Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1788: Vậy thì sao? 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khánh Đế bật cười kỳ quái, hơi nghiêng đầu, môi mím chặt, nhìn Trần BìnhBình lạnh lùng nói: "Hóa ra... lại vì chuyện đó, bởi vì chuyện đó!"Trong lòng Hoàng đế có nhiều điều khó hiểu, không thể nào lý giải nổi.Ngài nhìn Trần Bình Bình, giống như nhìn một con quái vật, im lặng rất lâu sauđó, lắc đầu thở dài nhưng không nói gì. Cho đến lúc này, ngài mới thực sự hiểu,tại sao lão chó mực đi theo mình từ nhỏ lại phản bội mình, tại sao lại không tiếccả mạng sống quay về kinh đô chất vấn mình.Khánh Đế biết rõ các đồng bọn ngày xưa rất yêu mến cô gái đó, nhưng dùsuy nghĩ thế nào ngài cũng không thể ngờ rằng Trần Bình Bình lại vì một ngườicon gái đã chết cách đây rất nhiều năm mà sinh lòng báo thù mãnh liệt, đứng vềphe đối lập với mình. Ngài ngồi trở lại trên long sàng, im lặng rất lâu, hai tayđặt lên đầu gối.Hai tay Trần Bình Bình đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đen, im lặng vàlạnh lùng nhìn ngài, không nói gì, chỉ chờ câu trả lời ấy.Sắc mặt Khánh Đế hơi tái nhợt, rất lâu sau, ngài nói nhỏ: "Vì cô ấy... màngươi lại phản bội... trẫm?"Những lời ấy mang ý nghĩa đau buồn, thất vọng sâu sắc, cùng cơn giận dữvà bực bội phát ra từ tận đáy lòng."Ta chỉ muốn biết lý do tại sao thôi." Trần Bình Bình thở dài nói: "Cả đờinày, ta chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô ấy, không, chính xáchơn là chưa từng gặp một con người nào giống như cô ấy. Cô ấy như nữ tiêngiáng trần, dốc hết sức lực để thay đổi những gì cô ấy cho là cần thay đổi, cứuvớt những gì cô ấy cho là cần cứu vớt. Cô ấy đã giúp đỡ ngài, cứu vớt ta, cứuvãn Khánh Quốc, làm đẹp cho thiên hạ... Nhưng ngài lại sát hại cô ấy."Những lời nói này không mang vẻ kinh ngạc, không có cả giận dữ, chỉ là nỗibuồn man mác và thương cảm sâu sắc.Khánh Đế im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ đầu gối. Trọn đời chưa ai từng hỏithẳng vấn đề này với ngài, chính xác hơn là không ai dám hỏi, cũng không mấyngười biết về nó. Những ai từng biết, giờ đã trở thành một nắm tro bụi.Trong số những đồng bọn thân cận nhất khi ấy, không ai hay biết chuyệnnày."Trẫm không giết cô ấy." Mắt Khánh Đế híp lại, ngài vốn không cần phảigiải thích gì với con chó già trước mặt, nhưng không hiểu sao trong trái tim dấylên một nỗi đau mà ngài đã cố nén suốt hai mươi năm qua. Nỗi đau ấy giờ dânglên, ám ảnh tâm trí, khiến vị nam nhân mạnh mẽ nhất trần gian cảm thấy cầnphải giải thích đôi điều.Có lẽ là giải thích với Trần Bình Bình, hay với người con gái trong bức họaở tiểu lâu, hoặc... Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn tự giải thích với chính mình."Trẫm không giết cô ấy." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ cất cao hơn, nhắclại câu nói với ngữ điệu kiên định và lạnh lùng hơn, mắt nhìn chằm chằm TrầnBình Bình."Ngài không giết cô ấy?" Nếp nhăn khóe mắt Trần Bình Bình sâu đến mứcche khuất đôi mắt, hắn hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế bệ hạ, cườilạnh rồi hỏi: "Vậy cô ấy chết thế nào?""Đừng nói gì về việc tây chinh chưa về, đừng đổ tội cho các vương côngquý tộc phản loạn, đừng đổ cho thiên mệnh. Đúng lúc ấy, ta, Phạm Kiến, NgũTrúc, Diệp Trọng... tất cả mọi người vắng mặt ở kinh đô, trùng hợp lúc cô ấyvừa sinh con, yếu ớt nhất!" Đôi mắt Trần Bình Bình như hai lưỡi dao nhọn đâmvề phía Hoàng đế bệ hạ, lạnh lùng nói: "Bệ hạ dùng hiếu trị thiên hạ, tốt nhấtđừng đổ tội cho Thái hậu, Hoàng hậu ngu xuẩn và gia tộc đã gánh tội thay suốthai mươi năm, chẳng lẽ Bệ hạ muốn mẫu hậu của mình tiếp tục gánh thay?""Tây chinh thảo nguyên là theo ý của ngài! Lúc ấy Phạm Kiến chỉ là Viênngoại lang bộ Hộ, chịu trách nhiệm cung ứng quân nhu. Vậy mà lần tây chinhđó, tại sao ngài nhất định phải đưa Phạm Kiến theo?" Đôi mắt Trần Bình Bìnhhíp lại, vô số hàn ý tỏa ra từ những sợi lông mày nhăn nheo, "Theo thói quenkhi xưa, việc quân nhu luôn do Phạm Kiến đảm nhiệm, mỗi lần chúng ta chinhchiến bên ngoài, hắn vẫn ở lại kinh đô lo liệu mọi thứ. Vậy mà đợt tây chinh đó,tại sao ngài nhất quyết đòi Phạm Kiến phải đi theo?""Ngươi đang sợ điều gì? Sợ Phạm Kiến ở lại kinh đô, Hổ Vệ hắn tự tay huấnluyện bí mật sẽ phá hỏng kế hoạch lớn của Tần Nghiệp?"Khóe miệng Trần Bình Bình nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng vậy, lại nhắc tớiTần gia lão gia tử này. Ai có thể ngờ được, vị nguyên lão tam triều kia, hóa rachính là sát chiêu mà lúc đầu Hoàng đế bệ hạ giữ lại kinh đô... Lúc đó DiệpTrọng của quân phòng vệ kinh đô cũng bị triệu tới Định Châu, toàn bộ kinh đônằm dưới sự kiểm soát của Tần gia. Cho dù Hoàng hậu muốn làm phản tấn côngThái Bình biệt viện, nếu Tần Nghiệp không đồng ý thì ai mà làm được?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Đế bật cười kỳ quái, hơi nghiêng đầu, môi mím chặt, nhìn Trần Bình

