Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1782: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tông Truy không trả lời, Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn nói:"Là do lão Viện trưởng phao tin. Ông ấy muốn ngăn cản Phạm Nhàn mau chóngtrở về kinh, ông ấy muốn kết thúc mọi việc trước khi Phạm Nhàn về đến kinhđô."Tông Truy thừa nhận điều này.Vương Khải Niên chậm rãi cúi đầu nói: "Đoàn xe còn cần một thời gian nữamới về tới kinh đô. Nếu bây giờ ta rời khỏi đoàn xe, chạy tới Yến Kinh phíađông báo cho Phạm Nhàn, có lẽ còn kịp quay trở lại kinh đô."Trong mắt Tông Truy bỗng hiện lên vẻ phức tạp: "Những năm qua, ta luônđi theo lão Viện trưởng còn ngươi theo Phạm Nhàn. Nhiệm vụ Viện trưởng giaocho ta là canh chừng ngươi." Hắn thở dài: "Viện trưởng đại nhân nói không sai,ai theo Phạm Nhàn lâu rồi đều khác với chúng ta, quá nôn nóng, ít suy xét hậuquả."Sau đó hắn nghiêm túc nói: "Ta phải thực thi mệnh lệnh của Viện trưởng,không thể để ngươi lôi Tiểu Phạm đại nhân vào.""Ngươi có thể ngăn được ta ư?" Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắnnói."Từ trước đến nay hai ta chưa từng phân thắng bại, ngay cả khi ngươi cònlàm văn thần." Trên mặt Tông Truy thoáng nở nụ cười kỳ lạ.Nụ cười đó đông cứng lại, vì một chuôi đao đã lẳng lặng đã đặt ngay eo củahắn, khiến nửa người hắn tiếng dại. Tiếp đó, Vương Khải Niên xuất chưởng hóađao chém mạnh vào gáy hắn. Hắn không kịp kêu lên thành tiếng đã ngã nhàoxuống sàn xe.Nương tử câm ôm con, kinh ngạc nhìn cảnh tượng, sững sờ không nói nênlời.Cao Đạt nắm chặt thanh đao, mở to mắt, khó nhọc thở hai hơi rồi nói vớiVương Khải Niên: "Đi thôi."Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Tiểu Phạm đạinhân từng nói, sống sót là quan trọng nhất, ta nghĩ hắn cũng muốn để Lão Việntrưởng sống sót.”Cao Đạt ho khan hai tiếng, ho ra máu, giọng khàn khàn nói: "Thời gian.Lắm lời."Vương Khải Niên cười cay đắng, quay người mở cửa xe ngựa đen, như laora ngoài cơn gió. Lúc này trời đã khuya, người duy nhất có thể đuổi kịp hắn làTông Truy đang hôn mê trong xe. Hắn phải đi báo tin cho Phạm Nhàn, chắcchắn không ai có thể ngăn cản, chỉ hy vọng thời gian còn kịp. Khi Phạm Nhànhay tin mọi chuyện ở kinh đô và Đạt Châu, vội vã quay lại, liệu Trần Bình Bìnhcó còn an toàn ngồi trên chiếc xe lăn?Đêm tối lạnh buốt như nước, đen kịt như mực, cùng nhau hòa thành một thứmực loãng, biến thành vô số hình dáng khó nắm bắt.o O oVài ngày sau, cuối cùng kỵ binh quân phòng vệ kinh đô cũng vội vã quaytrở lại ngoại thành. Vì trong đội có một chiếc xe ngựa màu đen không thể dichuyển nhanh, nên tốc độ đoàn người khá chậm rãi. Nhưng tất cả đều không hềphản đối, thậm chí còn cảm thấy chậm càng tốt. Những ngày qua đại tướng SửPhi luôn đồng hành bên Trần Bình Bình trong xe, phụng sự mọi nhu cầu ănuống và nghỉ ngơi của ông