: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 5