Bình lạnh lùng nói: "Hóa ra... lại vì chuyện đó, bởi vì chuyện đó!"

Trong lòng Hoàng đế có nhiều điều khó hiểu, không thể nào lý giải nổi.

Ngài nhìn Trần Bình Bình, giống như nhìn một con quái vật, im lặng rất lâu sau

đó, lắc đầu thở dài nhưng không nói gì. Cho đến lúc này, ngài mới thực sự hiểu,

tại sao lão chó mực đi theo mình từ nhỏ lại phản bội mình, tại sao lại không tiếc

cả mạng sống quay về kinh đô chất vấn mình.

Khánh Đế biết rõ các đồng bọn ngày xưa rất yêu mến cô gái đó, nhưng dù

suy nghĩ thế nào ngài cũng không thể ngờ rằng Trần Bình Bình lại vì một người

con gái đã chết cách đây rất nhiều năm mà sinh lòng báo thù mãnh liệt, đứng về

phe đối lập với mình. Ngài ngồi trở lại trên long sàng, im lặng rất lâu, hai tay

đặt lên đầu gối.

Hai tay Trần Bình Bình đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đen, im lặng và

lạnh lùng nhìn ngài, không nói gì, chỉ chờ câu trả lời ấy.

Sắc mặt Khánh Đế hơi tái nhợt, rất lâu sau, ngài nói nhỏ: "Vì cô ấy... mà

ngươi lại phản bội... trẫm?"

Những lời ấy mang ý nghĩa đau buồn, thất vọng sâu sắc, cùng cơn giận dữ

và bực bội phát ra từ tận đáy lòng.

"Ta chỉ muốn biết lý do tại sao thôi." Trần Bình Bình thở dài nói: "Cả đời

này, ta chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô ấy, không, chính xác

hơn là chưa từng gặp một con người nào giống như cô ấy. Cô ấy như nữ tiên

giáng trần, dốc hết sức lực để thay đổi những gì cô ấy cho là cần thay đổi, cứu

vớt những gì cô ấy cho là cần cứu vớt. Cô ấy đã giúp đỡ ngài, cứu vớt ta, cứu

vãn Khánh Quốc, làm đẹp cho thiên hạ... Nhưng ngài lại sát hại cô ấy."

Những lời nói này không mang vẻ kinh ngạc, không có cả giận dữ, chỉ là nỗi

buồn man mác và thương cảm sâu sắc.

Khánh Đế im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ đầu gối. Trọn đời chưa ai từng hỏi

thẳng vấn đề này với ngài, chính xác hơn là không ai dám hỏi, cũng không mấy

người biết về nó. Những ai từng biết, giờ đã trở thành một nắm tro bụi.

Trong số những đồng bọn thân cận nhất khi ấy, không ai hay biết chuyện

này.

"Trẫm không giết cô ấy." Mắt Khánh Đế híp lại, ngài vốn không cần phải

giải thích gì với con chó già trước mặt, nhưng không hiểu sao trong trái tim dấy

lên một nỗi đau mà ngài đã cố nén suốt hai mươi năm qua. Nỗi đau ấy giờ dâng

lên, ám ảnh tâm trí, khiến vị nam nhân mạnh mẽ nhất trần gian cảm thấy cần

phải giải thích đôi điều.

Có lẽ là giải thích với Trần Bình Bình, hay với người con gái trong bức họa

ở tiểu lâu, hoặc... Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn tự giải thích với chính mình.

"Trẫm không giết cô ấy." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ cất cao hơn, nhắc

lại câu nói với ngữ điệu kiên định và lạnh lùng hơn, mắt nhìn chằm chằm Trần

Bình Bình.

"Ngài không giết cô ấy?" Nếp nhăn khóe mắt Trần Bình Bình sâu đến mức

che khuất đôi mắt, hắn hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế bệ hạ, cười

lạnh rồi hỏi: "Vậy cô ấy chết thế nào?"

"Đừng nói gì về việc tây chinh chưa về, đừng đổ tội cho các vương công

quý tộc phản loạn, đừng đổ cho thiên mệnh. Đúng lúc ấy, ta, Phạm Kiến, Ngũ

Trúc, Diệp Trọng... tất cả mọi người vắng mặt ở kinh đô, trùng hợp lúc cô ấy

vừa sinh con, yếu ớt nhất!" Đôi mắt Trần Bình Bình như hai lưỡi dao nhọn đâm

về phía Hoàng đế bệ hạ, lạnh lùng nói: "Bệ hạ dùng hiếu trị thiên hạ, tốt nhất

đừng đổ tội cho Thái hậu, Hoàng hậu ngu xuẩn và gia tộc đã gánh tội thay suốt

hai mươi năm, chẳng lẽ Bệ hạ muốn mẫu hậu của mình tiếp tục gánh thay?"

