Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1780: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ban đêm trên núi, vầng trăng bạc lướt qua đám mây, chiếu sáng chớpnhoáng nơi này. Kinh Qua nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa cô độc dưới chân đồi,một lúc sau từ trong mặt nạ bạc phát ra tiếng hừ lạnh đầy phẫn nộ. Mũi thươngđen cứng rắn treo bên cạnh ngựa chiến, nhưng dây cương không chỉ có đôi taycủa hắn siết chặt lại.Kể từ vụ phản loạn mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, Tần gia bị diệt, KinhQua chính là kẻ đâm chết Tần Hằng giữa kinh đô, trở thành nhân vật truyền kỳ.Đặc biệt là ba năm qua, Trần Bình Bình cố ý trao quyền, bồi dưỡng lực lượngmới Giám Sát viện để bàn giao cho Phạm Nhàn. Là thân tín của Phạm Nhàn, tấtnhiên Kinh Qua tất nhiên được bổ nhiệm làm thống lĩnh Hắc Kỵ Ngũ Xử.Khoảnh khắc ông lão trên xe lăng bị đưa vào xe ngựa, Kinh Qua tuyệt vọngphẫn nộ, thúc vào bụng ngựa, định xua Hắc Kỵ xông xuống cướp người. Hắnkhông thể trơ mắt nhìn lão Viện trưởng bước lên con đường chết!Năm đó trong doanh trại đại quân, hắn chịu ức hiếp đủ đường, trong một lầndiễn luyện đã hét thảm rồi ra tay tự vệ, giết chết trưởng tử Tần gia, từ đó bịgiam vào ngục tối Khánh Quốc. Gia đình hắn cũng bị Tần gia sát hại trả thù.Vốn dĩ hắn đã là người chết, không ngờ Trần Bình Bình cứu giúp và sắp xếphắn vào Hắc Kỵ, đeo mặt nạ bạc che khuất thân phận, trả thù và báo ân, leo lênvị trí Phó thống lĩnh Hắc Kỵ.Kinh Qua vô cùng biết ơn Phạm Nhàn đã cho mình cơ hội báo thù, nhưnghiểu rõ chính Trần Bình Bình đã cho hắn cơ hội sống lại. Trong lòng Kinh Qua,lão Viện trưởng có ơn tái sinh như phụ mẫu.Hắc Kỵ trên núi, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn được đẩy lên xe ngựa,trong lòng hắn dâng lên sát ý, liền muốn xông xuống, thế nhưng bị gã đầu trọcbên cạnh lạnh lùng kéo dây cương lại.Kinh Qua tức giận quay đầu lại, đôi mắt thâm u như vực sâu xuyên qua lỗmở trên mặt nạ bạc, trừng mắt tên đầu trọc kia. Có điều hắn không hành động,bởi vì tên đầu trọc này ở Giám Sát viện có thâm niên hơn hắn, từng có địa vịquan trọng hơn, chính là bảy vị tiền nhiệm chủ mưu mà Phạm Nhàn đã từng gặptrong ngục tối Giám Sát viện năm xưa."Viện trưởng đã nói, nhiệm vụ của ngươi là dẫn bốn ngàn Hắc Kỵ này hộtống đoàn xe ra khỏi biên giới, sau đó nhất định phải đảm bảo bốn ngàn Hắc Kỵnày... được giao nguyên vẹn cho Tiểu Phạm đại nhân."Hôm nay, sắc mặt tên đầu trọc hiện rõ vẻ già nua và mệt mỏi bất thường,trong lòng hắn cũng đang đau xót và phẫn nộ như Kinh Qua, nhưng hắn là thầntử lâu năm đáng tin cậy nhất của Trần Viện trưởng, hôm nay xuất hiện giữa đámHắc Kỵ là vâng mệnh của Viện trưởng, nhằm trấn áp khả năng bạo loạn của HắcKỵ."Ngươi có biết nếu Viện trưởng trở về kinh đô sẽ không bao giờ trở ra nữakhông?" Kinh Qua lạnh lùng hỏi."