Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1783: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xengựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sátviện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sựnào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểmtra thân phận ông lão bên trong.Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửathành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đihắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thựchiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gìđến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệmvụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặngnề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện vàlão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trungthành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờđây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứkhông muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mìnhkính trọng.Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩquân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rờikhỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.o O oChiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thànhnặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn làthời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuônmặt.Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhấttriều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một làChính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hànhtẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựamàu đen, nhưng không ai lên tiếng.Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Việntrưởng vất vả quay về rồi."Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cungdiện thánh."Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ imlặng như lúc này phải có.Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồnnói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình vàquân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng vềhoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũngchẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạntrượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúngkinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếcthuyền chao đảo trong gió thu se lạnhĐường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắcđã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiếnvề phía trước.Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoátkhỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thànhrực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xengựa màu đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trongNgự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàntay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó,im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này,nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, nhưthể đã bị nướng trong lửa.Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn rangoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sánglên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên quađược bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là tràlạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng nhưthường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cáuống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóathành hơi nóng thiêu đốt bản thân.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xengựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sátviện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sựnào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểmtra thân phận ông lão bên trong.Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửathành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đihắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thựchiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gìđến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệmvụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặngnề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện vàlão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trungthành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờđây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứkhông muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mìnhkính trọng.Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩquân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rờikhỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.o O oChiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thànhnặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn làthời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuônmặt.Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhấttriều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một làChính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hànhtẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựamàu đen, nhưng không ai lên tiếng.Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Việntrưởng vất vả quay về rồi."Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cungdiện thánh."Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ imlặng như lúc này phải có.Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồnnói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình vàquân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng vềhoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũngchẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạntrượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúngkinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếcthuyền chao đảo trong gió thu se lạnhĐường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắcđã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiếnvề phía trước.Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoátkhỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thànhrực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xengựa màu đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trongNgự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàntay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó,im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này,nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, nhưthể đã bị nướng trong lửa.Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn rangoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sánglên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên quađược bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là tràlạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng nhưthường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cáuống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóathành hơi nóng thiêu đốt bản thân.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xengựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sátviện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sựnào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểmtra thân phận ông lão bên trong.Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửathành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đihắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thựchiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gìđến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệmvụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặngnề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện vàlão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ.Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trungthành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờđây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứkhông muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mìnhkính trọng.Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩquân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rờikhỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.o O oChiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thànhnặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn làthời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuônmặt.Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhấttriều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một làChính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hànhtẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựamàu đen, nhưng không ai lên tiếng.Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Việntrưởng vất vả quay về rồi."Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cungdiện thánh."Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ imlặng như lúc này phải có.Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồnnói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình vàquân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng vềhoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũngchẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạntrượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúngkinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếcthuyền chao đảo trong gió thu se lạnhĐường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắcđã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiếnvề phía trước.Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoátkhỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thànhrực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xengựa màu đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trongNgự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàntay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó,im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này,nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, nhưthể đã bị nướng trong lửa.Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn rangoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sánglên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên quađược bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là tràlạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng nhưthường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cáuống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóathành hơi nóng thiêu đốt bản thân.

Chương 1783: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 4