"Tây chinh thảo nguyên là theo ý của ngài! Lúc ấy Phạm Kiến chỉ là Viên

ngoại lang bộ Hộ, chịu trách nhiệm cung ứng quân nhu. Vậy mà lần tây chinh

đó, tại sao ngài nhất định phải đưa Phạm Kiến theo?" Đôi mắt Trần Bình Bình

híp lại, vô số hàn ý tỏa ra từ những sợi lông mày nhăn nheo, "Theo thói quen

khi xưa, việc quân nhu luôn do Phạm Kiến đảm nhiệm, mỗi lần chúng ta chinh

chiến bên ngoài, hắn vẫn ở lại kinh đô lo liệu mọi thứ. Vậy mà đợt tây chinh đó,

tại sao ngài nhất quyết đòi Phạm Kiến phải đi theo?"

"Ngươi đang sợ điều gì? Sợ Phạm Kiến ở lại kinh đô, Hổ Vệ hắn tự tay huấn

luyện bí mật sẽ phá hỏng kế hoạch lớn của Tần Nghiệp?"

Khóe miệng Trần Bình Bình nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng vậy, lại nhắc tới

Tần gia lão gia tử này. Ai có thể ngờ được, vị nguyên lão tam triều kia, hóa ra

chính là sát chiêu mà lúc đầu Hoàng đế bệ hạ giữ lại kinh đô... Lúc đó Diệp

Trọng của quân phòng vệ kinh đô cũng bị triệu tới Định Châu, toàn bộ kinh đô

nằm dưới sự kiểm soát của Tần gia. Cho dù Hoàng hậu muốn làm phản tấn công

Thái Bình biệt viện, nếu Tần Nghiệp không đồng ý thì ai mà làm được?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khánh Đế bật cười kỳ quái, hơi nghiêng đầu, môi mím chặt, nhìn Trần BìnhBình lạnh lùng nói: "Hóa ra... lại vì chuyện đó, bởi vì chuyện đó!"Trong lòng Hoàng đế có nhiều điều khó hiểu, không thể nào lý giải nổi.Ngài nhìn Trần Bình Bình, giống như nhìn một con quái vật, im lặng rất lâu sauđó, lắc đầu thở dài nhưng không nói gì. Cho đến lúc này, ngài mới thực sự hiểu,tại sao lão chó mực đi theo mình từ nhỏ lại phản bội mình, tại sao lại không tiếccả mạng sống quay về kinh đô chất vấn mình.Khánh Đế biết rõ các đồng bọn ngày xưa rất yêu mến cô gái đó, nhưng dùsuy nghĩ thế nào ngài cũng không thể ngờ rằng Trần Bình Bình lại vì một ngườicon gái đã chết cách đây rất nhiều năm mà sinh lòng báo thù mãnh liệt, đứng vềphe đối lập với mình. Ngài ngồi trở lại trên long sàng, im lặng rất lâu, hai tayđặt lên đầu gối.Hai tay Trần Bình Bình đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đen, im lặng vàlạnh lùng nhìn ngài, không nói gì, chỉ chờ câu trả lời ấy.Sắc mặt Khánh Đế hơi tái nhợt, rất lâu sau, ngài nói nhỏ: "Vì cô ấy... màngươi lại phản bội... trẫm?"Những lời ấy mang ý nghĩa đau buồn, thất vọng sâu sắc, cùng cơn giận dữvà bực bội phát ra từ tận đáy lòng."Ta chỉ muốn biết lý do tại sao thôi." Trần Bình Bình thở dài nói: "Cả đờinày, ta chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô ấy, không, chính xáchơn là chưa từng gặp một con người nào giống như cô ấy. Cô ấy như nữ tiêngiáng trần, dốc hết sức lực để thay đổi những gì cô ấy cho là cần thay đổi, cứuvớt những gì cô ấy cho là cần cứu vớt. Cô ấy đã giúp đỡ ngài, cứu vớt ta, cứuvãn Khánh Quốc, làm đẹp cho thiên hạ... Nhưng ngài lại sát hại cô ấy."Những lời nói này không mang vẻ kinh ngạc, không có cả giận dữ, chỉ là nỗibuồn