Đây là ý muốn của Viện trưởng, tất cả những gì ta làm đều vâng theo ý chícủa lão nhân gia ngài." Chủ sự đầu trọc nét mặt bình thản, không lùi bước.Kinh Qua kinh ngạc nhìn về phía đường lớn rồi thấy Trần Bình Bình ở cửaxe, quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, thân thể hắn run rẩy, chậm rãigiơ tay phải lên, nắm chặt lại, kìm nén tâm tình cuồng bạo trong lòng các hạthủ.Một lúc lâu sau, nhìn chiếc xe ngựa đen được ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ củaquân phòng vệ kinh đô hộ tống, chậm rãi lên đường trở về kinh đô. Kinh Quathở dài, từ từ gỡ chiếc mặt nạ bạc trên mặt xuống, lộ ra vết thương đáng sợ, imlặng một hồi lâu.Hắn từ biệt Trần Bình Bình, biết có lẽ sau này sẽ không gặp lại lão Việntrưởng, đôi mắt vốn lạnh lùng của Kinh Qua giờ cũng hơi ẩm ướt.Chủ sựđầu trọc vẫn im lặng nhìn theo, trên mặt thoáng nở nụ cười, trongmắt dần hiện lên vẻ hân hoan trước cái chết. Chủ sự đầu trọc xuống ngựa, quỳxuống đường lớn vắng lặng, cung kính cúi đầu sát đất.Kinh Qua nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, hơi kinh ngạc, biết một khi vị lãotiền bối này hoàn thành nhiệm vụ giám sát mình ra khỏi biên giới, chỉ e sẽ ra đitheo Trần lão Viện trưởng... Trong lòng hắn ta thoáng cảm thấy bi thươngnhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn vị chủ sự rồi xuống ngựa dập đầu về phíakia.Tất cả binh sĩ Hắc Kỵ cùng xuống ngựa, quỳ rạp trên sườn núi nhỏ, cúi đầuvới con đường lớn vắng bóng người xe, từ biệt Trần lão Viện trưởng.Một lúc sau, Kinh Qua nghiêm chỉnh đội chiếc mặt nạ bạc, giọng khàn khànra lệnh: "Thu quân. Đi về phía Đông."Đúng vậy, bốn ngàn Hắc Kỵ này chính là lực lượng vũ trang mạnh nhất màGiám Sát viện có thể dựa vào, dù Hoàng đế muốn đối phó với Trần Bình Bìnhnhư thế nào, dù triều đình nghĩ cách nào để làm suy yếu Giám Sát viện nhằmngăn chặn phản ứng có thể xảy ra vì Trần Bình Bình, thì Hắc Kỵ vẫn là trọngtâm trong mắt triều đình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ban đêm trên núi, vầng trăng bạc lướt qua đám mây, chiếu sáng chớpnhoáng nơi này. Kinh Qua nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa cô độc dưới chân đồi,một lúc sau từ trong mặt nạ bạc phát ra tiếng hừ lạnh đầy phẫn nộ. Mũi thươngđen cứng rắn treo bên cạnh ngựa chiến, nhưng dây cương không chỉ có đôi taycủa hắn siết chặt lại.Kể từ vụ phản loạn mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, Tần gia bị diệt, KinhQua chính là kẻ đâm chết Tần Hằng giữa kinh đô, trở thành nhân vật truyền kỳ.