như một vãn bối hiếu thuận, vui vẻ tâm sự, kểchuyện xưa của Khánh Quốc cũng như tương lai, những tin đồn thú vị trongtriều đình, hay những lời đồn khó hiểu về hậu cung.Rất sự rất giống cảnh một vị lão đại thần được con cháu đón về kinh đôdưỡng lão. Nhưng ai cũng hiểu thực tế không đơn giản như vậy.Lúc này trời đã sang thu. Khi đoàn xe của quân phòng vệ kinh đô "mời"Trần Bình Bình về kinh, họ cố ý chọn thời điểm tối nhất trước bình minh. Phíađông chỉ thoáng một vệt trắng mờ, chưa đủ sáng để lộ rõ bầu trời trong veo củakinh đô vào ngày thu. Mọi người chỉ cảm nhận được không khí thanh khiết đếncùng cực, thanh đạm đến mức hơi khô khốc, luồn qua khoang mũi họng.Ba nghìn sáu trăm kỵ binh, trừ vài chục người bị thương, còn lại đều bảo vệchiếc xe ngựa đen, đến bên ngoài Cảnh Dương môn.Chắc hẳn dọc đường Sử Phi đã thông qua tuyến đường tuyệt mật bí mật cấpbáo tin tức Đạt Châu cho Khu Mật viện hay cung đình, nên khi đoàn kỵ binhđông đảo áp sát cổng thành trong đêm tối, binh lính mười ba Thành Môn ti ởCảnh Dương môn vẫn bình thản, không hề kinh động.Trong thành và ngoài thành im ắng đến lạ thường, trong màn đêm mịt mờ,chỉ thoảng nghe tiếng ngựa hí nhẹ. Ánh bình minh mờ ảo chỉ lướt qua tườngthành cao vút của kinh đô, rọi lên một lớp gạch xanh. Một con chim thức dậysớm nhất lao nhanh qua trước tường thành, kêu lên những tiếng vui mừng.Tiếng kẽo kẹt trầm trọng vang lên, cổng thành kinh đô hiếm khi nào khôngđợi đến giờ giấc đã mở ra. Cánh cửa thành nặng nề dưới tác động của bánh răngđã mở ra một lối đi, vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Tối om không nhìn rõbên trong cất giấu thứ nguy hiểm gì.Binh sĩ canh gác của mười ba Thành Môn ti đứng trên thành, cảnh giác tòmò nhìn xuống chỗ cổng thành. Họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, saotừ cấp trên cho đến bọn lính quân phòng vệ kinh đô kia bên ngoài đều căngthẳng như gặp đại địch.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tông Truy không trả lời, Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn nói:"Là do lão Viện trưởng phao tin. Ông ấy muốn ngăn cản Phạm Nhàn mau chóngtrở về kinh, ông ấy muốn kết thúc mọi việc trước khi Phạm Nhàn về đến kinhđô."Tông Truy thừa nhận điều này.Vương Khải Niên chậm rãi cúi đầu nói: "Đoàn xe còn cần một thời gian nữamới về tới kinh đô. Nếu bây giờ ta rời khỏi đoàn xe, chạy tới Yến Kinh phíađông báo cho Phạm Nhàn, có lẽ còn kịp quay trở lại kinh đô."Trong mắt Tông Truy bỗng hiện lên vẻ phức tạp: "Những năm qua, ta luônđi theo lão Viện trưởng còn ngươi theo Phạm Nhàn. Nhiệm vụ Viện trưởng giaocho ta là canh chừng ngươi." Hắn thở dài: "Viện trưởng đại nhân nói không sai,ai theo Phạm Nhàn lâu rồi đều khác với chúng ta, quá nôn nóng, ít suy xét hậuquả."Sau đó hắn nghiêm túc nói: "Ta phải thực thi mệnh lệnh của Viện trưởng,không thể để ngươi lôi Tiểu Phạm đại nhân vào.""Ngươi có thể ngăn được ta ư?" Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắnnói."Từ trước đến nay hai ta chưa từng phân thắng bại, ngay cả khi ngươi cònlàm văn thần." Trên mặt Tông Truy thoáng nở nụ cười kỳ lạ.Nụ cười đó đông cứng lại, vì một chuôi đao đã lẳng lặng đã đặt ngay eo củahắn, khiến nửa người hắn tiếng dại. Tiếp đó, Vương Khải Niên xuất chưởng hóađao chém mạnh vào gáy hắn. Hắn không kịp kêu lên thành tiếng đã ngã nhàoxuống sàn xe.Nương tử câm ôm con, kinh ngạc nhìn cảnh tượng, sững sờ không nói nênlời.Cao Đạt nắm chặt thanh đao, mở to mắt, khó nhọc thở hai hơi rồi nói vớiVương Khải Niên: "Đi thôi."Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Tiểu Phạm đạinhân từng nói, sống sót là quan trọng nhất, ta nghĩ hắn cũng muốn để Lão Việntrưởng sống sót.”Cao Đạt ho khan hai tiếng, ho ra máu, giọng khàn khàn nói: "Thời gian.Lắm lời."Vương Khải Niên cười cay đắng, quay người mở cửa xe ngựa đen, như laora ngoài cơn gió. Lúc này trời đã khuya, người duy nhất có thể đuổi kịp hắn làTông Truy đang hôn mê trong xe. Hắn phải đi báo tin cho Phạm Nhàn, chắcchắn không ai có thể ngăn cản, chỉ hy vọng thời gian còn kịp. Khi Phạm Nhànhay tin mọi chuyện ở kinh đô và Đạt Châu, vội vã quay lại, liệu Trần Bình Bìnhcó còn an toàn ngồi trên chiếc xe lăn?Đêm tối lạnh buốt như nước, đen kịt như mực, cùng nhau hòa thành một thứmực loãng, biến thành vô số hình dáng khó nắm bắt.o O oVài ngày sau, cuối cùng kỵ binh quân phòng vệ kinh đô cũng vội vã quaytrở lại ngoại thành. Vì trong đội có một chiếc xe ngựa màu đen không thể dichuyển nhanh, nên tốc độ đoàn người khá chậm rãi. Nhưng tất cả đều không hềphản đối, thậm chí còn cảm thấy chậm càng tốt. Những ngày qua đại tướng SửPhi luôn đồng hành bên Trần Bình Bình trong xe, phụng sự mọi nhu cầu ănuống và nghỉ ngơi của ông như một vãn bối hiếu thuận, vui vẻ tâm sự, kểchuyện xưa của Khánh Quốc cũng như tương lai, những tin đồn thú vị trongtriều đình, hay những lời đồn khó hiểu về hậu cung.Rất sự rất giống cảnh một vị lão đại thần được con cháu đón về kinh đôdưỡng lão. Nhưng ai cũng hiểu thực tế không đơn giản như vậy.Lúc này trời đã sang thu. Khi đoàn xe của quân phòng vệ kinh đô "mời"Trần Bình Bình về kinh, họ cố ý chọn thời điểm tối nhất trước bình minh. Phíađông chỉ thoáng một vệt trắng mờ, chưa đủ sáng để lộ rõ bầu trời trong veo củakinh đô vào ngày thu. Mọi người chỉ cảm nhận được không khí thanh khiết đếncùng cực, thanh đạm đến mức hơi khô khốc, luồn qua khoang mũi họng.Ba nghìn sáu trăm kỵ binh, trừ vài chục người bị thương, còn lại đều bảo vệchiếc xe ngựa đen, đến bên ngoài Cảnh Dương môn.Chắc hẳn dọc đường Sử Phi đã thông qua tuyến đường tuyệt mật bí mật cấpbáo tin tức Đạt Châu cho Khu Mật viện hay cung đình, nên khi đoàn kỵ binhđông đảo áp sát cổng thành trong đêm tối, binh