man mác và thương cảm sâu sắc.Khánh Đế im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ đầu gối. Trọn đời chưa ai từng hỏithẳng vấn đề này với ngài, chính xác hơn là không ai dám hỏi, cũng không mấyngười biết về nó. Những ai từng biết, giờ đã trở thành một nắm tro bụi.Trong số những đồng bọn thân cận nhất khi ấy, không ai hay biết chuyệnnày."Trẫm không giết cô ấy." Mắt Khánh Đế híp lại, ngài vốn không cần phảigiải thích gì với con chó già trước mặt, nhưng không hiểu sao trong trái tim dấylên một nỗi đau mà ngài đã cố nén suốt hai mươi năm qua. Nỗi đau ấy giờ dânglên, ám ảnh tâm trí, khiến vị nam nhân mạnh mẽ nhất trần gian cảm thấy cầnphải giải thích đôi điều.Có lẽ là giải thích với Trần Bình Bình, hay với người con gái trong bức họaở tiểu lâu, hoặc... Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn tự giải thích với chính mình."Trẫm không giết cô ấy." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ cất cao hơn, nhắclại câu nói với ngữ điệu kiên định và lạnh lùng hơn, mắt nhìn chằm chằm TrầnBình Bình."Ngài không giết cô ấy?" Nếp nhăn khóe mắt Trần Bình Bình sâu đến mứcche khuất đôi mắt, hắn hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế bệ hạ, cườilạnh rồi hỏi: "Vậy cô ấy chết thế nào?""Đừng nói gì về việc tây chinh chưa về, đừng đổ tội cho các vương côngquý tộc phản loạn, đừng đổ cho thiên mệnh. Đúng lúc ấy, ta, Phạm Kiến, NgũTrúc, Diệp Trọng... tất cả mọi người vắng mặt ở kinh đô, trùng hợp lúc cô ấyvừa sinh con, yếu ớt nhất!" Đôi mắt Trần Bình Bình như hai lưỡi dao nhọn đâmvề phía Hoàng đế bệ hạ, lạnh lùng nói: "Bệ hạ dùng hiếu trị thiên hạ, tốt nhấtđừng đổ tội cho Thái hậu, Hoàng hậu ngu xuẩn và gia tộc đã gánh tội thay suốthai mươi năm, chẳng lẽ Bệ hạ muốn mẫu hậu của mình tiếp tục gánh thay?""Tây chinh thảo nguyên là theo ý của ngài! Lúc ấy Phạm Kiến chỉ là Viênngoại lang bộ Hộ, chịu trách nhiệm cung ứng quân nhu. Vậy mà lần tây chinhđó, tại sao ngài nhất định phải đưa Phạm Kiến theo?" Đôi mắt Trần Bình Bìnhhíp lại, vô số hàn ý tỏa ra từ những sợi lông mày nhăn nheo, "Theo thói quenkhi xưa, việc quân nhu luôn do Phạm Kiến đảm nhiệm, mỗi lần chúng ta chinhchiến bên ngoài, hắn vẫn ở lại kinh đô lo liệu mọi thứ. Vậy mà đợt tây chinh đó,tại sao ngài nhất quyết đòi Phạm Kiến phải đi theo?""Ngươi đang sợ điều gì? Sợ Phạm Kiến ở lại kinh đô, Hổ Vệ hắn tự tay huấnluyện bí mật sẽ phá hỏng kế hoạch lớn của Tần Nghiệp?"Khóe miệng Trần Bình Bình nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng vậy, lại nhắc tớiTần gia lão gia tử này. Ai có thể ngờ được, vị nguyên lão tam triều kia, hóa rachính là sát chiêu mà lúc đầu Hoàng đế bệ hạ giữ lại kinh đô... Lúc đó DiệpTrọng của quân phòng vệ kinh đô cũng bị triệu tới Định Châu, toàn bộ kinh đônằm dưới sự kiểm soát của Tần gia. Cho dù Hoàng hậu muốn làm phản tấn côngThái Bình biệt viện, nếu Tần Nghiệp không đồng ý thì ai mà làm được?"

Chương 1788: Vậy thì sao? 2