Đặc biệt là ba năm qua, Trần Bình Bình cố ý trao quyền, bồi dưỡng lực lượngmới Giám Sát viện để bàn giao cho Phạm Nhàn. Là thân tín của Phạm Nhàn, tấtnhiên Kinh Qua tất nhiên được bổ nhiệm làm thống lĩnh Hắc Kỵ Ngũ Xử.Khoảnh khắc ông lão trên xe lăng bị đưa vào xe ngựa, Kinh Qua tuyệt vọngphẫn nộ, thúc vào bụng ngựa, định xua Hắc Kỵ xông xuống cướp người. Hắnkhông thể trơ mắt nhìn lão Viện trưởng bước lên con đường chết!Năm đó trong doanh trại đại quân, hắn chịu ức hiếp đủ đường, trong một lầndiễn luyện đã hét thảm rồi ra tay tự vệ, giết chết trưởng tử Tần gia, từ đó bịgiam vào ngục tối Khánh Quốc. Gia đình hắn cũng bị Tần gia sát hại trả thù.Vốn dĩ hắn đã là người chết, không ngờ Trần Bình Bình cứu giúp và sắp xếphắn vào Hắc Kỵ, đeo mặt nạ bạc che khuất thân phận, trả thù và báo ân, leo lênvị trí Phó thống lĩnh Hắc Kỵ.Kinh Qua vô cùng biết ơn Phạm Nhàn đã cho mình cơ hội báo thù, nhưnghiểu rõ chính Trần Bình Bình đã cho hắn cơ hội sống lại. Trong lòng Kinh Qua,lão Viện trưởng có ơn tái sinh như phụ mẫu.Hắc Kỵ trên núi, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn được đẩy lên xe ngựa,trong lòng hắn dâng lên sát ý, liền muốn xông xuống, thế nhưng bị gã đầu trọcbên cạnh lạnh lùng kéo dây cương lại.Kinh Qua tức giận quay đầu lại, đôi mắt thâm u như vực sâu xuyên qua lỗmở trên mặt nạ bạc, trừng mắt tên đầu trọc kia. Có điều hắn không hành động,bởi vì tên đầu trọc này ở Giám Sát viện có thâm niên hơn hắn, từng có địa vịquan trọng hơn, chính là bảy vị tiền nhiệm chủ mưu mà Phạm Nhàn đã từng gặptrong ngục tối Giám Sát viện năm xưa."Viện trưởng đã nói, nhiệm vụ của ngươi là dẫn bốn ngàn Hắc Kỵ này hộtống đoàn xe ra khỏi biên giới, sau đó nhất định phải đảm bảo bốn ngàn Hắc Kỵnày... được giao nguyên vẹn cho Tiểu Phạm đại nhân."Hôm nay, sắc mặt tên đầu trọc hiện rõ vẻ già nua và mệt mỏi bất thường,trong lòng hắn cũng đang đau xót và phẫn nộ như Kinh Qua, nhưng hắn là thầntử lâu năm đáng tin cậy nhất của Trần Viện trưởng, hôm nay xuất hiện giữa đámHắc Kỵ là vâng mệnh của Viện trưởng, nhằm trấn áp khả năng bạo loạn của HắcKỵ."Ngươi có biết nếu Viện trưởng trở về kinh đô sẽ không bao giờ trở ra nữakhông?" Kinh Qua lạnh lùng hỏi."Đây là ý muốn của Viện trưởng, tất cả những gì ta làm đều vâng theo ý chícủa lão nhân gia ngài." Chủ sự đầu trọc nét mặt bình thản, không lùi bước.Kinh Qua kinh ngạc nhìn về phía đường lớn rồi thấy Trần Bình Bình ở cửaxe, quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, thân thể hắn run rẩy, chậm rãigiơ tay phải lên, nắm chặt lại, kìm nén tâm tình cuồng bạo trong lòng các hạthủ.Một lúc lâu sau, nhìn chiếc xe ngựa đen được ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ củaquân phòng vệ kinh đô hộ tống, chậm rãi lên đường trở về kinh đô. Kinh Quathở dài, từ từ gỡ chiếc mặt nạ bạc trên mặt xuống, lộ ra vết thương đáng sợ, imlặng một hồi lâu.Hắn từ biệt Trần Bình Bình, biết có lẽ sau này sẽ không gặp lại lão Việntrưởng, đôi mắt vốn lạnh lùng của Kinh Qua giờ cũng hơi ẩm ướt.Chủ sựđầu trọc vẫn im lặng nhìn theo, trên mặt thoáng nở nụ cười, trongmắt dần hiện lên vẻ hân hoan trước cái chết. Chủ sự đầu trọc xuống ngựa, quỳxuống đường lớn vắng