lính mười ba Thành Môn ti ởCảnh Dương môn vẫn bình thản, không hề kinh động.Trong thành và ngoài thành im ắng đến lạ thường, trong màn đêm mịt mờ,chỉ thoảng nghe tiếng ngựa hí nhẹ. Ánh bình minh mờ ảo chỉ lướt qua tườngthành cao vút của kinh đô, rọi lên một lớp gạch xanh. Một con chim thức dậysớm nhất lao nhanh qua trước tường thành, kêu lên những tiếng vui mừng.Tiếng kẽo kẹt trầm trọng vang lên, cổng thành kinh đô hiếm khi nào khôngđợi đến giờ giấc đã mở ra. Cánh cửa thành nặng nề dưới tác động của bánh răngđã mở ra một lối đi, vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Tối om không nhìn rõbên trong cất giấu thứ nguy hiểm gì.Binh sĩ canh gác của mười ba Thành Môn ti đứng trên thành, cảnh giác tòmò nhìn xuống chỗ cổng thành. Họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, saotừ cấp trên cho đến bọn lính quân phòng vệ kinh đô kia bên ngoài đều căngthẳng như gặp đại địch.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tông Truy không trả lời, Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn nói:"Là do lão Viện trưởng phao tin. Ông ấy muốn ngăn cản Phạm Nhàn mau chóngtrở về kinh, ông ấy muốn kết thúc mọi việc trước khi Phạm Nhàn về đến kinhđô."Tông Truy thừa nhận điều này.Vương Khải Niên chậm rãi cúi đầu nói: "Đoàn xe còn cần một thời gian nữamới về tới kinh đô. Nếu bây giờ ta rời khỏi đoàn xe, chạy tới Yến Kinh phíađông báo cho Phạm Nhàn, có lẽ còn kịp quay trở lại kinh đô."Trong mắt Tông Truy bỗng hiện lên vẻ phức tạp: "Những năm qua, ta luônđi theo lão Viện trưởng còn ngươi theo Phạm Nhàn. Nhiệm vụ Viện trưởng giaocho ta là canh chừng ngươi." Hắn thở dài: "Viện trưởng đại nhân nói không sai,ai theo Phạm Nhàn lâu rồi đều khác với chúng ta, quá nôn nóng, ít suy xét hậuquả."Sau đó hắn nghiêm túc nói: "Ta phải thực thi mệnh lệnh của Viện trưởng,không thể để ngươi lôi Tiểu Phạm đại nhân vào.""Ngươi có thể ngăn được ta ư?" Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắnnói."Từ trước đến nay hai ta chưa từng phân thắng bại, ngay cả khi ngươi cònlàm văn thần." Trên mặt Tông Truy thoáng nở nụ cười kỳ lạ.Nụ cười đó đông cứng lại, vì một chuôi đao đã lẳng lặng đã đặt ngay eo củahắn, khiến nửa người hắn tiếng dại. Tiếp đó, Vương Khải Niên xuất chưởng hóađao chém mạnh vào gáy hắn. Hắn không kịp kêu lên thành tiếng đã ngã nhàoxuống sàn xe.Nương tử câm ôm con, kinh ngạc nhìn cảnh tượng, sững sờ không nói nênlời.Cao Đạt nắm chặt thanh đao, mở to mắt, khó nhọc thở hai hơi rồi nói vớiVương Khải Niên: "Đi thôi."Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Tiểu Phạm đạinhân từng nói, sống sót là quan trọng nhất, ta nghĩ hắn cũng muốn để Lão Việntrưởng sống sót.”Cao Đạt ho khan hai tiếng, ho ra máu, giọng khàn khàn nói: "Thời gian.Lắm lời."Vương Khải Niên cười cay đắng, quay người mở cửa xe ngựa đen, như laora ngoài cơn gió. Lúc này trời đã khuya, người duy nhất có thể đuổi kịp hắn làTông Truy đang hôn mê trong xe. Hắn phải đi báo tin cho Phạm Nhàn, chắcchắn không ai có thể ngăn cản, chỉ hy vọng thời gian còn kịp. Khi Phạm Nhànhay tin mọi chuyện ở kinh đô và Đạt Châu, vội vã quay lại, liệu Trần Bình Bìnhcó còn an toàn ngồi trên chiếc xe lăn?Đêm tối lạnh buốt như nước, đen kịt như mực, cùng nhau hòa thành một thứmực loãng, biến thành vô số hình dáng khó nắm bắt.o O oVài ngày sau, cuối cùng kỵ binh quân phòng vệ kinh đô cũng vội vã quaytrở lại ngoại thành. Vì trong đội có một chiếc xe ngựa màu đen không thể dichuyển nhanh, nên tốc độ đoàn người khá chậm rãi. Nhưng tất cả đều không hềphản đối, thậm chí còn cảm thấy chậm càng tốt. Những ngày qua đại tướng SửPhi luôn đồng hành bên Trần Bình Bình trong xe, phụng sự mọi nhu cầu ănuống và nghỉ ngơi của ông như một vãn bối hiếu thuận, vui vẻ tâm sự, kểchuyện xưa của Khánh Quốc cũng như tương lai, những tin đồn thú vị trongtriều đình, hay những lời đồn khó hiểu về hậu cung.Rất sự rất giống cảnh một vị lão đại thần được con cháu đón về kinh đôdưỡng lão. Nhưng ai cũng hiểu thực tế không đơn giản như vậy.Lúc này trời đã sang thu. Khi đoàn xe của quân phòng vệ kinh đô "mời"Trần Bình Bình về kinh, họ cố ý chọn thời điểm tối nhất trước bình minh. Phíađông chỉ thoáng một vệt trắng mờ, chưa đủ sáng để lộ rõ bầu trời trong veo củakinh đô vào ngày thu. Mọi người chỉ cảm nhận được không khí thanh khiết đếncùng cực, thanh đạm đến mức hơi khô khốc, luồn qua khoang mũi họng.Ba nghìn sáu trăm kỵ binh, trừ vài chục người bị thương, còn lại đều bảo vệchiếc xe ngựa đen, đến bên ngoài Cảnh Dương môn.Chắc hẳn dọc đường Sử Phi đã thông qua tuyến đường tuyệt mật bí mật cấpbáo tin tức Đạt Châu cho Khu Mật viện hay cung đình, nên khi đoàn kỵ binhđông đảo áp sát cổng thành trong đêm tối, binh lính mười ba Thành Môn ti ởCảnh Dương môn vẫn bình thản, không hề kinh động.Trong thành và ngoài thành im ắng đến lạ thường, trong màn đêm mịt mờ,chỉ thoảng nghe tiếng ngựa hí nhẹ. Ánh bình minh mờ ảo chỉ lướt qua tườngthành cao vút của kinh đô, rọi lên một lớp gạch xanh. Một con chim thức dậysớm nhất lao nhanh qua trước tường thành, kêu lên những tiếng vui mừng.Tiếng kẽo kẹt trầm trọng vang lên, cổng thành kinh đô hiếm khi nào khôngđợi đến giờ giấc đã mở ra. Cánh cửa thành nặng nề dưới tác động của bánh răngđã mở ra một lối đi, vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Tối om không nhìn rõbên trong cất giấu thứ nguy hiểm gì.Binh sĩ canh gác của mười ba Thành Môn ti đứng trên thành, cảnh giác tòmò nhìn xuống chỗ cổng thành. Họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, saotừ cấp trên cho đến bọn lính quân phòng vệ kinh đô kia bên ngoài đều căngthẳng như gặp đại địch.

Chương 1782: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 3