lặng, cung kính cúi đầu sát đất.Kinh Qua nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, hơi kinh ngạc, biết một khi vị lãotiền bối này hoàn thành nhiệm vụ giám sát mình ra khỏi biên giới, chỉ e sẽ ra đitheo Trần lão Viện trưởng... Trong lòng hắn ta thoáng cảm thấy bi thươngnhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn vị chủ sự rồi xuống ngựa dập đầu về phíakia.Tất cả binh sĩ Hắc Kỵ cùng xuống ngựa, quỳ rạp trên sườn núi nhỏ, cúi đầuvới con đường lớn vắng bóng người xe, từ biệt Trần lão Viện trưởng.Một lúc sau, Kinh Qua nghiêm chỉnh đội chiếc mặt nạ bạc, giọng khàn khànra lệnh: "Thu quân. Đi về phía Đông."Đúng vậy, bốn ngàn Hắc Kỵ này chính là lực lượng vũ trang mạnh nhất màGiám Sát viện có thể dựa vào, dù Hoàng đế muốn đối phó với Trần Bình Bìnhnhư thế nào, dù triều đình nghĩ cách nào để làm suy yếu Giám Sát viện nhằmngăn chặn phản ứng có thể xảy ra vì Trần Bình Bình, thì Hắc Kỵ vẫn là trọngtâm trong mắt triều đình.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ban đêm trên núi, vầng trăng bạc lướt qua đám mây, chiếu sáng chớpnhoáng nơi này. Kinh Qua nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa cô độc dưới chân đồi,một lúc sau từ trong mặt nạ bạc phát ra tiếng hừ lạnh đầy phẫn nộ. Mũi thươngđen cứng rắn treo bên cạnh ngựa chiến, nhưng dây cương không chỉ có đôi taycủa hắn siết chặt lại.Kể từ vụ phản loạn mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, Tần gia bị diệt, KinhQua chính là kẻ đâm chết Tần Hằng giữa kinh đô, trở thành nhân vật truyền kỳ.Đặc biệt là ba năm qua, Trần Bình Bình cố ý trao quyền, bồi dưỡng lực lượngmới Giám Sát viện để bàn giao cho Phạm Nhàn. Là thân tín của Phạm Nhàn, tấtnhiên Kinh Qua tất nhiên được bổ nhiệm làm thống lĩnh Hắc Kỵ Ngũ Xử.Khoảnh khắc ông lão trên xe lăng bị đưa vào xe ngựa, Kinh Qua tuyệt vọngphẫn nộ, thúc vào bụng ngựa, định xua Hắc Kỵ xông xuống cướp người. Hắnkhông thể trơ mắt nhìn lão Viện trưởng bước lên con đường chết!Năm đó trong doanh trại đại quân, hắn chịu ức hiếp đủ đường, trong một lầndiễn luyện đã hét thảm rồi ra tay tự vệ, giết chết trưởng tử Tần gia, từ đó bịgiam vào ngục tối Khánh Quốc. Gia đình hắn cũng bị Tần gia sát hại trả thù.Vốn dĩ hắn đã là người chết, không ngờ Trần Bình Bình cứu giúp và sắp xếphắn vào Hắc Kỵ, đeo mặt nạ bạc che khuất thân phận, trả thù và báo ân, leo lênvị trí Phó thống lĩnh Hắc Kỵ.Kinh Qua vô cùng biết ơn Phạm Nhàn đã cho mình cơ hội báo thù, nhưnghiểu rõ chính Trần Bình Bình đã cho hắn cơ hội sống lại. Trong lòng Kinh Qua,lão Viện trưởng có ơn tái sinh như phụ mẫu.Hắc Kỵ trên núi, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn được đẩy lên xe ngựa,trong lòng hắn dâng lên sát ý, liền muốn xông xuống, thế nhưng bị gã đầu trọcbên cạnh lạnh lùng kéo dây cương lại.Kinh Qua tức giận quay đầu lại, đôi mắt thâm u như vực sâu xuyên qua lỗmở trên mặt nạ bạc, trừng mắt tên đầu trọc kia. Có điều hắn không hành động,bởi vì tên đầu trọc này ở Giám Sát viện có thâm niên hơn hắn, từng có địa vịquan trọng hơn, chính là bảy vị tiền nhiệm chủ mưu mà Phạm Nhàn đã từng gặptrong ngục tối Giám Sát viện năm xưa."Viện trưởng đã nói, nhiệm vụ của ngươi là dẫn bốn ngàn Hắc Kỵ này hộtống đoàn xe ra khỏi biên giới, sau đó nhất định phải đảm bảo bốn ngàn Hắc Kỵnày... được giao nguyên vẹn cho Tiểu Phạm đại nhân."Hôm nay, sắc mặt tên đầu trọc hiện rõ vẻ già nua và mệt mỏi bất thường,trong lòng hắn cũng đang đau xót và phẫn nộ như Kinh Qua, nhưng hắn là thầntử lâu năm đáng tin cậy nhất của Trần Viện trưởng, hôm nay xuất hiện giữa đámHắc Kỵ là vâng mệnh của Viện trưởng, nhằm trấn áp khả năng bạo loạn của HắcKỵ."Ngươi có biết nếu Viện trưởng trở về kinh đô sẽ không bao giờ trở ra nữakhông?" Kinh Qua lạnh lùng hỏi."Đây là ý muốn của Viện trưởng, tất cả những gì ta làm đều vâng theo ý chícủa lão nhân gia ngài." Chủ sự đầu trọc nét mặt bình thản, không lùi bước.Kinh Qua kinh ngạc nhìn về phía đường lớn rồi thấy Trần Bình Bình ở cửaxe, quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, thân thể hắn run rẩy, chậm rãigiơ tay phải lên, nắm chặt lại, kìm nén tâm tình cuồng bạo trong lòng các hạthủ.Một lúc lâu sau, nhìn chiếc xe ngựa đen được ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ củaquân phòng vệ kinh đô hộ tống, chậm rãi lên đường trở về kinh đô. Kinh Quathở dài, từ từ gỡ chiếc mặt nạ bạc trên mặt xuống, lộ ra vết thương đáng sợ, imlặng một hồi lâu.Hắn từ biệt Trần Bình Bình, biết có lẽ sau này sẽ không gặp lại lão Việntrưởng, đôi mắt vốn lạnh lùng của Kinh Qua giờ cũng hơi ẩm ướt.Chủ sựđầu trọc vẫn im lặng nhìn theo, trên mặt thoáng nở nụ cười, trongmắt dần hiện lên vẻ hân hoan trước cái chết. Chủ sự đầu trọc xuống ngựa, quỳxuống đường lớn vắng lặng, cung kính cúi đầu sát đất.Kinh Qua nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, hơi kinh ngạc, biết một khi vị lãotiền bối này hoàn thành nhiệm vụ giám sát mình ra khỏi biên giới, chỉ e sẽ ra đitheo Trần lão Viện trưởng... Trong lòng hắn ta thoáng cảm thấy bi thươngnhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn vị chủ sự rồi xuống ngựa dập đầu về phíakia.Tất cả binh sĩ Hắc Kỵ cùng xuống ngựa, quỳ rạp trên sườn núi nhỏ, cúi đầuvới con đường lớn vắng bóng người xe, từ biệt Trần lão Viện trưởng.Một lúc sau, Kinh Qua nghiêm chỉnh đội chiếc mặt nạ bạc, giọng khàn khànra lệnh: "Thu quân. Đi về phía Đông."Đúng vậy, bốn ngàn Hắc Kỵ này chính là lực lượng vũ trang mạnh nhất màGiám Sát viện có thể dựa vào, dù Hoàng đế muốn đối phó với Trần Bình Bìnhnhư thế nào, dù triều đình nghĩ cách nào để làm suy yếu Giám Sát viện nhằmngăn chặn phản ứng có thể xảy ra vì Trần Bình Bình, thì Hắc Kỵ vẫn là trọngtâm trong mắt triều đình.